Vô Cùng Nhớ Anh “Cẩn Tri! Thấy chữ như gặp người. Cây cỏ trên núi Y Lam lại một màu xanh mướt, bầu trời cũng đặc biệt trong xanh. Hằng ngày, tôi đều dẫn bọn trẻ xuống chân núi hái hoa dại và cả bồ công anh, đem phơi khô làm trà hoa hoặc dán thành bức tranh. Việc làm này dường như khiến vẻ đẹp của mùa xuân mãi mãi được lưu giữ.
Đẹp nhất là hình ảnh hoa cải và hoa đỗ quyên phủ khắp núi rừng. Không biết em đã từng được ngắm cảnh đẹp này ở nơi khác hay chưa? Màu đỏ như ngọn lửa hừng hực của đỗ quyên và màu vàng ấm áp của hoa cải đan xen, tôn nhau lên, phảng phất có thể nhấn chìm cả thế giới.
Có điều, bọn trẻ ở đây đã quen thuộc với cảnh đẹp này nên chỉ một mình tôi hay thơ thẩn ở nơi đó. Dù bị chấn động trước vẻ đẹp của thiên nhiên, tôi cũng chỉ có thể một mình thưởng thức, vì dẫu sao, đây cũng là vùng núi xa xôi chẳng xuất hiện khách vãng lai.
Bởi vì ở Vân Nam có động đất nên chỗ chúng tôi cũng bị ảnh hưởng, mấy hôm nay thường xuyên bị cúp điện. Vào thời khắc này, tôi đang thắp nến để viết thư cho em. Bên ngoài cửa sổ là núi non vô cùng vô tận nhưng cũng có phong vị riêng. Em từng phát biểu trên diễn đàn: “Một khi đã lựa chọn sự nghiệp này, mong các anh các chị hãy thể nghiệm vẻ đẹp của nó từng giây từng phút”. Các giáo viên tình nguyện chúng tôi đều nỗ lực trải nghiệm.
Bọn trẻ rất mong em đến đây. Chúng muốn cùng em tận hưởng mùa xuân của núi rừng Y Lam, muốn gặp chị gái đã làm nhiều kẹp sách đáng yêu cho chúng. Tôi biết, công việc của em ở thành phố Giang rất bận rộn nhưng nếu có kỳ nghỉ trong tương lai, em hãy đến nơi này như một chuyến du lịch. Tôi nghĩ, bọn trẻ chắc chắn sẽ rất vui. Tôi cũng vậy.
Đêm dài đằng đẵng, tôi không làm phiền em nữa. Chúc em mạnh khỏe, công việc thuận lợi, vạn sự như ý.
Nhi*p Sơ Hồng.”
Cẩn Tri vừa bỏ bức thư xuống bàn, Nhiễm Dư liền ghé sát: “Anh chàng nhà nghèo đó lại nói gì thế?”
“Anh ấy mời mình đến chỗ anh ấy chơi.”
“Không phải cậu cũng muốn đi đấy chứ?”
Cẩn Tri gõ gõ ngón tay xuống tờ giấy: “Mình cũng hơi muốn.”
Tính cô vốn thích làm theo ý mình, sau khi trải qua vụ người ngoài hành tinh, cô cảm thấy, con người chỉ là hạt cát nhỏ bé trong vũ trụ bao la nên càng phải quý trọng thời gian, làm những chuyện bản thân mong muốn, chứ đừng để lãng phí đời người trong guồng quay của cuộc sống.
Nhiễm Dư giật lá thư: “Để mình xem anh ta nói gì nào?”
Cẩn Tri mỉm cười, để mặc bạn đọc thư. Nhiễm Dư cảm thán: “Bức thư này khá ấn tượng, văn phong cũng thu hút đấy. Tuy nhiên...” Cô lập tức chuyển đề tài: “Loại mọt sách vô dụng, dù viết lách hay đến mấy, có tốt bụng đến mấy cũng chỉ là anh chàng bốn mắt gầy gò ốm yếu, thiếu nam tính mà thôi.”
Thật ra, Cẩn Tri cũng có cảm giác tương tự về Nhi*p Sơ Hồng. Từ cách hành văn, có thể thấy anh là người đàn ông có chút văn chương và ướƭ áƭ. Tuy nhiên, cô nói: “Mình chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài của anh ấy, lẽ nào không thể kết bạn với người đàn ông bốn mắt gầy gò hay sao?”
Nhiễm Dư thở phào: “Thế thì tốt. Mình nghĩ chắc anh ta cũng chẳng lọt mắt cậu.
Cẩn Tri mỉm cười, thu dọn gói đồ. Về chuyến đi núi Y Lam, chắc chắn Nhiễm Dư không đi nên cô khỏi cần hỏi bạn.
“Tôi cũng muốn đi!” Một giọng đàn ông từ sau lưng họ vang lên.
Cẩn Tri và Nhiễm Dư đều quay đầu, đồng thời hỏi Trang Xung: “Tại sao?”
Trang Xung nói rành rọt từng từ một: “Miền Tây là mảnh đất mơ ước của mọi người đàn ông tự do.”
Cẩn Tri lắc đầu bất lực.
Nhiễm Dư thốt lên: “Hâm quá!”
Việc xin nghỉ phép với Giám đốc thư viện diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Vừa nghe hai người “xin nghỉ để đi du lịch”, ông Giám đốc lập tức phê chuẩn, thậm chí còn chủ động cho họ nghỉ mà vẫn được ăn lương. Điều này khiến Cẩn Tri và Trang Xung hết sức cảm động, mà không biết sau vụ hệ thống máy tính bất thường, ông Giám đốc rất lo lắng cho hai nhân viên này, sợ đầu óc họ có vấn đề. Vì thế, khi họ xin nghỉ phép, ông hoàn toàn tán thành, hy vọng họ ra ngoài cho khuây khỏa, đừng tiếp tục lầm đường lạc lối.
Thời gian nghỉ phép đã xác định, tính Cẩn Tri vốn dứt khoát, Trang Xung lại là “người đàn ông tự do” nên họ lập tức đặt vé chuyến tàu hỏa vào ngày hôm sau.
Tàu hỏa xuất phát từ thành phố Giang, sau hai mươi tiếng đồng hồ mới đến tỉnh G, nơi có núi Y Lam. Trong thời gian ngồi tàu, Cẩn Tri chăm chú đọc sách, Trang Xung mải mê chơi game. Không ai nói với ai một lời nhưng bầu không khí tương đối hòa hợp.
Ban ngày, tàu hỏa đi dọc theo những thành phố sầm uất của khu vực đồng bằng Hoa Trung. Đến tối, đoàn tàu tiến vào tỉnh G thuộc vùng Tây Nam toàn núi non trùng điệp như không có tận cùng.
Đêm đã về khuya, Trang Xung ở giường tầng trên, tiếp tục đắm mình vào trò chơi điện tử, Cẩn Tri tựa vào thành giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cô không thông báo trước với Nhi*p Sơ Hồng về chuyến đi của mình. Bởi theo sự tìm hiểu của Trang Xung, vùng núi Y Lam nằm ở khu vực hẻo lánh, họ còn phải ngồi ô tô, thậm chí cả máy cày nên cô không muốn làm phiền anh.
Ở miền đất xa lạ này, tinh tú trên bầu trời dường như cũng xán lạn hơn, khiến lòng người trở nên trống vắng và trong trẻo. Cẩn Tri tì vào thành cửa sổ, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Đúng lúc này, di động rung nhẹ, báo hiệu có tin nhắn mới.
Cô cầm lên xem. Nhìn thấy tên người gửi là Ứng Hàn Thời, trong lòng cô bất giác dâng trào cảm giác ấm áp, tựa như chỉ cái tên thôi cũng toát ra khí chất của anh.
Cẩn Tri mở tin nhắn ra xem: “Cô đang làm gì thế?” *Mặt cười*
Ngữ điệu này đương nhiên là của Tiêu Khung Diễn. Trong lòng vụt qua một nỗi thất vọng, cô nhắn lại: “Tôi đang nằm, chẳng làm gì cả. Còn anh?”
Tiêu Khung Diễn trả lời rất nhanh: “Báo cáo cô Cẩn Tri, con chip thứ nhất của tôi đang tiến hành định vị vệ tinh và GPS; con chip thứ hai đang lên mạng xem tin tức, còn con chip thứ ba trò chuyện với cô.”
Cẩn Tri không nhịn được cười. Cô nhớ Ứng Hàn Thời nói sẽ rời khỏi thành phố Giang một thời gian, bây giờ Tiêu Khung Diễn lại nhắc đến GPS, thế là cô hỏi: “Các anh đang trên đường đi đấy à?”
“Vâng ạ.”
Cẩn Tri phì cười khi nhìn thấy chữ “ạ”. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người máy làm bằng kim loại lạnh lẽo ngồi trong xe, gửi tin nhắn lễ phép cho cô.
Trên thực tế, Tiêu Khung Diễn đúng là có dáng vẻ như vậy. Một chiếc xe việt dã đang lao nhanh trên đường quốc lộ, hai bên không một bóng người. Tiêu Khung Diễn mặc áo khoác gió màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, ngồi ở hàng ghế sau để tránh bị thiên hạ bắt gặp.
Anh chàng người máy vui vẻ chat với “người bạn duy nhất trên Trái đất” Tạ Cẩn Tri. Vô tình ngẩng đầu, anh ta liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời đang chăm chú lái xe ở phía trước. Dù đã quen với dáng vẻ này của Boss nhưng anh ta vẫn trề môi. Thói quen này của Boss không tốt chút nào. Có lẽ trước kia ở hành tinh mẹ thường phải lái phi thuyền đi đánh Trùng tộc nên bây giờ ở Trái đất, anh vẫn mang đôi găng tay chuyên dùng cho sĩ quan chỉ huy. Ngoài ra, chiếc xe này đã được cải tạo, có thể tự động lái mà anh không chịu.
(Trùng tộc: Chủng tộc sâu bọ)
Tiêu Khung Diễn nghĩ thầm: Có lẽ đây chính là “bệnh nghề nghiệp” mà người Trái đất nhắc tới. Ngẫm đi nghĩ lại, vẫn là cô gái tên Cẩn Tri đáng yêu hơn, vừa cao quý lãnh đạm nhưng không kém phần dễ thương. Anh ta rất thích người phụ nữ mâu thuẫn như vậy. Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn soạn tin nhắn: “Lâu rồi không gặp, cô có nhớ tôi không?”
Vừa gửi đi, anh ta chợt nghe giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Chú đang làm gì vậy?”
Tiêu Khung Diễn giật mình, ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời điều chỉnh về chế độ lái tự động rồi quay mặt về phía anh ta, ánh mắt dừng lại ở chiếc di động, chân mày hơi nhíu lại.
Sau đó, Ứng Hàn Thời giơ tay lấy điện thoại. Tiêu Khung Diễn không dám phản đối, chỉ biết chống cằm thở dài, rồi lại ngước đầu đếm sao trên trời.
Lái xe cả ngày, Ứng Hàn Thời cũng có chút mệt mỏi. Anh tựa vào thành ghế, mở điện thoại ra xem. Màn hình hiện cửa sổ chat của Weixin.
(Weixin (Webchat) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên Smartphone. Nó hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội)
Ứng Hàn Thời biết đây là một công cụ thông tin đơn giản của người Trái đất. Tiêu Khung Diễn từng đăng ký tài khoản cho anh nhưng anh chưa bao giờ sử dụng.
Người đối thoại: Tạ Cẩn Tri.
Nhìn thấy cái tên này, Ứng Hàn Thời cảm thấy trong lòng có chút lâng lâng. Anh không biết kiểm tra nhật ký trò chuyện mà chỉ đọc mỗi dòng chữ vừa được gửi đi.
Ứng Hàn Thời: “Lâu rồi không gặp, cô có nhớ tôi không?”
Anh liền đỏ mặt. Đúng là càn quấy thật!
Không ngờ Tiêu Khung Diễn lấy danh nghĩa của anh gửi cho Cẩn Tri tin nhắn cợt nhả như vậy.
Anh liền đánh chữ vào ô chat: “Xin lỗi, vừa rồi Tiêu Khung Diễn...”
Còn chưa soạn xong, Cẩn Tri đã trả lời: “Tôi rất nhớ.”
Ứng Hàn Thời liền dừng động tác, ngón tay bất động.
Đếm chán sao trời, Tiêu Khung Diễn đưa mắt về phía trước, phát hiện Boss có chút không bình thường. Anh ngồi bất động, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên đùi, gương mặt đỏ như trái táo chín.
Tiêu Khung Diễn giật mình, vừa định mở miệng hỏi, khóe mắt chợt nhìn thấy câu trả lời của Cẩn Tri trên màn hình.
Hai người im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Anh hiểu nhầm rồi. Cẩn Tri biết người chat với cô ấy là em, câu này là nói với em...”
Một lúc sau, Ứng Hàn Thời mới quay đầu về phía anh chàng người máy. Mặc dù hai má vẫn ửng hồng nhưng ánh mắt anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Chú hãy kiểm tra GPS đi!” Anh nói.
“Vâng.” Tiêu Khung Diễn ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ.
Trong xe trở nên yên tĩnh, Ứng Hàn Thời vừa định cất di động, Cẩn Tri lại gửi tin nhắn mới: “Boss của anh đang làm gì thế?”
Khóe mắt thấp thoáng ý cười, anh nhanh chóng hồi đáp: “Đang ngắm bầu trời.” Ngừng vài giây, anh gõ chữ: “Cô Cẩn Tri đang làm gì vậy?”
Ở đầu bên kia, Cẩn Tri thấy hơi kì lạ khi đọc tin nhắn này. Sao Tiêu Khung Diễn tự dưng trở nên khách sáo đến thế? Nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, trả lời ngay: “Tôi đang đọc sách.”
Nhắc đến sách, cuốn cô đang đọc quả thật có liên quan đến họ. Thế là cô giơ điện thoại chụp bìa sách rồi gửi cho đối phương.
Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người khi nhìn thấy hàng chữ “Đế quốc Ngân hà” và hình ảnh con tàu vũ trụ đang bay trên bìa sách.
Không đợi anh trả lời, Cẩn Tri lại gửi tin nhắn: “Anh có hứng thú với “Đế quốc Ngân hà” không?”
Lần này, anh trả lời rất nhanh: “Diệu Nhạt đã rơi. Dải Ngân hà không còn đế quốc nữa rồi.”
Đoàn tàu hỏa vẫn lao nhanh trong đêm tối, phần lớn hành khách trên tàu đã chìm vào giấc ngủ. Cẩn Tri ngồi ở đầu giường, có chút thẫn thờ.
Cô không ngờ, câu nói của Tiêu Khung Diễn lại khiến mình chấn động như vậy. Tuy biết rất ít về họ, nhưng khi đọc câu này, cô cảm nhận được tâm trạng có chút thê lương của đối phương.
Cô ngẫm nghĩ rồi soạn tin nhắn: “Mau lại đây để tôi xoa đầu anh. Xoa một lát, anh sẽ không buồn nữa.”
Đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương trả lời, Cẩn Tri liền nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt đi ngủ.
Ở đầu bên này, Tiêu Khung Diễn tuy bận rộn công việc nhưng tâm trí vẫn đặt vào chiếc di động trên tay Ứng Hàn Thời. Anh ta giật mình khi nhìn thấy đôi tai nhọn của Boss và cái đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng anh, không biết đang hưng phấn điều gì.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào chúng ta sắp rơi vào tình trạng chiến đấu hay sao?”
“Không.” Ứng Hàn Thời đáp.
Tiêu Khung Diễn: “Hả?”
Ứng Hàn Thời im lặng một lúc lâu, đôi tai mới trở lại trạng thái bình thường. Sau đó, anh ngoảnh mặt, nói với Tiêu Khung Diễn: “Từ nay về sau, cấm chú sử dụng điện thoại của tôi. Đây là lệnh cấm cao nhất.”
Tiêu Khung Diễn ỉu xìu mặt mũi. Đúng lúc này, chân trời để lộ tia sáng nhàn nhạt, rừng núi dần hiện ra trong tầm mắt họ. Anh chàng người máy quan sát phía trước, sau đó cất giọng nghiêm túc: “Đại ca, chúng ta đến nơi rồi. Đây chính là khu vực xảy ra hiện tượng năng lượng vũ trụ lần thứ hai có dấu hiệu bất thường kể từ sau vụ ở thư viện, chính là vào mấy ngày trước.
***
Cũng trong buổi sớm mai, Cẩn Tri và Trang Xung tiếp tục hành trình của mình. Tuy nhiên, đoạn đường tiếp theo không dễ đi một chút nào. Sau khi rời nhà ga, họ lại ngồi ô tô mấy tiếng đồng hồ mới đến thôn làng gần núi Y Lam nhất. Tiếp theo, họ thuê một chiếc máy cày, đi men theo đường đất bên bờ ruộng, tiến vào sâu trong vùng núi.
Thấy họ túi lớn túi bé, người dân làng lái máy cày tò mò hỏi: “Lâu lắm không có ai tới núi Y Lam rồi. Làng đó rất nghèo, cô cậu là người của dự án Hy Vọng phải không?” Anh ta lại dặn dò: “Nơi đó gần biên giới, an ninh không được tốt mấy. Tôi nghe nói thường xuyên có tội phạm vượt biên hoặc lẩn trốn trong rừng núi hiểm trở. Cô cậu phải cẩn thận đấy!”
Cẩn Tri và Trang Xung mỉm cười, không để tâm đến lời nhắc nhở của anh ta.
Khi ánh hoàng hôn như dải lụa vắt trên đỉnh núi, cuối cùng, họ cũng đến được thôn Y Lam. Ở phía xa xa lác đác có mấy ngôi nhà nằm giữa hai ngọn núi cao. Bây giờ là buổi chiều tà nên tầm nhìn trở nên không rõ ràng, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hai ngôi nhà nhỏ màu trắng nằm trên gò đồi thấp. Trông nó rất giống hình ảnh trường tiểu học mà Nhi*p Sơ Hồng gửi cho Cẩn Tri.
Đi mãi cũng đến nơi, trong lòng Cẩn Tri hơi xúc động, còn Trang Xung cũng nhếch miệng. Hai người đi men theo lối nhỏ về phía trường học. Sáng hôm qua, họ còn ở thành phố phồn hoa đô hội, bây giờ đã ở giữa vùng núi hoang vắng không một bóng người, cảm giác này tựa như đến một thế giới khác.
Hai người nhanh chóng leo lên sườn đồi, đi tới cổng trường học. Lúc này, trời đã nhá nhem, phòng ốc trong trường tắt đèn tối om, lặng ngắt như tờ.
Trong không khí vô cùng tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào từ sân sau vọng tới. Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau. Trải qua sự việc ở thư viện, tự dưng họ cũng có sự ăn ý nhất định. Không ai lên tiếng, Trang Xung đi trước, Cẩn Tri bước theo sau, lặng lẽ đi vòng ra sau ngôi nhà.
Nhìn thấy người ở giữa sân, họ lập tức dừng bước. Đó là một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía họ. Anh cởi trần, chỉ mặc quần đùi, để lộ tấm lưng cường tráng, rắn chắc. Anh thong thả xách xô nước, dội xuống đầu mình.