"Tôn Phi, anh có yêu tôi không?”
“Anh yêu người phụ nữ trong bức ảnh đó đúng không?”
Hà Tuyên hai mắt đờ đẫn, dù đã biết trước câu trả lời nhưng khi người đàn ông kia im lặng thừa nhận thì lòng cô vẫn đau đến nỗi иgự¢ quặn thắt, không thể thở nổi. Đột nhiên, bụng cô truyền tới từng đợt đau đớn, mặt mũi cô nhăn lại. Phụ nữ có thai không thể kích động!
Hít sâu một hơi, Hà Tuyên cố gắng để bản thân trấn tĩnh rồi nói:
“Ngày mai tôi sẽ đưa giấy ly hôn cho anh, nhớ ký.”
“Tuyên, em đừng đùa nữa, tôi không đồng ý!”
“Đừng gọi tên tôi!”
Tiếng quát to của cô khiến Tôn Phi sững sờ, cô thật sự nổi giận rồi. Trước kia cô chưa bao giờ lớn tiếng hay trách móc anh, cho dù anh đi làm về trễ mà không báo trước, cho dù anh say xỉn rồi cáu gắt với cô.
Hà Tuyên biết chồng mình chỉ đang cố níu giữ hình bóng của người phụ nữ kia mà thôi, anh ta cần cái khuôn mặt làm anh ta yêu say đắm này, đâu cần cô.
“Nếu em đã muốn biết vậy thì tôi sẽ cho em biết, tôi yêu em.”
Thấy Tôn Phi mím chặt môi liếc nhìn cô bằng đôi đồng tử thâm sâu nguy hiểm, Hà Tuyên bỗng chốc như mất hết sức lực.
Anh nói như thể bố thí tình cảm cho cô chứ không phải đang bày tỏ sự yêu thương.
“Tôi không hài lòng với câu trả lời này của anh.” Hà Tuyên đứng lên, mặc kệ người đàn ông kia. “Tôi nói rồi, tôi mệt, ngày mai tôi sẽ dọn quần áo về nhà mẹ đẻ trước, đơn ly hôn buổi trưa sẽ gửi đến cho anh.”
Nói rồi cô đi lên lầu, nửa đường dừng lại hít sâu mấy hơi vì bụng có chút đau. Mai cô phải đi khám thai xem đứa trẻ có vấn đề gì không, sao lại khó chịu thế này?
Tôn Phi ngồi dưới lầu nhìn theo bóng lưng của cô, vẫn còn chưa tỉnh táo vì những lời mà Hà Tuyên nói. Anh đã nói yêu cô, sao cô vẫn như thế? Phụ nữ đúng thật quá phiền phức!
Lát sau, Tôn Phi trở về phòng định tìm Hà Tuyên nói chuyện cho rõ ràng nhưng cô khóa cửa nhốt anh bên ngoài, không cho anh vào.
“Hà Tuyên, mở cửa cho tôi!” Tôn Phi nhíu mày.
“Nhà này không thiếu phòng, cút sang chỗ khác!”
Hà Tuyên nói xong tìm tai nghe nhét vào tai, mở một bài nhạc nhẹ rồi nằm trên giường đắp chăn bông mà ngủ, ở bên ngoài người đàn ông kia có đập cửa hay kêu thế nào cô cũng không quan tâm.
Bất đắc dĩ, Tôn Phi phải đi xuống lầu tìm một phòng trống để nghỉ lại. Đêm tối yên tĩnh chỉ có một mình anh, bên cạnh chiếc tủ đầu giường là bức ảnh đã cũ còn bị vò nhăn nhúm, chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia nữa.
…Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComSáng hôm sau, Hà Tuyên dậy sớm sắp xếp vài bộ quần áo nhét vào va li, mở cửa đi ra ngoài.
Tôn Phi vừa chạy bộ trở về trông thấy thì tức giận bước tới, giành lấy vali trong tay Hà Tuyên rồi nói:
“Em định làm thật đấy à? Chẳng qua chỉ tát em có một cái thôi, cần phải giận thế sao?”
Hà Tuyên giận đến bật cười: “Vậy anh đưa mặt qua đây, để tôi tát một cái xem.”
Câu nói của cô mang theo sự đùa cợt, bàn tay nắm lấy vali của Tôn Phi siết thật chặt, bỗng không biết phải làm sao khi thấy cô muốn rời khỏi mình. Anh đã hình thành thói quen có cô ở bên cạnh, bởi vậy đêm qua một mình một giường, anh trằn trọc rất lâu mới có thể chợp mắt.
Không dám tưởng tượng khi Hà Tuyên ly hôn với anh rồi, cuộc sống của anh sẽ thế nào.
“Em…”
Chát.
Còn chưa để anh kịp nói hết câu, Hà Tuyên đã hung hăng giáng cho anh một bạt tai. Thấy Tôn Phi trừng mắt về phía mình, cô nghiêng đầu, ngây ngô hỏi:
“Sao vậy? Chẳng qua chỉ tát anh có một cái thôi mà.”
Nửa bên mặt Tôn Phi đỏ bừng, so với Hà Tuyên đêm qua thì giờ này anh còn bị đánh mạnh hơn, cô gần như dùng hết sức bình sinh, đem tất cả sự giận dữ trút vào cái tát vừa nãy.
Hà Tuyên cười cười:
“Anh thấy có ổn không? Tổn thương lòng tự trọng hả? Vậy để tôi nói cho anh biết, ngày hôm qua tôi còn tủi thân và đau gấp mười lần anh lúc này.”