Mong Gặp Lại Anh “Tôi lên mạng.” Cẩn Tri trả lời.
Ứng Hàn Thời gật đầu, lấy một máy tính xách tay hiệu Apple đưa cho cô. Cẩn Tri nghĩ bụng: Đây quả nhiên là loại máy tính mà người ngoài hành tinh sẽ lựa chọn sử dụng.
“Cô hãy đợi một lát, tôi đi xử lý di động của cô.” Anh nói.
“Vâng.”
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Cẩn Tri. Cô mở trang web tìm kiếm, nhập bốn chữ “Tinh vân Hồ Điệp”.
Đang chăm chú ngắm những tấm ảnh chòm sao muôn sắc màu rực rỡ và đọc lời chú thích, bên tai cô chợt vang lên giọng nam trung đầy từ tính: “Cô xem gì thế?”
Cẩn Tri giật mình, vội đóng màn hình máy tính. Tiêu Khung Diễn xuất hiện từ bao giờ, trên tay bê một đĩa bánh ga tô nhỏ. Anh ta đứng cách cô chưa đến một mét, miệng cười vui vẻ.
“Tôi chẳng xem gì cả.” Cẩn Tri lắc đầu. Tiêu Khung Diễn đặt đĩa bánh xuống bàn uống trà rồi ngồi cạnh cô.
Cẩn Tri liếc qua cơ thể anh ta, đường nét uốn lượn tự nhiên, chẳng khác nào con người. Anh ta ngồi một cách thoải mái, cầm miếng bánh ga tô đưa đến trước mặt cô: “Cô ăn đi!”
Cẩn Tri nhận lấy: “Cám ơn anh.” Cô cắn một miếng, quả nhiên mùi vị ngon tuyệt.
Tiêu Khung Diễn đột nhiên hỏi nhỏ: “Có phải cô muốn sờ vào người tôi hay không?”
Cẩn Tri ngây ra, vội vàng ăn hết miếng bánh rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Liệu có được không?”
“Wow...” Từ Ⱡồ₦g иgự¢ Tiêu Khung Diễn phát ra tiếng cười trầm ᴆục: “Tất nhiên là được, cô sờ đi!” Nói xong, anh ta làm động tác gồng hai tay để nổi cơ bắp, tuy rằng chỗ đó làm gì có bắp thịt.
Cẩn Tri lặng lẽ sờ dọc cánh tay người máy, chỉ thấy kim loại cứng và lạnh, nhưng cũng có chút mềm dẻo.
Tiêu Khung Diễn bỗng thở dài một tiếng: “Cô gan dạ thật đấy.” Anh ta chống tay lên trán, cảm khái: “Lần trước có một nhân viên chuyển phát nhanh tình cờ nhìn thấy tôi liền ngất xỉu tại chỗ. Ngày hôm sau, anh ta lập tức từ chức, không làm ở khu vực này nữa.”
Cẩn Tri không nhịn được cười, hỏi vấn đề mà cô thắc mắc nãy giờ: “Tại sao anh lại lấy tên là Tiêu Khung Diễn?”
Người máy liếc cô một cái: “Cô thông minh thế mà không đoán ra à? Là từ đồng âm ấy mà.”
“Từ đồng âm ư?” Cẩn Tri ngẫm nghĩ: “Tôi chịu.”
Anh ta nheo mắt: “Chuyện là thế này. Tên tôi vốn là Tiểu John. Sau khi đến Trái đất, tôi nghĩ nên nhập gia tùy tục, thay một cái tên giống người bản xứ. Thế là tôi dành thời gian vào các trang web đặt tên. Tiêu Khung Diễn phát âm gần giống Tiểu John, cô không thấy cái tên này hoàn hảo hay sao?”
Cẩn Tri gật đầu: “Vô cùng hoàn hảo.”
Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bỗng nhiên đứng dậy, cầm điều khiển mở tivi. Sau đó, anh ta cười toe toét với Cẩn Tri: “Đến chương trình khiêu vũ rồi. Cô Tạ, nếu không chê tôi là người máy, liệu cô có thể nhảy với tôi một bản không?” Anh ta gục đầu, thở dài: “Đã lâu lắm không có ai khiêu vũ với tôi rồi.”
Cẩn Tri ngẩn người. Từ trước đến nay, cô cũng không thích khiêu vũ. Im lặng trong giây lát, cô đứng lên: “Được thôi. Nhưng tôi không biết nhảy đâu đấy.”
Tiêu Khung Diễn nắm tay cô, cười ngoác miệng đến tận mang tai: “Không sao, quan trọng là có người nhảy cùng. Boss chẳng bao giờ chịu khiêu vũ với tôi.”
Cẩn Tri mỉm cười, nghĩ bụng: Mình cứ tùy ý lắc lư theo anh ta là được.
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đi ra phòng khách. Anh đã thay bộ đồ khác, nhưng vẫn chỉ đi đôi tất đen chứ không mang dép trong nhà. Chứng kiến cảnh tượng này, anh lập tức đoán ra ý đồ của Tiêu Khung Diễn.
Anh tiến lại gần: “Di động của cô sửa xong rồi, để tôi đưa cô về nhà.”
Cẩn Tri nhận điện thoại, bỏ vào túi quần rồi quay sang Tiêu Khung Diễn. Anh chàng người máy cụp mắt, cúi đầu, để lộ tâm trạng thất vọng.
“Cô ấy không thể nhảy với chú.” Ứng Hàn Thời cất giọng điềm tĩnh.
“Vâng...” Tiêu Khung Diễn đáp khẽ một tiếng.
Cẩn Tri không biết tại sao Ứng Hàn Thời lại không cho phép. Chắc anh có lý do riêng nên mới làm vậy. Thế là cô cất giọng dịu dàng: “Chào anh, Tiêu Khung Diễn.”
Anh chàng người máy mỉm cười với cô: “Tạm biệt cô Tạ.”
Hai người đi ra ngoài. Trước khi cánh cửa khép lại, Cẩn Tri nhìn thấy Tiêu Khung Diễn lưu luyến vẫy tay chào cô.
“Cô đừng mềm lòng.” Ứng Hàn Thời nói.
Cẩn Tri ngoảng đầu nhìn anh. Anh cất giọng bình thản: “Trừ khi cô muốn nhảy điệu má kề má với cậu ta... Cậu ta thích nhất điệu này.”
Cẩn Tri: “... Tôi hiểu rồi.”
Bây giờ đã tối muộn, tuy bầu trời vẫn còn u ám nhưng không khí rất trong lành. Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, Cẩn Tri vẫn cảm thấy như trong giấc mộng. Nhưng vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời yên lặng ngồi bên cạnh cô, chứng tỏ một sự tồn tại vô cùng chân thực.
“Vừa rồi tôi tra trên mạng.” Cẩn Tri lên tiếng: “Tinh vân Hồ Điệp được hình thành sau khi hằng tinh và tinh hệ của nó bị diệt vong.”
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới trả lời: “Đúng thế, hành tinh mẹ của chúng tôi đã bị hủy diệt rồi.”
“Tại sao anh lại đến Trái đất?” Cẩn Tri hỏi.
Ứng Hàn Thời không trả lời ngay. Anh ngẩng mặt ngắm cảnh sắc bên ngoài. Thành phố đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ có những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn. Não bộ chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy Trái đất.
Lúc bấy giờ, anh một mình nằm trong khoang phi thuyền lạnh lẽo. Vô tình dõi mắt ra ngoài, anh liền nhìn thấy một hành tinh xanh biếc ở phía xa xa.
“Tôi nghĩ...” Ứng Hàn Thời đáp: “Chắc tôi có thể sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình ở hành tinh này.”
Cẩn Tri im lặng nhìn anh. Cô chợt nhớ tới suy đoán của Trang Xung lúc ở thư viện, rằng Ứng Hàn Thời có lẽ là một quân nhân. Một quân nhân đến từ hành tinh khác nhưng lại hết sức nho nhã và dịu dàng. Cô không tưởng tượng nổi, anh từng trải qua cuộc sống như thế nào.
Ô tô dừng lại bên dưới căn hộ của Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời cũng xuống xe. Đi đến cửa vào khu chung cư, cô dừng bước, đồng thời quay đầu. Anh đứng cạnh ô tô, chắp hai tay sau lưng, nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri: “Chào anh!”
Ứng Hàn Thời hơi gật đầu: “Chào cô!”
Phát hiện anh vẫn đứng yên tại chỗ, lịch sự tiễn cô bằng ánh mắt, cô cất cao giọng: “Ứng Hàn Thời, chúng ta còn gặp lại nữa không?”
Người đàn ông hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười dịu dàng: “Tôi không giỏi việc kết giao. Ngoài Tiêu Khung Diễn, đã từ lâu tôi không có bạn bè nào khác. Có lẽ, số phận đã cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng sẽ có dịp tái ngộ.”
Buổi đêm yên tĩnh, chất giọng trầm ấm của anh đi vào lòng người, còn vẻ mặt anh vừa ôn hòa vừa chân thành. Không ngờ anh trả lời một cách trịnh trọng như vậy, hai má Cẩn Tri nóng bừng. Cô gật đầu: “Thế thì tốt, chào anh.”
“Tạm biệt cô!”
Cuối cùng, Cẩn Tri cũng khuất dạng, Ứng Hàn Thời lại đứng thêm một lúc mới lên xe rời đi. Cảnh sắc vùn vụt lướt qua cửa sổ, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Cẩn Tri.
Anh nhớ tới lần đầu gặp cô trong ngôi chùa. Cô ngồi ở đó, lông mày nhíu chặt, thần sắc có chút nặng nề. Anh đứng giữa đám đông, nghe thấy cô nói nhỏ: “Tôi gặp phải một chuyện... rất li kì.”
Tiêu Khung Diễn đã sớm phát hiện ra sự bất thường của hệ thống máy tính ở thư viện. Vì vậy, anh mới ra mặt, muốn giúp đỡ cô. Tuy nhiên, cô đã thẳng thừng từ chối ý tốt của anh.
Sau đó, ở thư viện, trong không gian ảo hay trong đường hầm bên dưới cao tốc trên không, cô có thể sợ hãi, dũng cảm hay không thèm nói lý lẽ, nhưng thứ duy nhất không thay đổi là đôi mắt cô, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh như sao trời.
Ứng Hàn Thời chạm tay vào môi mình, vành tai bất giác đỏ lựng. Trước kia cũng có phụ nữ thích anh, nhưng khi ấy anh mới đôi mươi nên không hề nghĩ tới chuyện tình cảm. Không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với con gái Trái đất đã chạm môi cô. Mặc dù cô không để bụng nhưng anh vẫn thấy có chút ngượng ngùng, có chút bâng khuâng và khó xử.
Liệu đây có phải là cảm giác mà người phụ nữ mang đến cho người đàn ông? Ứng Hàn Thời định thần, phóng xe vào đêm tối.
***
Tiêu Khung Diễn đợi một lúc lâu mới thấy Ứng Hàn Thời quay về. Anh ta hỏi ngay: “Đại ca, tại sao hệ thống định vị hiển thị, vừa rồi anh ở khu vực ngoại ô hai mươi mốt phút đồng hồ? Anh còn tắt máy thông tin liên lạc nữa.”
“Tôi ra ngoại ô một lúc.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp lời.
Tiêu Khung Diễn chẳng rõ nguyên nhân vìsao, nửa đêm nửa hôm đại ca lại chạy ra ngoại ô thành phố. Tuy nhiên, anh ta không truy vấn mà cất giọng nghiêm túc: “Tình hình tương đối khẩn cấp, có một tin vui và một tin không tốt cũng chẳng xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Ứng Hàn Thời dừng bước, nhướng mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn cười toe toét: “Tin vui là chúng ta đã lượm được của quý. Con chip anh mang về từ thư viện không phải là con chip bình thường, mà là tinh thể của khoáng thạch giàu năng lượng trên vũ trụ.”
Ứng Hàn Thời đi đến bên bàn, cầm con chip đó, khóe miệng cong lên.
Tiêu Khung Diễn tiếp tục mở miệng: “Không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay người Trái đất và được coi là kim loại sản xuất con chip bình thường. Chúng ta cũng đã tìm ra nguyên nhân khiến hệ thống máy tính của thư viện trở nên bất thường, xảy ra hiện tượng “trí tuệ nhân tạo” ở mức sơ cấp. Đó là vì trong tinh thể đến từ nền văn minh phát triển cao này chứa năng lượng có tính phóng xạ cực lớn.”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Tiêu Khung Diễn nhún vai: “Về tin không tốt cũng chẳng xấu, em đoán anh cũng đã nghĩ tới. Cả hệ Thái Dương đều không có loại khoáng thạch này. Ở hành tinh mẹ của chúng ta, nó cũng thuộc loại quý hiếm. Điều này chứng tỏ, đã có ai đó mang tinh thể này xuống Trái đất.”
***
Trời tờ mờ sáng, sau khi xử lý xong dữ liệu còn lại, Tiêu Khung Diễn phát hiện Ứng Hàn Thời vẫn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời bao la. Anh ta đi tới, đứng yên một lúc rồi lên tiếng: “Mấy hôm trước, chúng ta đã phát hiện bức xạ năng lượng của hệ thống máy tính trong thư viện có điều bất thường. Nếu trên Trái đất tồn tại người như chúng ta, chắc họ cũng sẽ biết điều đó. Chỉ có điều, con chip đã bị chúng ta lấy trước mà thôi.”
“Tôi biết rồi.” Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Hai người lặng thinh. Đường chân trời đã để lộ tia sáng, chiếu xuống mặt hồ không xa.
***
Cùng thời gian đó, Tạ Cẩn Tri nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên thực tế, cả đêm cô gần như không chợp mắt. Não bộ của cô lặp đi lặp lại từng cảnh tượng từ lúc gặp Ứng Hàn Thời, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô và anh ngồi trên ô tô, cô nói: “Tôi sẽ không tiết lộ với bất cứ ai”, còn anh mỉm cười đáp: “Tôi biết.”
Cô đã biết bí mật to lớn của người đàn ông này. Cẩn Tri ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Trời đã sáng, bên dưới không ít người đi đi lại lại với dáng vẻ vội vã. Thật ra, trên thế gian này cũng có nhiều người cất giấu điều bí mật trong lòng.
Cẩn Tri đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bắt đầu một ngày mới như thường lệ.
Rất hy vọng được gặp lại anh. Cô thầm nghĩ: Ứng Hàn Thời, thế nào chúng ta cũng sẽtái ngộ.