Cũng may ba mẹ cô đánh giá sai lầm giao thông Đài Bắc lúc giờ cao điểm có bao nhiêu khủng khi*p, cho nên ba mẹ cô mới đến muộn hơn cô những ba mươi phút, Liễu Kiệt vẫn giữ được ấn tượng đầu tiên của mình.
“Ba mẹ, con giới thiệu cho hai người, anh ấy là Liễu Kiệt, Liễu trong trong cây liễu, Kiệt trong kiệt xuất” Vương Hải Nhi giới thiệu cho ba mẹ biết.
“Mẹ đã biết rồi” Vương mẹ nhanh chóng tiếp lời, bộ dạng cực kỳ giống con gái vì hai mắt bà loé loé sáng vừa lòng. “Cậu so với ảnh chụp trên tạp chí còn đẹp trai hơn nha !” Con rể này bà vừa lòng !
“Cảm ơn bác gái đã ca ngợi” Liễu Kiệt hơi nhỏ giọng mỉm cười.
“Diện mạo đẹp trai có thể làm cơm ăn sao ?” Đột nhiên Vương ba lạnh lùng nói, nhìn người này loè loẹt, vừa thấy là biết ẻo lả, về sau muốn bảo hộ con gái bảo bối của ông như thế nào đây ? Ông tuyệt đối sẽ không gả Hải Nhi cho người này.
“Ông nói thế là có ý gì hử ?” Vương mẹ bất mãn liếc ông một cái.
“Hừ !” Ông lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ qua mọi người tự mình bước lên phía trước.
“Cậu đừng để ý đến ông ấy, tính tình của ông ấy đối với người chưa quen là như vậy đó” Bà cố gắng ngon ngọt trấn an con rể tương lai.
“Đúng, đừng để ý đến ba em” Vương Hải Nhi cũng phụ hoạ theo.
“Không sao hết” Liễu Kiệt nhéo nhéo lòng bàn tay nhỏ bé của cô, dường như muốn cô cứ yên tâm đi.
“Thật là không xong” Vương mẹ ưu sầu nói “Mẹ cứ tưởng gặp các con để chuẩn bị tốt, cho nên mới hẹn trước nửa tiếng, không ngờ ở Đài Bắc tắc đường kinh khủng như vậy, như vậy là đối tượng đã gần đến đây rồi, chúng ta không có thời gian nữa”
“Mẹ, mẹ cùng với chúng con muốn chuẩn bị tốt cái gì ? Chỉ cần từ chối thẳng với người ta không được à ?” Vẻ mặt Vương Hải Nhi quái dị hỏi.
“Ba con cá tính thế nào, con nghĩ từ chối của con sẽ có hiệu quả sao ?” Bà liếc trắng con gái một cái “Hơn nữa vấn đề ở chỗ, việc xem mắt này là ba con chủ động nhắc đến, cho nên muốn từ chối người ta thì cũng phải từ miệng ba con ra mới êm xuôi, nếu không sau này ba con đối mặt với bạn già đồng nghiệp của ba như thế nào chứ ?”
“Sao lại phức tạp như thế này nha !” Vương Hải Nhi nhịn không được nói thầm.
“Con còn dám nói, nếu không phải do con có bạn trai rồi mà không cho ba mẹ biết, thì làm sao mọi chuyện lại phức tạp như ngày hôm nay được chứ ?”
“Con đã nói qua với ba mẹ rất nhiều lần, con mới qua hai mươi mà thôi, không muốn lấy chồng sớm như vậy, ai bảo ba mẹ không nghe, còn dám giúp con sắp xếp xem mắt”
“Mới qua hai mươi tuổi à, không muốn lấy chồng sớm à ? Nói thật dễ nghe nhỉ” Vương mẹ hừ lạnh một tiếng “Hiện tại con mới qua hai mươi mà thôi, vẫn không muốn lấy chồng sớm phải không ? Rất tốt, mẹ nói Liễu Kiệt đi cưới người khác cho con xem”
“Mẹ !” Vương Hải Nhi xấu hổ đỏ mặt dậm chân.
Liễu Kiệt không nói gì hết, chỉ đứng mỉm cười.
Không bao lâu, Vương mẹ thấy chồng mình đang đứng nói chuyện với người khác ở phía trước, bà liền quay đầu nhìn về phía cô, ý nói hai đứa qua đây.
“Đi thôi, mẹ thấy hình như ba con đã tìm thấy người rồi”
Liễu Kiệt cảnh giác nhìn về phía trước, sau khi tìm được chỗ cha vợ tương lai, mới chuyển tầm mắt đến mặt của hai người khác. Chính là tên kia sao ?
Khoảng cách đến bọn họ càng gần, cũng làm cho anh có thể nhìn rõ đối phương. Tuy rằng bộ dáng không tệ, nhưng cũng không hẳn là đẹp trai, cũng không hẳn là cao ráo, điểm duy nhất thắng anh là sau lớp áo quần đó tay dài vai rộng, điểm này giống với cha vợ tương lai.
Xem ra người này có luyện võ.
“Anh Liêu, đã lâu không gặp, anh cũng không thay đổi gì nhiều nha !” Vương mẹ vui vẻ chào hỏi với bạn tên Liêu Minh.
“Đã già đi nhiều rồi, sao lại không thay đổi được chứ ?” Ông cười ha hả nói “Không thay đổi là em mới đúng, vẫn trẻ tuổi, xinh đẹp giống như mười mấy năm trước”
“Ha ha…” Vương mẹ cực kỳ vui mừng, cười đến toe toét “Anh Liêu, cách anh nói chuyện vẫn vậy”
“Anh nói là sự thật, người không biết cứ nghĩ em mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, làm sao biết được em có con gái lớn như vậy rồi chứ ?” Nói xong, Liêu Minh đem tầm mắt chuyển qua nhìn Vương Hải Nhi, hứng thú dạt dào hỏi cô “Cô bé này là Hải Nhi sao ?”
Vương mẹ gật đầu.
“Hải Nhi, lại đây chào bác” Đột nhiên Vương ba ra mệnh lệnh.
“Con cũng không nhớ bác ấy đúng không, nhưng lúc con còn bé bác đã từng ôm con nha !” Bà Vương xoay người nói với con gái.
“Bác Liêu” Vương Hải Nhi cung kính tiêu sái tiến lên chào hỏi.
“Tốt, tốt” Liêu Minh vừa gật đầu vừa nhìn cô, trên mặt vừa lòng tươi cười “Thật là con gái mười tám có nhiều thay đổi nha, không ngờ trước đây giống như một bé trai, nhưng sau này lớn lên lại xinh đẹp như vậy” Ông mỉm cười quay đầu nhìn về con trai của mình “Chấn Triết, cô bé này là cô bé năm đó đá gãy răng cửa của con đấy, con còn nhớ không ?”
“Diện mạo đã thay đổi nên không nhớ gì cả, nhưng chuyện bị đá gẵy răng cửa thì cả đời không thể quên được” Liêu Chấn Triết tươi cười “Thật vui khi gặp lại em, Hải Nhi”
“Anh là cậu bé đẹp trai bị tôi đá gãy răng cửa sao ?” Vương Hải Nhi mắt to trợn lên, không thể tin được trừng mắt nhìn anh ta.
Liêu Chấn Triết gật đầu cười cười.
“Anh thật sự là cậu bé đó sao ?” Cô xác nhận lại.
Đó là chuyện xảy ra khi cô mấy tuổi nhỉ ? Sáu tuổi hay bảy tuổi nhỉ ? Chuyện đã qua mười sáu, mười bảy năm, không ngờ cô lại được gặp người làm cho cô áy náy trong lòng, thật sự là rất thần kỳ.
Liêu Chấn Triết lại gật gật đầu “Khi đó em còn cao chưa đến bả vai của anh, thế mà đã có thể đá gãy răng cửa của anh, mỗi lần anh nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy không thể lý giải được” Anh ta lại mỉm cười với cô.
“Hải Nhi” Không cam lòng bị người khác cho ra rìa, bỗng nhiên Liễu Kiệt lên tiếng gọi cô.
Vương Hải Nhi quay đầu lại nhìn anh, thế này mới biết mình đã bỏ quên anh, lập tức cô với tay qua kéo anh đến bên người, rụt cổ nói xin lỗi với anh.
“Vị này là ?” Vẫn chú ý đến Liễu Kiệt nên nhân cơ hội này Liêu Minh ra tiếng hỏi.
“Người không có quan hệ” Vương ba nói.
“Bạn của Hải Nhi” Vương mẹ nói.
“Bạn trai của cháu, Liễu Kiệt” Hải Nhi nói.
Ba người trả lời cùng lúc, nhưng đáp án lại khác nhau, làm cho hai cha con họ Liêu khó hiểu nhìn mặt nhau.
“Anh ấy là Liễu Kiệt, bạn trai của cháu, một thời gian nữa chúng cháu sẽ kết hôn, đến lúc đó nhất định bác Liêu và anh Liêu phải đến uống rượu mừng nha” Vương Hải Nhi lại mở miệng lần nữa, tính hạ thủ vi cường.
“Hải Nhi, ba không đồng ý con gả cho người này” Vương ba tức giận lạnh lùng nói.
“Ba, ba không thể không đồng ý” Cô nhìn thẳng ba mình.
“Cho con ra ngoài ở vài năm đi học, nay lại hỗn xược với ba có phải không ?” Ông nổi giận nói.
“Con không phải…”
“Ai nha, hai cha con cãi nhau là làm sao đây ?” Đột nhiên Vương mẹ tham gia vào cuộc đối thoại nảy lửa của hai cha con, “Muốn cãi nhau cũng chờ về nhà đi, không cần ở đây giọng to giọng nhỏ, muốn cho anh Liêu cùng Chấn Triết chê cười sao ?”
Nói xong, bà chuyển hướng qua hai cha con họ Liêu, áy náy cười với bọn họ.
“Thực xin lỗi anh Liêu và Chấn Triết” Bà nói xin lỗi từ tận cõi lòng mình “Hải Nhi ở Đài Bắc có bạn trai cũng không nói cho vợ chồng em biết, hại chúng em nghĩ con bé còn chưa có bạn trai, cho nên mới nghĩ thay nó tìm một người bạn trai tốt, ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này, thật là rất xin lỗi”
Nghe cách nói như vậy của bà, cũng là gián tiếp thừa nhận cái người đàn ông có diện mạo và khí chất bất phàm kia rồi, cũng chính là bạn trai của Hải Nhi, tận đáy lòng Liêu Minh tự hiểu được. Bất quá cũng không thể trách bà được, nếu đổi lại hôm nay là ông chọn con rể, thực tâm mà nói, chỉ sợ ông cũng chọn cái cậu họ Liễu kia mà không phải chọn con của mình thôi.
Giận nhất là, vì sao cậu ta lại đẹp trai thế chứ ? Bởi vì không nói đến khí thế, riêng tướng mạo đẹp trai của cậu ta thì con ông cũng thua một mảng lớn rồi !
Ai, quả nhiên người so với người, tức ૮ɦếƭ người mà !
“Em đừng nói như vậy, là con anh không có phúc khí” Đây là lời nói thật, vì nhìn tướng mạo của Hải Nhi, thì con bé đúng là đứa con dâu người người chọn, tướng sinh con tốt, lại có khí chất của một phu nhân, có tiền có của, cả đời sống bình an, êm xuôi, còn có nhiều quý nhân phù trợ.
“Hai đứa không có duyên mà thôi, anh đừng nói như vậy” Vương mẹ thấy có chút tội lỗi “Em nghĩ sau này Chấn Triết sẽ gặp được đối tượng tốt hơn Hải Nhi rất nhiều”
“Không cần, tôi sẽ đem Hải Nhi gả cho Chấn Triết” Vương ba vẫn kiên trì gả con gái cho người ông coi trọng.
“Vương Đại !” Bà căm tức trừng mắt với chồng mình. Ông nhất định phải đem mọi chuyện phức tạp thêm nữa sao ?
“Tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái tên lòe loẹt này” Giọng điệu ông rất kiên định.
“Liễu Kiệt không lòe loẹt” Vương Hải Nhi nhịn không được lớn tiếng cãi lại thay người yêu.
“Ba nói anh ta có là có, ba muốn con chia tay với anh ta ngay lập tức !” Ông tức giận ra lệnh vói con gái.
“Con không muốn !”
“Con nói lại lần nữa xem”
“Con không muốn” Cô lớn tiếng nói lại, sau đó không hề báo động trước bỏ lại một quả bom “Hơn nữa hai người phản đối cũng đã quá muộn” Cô nhìn ba mình nói “Bởi vì con đã mang thai”
Ba ba khóc dọa cho cô choáng váng, căn bản cô không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, bởi vì trong trí nhớ của cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bao gồm khi ông nội, bà nội mất cũng vậy, cô chưa từng nhìn thấy ba ba rơi nước mắt, mà ngay bây giờ ba ba lại như vậy, lại rơi nước mắt trước bạn mình.
Vương Hải Nhi thật sự bị sợ hãi, cả người chấn động ngây ra như phỗng. Cô không biết mình nói dối lại làm cho ba ba thương tâm như vậy, nhìn nước mắt trên mặt ba làm cho cô hối hận lại tự trách mình.
Cô không cần biết mình đã làm gì lúc trước, cô đã nhanh chóng thốt ra “Con nói dối, ba, con không mang thai, tất cả là để cho ba chấp nhận Liễu Kiệt, cho nên con mới nói như vậy, con xin lỗi”
Sau đó, Vương ba tức giận lôi cô về Cao Hùng.
Nếu muốn nói lúc đó ông tức giận như thế nào, thì chỉ cần để ý lúc đó ông đã hoàn toàn quên sự tồn tại của vợ mình là biết, cho đến khi lôi con gái lên taxi chạy mất, mà khi Vương mẹ gọi điện thoại hỏi hai cha con ở đang ở đâu, khi đó ông mới nhớ tới mình đã đánh mất vợ từ khi nào cũng không hay.
Tóm lại, vì Vương mẹ đứng về phía con gái và Liễu Kiệt nên trong lúc tức giận mới lần đầu tiên để bà xã yêu quý ở Đài Bắc một mình.
Taxi một đường chạy thẳng từ Đài Bắc về Cao Hùng, khi hai cha con trở về nhà đã là hai giờ sáng, Vương Hải Nhi mệt mỏi trực tiếp đi thẳng về phòng, sau đó đóng sập cửa phòng ý chỉ mình đang tức giận và kháng nghị.
Ba ba lại tịch thu túi xách và di động của cô, làm cho cô muốn trốn hay gọi cho Liễu Kiệt đều không được, thật sự là tức ૮ɦếƭ đi được !
Nhưng cũng may là mẹ còn ở lại Đài Bắc, có mẹ hiểu biết tính ba ba lại dẫn đường cho anh, Liễu Kiệt cũng không còn lo lắng khi không liên lạc được với cô đi, nhất định mẹ sẽ nói cho anh biết. Nhưng dù sao cô cũng cảm thấy rất tức giận, ba ba cô thật là bất công, quá bất công đi, ô ô…
Mang theo thương tâm và nước mắt, cô cuộn tròn người trên giường, không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
“Cút ngay”
Tiếng hét giận dữ như sét đánh làm cho Vương Hải Nhi mơ màng tỉnh lại, cô mở trừng hai mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, trong thời gian ngắn nhất không biết nơi này là nơi nào.
Đột nhiên, cô nhớ ra tất cả, rồi bất ngờ cô vén chăn bông lên, nhảy xuống giường, giống như tên bắn lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng một.
Nhất định là Liễu Kiệt đến đây mới làm cho ba ba giận dữ hét lên như vậy, nhất định là anh đến đây rồi !
Bởi vì trong nhà là đạo quán teakwondo, cho nên tầng một là nơi luyện võ, khi cô chạy xuống lầu đã thấy người cô nhớ cả đêm.
“Liễu Kiệt !” Cô hưng phấn hét to một tiếng, rồi lập tức chạy tới chỗ anh.
“Ngăn con bé lại”
Lập tức một đám học trò mặc võ phục vây quanh cô, ngăn cản đường đi của cô, làm cho cô không thể không dừng bước.
“Tránh ra” Cô phẫn nộ cảnh cáo.
“Thật xin lỗi” Vẻ mặt A Tông áy náy. Cậu ta là đệ tử thứ ba của Vương ba, bởi vì ở gần đây nên ngày nghỉ thường tới thăm hỏi võ sư của mình, đồng thời chỉ bảo thêm cho những người mới nhập môn. Bổ sung một chút, cậu ta cũng từng là ứng cử viên con rể bà Vương ba chấm đầu tiên.
“Tôi nói lại lần nữa, các cậu tránh ra”
“Đừng cho con bé lại đây” Vương ba hét lên.
“Chị, lời của võ sư không thể không nghe, mong chị đừng làm khó chúng em được không ?”
Vương Hải Nhi lại đưa ra cảnh cáo “Tôi đã cho các cậu một cơ hội, là các cậu tự tìm thôi”
Không muốn lãng phí thời gian, lập tức cô nắm quyền, ra quyền, đá chân, động tác lưu loát nhẹ nhàng giống như mây trôi nước chảy, thật tuyệt vời, làm cho những người vây quanh cô từng bước gục ngã.
Liễu Kiệt đứng nhìn suýt tí nữa thì huýt sáo. Thân thủ của cô quả thật làm cho người ta xem đã con mắt, không thể chê vào đâu được ! Nhìn một đám thanh niên kia xem, người nào người nấy so với cô còn cao to rất nhiều, nhưng không có ai là đối thủ của cô, thật sự là rất giỏi.
Nhìn người phụ nữ yêu quý của mình, miệng anh không khỏi nhếch lên cười, trên mặt lại kiêu ngạo vì cô. Nhưng anh không ngờ thái độ của anh như vậy lại chọc giận ba vợ tương lai, ông không hề cảnh cáo trước, lập tức cho anh một quyền vào bụng.
Bất tình lình bị một quyền làm cho Liễu Kiệt đau đến gập lưng lại, thiếu chút nữa là hét lên, anh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của mẹ vợ tương lai.
“Vương Đại” Bà nhanh chóng chạy tới đỡ anh “Liễu Kiệt, cậu không sao chứ ? Có khỏe không ?”
Anh còn chưa kịp đáp lại quan tâm của bà thì một tiếng kêu phẫn nộ khác lại vang lên.
“Liễu Kiệt !” Vương Hải Nhi hoảng sợ kêu to ra tiếng “Ba, tại sao ba lại đánh người vô tội như vậy ? Ba thật quá đáng, quá ti bỉ”
Con gái mà mình vẫn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tây nay vì một người đàn ông xa lạ mà chỉ trích ba mình, Vương Đại vừa thất vọng, tức giận lại thương tâm, mức độ ghét bỏ Liễu Kiệt cũng ngày một cao hơn.
“Oắt con, mày lăn ra đây cho ta ! Có gan một chọi một đấu với ta, không cần núp sau lưng phụ nữ, để cho người ta nói chuyện thay mày” Ông chỉ vào Liễu Kiệt hét to lên.
“Ông xã, ông nói những lời này là có ý gì ? Phụ nữ làm cho ông xấu hổ sao ?” Vương mẹ nhíu mày “Còn nữa, Liễu Kiệt từ đầu tới cuối đều đứng ở chỗ này, có né ông đâu ? Nếu cậu ta có ý định tránh né thì sẽ không nhận một quyền của ông, ông nên nói chuyện công bằng một chút đi”
Không nghĩ đến vợ mình cũng nói đỡ cho oắt con đó, khiến cho ông tức giận hai mắt trừng thẳng, đột nhiên vươn tay ra kéo Liễu Kiệt lên võ đài.
“Mày muốn kết hôn với con gái ta có phải không ? Có bản lĩnh thì đánh thắng ta đã rồi nói tiếp” Ông thủ thế nói với anh.
“Ông xã, ông ồn ào đủ chưa, ông định kéo dài đến khi nào nữa đây ?”
“Ba, ba muốn đánh phải không ? Con đánh với ba, không cần phiền toái Liễu Kiệt”
“Hai người câm miệng cho tôi” Vương Đại giận không thể ức chế được “Là một người cha, tôi không có quyền khảo nghiệm người này sao, xem cậu ta có bản lĩnh bảo vệ con gái bảo bối của tôi không ?”
“Ông xã…”
“Đương nhiên là có” Liễu Kiệt nghiêm túc trả lời đúng sự thật, sau đó còn gật đầu “Được, cháu chấp nhận khảo nghiệm này”
“Liễu Kiệt ?!” Mắt hạnh Vương Hải nhi từng to, kinh hoảng kêu to “Không cần, anh sẽ bị đánh ૮ɦếƭ !” Ba ba ghét anh như vậy nên tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Em còn không tin tưởng anh” Liễu Kiệt cười khổ thì thào tự nói.
“Yên tâm, mẹ sẽ không để chuyện này xảy ra” Vương mẹ mở miệng cam đoan với con gái.
Không ngờ mẹ cũng muốn giải quyết chuyện chuyện này, làm cho Vương Hải Nhi kinh ngạc quay đầu lại nhìn bà, lớn tiếng kêu lên “Mẹ ?!”
“Con yên tâm, nếu ba con quá đáng thì mẹ sẽ ra mặt can ngăn” Bà trấn an vỗ vỗ tay con gái.
Nhưng Vương Hải Nhi một chút bình tĩnh cũng không có, chỉ càng lúc càng lo lắng mà thôi, bởi vì cô thấy Liễu Kiệt đã ϲởí áօ khoác và giầy, còn đang xăn ống tay áo lên nữa.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ? Cô phải làm gì để ngăn cản anh và ba ba đây ?
Cô sốt ruột không biết làm sao, vừa muốn bước lên để nhìn hai người thì nhóm học sinh của ba đã vây cô lại, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy.
“Tránh ra” Cô quát lên một tiếng, vừa mới nói xong thì hai người ở trên sàn đấu đã bắt đầu ra quyền đánh.
Sắc mặt Vương Hải Nhi trắng bệch, mỗi lần ba ba đánh về phía Liễu Kiệt một quyền là tim cô đập một nhịp, mỗi nhịp tim là hoảng sợ và sợ hãi, chỉ sợ giây tiếp theo Liễu Kiệt sẽ trúng đòn của ba.
Nhưng là cũng kỳ quái, hai bên đánh nhau, quyền cước rớt xuống như mưa, đánh qua đánh lại cũng quá mười hai chiêu, động tác của ba ba vẫn gọn gàng dũng mãnh như lúc trước, nhưng không hiểu vì sao Liễu Kiệt đều có thể tránh đi hoặc hóa giải được.
Đột nhiên cô nhớ đến chuyện xảy ra sau pub 9 night.
Đúng rồi, làm sao cô có thể quên tuy diện mạo anh đẹp trai nho nhã, nhưng lại có một thân võ thuật cơ chứ ? Cô thật ngốc !
Cô bắt đầu tập trung vào trận đánh của hai người, chỉ lát sau, Vương Hải Nhi đã xác định được võ thuật của Liễu Kiệt trên cơ ba ba, về phần vì sao không quyết định ai thắng ai thua, thì chắc là anh muốn giữ mặt mũi cho ba ba, cũng vì kính trọng một người đi trước thôi.
Bất kể thế nào, chỉ cần anh bình an là cô yên tâm rồi !
Suy nghĩ bình tĩnh lại, cơ thể cũng bình tĩnh lại, đột nhiên Vương Hải thấy tay hơi đau, chân hơi đau, ngay cả bụng cũng có chút đau.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng, cũng trở nên đau như cắt hơn, cô không chịu nổi quỳ trên sàn, nhưng không có ai phát hiện, bởi vì mọi người đang tập trung vào trận đấu trên kia.
Đau quá, ai có thể đến giúp cô không ?
Liễu Kiệt…Liễu Kiệt…
“Hải Nhi ?!”
Dường như nghe thấy cô kêu cứu, cô thấy Liễu Kiệt gạt đám người ra chạy đến phía cô.
“Em làm sao vậy ? Vì sao lại quỳ trên sàn ? Sao mặt em lại tái nhợt như vậy ?” Vẻ mặt anh khẩn trương, thật cẩn thận nâng cô dậy, bất quá anh lo lắng nên sắc mặt còn tái nhợt hơn cả cô nữa.
“Em không sao, chỉ đau bụng thôi” Cô miễn cưỡng mở miệng, bởi vì bụng quặn lên một cơn đau mà hai mắt nhắm chặt, hai tay cầm chặt tay anh.
Nhìn cô như vậy, thì làm sao Liễu Kiệt tin cô là không có việc gì được chứ. Anh không nói hai lời, lập tức hai tay ôm lấy cô.
“Bác trai, bệnh viện gần nhất ở đâu ?” Anh vội vàng quay đầu, có chút thất thố hô to.
Vẻ mặt con gái tái nhợt, cắn răng nhịn đau làm cho Vương Đại cũng sợ hãi không thôi, ông giật mình lăng ngốc đứng tại chỗ, nhất thơi không có phản ứng.
“Ai nói cho tôi biết bệnh viện gần nhất ở đâu không ?” Liễu Kiệt điên cuồng hét lên, so với người thong dong nói chuyện, không chút hoang mang lại thản nhiên lúc trước hoàn toàn khác biệt, giống như là hai người vậy.
“Bác ra mở xe, nhanh đi ra” Vương Đại nhanh chóng hoàn hồn, sau đó là chạy nhanh ra cửa.
Liễu Kiệt cũng lập tức ôm Hải Nhi đi ra, mà vương mẹ cũng vội vàng đi theo sau.