“Ai cho em động vào nó hả?” Buổi tối, Tôn Phi trở về liền thấy vợ đang ngồi trong phòng khách, trên tay cô cầm một tấm ảnh cũ đã bị nhàu nát, anh lập tức xông tới giành lấy.
Chát.
Tôn Phi tức giận vung tay lên, giáng xuống mặt Hà Tuyên một bạt tai vang dội.
“Chẳng phải tôi đã nói không được tự tiện vào phòng của tôi rồi sao? Em bị điếc à?”
Cả người Hà Tuyên ngã sang một bên, đau đớn trên mặt chẳng bằng một góc trong lòng.
“Cô gái trong bức ảnh này là ai?”
“Có liên quan gì tới cô?” Tôn Phi lạnh lùng không quan tâm tới cô, chỉ lo đưa tay vuốt phẳng tấm ảnh kia.
Chiều nay, Hà Tuyên đang dọn dẹp nhà thì tìm thấy một bức ảnh thời học sinh của chồng mình, được kẹp trong quyển sổ tay cũ, cô tò mò mở ra xem. Đứng cạnh chồng cô là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt thiếu nữ kia… có đến bảy, tám phần giống cô!
Sắc mặt Hà Tuyên tái nhợt không còn chút máu, cô đã vò nát bức ảnh ấy.
Lần đầu tiên cô và Tôn Phi gặp mặt là bốn năm trước, khi ấy cô còn du học ở nước ngoài. Tôn Phi nói với cô anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, sau đó điên cuồng theo đuổi cô, cô cứ ngỡ mình đã gặp được tình yêu đích thực. Nhưng mà đột nhiên phát hiện sự thật không phải thế.
Hà Tuyên đau đớn nở nụ cười, trên gò má đau rát nóng bừng:
“Anh vì một bức ảnh mà đánh em?”
Cả người Tôn Phi cứng đờ, có chút áy náy, chỉ là nghĩ tới bức ảnh mình cất giữ bao lâu bị cô vò gần như nát bét, anh lại phát điên:
“Là do cô phá hỏng đồ của tôi trước!”
“Tôn Phi, anh yêu em, cưng chiều em, cưới em là vì cô ta phải không? Vì em giống cô gái đó?”
Tôn Phi không đáp, sự im lặng kia giống như đã thay anh trả lời.
Bàn tay của Hà Tuyên run rẩy sờ lên bụng mình, sau đó bật cười thê lương. Cô vốn chuẩn bị cho anh một tin vui, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Người đàn ông này vốn dĩ không yêu cô. Sự dịu dàng, ân cần của anh từ trước đến nay đều là giả dối cả!
Không khí nặng nề bao trùm bọn họ, Tôn Phi dần bình tĩnh lại, anh nói:
“Xin lỗi.”
“Có lần một sẽ có lần hai, hôm nay anh vì bức ảnh đó đánh tôi, ngày hôm sau có thể vì cô gái kia mà đá tôi ra khỏi nhà hay không?”
Hà Tuyên siết chặt nắm tay, giọng lạnh xuống:
“Tôn Phi, chúng ta ly hôn đi.”
Mấy chữ này phát ra từ miệng cô một cách nhẹ nhàng mà lại có sức nặng tựa ngàn cân, đè ép Tôn Phi không thở được. Anh nhíu mày:
“Cô nói gì?”
“Tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề vì phải làm thế thân cho người khác. Chúng ta dừng lại thôi.”
Trước đây mối quan hệ của họ cũng như bao cặp đôi khác, có ngọt ngào, có đôi khi giận dỗi, nhưng Tôn Phi chưa bao giờ làm đau cô. Đây là lần đầu tiên anh đánh cô! Lý do thì thật buồn cười.
Hà Tuyên nhìn không thấu con người anh ta, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng biến khỏi căn nhà này. Mỗi một thứ anh mua cho cô đều không phải đồ cô thích, ngay cả quần áo, váy vóc cũng vậy, nhưng bởi vì anh nói cô mặc như vậy rất đẹp, cô liền vui vẻ. Xem bản thân có ngu ngốc không chứ?
“Đừng đùa nữa.” Tôn Phi không thèm để ý, cứ nghĩ là cô giận dỗi. Anh kéo cà vạt xuống, ngồi phịch ra sofa. “Tôi đã xin lỗi em rồi.”
“Vấn đề không phải ở cái tát kia.”
Con ngươi Hà Tuyên ánh lên tia đau xót, cô cố gắng để bản thân không khóc nhưng sự tủi thân lúc này khó mà kiềm được, hốc mắt cay rát.
“Vấn đề là… Tôn Phi, anh có yêu tôi không?”
Môi Tôn Phi mấp máy, nửa chữ cũng chẳng thốt ra được.