Sau vụ việc bắt cóc, Diệp Nhi Linh lại trở về bên cạnh mẹ mình, nhưng vẫn thường xuyên qua lại với Diêm Vệ. Hai người bắt đầu giống những cặp tình nhân khác, hẹn nhau xem film, tình yêu nồng nàn chỉ tăng thêm chứ không giảm.
Vốn kế hoạch hai người là sau khi Diệp Nhi Linh tốt nghiệp đại học mới chịu kết hôn, nhưng người tính không bằng trời tính, Diệp Nhi Linh vừa bước vào đại học đã biết được mình mang thai, không thể làm gì khác hơn là tạm nghỉ học ở nhà chờ sinh, hai người cũng nói thành hôn dưới sự chứng kiến của mọi người.
Từ nay về sau, Diệp Nhi Linh luôn ở cùng Diêm Vệ, cùng vào Diêm Minh, nhưng mà Diêm Vệ bận rộn công việc, còn cô lại là vội vàng tham gia trò chơi với hai chị em họ Hướng.
“Cô ấy lại chạy đi tìm hai con quỷ nhỏ kia nữa à?” Diêm La hỏi người hộ vệ mặt mày hớn hở bên cạnh.
“Ừ!” Diêm Vệ nở nụ cười cực kì rạng ngời, thật may là Diêm Minh đã giải tán, nếu không, nhất định anh sẽ hù dọa không ít người.
“Cũng tốt, khỏi phải bị hai con quỷ nhỏ kia đòi người của tôi.”
“Sao không để con bé chơi cùng bọn họ?” Diêm Vệ chỉ bé gái xinh đẹp.
“Không được, bé bé không nên có bạn chơi.” Diêm La vuốt ve cô gái nhỏ, nhếch lên một nụ cười tà mị.”Chỉ cần hầu hạ chủ nhân của bé là đủ rồi.”
“Ai là chủ nhân?”
“Không mượn cậu xen vào.” Diêm La nhíu mi nói.
“Tiểu Hi sẽ quấy!”
“Hừ! Cậu bị nữ quyền đàn áp rồi! Hừ! kệ đi! Tôi yêu bé bé xinh đẹp.” Diêm La đem cô gái ngồi trên đầu gối kéo vào trong иgự¢, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Nghe nói việc Nhi Linh bị bắt cóc có liên quan đến Xích Ma?”
“Không, lần bắt cóc ấy chẳng qua là danh nghĩa Xích Ma mà thôi, trước mắt Xích Ma vẫn không có bất kỳ hành động.”
“Phải không?” Diêm La cau chân mày, lại nói: “Được rồi! Cậu đi tìm cô ta đi! Tôi thấy cậu sắp kiềm chế không được rồi? Nhanh đi đi!”
“Nói hay nhỉ, chứ không phải anh định đuổi tôi đi để anh làm việc à?”
“Hả? Tôi đuổi cậu làm gì?” Diêm La ôm lấy cô gái nhỏ, giả bộ nghiêm túc nói.
“Chỉ có anh mới biết.”
“Hừ!” Diêm La bĩu môi, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Đến.”
“Người nào. . . . . .” Diêm Vệ buồn bực quá mức, quay người lại đã nhìn thấy một bóng dáng đi về phía anh.
“Vệ!” Diệp Nhi đứng trước mặt anh, khuôn mặt ửng đỏ nở nụ cười sáng lạn.
Trước kia, cô còn sợ khi đến Diêm Minh, nhưng bây giờ có thể nói là như cá gặp nước, mặc dù cô luôn cảm thấy sợ hãi Diem La, nhưng những người khác hiền hoà đã hóa giải lá gan nhỏ bé e sợ.
“Chơi vui vẻ không?” Diêm Vệ cười nhìn cô vợ bụng đã to lên, tình cảm ấm ấp không lời nào có thể diễn tả được.
“Trời ơi! Không được! Cháu vừa thấy núi băng cười! Có đúng không vậy?” Hướng Dương Hi vừa đến, cố làm vẻ mặt khi*p sợ, kêu to, vẫn không quên nháy mắt bảo em trai phụ họa.
“Ừ!” Hướng Dương Diễm chỉ ngây ngô gật đầu, “Em cũng không từng nhìn Vệ cười, đây là lần đầu tiên!”
“Khụ khụ!” Diêm Vệ cố ho để tạo dáng vẻ nghiêm chỉnh, gương mặt tuấn tú dần dần nổi lên một tầng hồng hồng.
Ngồi ở vị trí trên cao, Diêm La cũng xem xong vở kịch, mới lên tiếng ngăn cản chị em họ Hướng trêu chọc Diêm Vệ.
“Không đi chơi, tới đây làm cái gì?” Nói xong, anh vẫn không quên liếc Hướng Dương Hi một cái, phảng phất như cô sẽ mang đến điều phiền toái gì đó.
Kỳ quái, người bình thường nhìn thấy vẻ mặt tàn khốc của Diêm La đã sợ, bình thường không dám đến gần. Nên không có việc thì tuyệt không chạm mặt Diêm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hướng Dương Hi năm nay bảy tuổi luôn xúc phạm người có quyền thế, cả ngày lẫn đêm chạy tới trêu chọc anh.
Nguyên nhân không phải là vì Bé bé ư?
“Chúng ta tới tìm bé ấy chơi!” Hướng Dương Hi còn nhỏ nhưng chí khí không nhỏ, vừa trừng Diêm La, vừa chỉ vào cô gái nhỏ xinh xắn, nói rõ tới đây để đòi người.
“Lại tới nữa.” Diêm Vệ ở một bên không khỏi cười khổ.
đến bây giờ anh vẫn không hiểu nổi, Hướng Dương Hi thông minh hơn người, biết rõ Diêm La sẽ không cho, sao ngày ngày vẫn tìm đến gây chuyện? Như vậy đối với cô rốt cuộc có ích lợi gì? Đơn thuần chỉ vì chơi thôi sao?
Cô nên biết bé bé kia là ai? Là con của kẻ thù mà! Chẳng lẽ cô muốn báo thù?
Tóm lại, động cơ của cô không ai biết, ngày ngày tới cửa tìm người khiến anh cũng không kiên nhẫn nổi. May mà Diêm La thấy cô còn là đứa con nít nên không so đo nhiều, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, chọc đến người của anh còn nguy hiểm hơn việc nhổ lông trên miệng cọp nữa.
“Cháu có thấy phiền không?” Diêm La nhìn tiểu quỷ khắp nơi khiêu khích anh, nhưng sắc mặt lại biến đổi.
“Chú đưa người cho cháu, cháu sẽ không làm phiền chú nữa! Nếu không, ngày nào cháu cũng tới đòi người!”
“Tôi nói không! Dù ngày ngày đến đòi, tôi cũng sẽ từ chối hết.” mặt Diêm La lạnh lùng, không sợ đứa trẻ bị dọa.
“Chú. . . . . . Ghê tởm!” mặc dù Hướng Dương Hi rất tức giận, những cũng không thể làm gì được Diêm La.
Nhìn thấy không khí có chút trầm xuống, Diệp Nhi Linh đứng xem cuộc chiến nãy giời cũng không biết làm sao, may mắn có một nam một nữ đi vào, hóa giải thế cục lúng túng.
“Tiểu Hi lại gây chuyện với anh hai nữa sao?” Cô gái đứng cạnh Diễm Tuấn cười nhìn Hướng Dương Hi đang tức giận, người sau lập tức chạy vào trong иgự¢ cô kể lể.
“Cháu muốn cùng bé chơi!”
“Bé” dĩ nhiên là cô gái nhỏ trên đầu gối Diêm La, giờ phút này, cô còn bình yên vùi đầu trong иgự¢ Diêm La! Không bị chút ảnh hưởng nào của cuộc chiến lạnh vừa qua.
“Không phải có Tiểu Diễm cùng chị Nhi Linh sao, còn chưa đủ à?”
“Không đủ, chưa đủ! Cháu muốn bé ấy!”
“Ngoan, đừng làm bướng nữa, Cô dẫn cháu đi ăn kem nha?” Cô gái rất kiên nhẫn dụ dỗ Hướng Dương Hi, cuối cùng cũng đem bé rời khỏi.
“Chị lại gây họa nữa à?” người đàn ông vừa vào hỏi tiểu Diễm.
Diệp Nhi Linh lúc này mới phát hiện người đàn ông ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười sáng lạn, ngay cả mắt to cũng lóe ra ánh sáng.
“Ừ! Chị ấy lại cùng Diêm La đòi bé bé!” Hướng Dương Diễm nói ra sự thật, nhìn kỹ, còn có thể nhìn cậu bé đã dựa vào người gã đàn ông.
“Hừ! Phiền muốn ૮ɦếƭ!” Diêm La không kiên nhẫn hừ lạnh.
Người đàn ông anh tuấn bất đắc dĩ cười , lúc này mới dắt cánh tay nhỏ bé của Hướng Dương Diễm đi.
“Các người cũng trở về đi!” sắc mặt Diêm La có thể nói là lạnh đến cực điểm, ai chẳng biết bây giờ nên rời khỏi đây, Diêm Vệ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Vậy chúng ta đi trước .”
“Tạm biệt!” Diệp Nhi Linh sợ hãi nói lời chào đến Diêm La và “bé bé”, sau đó mới theo Diêm Vệ Ly rời khỏi đây.
★☆★☆★☆
Vườn hoa, Diêm Vệ và Diệp Nhi Linh vừa mới kết thúc một nụ hôn nóng bỏng.
“Lần sau không nên đem em đến đây . . . . . .” Diêm Vệ đem khuôn mặt đỏ hồng của vợ kéo vào trong иgự¢, hết sức bất đắc dĩ thở dài nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì cả ngày thấy em khiến anh không làm được việc gì, thật sự là quá đau khổ!”
Diệp Nhi Linh nghe vậy, không khỏi đỏ bừng mặt, gắt giọng: “Trời ạ! Làm sao anh chỉ biết nghĩ đến những thứ kia!”
“Ai bảo em là anh nghĩ đến những thứ ấy?” Diêm Vệ sợ cô nổi giận, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi! tại sao Tiểu Hi luôn muốn bé bé của Minh Chủ vậy? Các bé là chị em ruột sao?” “bé bé” thoạt nhìn thật nhỏ, nói là em của chị em họ Hướng cũng có khả năng.
“Tiểu Hi chỉ có một đứa em trai.”
“Thế sao em ấy còn cố gắng muốn bé bé làm gì? Minh Chủ dữ như vậy, em tránh anh ta còn không kịp nữa là!” Nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng cùng với khí thế vương giả trời sinh, Diệp Nhi Linh ngược lại có chút sùng bái dũng khí của Hướng Dương Hi.
“Tiểu Hi với bé bé có quan hệ gì?”
“Thật ra thì cha của bé bé hại ૮ɦếƭ cha mẹ của chị em nhà họ Hướng.”
“Thế Tiểu Hi muốn báo sao? Làm sao có thể?” dù sao đi nữa thì Hướng Dương Hi cũng không phải là đứa bé tàn ác đến vậy!
“Không biết nữa!”
“Hả?”
“Đừng lo lắng, Diêm La sẽ không so đo đâu. Anh ta sẽ không dễ để bé bé rời đi được.”
“À. . . . . .” Diệp Nhi Linh cái hiểu cái không gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, “Vậy cô gái dắt Tiểu Hi đi là ai? Còn Tiểu Diễm cười vui vẻ với một người đàn ông nữa chứ! Thật kỳ quái đó! Bọn họ là ai?”
“Ha ha ha. . . . . .” Diêm Vệ nghe vậy, không khỏi cười thật to, chỉ có anh biết sự kỳ diệu trong đó, tuy Diệp Nhi Linh không hiểu lại cũng cười theo.
“Đây là lần đầu tiên em thấy anh cười to như vậy!” Trong mắt của cô ẩn chứa tình yêu sâu đậm.
Anh nhìn thấy, ôm cô thật chặt vào trong иgự¢, “À! Em thích không?”
“Thích. . . . . .” Cô mắc cở cúi đầu, cho đến khi anh nâng cằm của cô, môi mỏng nhẹ nhàng in lên.
Hồi lâu sau ──
“Nhưng mà. . . . . . Bọn họ rốt cuộc là người nào?” rõ ràng trong Diêm Minhchỉ có mấy người, cô lại không biết là ai.
“Hư! Lúc nào rãnh rỗi anh nói cho em biết.” Anh lấy nụ hôn chặn lại câu hỏi của cô.
Ánh sáng màu vàng xuyên qua khẽ lá, chiếu lên thân thể đôi vợ chồng đang ôm hôn say đắm, nó giống như mũi tên của thần tình yêu, gắn kết họ lại thành một bức tranh hạnh phúc. . . . . .
《The End 》