Chương 125: giải cứu

Tác giả: Ruby Joy


Trời tối, tất cả mọi người bắt đầu đi đến Dương gia đến đấy Từ Phương Hiểu cùng những người khác lẻn vào biệt thự, Hoàng Việt cùng những thuộc hạ khác đánh ngất những người canh ở đó Bạch Nhã Băng, Từ Phương Hiểu cùng bọn người Âu Hoằng Phong đi nhanh vào trong.
Hoa An Hải cùng Diệp Ly nhìn thấy Từ Phương Hiểu liền nở nụ cười mừng rỡ, gọi cô:"Phương Hiểu! Là cháu sao? Tại sao cháu lại ở đây?"
Từ Phương Hiểu chạy đến cởi trói cho hai người:"Cháu cùng mọi người đến đây là để cứu hai bác."
Một thuộc hạ của Bạch Nhã Băng vô tình đụng trúng chuông báo khiến cho nó kêu lên không ngừng, vang dội khắp cả biệt thự. Dương Nguyên Khánh giật mình nhanh chóng cùng những thuộc hạ của mình chạy đến xem sao.
"Mau! Chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây." Dạ Thành Đông vội nói với mọi người.
Bạch Nhã Băng cùng Từ Phương Hiểu đưa Hoa An Hải và Diệp Ly nhanh chân rời khỏi, vừa chạy ra ngoài tất cả mọi người liền chạm mặt với Dương Nguyên Khánh, anh ta trừng mắt, cười khẩy một tiếng rồi nói:
"Thật không ngờ các người lại dám đến Dương gia của tôi cướp người đấy."
"Không phải cướp người mà là cứu người." Lục Dĩ Tường hừ lạnh đáp lại.
"Vậy thì để xem các người có thể đưa hai người họ ra ngoài được không đã." Dương Nguyên Khánh trợn mắt, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo đáp trả.
Hai bên ngay tức khắc rút súng ra, tiếng súng bắt đầu vang lên phá hỏng bầu không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch. Bạch Nhã Băng vừa bảo vệ Hoa An Hải, Diệp Ly cùng Từ Phương Hiểu vừa cầm súng bắn trả, Bạch Nhã Băng lớn tiếng nói với Hoàng Việt:
"Hoàng Việt! Anh hãy mau đưa Hân Hân cùng ba mẹ của Châu Châu rời khỏi đây đi."
Hoàng Việt gật đầu cũng hai người khác bảo vệ Từ Phương Hiểu cùng Hoa An Hải, Diệp Ly an toàn rời khỏi Dương gia. Người của Dương Nguyên Khánh càng lúc càng nhiều khiến cho bọn người Dạ Thành Đông dần mất ưu thế, Hoàng Việt vừa đưa Từ Phương Hiểu cùng hai người họ ra khỏi Dương gia liền chạy vào giúp Bạch Nhã Băng.
Từ Phương Hiểu, Hoa An Hải và Diệp Ly vừa chạy ra ngoài thì một chiếc xe lao nhanh đến dừng trước ba người, Hứa Tiểu Niệm đưa đầu ra ngoài lớn tiếng nói:
"Mau lên xe!"
"Tiểu Niệm?" Hoa An Hải và Diệp Ly rất bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Tiểu Niệm, ba người nhanh chóng lên xe chạy đi.
Từ Phương Hiểu ngoảnh đầu lại nhìn thấy thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh đang đuổi theo phía sau, cô vội nói với Hứa Tiểu Niệm:
"Bọn chúng đang đuổi theo phía sau cô hãy mau chóng cắt đuôi đi."
Hứa Tiểu Niệm đưa mắt lên nhìn kính chiếu hậu, khóe môi hơi nhếch lên cất giọng nói:"Bác trai! Bác gái! Hai người hãy ngồi cho chắc vào còn cả cô nữa đấy lỡ có bị thương gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Vừa dứt lời, Hứa Tiểu Niệm nhấn ga lao nhanh cô chạy vòng qua đoạn đường này rồi đến đoạn đường khác rất nhanh đã cắt đuôi được thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh, Hứa Tiểu Niệm bắt đầu lái xe từ từ lại đưa ba người đến gặp Hoa Châu Châu.
Ở Dương gia, Âu Hoằng Phong từ xa dùng súng bắn tỉa bắn vào chân của Dương Nguyên Khánh khiến anh ta ngay lập tức ngã khụy xuống, Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường cùng những người khác nhân cơ hội đó bắn liên tục vào những thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh rồi nhanh chóng rời đi.
Trên xe, Bạch Nhã Băng chợt nhớ đến Từ Phương Hiểu cùng Hoa An Hải, Diệp Ly liền lên tiếng hỏi Hoàng Việt:
"Hoàng Việt! Hân Hân cùng ba mẹ của Châu Châu đâu? Anh đã đưa bọn họ đi đâu rồi?"
Hoàng Việt sững người bây giờ anh mới nhớ đến bọn họ cũng không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu? Hoàng Việt tự trách, môi mấp máy trả lời:
"Tôi...Tôi cũng không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu hết sau khi tôi đưa ba người họ rời khỏi Dương gia thì tôi ngay lập tức chạy vào trong giúp không để ý đến họ nữa."
"Cái gì? Anh thật là..." Bạch Nhã Băng đen mặt, tức giận đến không nói được gì nữa.
Ting...Chuông tin nhắn từ điện thoại của Bạch Nhã Băng vang lên cô mở lên xem thì thấy đó là tin nhắn của Từ Phương Hiểu gửi đến kèm theo đó là vị trí biệt thự của Hứa Tiểu Niệm:
"Chúng tôi đã an toàn rồi, cô cùng mọi người hãy mau đến nơi mà tôi đã gửi định vị đi."
Bạch Nhã Băng thở phào nhẹ nhõm không nhanh không chậm báo với mọi người:
"Hân Hân cùng ba mẹ của Châu Châu đã không sao rồi họ đã an toàn bảo chúng ta hãy đến nơi mà cô ấy đã gửi định vị."
Âu Hoằng Phong cũng nhận được tin nhắn từ cô anh liền nhanh chóng lái xe đi đến đấy.
Tại biệt thự, Từ Phương Hiểu ngồi ở phòng khách liếc nhìn Hứa Tiểu Niệm:
"Chẳng phải cô nói là không muốn tham gia vào chuyện này sao? Sao đột nhiên lại đến cứu chúng tôi? Cảm thấy nếu như không đến thì lương tâm bị cắn rứt sao?"
Hứa Tiểu Niệm không thèm nhìn đến cô chỉ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Tôi thích làm thế nào thì làm thế đó cần cô quản sao? Cô phải cảm ơn tôi vì tôi đã cứu cô đấy."
"Cảm ơn!" Từ Phương Hiểu bĩu môi, chợt cười nhẹ cảm thấy Hứa Tiểu Niệm cũng không xấu xa như cô nghĩ bây giờ cô đã không còn ác cảm với Hứa Tiểu Niệm nữa mà ngược lại còn có thiện cảm với Hứa Tiểu Niệm.
Nghe tiếng chuông, Hoa Châu Châu đi ra ngoài mở cửa bọn người Bạch Nhã Băng cười nhẹ đi vào trong cùng lúc đấy Âu Hoằng Phong cũng đến nhanh chân bước vào trong gặp Từ Phương Hiểu.
Lục Dĩ Tường thấy Âu Hoằng Phong liền tiến đến gần vỗ vai khen anh:
"Cậu bắn súng cũng không tệ đấy."
"Tất nhiên rồi! Cậu nên nhớ tôi là ai? Kỹ thuật bắn súng của tôi đâu phải dạng vừa."
"Bớt bớt lại dùm tôi nhà tôi sắp nổ rồi đấy." Hứa Tiểu Niệm lè lưỡi, trề môi châm chọt Âu Hoằng Phong.
"Hân Hân! Ai là người đã đưa ba người đến đây vậy?" Tần Đình Danh có chút hiếu kỳ, lên tiếng hỏi cô.
Từ Phương Hiểu nhướng nhướng mày về phía của Hứa Tiểu Niệm:"Là cô ta!"
Bạch Nhã Băng nhếch môi cười nhìn Hứa Tiểu Niệm cất giọng:"Hứa tiểu thư! Cô đúng là khẩu xà tâm phật nha, mới sáng nay còn nhất quyết không muốn vây vào chuyện này tối đã lái xe đến cứu người rồi."
Hứa Tiểu Niệm quay đầu sang chỗ khác im lặng không thèm quan tâm đến mọi người, Dạ Thành Đông vỗ vai hỏi Âu Hoằng Phong:
"Hoằng Phong! Sao cậu thuận lợi đến giúp bọn tôi vậy? Dương Mộc Đồng sao rồi?"
"Tôi đã cho cô ta uống thuốc ngủ rồi tới sáng chưa chắc cô ta tỉnh lại." Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm đáp lại với gương mặt đầy đắc ý.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc