Người Hùng Của Em - Chương 01

Tác giả: Điển Tâm

Luồng điện mạnh mẽ, lần đầu đánh trúng trái tim của tôi
Hay chính là ở một khắc kia chạm vào mắt của anh……
Khách sạn quốc tế năm sao nằm ở trung tâm thành phố Đài Bắc, có ba cô nàng tuổi thanh xuân trang điểm thịnh hành nhất, cả người mặc toàn hàng hiệu, ngồi ở chỗ có thể trông về phía khu phố bận rộn, dương dương tự đắc mà uống trà chiều.
Các nốt nhạc dễ nghe toát ra ở trong không khí, các cô trò chuyện về tin đồn lần tham dự party gần nhất.
“Là thật sao? Cậu nói người đàn ông xuất hiện cùng với Hạ Tư Ngâm chính là bạn trai trước của Amy ?” Chung Phong Kì chớp chớp lông mi xoăn hỏi trong sự kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy! Cậu không biết sao? Cả đêm Amy tức giận đến nỗi muốn đòi mạng, nhìn Hạ Tư Ngâm giống như con bướm mang theo người đàn ông kia xuyên qua toàn bộ party.” Hoàng Nghi San tà ác liếc mắt cô ấy một cái, mới buông cà phê trong tay xuống.
“Ha ha! Quá buồn cười rồi.” Chung Phong Kì vui sướng khi người gặp họa mà cười nhạo Hạ Tư Ngâm là người nổi tiếng xã giao, thẳng đến tiếng cười dần dần dừng lại, khóe mắt lơ đãng liếc về phiá người bạn không gia nhập đề tài tin đồn,” Ai nha! Bái Dung sao cậu không nói chuyện?”
Khác với hai cô bạn ở đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái kia có vẻ tẻ nhạt vô vị, cô ấy nâng lên lông mi có hình quạt,” Không cần để ý đến mình, mình nghe các cậu nói là được rồi.”
Nhan Bái Dung không có hứng thú đối với việc tin đồn trong xã giao, cô có phiền não của cô.
Cô là hòn ngọc quý trên tay Nhan Bá Nguyên chủ tịch ngân hàng Cường Thịnh hô phong hoán vũ ở trong giới tài chính và kinh tế, hôm nay đáp ứng lời mời của Chung Phong Kì, cùng nhau đến khách sạn lớn uống trà chiều.
Chính là, cô luôn rất ít lời, yên lặng nghe các cô bạn nói tin đồn về các vụ bê bối.
Chung Phong Kì và Hoàng Nghi San cùng trao đổi ánh mắt, bởi vì liên quan đến cha của Nhan Bái Dung, nên các cô phải vội vàng lấy lòng cô ấy.
“Ai nha! Cậu yên tĩnh như vậy, bọn mình sẽ ngại.” Chung Phong Kì đắp nụ cười lên khuôn mặt nịnh nọt nói.
“Không có gì đâu! Các cậu không cần phải để ý đến mình.” Nhan Bái Dung lơ đễnh.
Bình thường cô không có xem mình như con gái nhà giàu làm trung tâm mà kiêu ngạo, xem như bình dị gần gũi, chỉ là không dễ dàng thổ lộ tình cảm với người ta thôi.
Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo những người này tự xưng là bạn của cô thường có ý đồ với cô chứ? Cũng may bản tính của cô độ lượng, không thích so đo.
“Không tốt rồi! Tới nơi này đã lâu, mà cậu đều không có nói chuyện, thật kỳ quái, cậu có tâm sự gì sao?” Chung Phong Kì có sở trường về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy phiền chán của cô ấy, chợt hỏi.
Các cô quen Nhan Bái Dung thời gian cũng không dài, nhưng, các cô cũng tận lực duy trì thân thiện với cô ấy, hy vọng có một ngày xí nghiệp kinh doanh của gia tộc có nhu cầu cấp bách về tiền mặt quay vòng, thì có thể dựa vào giao thiệp với cô ấy, mà thuận lợi vay được tài chính.
Đương nhiên, cùng với cô ấy một chỗ cũng không chỉ có thế này, bối cảnh hiển hách của Nhan Bái Dung khiến cho có vài người vội vã nịnh bợ, các cô có liên quan cũng chiếm được không ít tiện nghi.
Nhan Bái Dung nhăn nhăn lông mày nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện vẻ giận dữ,” Diêu Tuấn Khiêm thật sự rất phiền!”
Diêu Tuấn Khiêm?! Chung Phong Kì và Hoàng Nghi San cùng trợn to đôi mắt, không hẹn mà cùng hỏi:” Anh ta rất phiền?!”
Diêu Tuấn Khiêm chính là hoa hoa công tử nổi tiếng trong giới xã giao, vóc người anh tuấn cao lớn, phóng khoáng phong lưu, là dáng vẻ quý công tử thịnh hành trong xã hội thượng lưu, bắt được không ít trái tim của các cô gái nhà giàu.
Nhưng mà, Nhan Bái Dung lại nói anh ta thật đáng ghét, trách không được vẻ mặt của Chung Phong Kì các cô giật mình.
“Đúng! Anh ta đúng là rất đáng ghét!” Nhan Bái Dung lại nhấn mạnh.
Cô chán ghét người tự cho mình là tài giỏi, và hiển nhiên Diêu Tuấn Khiêm chính là loại người này.
Kỳ thật Diêu Tuấn Khiêm và cô có liên quan đến quan hệ thông gia, chị họ Trương Tâm Huệ của anh ta là chị dâu của cô, vốn là cô không có cảm giác đặc biệt với Diêu Tuấn Khiêm có duyên với phụ nữ, nhưng kể từ năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học, thì chị dâu tích cực tác hợp bọn họ, cô mới bắt đầu chán ghét Diêu Tuấn Khiêm có ý với cô.
Cô chán ghét thái độ tự cho là đúng của anh ta, giống như bộ dạng anh tuấn phóng khoáng của anh ta, cho nên tất cả mọi người phải thần phục dưới mị lực của anh ta.
Hừ! Cô cũng không ăn cái bộ dạng này của anh ta. Cô thừa nhận mình thích đẹp trai, nhưng mà, không cần thiết là đẹp trai thì nhất định phải cầm lấy giấy nợ của anh ta.
Hơn nữa, gần đây anh ta quấy rầy cô ngày càng táo tợn hơn, nói là quấy rầy cũng không quá, khiến cho cô không thể làm như là không thấy.
“Anh ấy đáng ghét như thế nào? Vóc người xinh đẹp, lại vui tính hóm hỉnh, sao lại đáng ghét?” Giọng nói của Hoàng Nghi San the thé chất vấn.
Cô sớm đã hâm mộ Nhan Bái Dung có người cha giàu có, vừa nghe đến ngay cả Diêu Tuấn Khiêm vạn người mê cũng đang theo đuổi cô ấy, thì càng không nhịn được ghen tị ở trong lòng.
“Anh ta không phải là loại người mình thích, luôn quấn quít lấy mình thì biến thành đáng ghét !』 Nhan Bái Dung không nghe ra ghen tị ở trong miệng của Hoàng Nghi San, nên thành thật nói.
“Không phải kiểu cậu thích? Bái Dung, vậy cậu thích loại đàn ông thế nào?” Chung Phong Kì yên lặng nghe Nhan Bái Dung nói chuyện, nghe vậy cũng lập tức đặt câu hỏi, trong lòng nghĩ muốn giới thiệu ba người anh trai của cô cho Nhan Bái Dung.
Nhan Bái Dung rũ mắt nghiêm túc suy tư, cuối cùng nhấc môi ở trong hai cặp mắt nóng đầy hy vọng,” Ừ…… Mình cũng không biết, mình rất ít suy nghĩ đến điều này……”
Dưới sự tận lực bảo vệ của người nhà, hai mươi bốn cái xuân xanh như cô chưa nói qua tình yêu, cho nên đột nhiên trong lúc này mà muốn cô trả lời vấn đề này, có chút làm khó cô.
Nói ra loại chán ghét thì còn dễ dàng hơn một chút, còn đến mức thích thì…… Có thể nói rất nhiều, nhưng mà thực sự chỉ ra điều kiện cảm thấy quan trọng, thì lại chưa kết luận được.
Nghe thấy Nhan Bái Dung không biết trả lời làm sao, nhưng Chung Phong Kì cũng không nhụt chí, ngược lại dâng lên một tia hy vọng.
“Bái Dung, mình có ba người anh trai, ba người bọn họ rất tuyệt nha! Mình có thể giới thiệu cho cậu quen biết.”
Có thể lấy được thiên kim họ Nhan tung hoành giới ngân hàng về nhà, quả thực giống như cưới về một tòa kim khố! Trong lòng của Chung Phong Kì chính là có ý định này.
Nghe thấy Chung Phong Kì tự đề cử các ông anh của mình, thì Hoàng Nghi San cũng nhanh chóng giới thiệu thân thích của mình,” Bái Dung, mình cũng có một người anh họ làm bác sĩ lấy MBA ở nước ngoài về, Chủ Nhật này chúng ta có thể đi ra ngoài dùng cơm.” Vừa nói xong, thì không cam lòng yếu thế mà dùng ánh mắt hung ác trừng Chung Phong Kì.
Nhan Bái Dung không phát hiện các cô ấy cùng trợn mắt lẫn nhau, đôi môi vểnh lên giống như phức tạp.
Hai người kia cũng bắt đầu tranh đua làm bà mối sao? Cô tuyệt đối không thích như vậy.
“Cám ơn ý tốt của các cậu, mình không thiếu nhất chính là bà mối.” Nhan Bái Dung không nể tình mà cự tuyệt.
Mẹ của cô Chu Mĩ Quyên cứ năm ba ngày lại lấy ảnh xem mặt để cho cô chọn, cũng sắp phiền ૮ɦếƭ cô rồi, sao cô lại có thể đáp ứng các cô ấy giới thiệu chứ?
“Phải không?” Bị Nhan Bái Dung tạt nước lạnh, Chung Phong Kì ngượng ngùng nói.
“Ừ.” Nhan Bái Dung gật gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ cao cấp ở trên cổ tay một cái,” Cũng sắp năm giờ rồi, mình muốn đi trước .”
“Sớm như vậy? Bái Dung, ở lại tâm sự với bọn mình đi!” Hoàng Nghi San cực lực giữ lại.
“Không được, mình muốn đi về.” Nhan Bái Dung kiên trì nói. Nói đến chuyện xem mặt này làm người ta khó chịu, vì vậy cô không muốn ở lại nữa.
Chung Phong Kì nhanh chóng suy nghĩ, tức thì nhớ tới chuyện xe hơi của Nhan Bái Dung đã đưa đi bảo dưỡng.” Bái Dung, bằng không mình lái xe đưa cậu về?”
Nhan Bái Dung kiên quyết cự tuyệt,” Không cần, tự mình ngồi tắc xi về là được rồi.” Nghĩ đến một lát nữa nhất định Hoàng Nghi San cũng sẽ tranh giành muốn đưa cô về, còn không bằng tự mình bắt xe về.
Nhan Bái Dung trưởng thành ở trong nhà giàu nên trên người cũng có chứa khí thế khi*p người, nghe thấy cô nói như vậy, Chung Phong Kì và Hoàng Nghi San cũng không dám có ý kiến gì khác.” Ừ, được rồi! Vậy cậu đi đường cẩn thận.”
Sau khi nói lời từ biệt với nhau, hai cô gái có mưu đồ khác nhau đành phải bất đắc dĩ nhìn bóng dáng xinh đẹp mê người của Nhan Bái Dung ung dung rời đi.
Sau khi đi ra khỏi cửa khách sạn lớn, Nhan Bái Dung lập tức chui vào trong một chiếc tắc xi xếp hàng ở cửa khách sạn.
Cô ngồi xuống xong, thì cũng không chút để ý mà nói địa điểm cho tài xế tắc xi.
Tài xế vừa nghe cô báo địa chỉ xong, thì lên tiếng trả lời,” Vâng, tiểu thư.』
Đột nhiên, nội tiết tố toàn thân của Nhan Bái Dung giống như đột nhiên bừng tỉnh vậy, máu nóng lên, tốc độ mạch đập nhanh hơn rồi nhảy lên,” Anh…… Anh……” ngay cả lời nói muốn phun ra cũng đã bị ngăn ở yết hầu.
Hạng Dư Khang không rõ người khách ngồi phía sau xảy ra chuyện gì, anh nghi hoặc mà quay đầu lại,” Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Thoáng chốc, trong đầu Nhan Bái Dung ầm ầm nổ tung, trên mặt cô hiện đầy đám mây màu, hoảng hốt dừng ở vẻ mặt đầy hoài nghi của Hạng Dư Khang.
Trời ạ! Cô làm sao vậy? Sao đột nhiên cảm thấy nghẹt thở ở trong cái không gian nhỏ hẹp này? Cô cần một lượng lớn không khí trong lành dội vào иgự¢, bằng không cô sẽ té xỉu !
“Tiểu thư, người cô không thoải mái sao?” Thấy vẻ mặt của Nhan Bái Dung đỏ lên, cả nửa ngày cũng không lên tiếng, khiến cho lòng của Hạng Dư Khang không khỏi lo lắng.
“Tôi…… Tôi cần không khí……” Cuối cùng Nhan Bái Dung cũng phun ra những lời này.
“Cái gì?!” Hạng Dư Khang không rõ ý này, khi đang muốn hỏi rõ ràng, thì lại bị tiếng kèn ồn ào đánh gãy.” bá — bá –”
Thì ra tắc xi xếp hàng ở phía sau bọn họ, thấy bọn họ đã lâu rồi mà còn chưa rời đi, nên ấn kèn thúc giục.
Hạng Dư Khang lập tức quay tay lái, đem xe chạy đến ven đường rồi dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Nhan Bái Dung lần nữa, phát hiện nước gợn ở cặp mắt đẹp kia đang chuyển động ngóng nhìn mình.
Hạng Dư Khang đột nhiên cả kinh, cảm thấy áp lực trong иgự¢ khác thường,” Tiểu thư, cô có khỏe không? Muốn trực tiếp đến địa chỉ của cô, hay là muốn đi đến bệnh viện?”
Nhan Bái Dung không lên tiếng trả lời, nhưng mà khuôn mặt đỏ hồng đã hé ra nụ cười, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Hạng Dư Khang.
Chỗ nào cô cũng không muốn đi, cô chỉ muốn cùng với người đàn ông này ở trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe!
Cuối cùng cô đã biết mình thích kiểu đàn ông gì, hoá ra chính là người đàn ông tư thế oai hùng hiên ngang như vậy ở trước mắt.
Chính là muốn bộ dáng giống anh, hình dáng lập thể, ngũ quan rõ nét, có mày rậm anh tuấn giương lên, đôi mắt đen sáng ngời có thần cùng môi mỏng hé ra làm tim người ta đập thình thịch.
Đương nhiên quan trọng nhất là, có thanh âm gợi cảm làm cho cô giống bơ nhanh chóng bị hòa tan.
Đúng! Cô yêu thanh âm thuần hậu của anh rồi! Cô thỏa mãn rồi thở dài một hơi.
“Tiểu thư, rốt cuộc là cô làm sao vậy?” Thấy Nhan Bái Dung vẫn hốt hoảng , Hạng Dư Khang lại lo lắng kêu to.
“Tôi……” Nhan Bái Dung cuối cùng cũng từ trong mê luyến mà bừng tỉnh, cô ấp úng, thẹn thùng đánh giá gương mặt tuấn mỹ của Hạng Dư Khang.
Qua một lúc, tâm tình của cô không còn bốc lên kịch liệt nữa, mới lên tiếng nói:” Đi đến…… địa chỉ tôi vừa mới nói.”
Hạng Dư Khang do dự nhìn cô một cái, rồi mới quay lại đầu, đạp xuống chân ga.” Ừ, tôi đã biết.”
Lại nghe thấy thanh âm trầm thấp khêu gợi của anh, trái tim của Nhan Bái Dung lại rung động kịch liệt, nhưng lần này cô đã biết phòng bị, trước tiên đè иgự¢ lại thật chặt, miễn cho lại thất thố.
Hạng Dư Khang vừa lái xe, vừa phân tâm chú ý đến tình trạng của Nhan Bái Dung, thấy cô không còn thở gấp nữa mới khôi phục lại bình thường, rồi chuyên tâm lái xe.
Nhan Bái Dung dán mắt vào cái ót của anh, giả bộ bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng thì kích động không thôi.
Mới bất ngờ, đã bị dung mạo của anh hấp dẫn, bị thái độ thân thiết dịu dàng của anh mà cảm động, lại càng bị đôi mắt đen trầm ổn của anh thuyết phục, nhất là thanh âm giàu từ tính của anh quanh quẩn ở bên trong xe, khiến cho cô giống như bị thôi miên, thân bất do kỷ.
“Ách, em có thể hỏi anh một vấn đề không? Anh tài xế.” Nhan Bái Dung vội vã muốn làm quen với anh nên thẹn thùng hỏi.
“Có thể! Cô có chuyện gì không? Tiểu thư.” Hạng Dư Khang cũng không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng.
“Anh có thể gọi em Bái Dung…… Không, gọi em Tiểu Dung đi.” Gọi tiểu thư rất không thân thiết nha! Cô muốn anh trực tiếp gọi nhủ danh của cô.
Hạng Dư Khang dừng một chút, nhịn xuống ý muốn quay đầu xem rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ cái gì.” Tiểu thư, tôi xin hỏi cô họ gì?”
Sẽ không phải lại gặp nữ khách hàng thích diện mạo anh tuấn của anh chứ? Hạng Dư Khang bất đắc dĩ cười khổ.
Hình dáng của anh tuấn mỹ, thể trạng cao lớn, mặc dù cực lực che đậy, nhưng hơi thở phóng khoáng không kềm chế được vẫn bị phụ nữ thận trọng phát hiện mà quý mến không thôi: Nhưng đối với lúc này anh không quan tâm tới tình cảm, phụ nữ ái mộ sẽ chẳng khác nào là quấy rầy.
“Em họ Nhan, Nhan của nhan sắc.” Nhan Bái Dung cao hứng mà trả lời, nhưng lại lập tức chu miệng rồi bất mãn hỏi:” Sao không gọi em là Tiểu Dung?”
Hạng Dư Khang không để ý tới oán trách của cô,” Nhan tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Đừng nói hai người còn không quen thuộc, thật sự theo ý của cô ấy, chẳng những sẽ không dứt được, mà đến lúc đó muốn bỏ qua cũng rất khó khăn.
Thấy bộ dạng anh hờ hững, Nhan Bái Dung có vẻ tràn đầy hứng thú, một đôi mắt đẹp nhìn quét qua lại không gian nhỏ hẹp ở bên trong xe.
Cô chú ý tới kính chắn gió có giấy chứng nhận đăng ký nghề nghiệp lái xe nhỏ, vui vẻ hỏi:” Anh gọi là Hạng Dư Khang à?” tên không tầm thường, rất xứng đôi với bề ngoài bất phàm của anh.
“Ừ.” Hạng Dư Khang gật đầu, cầm chặt tay lái.
“Vậy anh kết hôn chưa?” Nhan Bái Dung tiếp tục truy vấn,” Hay là có bạn gái?”
Hạng Dư Khang nhăn lại mày rậm xinh đẹp,” Tôi là một người cô đơn.” Nghiễm nhiên đã đem Nhan Bái Dung trở thành nữ hành khách có ý muốn không an phận với anh.
Đối với nữ khách hàng đến gần anh thì anh nhìn quen lắm rồi, bởi vì bề ngoài của anh cực kỳ xuất sắc, thường khiến cho trái tim các cô ấy thất thường, quên mất e lệ, to gan mà theo anh bắt chuyện.
Chẳng qua đối với sự ái mộ bay tới, từ trước đến nay anh luôn thờ ơ.
Hôm nay nhìn thấy Nhan Bái Dung khác với khí chất tinh tế của những cô gái khác, anh không hề xúc động, nếu cô có hành động gì đó, thì cuối cùng chắc chắn sẽ chịu khổ.
Người cô đơn? Mắt đẹp của Nhan Bái Dung thoáng chốc phát ra tia sáng. Không thể nào? Anh đẹp trai như vậy mà lại không có bạn gái? Cô cực kỳ vui vẻ.
“Vậy nhất định là không có bạn gái nhỉ?” Cô hết sức phấn khởi mà hỏi.
Hạng Dư Khang không trả lời phải hay không phải, thái độ trở nên có chút lãnh đạm, nhưng vẫn duy trì tinh thần phục vụ chuyên nghiệp cơ bản,” Nhan tiểu thư, chỗ cô muốn đi cũng sắp đến rồi!”
Nhanh như vậy sao? Nhan Bái Dung nghẹn họng nhìn trân trối, quay đầu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, quả nhiên, rất gần nhà cô.
“Em muốn thay đổi địa điểm xuống xe, bây giờ anh quay đầu lại, em muốn đi đến một chỗ khác.” Cô lập tức bảo Hạng Dư Khang thay đổi hướng đi.
Nghe thấy cô đổi địa điểm xuống xe mới, thì Hạng Dư Khang đem xe dừng ở ven đường, rồi sau đó là vẻ mặt xin lỗi nói với cô:” Thật xin lỗi, Nhan tiểu thư, tôi không thể chở cô đi nơi khác, nếu cô muốn thay đổi địa điểm, thì tôi phải mời cô xuống xe, rồi gọi một chiếc tắc xi khác.”
Nhan Bái Dung hoàn toàn không nghĩ tới Hạng Dư Khang sẽ đuổi cô xuống xe, buồn bã biến sắc,” Vì sao? Anh không thích đưa em đi sao?”
Hạng Dư Khang lập tức phủ nhận,” Không phải, bởi vì nếu tôi lại đưa cô trở về nội thành, thì chỉ sợ tôi sẽ không trở về kịp để giao xe.”
Bây giờ xe anh đang lái là xe thuê, cho nên vừa đến thời gian chạng vạng, thì anh nhất định phải chạy về đại lý xe mà xe giao cho tài xế ca đêm, bằng không sẽ làm chậm trễ thời gian của người ta.
Nghe thấy anh nói không phải vì cảm thấy cô đáng ghét mới đuổi cô xuống xe, thì cô thở dài một hơi. Nhưng mà, cô còn chưa có biết nhiều về anh…… bây giờ muốn cô rời đi, cô mới không chịu.
Tính tình đại tiểu thư của cô bỗng nhiên nổi dậy, chỉ huy anh,” Anh tiếp tục lái, không sao đâu, tổn thất do không kịp giao xe thì em sẽ đền.”
Hạng Dư Khang nghe vậy không khỏi có chút không vui.” Nhan tiểu thư, vẫn là mời cô xuống xe đi! Tiền xe của cô tôi không thu.” Ngang ngược của cô khiến cho anh nổi lên phản cảm nho nhỏ.
Ai cần anh không thu tiền xe? Cô muốn chính là cùng anh ở chung thêm một phút đồng hồ.” Em không cần!” cô ngang ngược mà cự tuyệt.
Phản ứng của cô làm cho Hạng Dư Khang cứng lưỡi,” Cô…… Sao cô lại thế này?” Anh vẫn là lần đầu gặp phải nữ khách hàng bướng bỉnh quấn lấy anh đến như thế.
Nhìn thấy Hạng Dư Khang giống như đem cô trở thành quái thai mà đánh giá, thì thái độ của Nhan Bái Dung bỗng nhiên yếu đi, mặt đỏ lên,” Em…… Em biết rồi, anh hãy tiếp tục chạy đến địa chỉ em vừa mới nói đi!”
Giật mình thấy hành động của mình có khả năng nhận được sự chán ghét của Hạng Dư Khang, cho nên dù không cam tâm tình nguyện, thì vẫn phải cắn răng chịu khuất phục .
Lần này coi như xong, ngoài ra cô còn phải nghĩ phương pháp để hiểu biết anh……
Hạng Dư Khang thấy cô không khăng khăng nữa, thì không nói một câu mà khỏi động xe, rồi đi tới hướng phía trước.
Cuối cùng cũng đến biệt thự xa hoa của nhà họ Nhan, Hạng Dư Khang thả chậm tốc độ, dừng xe ở cửa chính.
Nhan Bái Dung từ trong túi da rút ra tờ tiền giá trị lớn đưa cho Hạng Dư Khang,” Đây là tiền xe, không cần thối lại.”
Hạng Dư Khang không có nhận, chỉ là liếc mắt nhìn tờ tiền một cái, lập tức chuyển tầm mắt lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô,” Tôi vừa nói qua, không thu tiền xe của cô.”
Lại một lần nữa khởi động, sau đó thấy cô đứng bên đường trầm mặc, thì anh không nhịn được mà hoài nghi có phải mình xúc phạm cô ấy hay không.
“Em lại chưa bao giờ đáp ứng anh không thu tiền xe.” Đối với Hạng Dư Khang từ đầu đến cuối tản ra hơi thở cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, trái tim của Nhan Bái Dung bị tổn thương.
Hạng Dư Khang vô cùng ngạc nhiên,” Cô đang giận tôi?!”
Cô thật sự đang giận anh! Anh cảm thấy chính mình rất vô tội, mặc kệ có phải chán ghét biểu hiện của cô hay không, anh vẫn coi cô là khách hàng, tận lực không tiết lộ cảm xúc của mình, vẫn cung kính có lễ đối đãi với cô ấy, cô ấy lại giận cái gì chứ?
Nhan Bái Dung dùng sức gật đầu, căm giận phẫn nộ nói:” Đúng! Em đang giận anh.”
Hạng Dư Khang đối với cơn giận đang trào dâng của cô lại cảm thấy không biết nên khóc hay cười,” Thật sự xin lỗi! Nhan tiểu thư, tiền một chuyến xe này tôi lại càng không nên nhận.” Không phải vì anh không đưa cô đi chỗ khác mà giận anh chứ?
Thật bất hạnh , Nhan Bái Dung chính là vì anh cự tuyệt đưa đi mà căm tức.” Anh không thích người của em, cũng không thích tiền của em, phải không?” Cô bày ra vẻ giận dữ, và oán hận hỏi.
Cái gì? Hạng Dư Khang đối lời của cô vô cùng ngạc nhiên. Có thích người của cô với thu hay không thu tiền xe của cô thì có quan hệ gì? Đây căn bản là hai chuyện khác nhau mà, sao có thể nói nhập làm một được?
Nhưng, cô xinh đẹp lại thành thật như thế, còn nói lời tràn đầy ái mộ với anh, làm cho anh có chút kinh ngạc.
Anh cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tuy rằng khuôn mặt có trang điểm nhạt, nhưng mà ngũ quan đoan chính xinh đẹp, cho dù son phấn tan hết, vẫn là một người đẹp.
Anh là một người đàn ông bình thường, đột nhiên lọt vào khuôn mặt như hoa sen của Nhan Bái Dung ưu ái, nên không khỏi có chút rục rịch.
Phút chốc, anh biến sắc, đá đi cảm giác không nên có này.
“Không phải như thế!” Thấy khuôn mặt của Nhan Bái Dung lộ ra biểu tình bị thương, anh vội vàng giải thích,” Bởi vì phục vụ của tôi khiến cho Nhan tiểu thư không hài lòng, cho nên tôi không thể thu tiền xe của cô.”
“Phải không? Cũng không phải là anh chán ghét em?” Nghe thấy anh nói như vậy, Nhan Bái Dung mới chuyển giận làm vui.
“Đúng vậy.” Hạng Dư Khang thừa nhận. Cô xác thực làm cho người ta cảm thấy có một loại kiêu căng, nhưng mà vẫn không khiến người ta chán ghét.
Hơn nữa, cô mơ hồ phát ra ánh sáng tình yêu, so với những phụ nữ khác nhìn anh, càng làm cho anh khó có thể chống đỡ, hình như thật sự dễ dàng bị cô mê hoặc.
Nhan Bái Dung rũ mắt thấy tiền trên tay mình, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị,” Ừ! Em biết rồi.” Trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô đều biết, cô không cần Hạng Dư Khang thúc giục nữa, mà tự động mở cửa xe xuống xe.
Cô vừa giẫm lên mặt đất, thì lập tức quay đầu nhìn về phía Hạng Dư Khang hình như đang thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi từ chỗ hở lộ ra một nụ cười ngọt ngào,” Tạm biệt nha!”
Cô vừa nói xong thì cũng không quay đầu lại mà rời đi, Hạng Dư Khang sững sờ vì nụ cười xinh đẹp của cô để lại.

///

Trong khách sạn tiếng đàn dương cầm nhè nhẹ tựa tiếng nước chảy,điều hòa mát lạnh lan tỏa, thấm qua cả những phiến lá của nhưng chậu cây như những bông hoa có sức sống đang khẽ thở.Trong 1 góc sáng sủa của tầng 1 khách sạn có 2 kẻ đang ngồi nhìn nhau với ánh mắt kì dị .
Nam nhân kia có khuôn mặt rạng ngời,đôi mắt màu xanh lam trên mình đang mặc âu phục tuổi cỡ chừng 40, tuy vậy vẫn không hề mất đi sự phong độ, vẫn rất anh tuấn.
Nữ nhân kia có đôi chân thon dài yểu điệu, mái tóc dài thướt tha, eo thon gọn, nửa иgự¢ lộ ra sau làn áo mỏng, chỉ cần khẽ đổi tư thế đã làm rung động biết bao ánh mắt xung quanh.
Hai người này không phải thân quen mà ngồi với nhau ở đây, mà là đang thực hiện 1 cuộc giao dịch
Mỹ nữ xinh đẹp miệng khẽ cười giơ ngón tay lên, lập tức có 1 người mặc áo đen xuất hiện cẩn thận lấy ra 1 thứ để trên bàn
-Công tước đây là người giao hàng, còn đây là 12 khối đạn tâm phiến. Nàng ngọt ngào nói
Đứng ở phía sau công tước vị trợ lí mở vali giao tiền và lấy kính hiển vi xém xét khối đạn tâm phiến tỉ mỉ đến độ như đang kiểm tra 1 viên kim cương.Một hồi sau,hắn ta xác định là đúng và hướng về phía chủ gật đầu :
- Mỗi khối tâm phiến đều thuộc hạng thượng phẩm, có đóng dấu xác định, quả là tuyệt!
Mỹ nữ liếc mất đưa tình :
-Đương nhiên, ta làm sao có thể bán háng giả cho ngài công tước cơ chứ ^^.Nàng đã sớm được nghe nói ngài công tước có con mắt rất tinh tường, nếu trước mặt là hàng giả thì lập tức có thể nhận ra ngay ( lão này là cú thì phải J)
Ngoại hiệu “công tước” tên gọi là Địch Mã Tư là 1 người cực kì máu lạnh, là kẻ chuyên buôn bán νũ кнí quốc tế. Chỉ cần đối phương có thể ra giá cao thì có thể bán νũ кнí cho bất kì ai không cần biết đó có phải là phần tử khủng bố hay không, miễn là trả tiền thật cao là bán( đừng nói tên này bán νũ кнí cho trùm khủng bố Bilađen đó L)
Xác định là hàng thật công tước gật đầu, ý bảo thuộc hạ lấy hàng.Hắc y nhân vừa có động tác mỹ nữ kia với ngón tay mảnh khảnh chậc ra tiếng , ngón tay dài đan vào nhau rất khẩn trương :
- Thật xin lỗi, công tước, thỉnh ngài giao tiền trước
Địch Mã Tư lẳng lặng vuốt cằm, chỉ trong nháy mắt tên trợ lý đã lấy ra 1 cái va li đen mở trên bàn .Trong đó không phải là tiền ( ủakhông là tiền thì là vàng rồi.Công tước : bình tĩnh hồi sau sẽ rõ.Hả :@@) không phải kim cương) mà là cây 乃út điện tử được nối với màn hình máy tính nhỏ. Đối phương ở bàn phím gõ vài chữ, mới cung kính quay ra. Công tước đưa tay ra, ý bảo mỹ nữ nhìn lên màn hình kiếm tra :
- "Thỉnh"
Trên màn hình hiện ra tài khoản của ngân hàng ở Thụy Sĩ với số tiền khổng lồ đang được chuyển khẽ mỉm cười và ấn Enter, số tiền đang được chuyển. Lúc này Địch Mã Tư nâng ly rượu lên :
-Chúc mừng cô đã trở thành đại phú hào
Vị mỹ mữ này cười hiện ra lúm đồng tiền :
- Cảm ơn, ta rất lấy làm vui khi được buôn bán với ngươi.
Những lời này vừa nói xong, lập tức 4 phía bắt đầu có động tĩnh.Bốn phía đều có người mai phục, dưới sự chỉ huy đang tiến tới gần, tứ phía bao vây, mọi sự tập trung nhắm súng bàn chiếc bàn trước mặt.
Mỹ nữ kia mặt tối sầm, ném chén rượu và lạnh lùng nói :
- Ngươi bán đứng ta
Bị nói vậy mà nét mặt công tước vẫn bình thản không nói, đưa mắt nhìn xung quanh. Hộ vệ của ngài phí sau yểm trợ che chắn. Bọn họ định ra tay với kẻ địch, có 2 nam nhân xông lên phía trước, thân thủ mau lẹ, chớp mắt 1 cái thì thắng bại đã rõ.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.KenhTruyen24h.Com
Chỉ nghe thấy 2 tiếng súng nổ, những thuộc hạ này không chỉ bị thương ở chân mà còn bị ςướק mất νũ кнí, nằm úp xuống đất nhanh chóng bị trói lại. Hai người tràn đầy kinh ngạc, thật không dám tin mình lại bị hạ gục dễ dàng như thế.
Sau khi trói xong những kẻ bảo vệ, Lệ Đại Công thẳng tiến tới chiếc bàn
-Địch Mã Tư tiên sinh, ông đã bị bắt.
Giọng nói cất ra đầy uy lực
-Chúng tôi ở tổ đăc nhiệm Phi Ưng, thể theo luật pháp quốc gia bắt ông vì tội buôn bán νũ кнí trái phép. Ông có quyền im lặng nhưng mọi tội chứng đã rõ ràng. Còn nữa, ông có quyền thuê luật sư biện hộ.
Công tước là 1 bản tính thông minh, đưa mắt nhìn 4 phía, lập tức đoán ra trong chuyện này có người đã bán đứng mình.
Hắn quay đầu lại,2 tay nắm chặt nhìn về phía mỹ nữ kia, lặp lại lời nàng nói :
-Ngươi bán đứng ta
Thân là người giữ vai trò bán, nữ nhân này đương nhiên biết hắn đang muốn tìm câu trả lời.
- Đúng vậy.
Sắc mặt mỹ nữ thay đổi mỉm cười thừa nhận
- Vì sao ?
- Chúng tôi theo dõi ông . Cho nên đã đưa ra phương cách giả trang người bán, phối hợp với cảnh sát Đài Loan muốn mời ông về nói chuyện.
-Xem ra ta đã quá sơ suất khi xem nhẹ kẻ địch.
Công tước thong dong cười
- Không quan hệ, ta thấy ngươi nên xem xét lại sự thông minh của mình. Mỹ nữ tay chống cằm trêu trọc, miệng cười ngọt ngào. Một giọng nam trầm lên tiếng làm gián đoạn cuộc đối thoại
- Địch Mã Tư tiên sinh mời ngài theo chúng tôi. Trước mặt là 1 người buôn bán νũ кнí xuyên quốc gia, một tội phạm cực kì nguy hiểm bị bắt nhưng nét mặt vẫn không kinh hãi, mà bình thản lạ thường
Công tước tự mình đứnng lên, tự đưa 2 tay vô còng, thái độ cực kì hợp tác. Giống như thà rằng bị bắt cũng không để họ làm nhăn nhúm bộ y phục của mình
- Mang đi.
Lệ Đại công hạ lệnh khấu khí ngắn gọn, vừa xoay người chuẩn bị đi, cánh tay đã bị giữ lại rất chặt, mỹ mữ kia gắt gao nói :
- Uy, Lệ đại đội trưởng ngài sao phải vội vàng đi như thế ta đã giúp đỡ người vậy mà …Tịch Na nói nửa chừng chu đôi môi đỏ đầy hờn dỗi
-Tịch Na tiểu thư ta thay mặt tổ chức cực kì cảm ơn cô. Ta sẽ báo lên cấp trên khen thưởng sự giúp đỡ của cô.
Hắn lạnh lùng luôn giữ khoảng cách, thật khó hiểu, xác nhận là đồng đội đã áp giải tội phạm, rồi bước đi.
Vừa bước ra đại sảnh, trước mắt là những tia sáng liên tục xuất hiện. Chỉ trong nháy mắt giới truyền thông đã nhanh chóng đến hiện trường, trước cửa cánh phóng viên đông nghịt. Phóng viên của các đài truyền hình chạy nhanh đến đưa microphone tiến tớii trước mặt hắn phỏng vấn. Một loạt câu hỏi dồn dập :
- Lệ đại đội trưởng nghe nói đội đặc nhiệm của các vị vừa mới bắt được tên tội phạm nổi tiếng buôn bán νũ кнí xuyên quốc gia, đây là sựthực ?
-Đại đội trưởng có phải kế hoạch bắt lần này có sự liên kết vớiTuyệt Thế tập đoàn ?
-Lệ đại đội trưởng “công tước”có kháng cự ?
….
Phóng viên thi nhau đưa ra câu hỏi dồn dập, những nữ phóng viên 2 mắt sáng lên đày vẻ ngưỡng mộ, tranh nhau phỏng vấn và đi đến rất gần tranh thủ ăn đậu hũ vị soái ca anh hùng này ( èo, tiện thế vừa phỏng vấn vừa tranh thủ…/Phóng viên : liếc.Phải tranh thủ chứ J)
Đội đặc nhiệm “Phi Ưng” cực kì nổi tiếng, một khi đã ra tay là tội phạm nhanh chóng vào lưới. Làm cho bọn tội phạm nghe danh sợ mất mật,hận thấu xương. Càng làm cho các nữ phóng viên say sưa nghĩ hắn là hình tượng nam nhân đầy mĩ lực, tuy cá tính trầm mặc, ít nói nhưng vẫn rất lôi cuốn
Lệ Đại Công tiến thoái lưỡng nan, cười khổ cất giọng trấn an những nữ phóng viên này:
- Thật xin lỗi, các tiểu thư, các vị tiểu thư…
Thấy anh cắt lời những nữ phóng viên đã cũng nhau im lặng, những tiếng huyên náo vừa rồi thay bằng những lời nói dịu dàng, trong mắt chớp chớp sáng như những ánh điện ( khi*p quá khéo điện này thắp sáng cả bóng đèn cũng nên)
Anh khẽ mỉm cười nhìn các vị phóng viên này cất tiếng nói :
-Thật xin lỗi, ta đang rất vội, mong các vị hãy nhường bước…
Nhường đường. Lời nói này vừa cất ra các vị nữ nhân này lập tức nguyện ý, đừng nói là nhường đường mà chỉ cần anh yêu cầu họ có thể vì anh mà ϲởí áօ.
Đương nhiên có thể…
Đương nhiên, không thành vấn đề …
Cái đầu của các nữ phóng viên tựa như chim gõ kiến cứ gật gật, gật gật. Không những thế mà con nhanh chóng lui bước, ngoan ngoan đi sang 1 bên, chỉ trong giây lát đám đông hỗn độn đã xếp thành 1 hàng thẳng tấp như là đang chờ ngôi sao bước trên tấm thảm đỏ.
Lệ Đại Công mỉm cười thay lời cảm ạ, chân dài sải bước đi nhanh hướng về phía xe.Nháy mắt những nữ phóng viên này lại chen chúc còn xô ngã cả những nam phóng viên.Cả những đồng nghiệp nữ cũng bị vẻ đẹp đầy nam tính của Lệ Đại công quấn hút, chạy đến thở gấp hỏi:
-Lệ đại đội trưởng xin hỏi có phải ngươi muốn về tổng bộ trực tiếp thẩm vấn “ công tước”.
- Không phải! Hắn lắc đầu phủ nhận, khởi động xe
-Vậy anh muốn đi đâu ?
Một vị nam phóng viên nhanh chóng tiến đến hỏi, hoài nghi có phải hay không những vụ lớn chờ anh xử lí
Con ngươi đen tinh anh lộ ra ý cười, Lệ Đại Công, đạp chân ga, laođi. Làm cho nam phóng viên ngạc nhiên, còn nữ phóng viên thì muốn khóc òa không nỡ để vị anh hùng xuất chúng này đi.
- Tôi phải đi kết hôn ngay !

Cửa lớn được đẩy ra thấy được làn khói mỏng bay ra lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn ta phía cửa, ánh mắt liếc sang trái rồi lại sang phải, tầm mắt quét 1 vòng phòng ngủ. Có 1 chiếc lờn lớn được trải ga trắng tinh, bên cạnh là bàn trang điểm có dán chữ Hỉ
Sau khi tiệc cưới kết thúc , mọi người vây quanh 2 nhân vật chính, những chén rượu liên tiếp được mời, Lệ Đại Công phải uống rất nhiều rượu, họ còn bắt anh ôm tân nương của mình vào phòng ngủ.
Bọn họ ai cũng muốn xem bọn họ động phòng nên ồn ào không chịu đi. Nhưng lúc họ định xông vào phòng hỉ thì Lệ Đại Công vẻ mặt rất nghiêm nghị. Người người sờ sờ cái mũi đành lui vậy, lui vậy!!!
Một lúc sau không khí đã tĩnh lặng, những người thân thuộc họ hàng cũng đã rời đi.Chỉ còn đội phó Giang Trấn cùng Lệ Đại Công ở lại phòng khách bàn luận công việc
Về phía tân nương Phương Đình, xác định là là khách khứa đã đi hết chỉ còn lại những người thân quyến. Nàng cởi bỏ lễ phục, tức tốc đi tắm. Quả thật thoải mái, dòng nước thâm vào da thịt như làm tan di sự mệt mỏi thấm vào từng thớ thịt. Sau khi nàng khoác trên mình bộ đồ ngủ rồi bước ra.
Dáng người yểu điệu cùng với chiếc áo ngủ làm nàng thêm gợi cảm. Phượng Đình đi đến cửa sổ kéo chiếc rèm cửa nhìn xuống chỉ còn Lệ Đại Công, đội phó Giang Trấn đã đi từ bao giờ
Nhìn về phía góc nhà thấy có 1 ánh mắt đang nhìn lên, người đứng sau cửa sổ như kinh hãi có chút giật mình.Về phần nàng do kinh hãi quá độ nấp ngay lập tức, tay đập chân run. (èo nhìn chồng mà run hả bà này)
Lễ vật của đội đặc nhiệm Phi Ưng rất là nhiều…mìn, hơi cay đủ để xài cả năm, và chú chó nhỏ để làm gì nhỉ?( mẹ ơi quà cưới độc dã man, mình mà là Phượng Đình chắc xỉu)
Đề phòng kẻ trộm ?
Phường Đình nháy mắt, thật đáng nghi… Chắc người trong đội đặc nhiệm của Lệ Đại Công quý anh ta nên tặng. Nhưng nhìn những chú chó này nhất gan thế kia nếu trộm mà đến chắc nó chạy trước quá
Ngoài cửa sổ văng vẳng âm thanh của những con dế kêu, dưới nhà có âm thanh của nước chảy, hình như anh ấy đang tắm thì phải.Mình phải tranh thủ thời gian xuống dưới lầu kiếm chút gì ăn.Đồ ăn ở đâu nhỉ? Nàng lầm bầm với âm thanh nhỏ mau mau chạy xuống tầng 1 tức tốc ăn cho đầy cái bụng mới được
Oạch !
Nàng tiến gần hơn đến cái bàn, sạch trơn. Bao nhiêu kẹo cưới, đồ ăn đâu hết rồi, không phải chứ sạch đến độ cả tàn thuốc lá cũng không thấy…(khổ thân thế)
Người chị em tốt của nàng là Tình Vân có gói cho nàng đồ ăn cơ mà, chúng đâu rồi . Phượng Đình đang vô cùng đói, tay chân bắt đầu loạn xạ, nàng đi tới phòng bếp.
Phòng bếp sạch sẽ, không có gì là đồ ăn cả.
-Trời ơi!
Nàng không tin vào mắt mình nữa.Nàng lóe ra 1 tia hi vọng. Tủ lạnh, đúng rồi tủ lạnh chắc có đồ ăn.
Khuôn mặt đã thoáng ra nét cười. Trong tủ lạnh tràn ngập đồ ăn .
-Oa! Đũa ở đâu nhỉ?
Hảo. Có cả thịt gà, ngoài có rượu sâm banh. Tủ lạnh được sắp xếp rất khoa học, rau ở 1 nơi, hoa quả được để riêng. Bia và đồ ăn vặt ở vị trí khác. Chắc hắn chủ nhân của nó là người rất cẩn thận, tìm gì là có thể thấy ngay được
Nàng ăn no rồi đứng thẳng người, thân hình mềm mại, thật gợi cảm. Nàng xoay người đi ra thấy Lệ Đại Công đang đứng ngay sau.Nàng giật mình hoảng hốt, mất trọng tâm, té ngã
- A!
Nàng khẽ kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống sắp ngã xuống đất. Nhưng cánh tay bỗng được giữ lại, giây tiếp theo đã ở trong lòng người ta.
- Ngươi có sao không?
-Hả! hảo không đúng ta không sao =.=. Đáng ૮ɦếƭ sao mình không nghe thấy tiếng nước phòng tắm đã mất nhỉ
Thân thể nàng mềm nhũn ra, tiếng thét không kêu lên được. Hắn nửa người trần trụi, nàng cảm giác thấy cái nóng từ nhiệt độ cơ thể của hắn, cảm thấy nhịp tim của hắn đang đập không bình thường, trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ lung tung. Hắn ! vừa ôm nàng
Bọn họ quen nhau chưa tối 1 tháng thì đã kết hôn, đến cơ hội làm quen, nắm tay còn chưa. Bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng sự tiếp xúc ở khoảng cách gần như này thì chưa có, cơ thể còn chưa quen thuộc… ( hả bà này đang nghĩ gì ấy nhỉ …)
Quen nhau không đến 1 tháng, Lệ Đại Công cầu hôn, rồi hôn lễ hỏa tốc ngay sau đó ( anh này thi hành chính sách lấy vợ kiểu chớp nhoáng). Theo sự gặp mặt của 2 tháng trước, giữa năm là Lệ Đại Công qua tuổi 30, còn nàng thì lại có ý muốn kết hôn. Nàng gặp gỡ và thấy hắn là 1 nam nhân tốt, rất hoàn mĩ. Và kết hôn! ông việc của hắn rất bận rộn, mọi việc chuyển bị cho hôn lễ đề do nàng toàn quyền xử lí. Nay hôn lễ đã thành, tiệc cưới đã xong, bạn bè đã đi hết chỉ còn lại 2 người bọn họ, hắn sẽ, hắn sẽ…
Trong lòng nàng cảm giác ngượng ngùng đang trào dâng, nàng đối với chuyện nam nữ hoàn toàn xa lạ. Người ta thì mắc chứng sợ trước đám cưới còn nàng cưới xong mới hoảng
-Phượng Đình
Một âm thanh ôn hòa nhưng làm nàng dựng tóc gáy, nàng cứng nhắc, mãi nàng mới nhận thức là đang gọi mình
-Ta, ta không sao!
Mặt Phượng Đình đỏ bừng, mắt chớp chớp, giữ khoảng cách.Nàng cố gắng lấy hơi hít thở thật sâu khôi phục lại bình tĩnh.Nhưng lại nhìn thấy con ngươi đen kia đang nhìn nàng rất mãnh liệt, nhìn vào bộ иgự¢ của nàng như tia laze xuyên thấu thấy bộ đồ nàng đang mặc có hay không chất liệu có vấn đề…Không xong rồi, nàng như đang khích thich hắn vậy.
Phượng Đình xấu hổ đến mức mặt dỏ bừng,tai hồng lên, theo bản năng lấy tay che иgự¢, ánh mắt bất an nhìn hắn, rồi nàng sợ hãi hét lên :
-Ngươi, sao ngươi không mặc quần áo…nàng lắp bắp nói.hắn đễ nữa người trần, phía dưới hông có quàng chiếc khăn tắm (có che chút ít, còn hơn không có)
Lệ Đại Công ánh mắt bất định, như có lửa
- Ta vừa tắm xong
- Tắm rửa?mắt nàng ngây ngốc mở to, mặt đỏ bừng từng bước lui về phía sau
-Lâm Kiệt say rượu, ta bị rượu hắt lên người, cho nên phải tắm rửa sạch sẽ. Hắn giải thích, âm điệu ôn hòa như cơn gió thổi. Quần áo ta ở trên lầu nên ta chỉ có thể dùng khăn tắm
-Nha! ta hiểu rồi
Phượng Đình bối rối, nói lung tung, lại lui từng bước về phía sau
Làm sao bây giờ, đơn giản nghĩ là kết hôn rất khó, nên liền vội vàng gả cho hắn.Diễn viên sắp lên sân khấu còn muốn chạy trốn
Nàng ngay cả còn không biết dàn ông mặc ҨЦầЛ ŁóŤ dạng gì còn chẳng biết thì làm sao bay giờ có thể làm chuyện ấy… ý nghĩ vừa nảy lên đã làm cho nàng nóng bừng, gò má ửng đỏ, nàng cũng biết hắn là người đãn ông tốt.C hính là giờ đây nàng đang nghĩ tới việc kia ô..anên thấy sợ hãi
Hắn mắt thấy tân nương vừa lấy về, cứ lui bước đã muốn hướng ra phía cửa chạy mất, chỉ cần hắn có động tác chắc nàng sẽ chạy đi mất
Lệ Đại Công vẫn đững yên ở chỗ cũ, không tiến bước, tay chân cũng không hành động khác thường, lẳng lặng quan sát nàng. Sau 1 hồi lâu, hắn mở miệng, vẫn là âm thanh ôn hòa đó
-Ta muốn ra ngoài ?
Thấy nàng đứng gần cửa muốn bỏ chạy, nàng trừng mắt kinh ngạc
- Ách, ta đi 1 chút, đi đâu? .
-Ta nghĩ sẽ mua 1 vài thứ..
Âm thanh của hắn vẫn ôn hòa như thế, nàng buông lỏng cảnh giác
- Mua cái gì? Nàng hỏi
- Cao hổ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc