Hai cánh tay của hắn mạnh mẽ dùng lực đem cô ôm vào trong иgự¢, đầu lưỡi bá đạo xâm chiếm khoang miệng cô.
Nghi của hắn quá nóng làm cho cô cuồng loạn, bị hôn đến tứ chi tê dại.
Nụ hôn thật cuồng dã, mang theo sự trêu đùa, làm cho cô cảm thấy toàn cơ thể như bị chạm phải điện khi ở trên иgự¢ hắn.
Hai cánh tay của cô ôm cổ hắn, thích vẻ mặt tà nịnh của hắn như vậy, làm cho lòng cô không ngừng đánh trống, chỉ sợ một giây kế tiếp trai tim từ trong иgự¢ bắn ra.
Bàn tay Tĩnh Phi Phàm trực tiếp đặt lên ภђũ ђ๏ค đầy đặn của cô, không biết nên vì sự to gan của cô mà hoan hô, hay là đem cô đánh ba mươi cái.
Tối nay cô đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt quyến rũ, đặc biệt mê người, đặc biệt ngon miệng.
“Thương Ly Yên, cô không sợ mình sẽ hối hận sao?” Tĩnh Phi Phàm nặng nề đè xuống ภђũ ђ๏ค.
Cô kinh sợ thở gấp, cười cười “Tôi sẽ không hối hận. Tôi trưởng thành rồi đúng hay không?”
“Chỉ có nơi này lớn lên là vô ích.”
“Không chỉ có nơi này lớn lên…….”
“Vậy sao?”
“Không tin, chính chú tự mình xem xét.”
Lời nói của Thương Ly Yên tràn đầy khích lệ, mà gương mặt cô càng làm khơi dậy thú tính của Tĩnh Phi Phàm, động tác của hắn trở nên kịch liệt.
“Uhm…….” ภђũ ђ๏ค của cô bị hắn mạnh mẽ cầm lấy, bừa bãi vuốt ve, mà cô không có bất kỳ điểm nào không thoải mái, cơ thể cô giống như bị ngọn lửa đốt cháy, lại giống như bị ném vào biển rộng, biến cô trở nên vô lực.
Tĩnh Phi Phàm đem áo của cô gạt ra, hai ภђũ ђ๏ค nhỏ lập tức lộ ra dưới mắt hắn.
“Thì ra là ภђũ ђ๏ค xinh đẹp bị giấu đi, khó trách tôi không tìm được.”
Hắn nhìn chằm chằm miếng dán trên đầu ภђũ ђ๏ค, giống như là kẻ thù, sau đó, hắn dùng hàm răng đem miếng dán trên ภђũ ђ๏ค gạt ra, bỏ sang bên cạnh.
“Đẹp như vậy…….Không nên bị che dấu.”
Đầu ภђũ ђ๏ค ửng hồng nhạy cảm thẳng đứng lên, hắn mạnh mẽ vặn trái vặn phải, làm cho cô ՐêՈ Րỉ bên tai không dứt.
Cô theo phản xạ muốn đưa tay gạt ra sự vuốt ve đùa bỡn của hắn, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ đè ép đầย שú, làm cho cô mê loạn, khẽ run.
ภђũ ђ๏ค trắng như tuyết của cô bị bàn tay của hắn mạnh mẽ Ϧóþ làm cho biến dạng, mang cho cô khoái cảm tê dại.
Tay của hắn, mắt của hắn, cơ thể hắn…….Tất cả đều rất nóng.
Khát vọng trong cơ thể cô được hắn an ủi, bởi vì sự chơi đùa mang đến sự thoải mái cho cô, làm cho cô lâm vào vui mừng, không muốn rời đi, cũng không có lực chống cự rồi.
Hắn nhìn hai ภђũ ђ๏ค phô bày ra hồi lâu, ham muốn lên tới cực điểm.
Cô bị nhìn thấy rất ngượng ngùng, e lệ, cô đột nhiên muốn trở về phòng.
Tĩnh Phi Phàm đè lên môi cô, trượt xuống ภђũ ђ๏ค, đầu lưỡi liếm ʍúŧ làn da trắng noãn của cô, ngón tay nhẹ Ϧóþ bên ngoài, khoái cảm trên người cô không ngừng sinh ra.
“Uhm……Thật thoải mái…….” Thương Ly Yên không kiềm chế được khẽ rên lên, toàn bộ sức lực trên cơ thể cô bị lấy đi, một chút lý trí còn lại cũng bị đem đi, vẻ mặt như muốn điên lên vì kích tình.
Chiếc áo nửa đóng nửa mở trên người cô cực kỳ hấp dẫn mê người, phơi bày ra những vết đỏ hồng nhàn nhạt trên cơ thể mềm mại, toàn bộ áo ngủ bị tháo xuống, nhìn cô chỉ mặc ҨЦầЛ ŁóŤ, cổ của hắn khô rát cảm thấy như khát nước.
Hắn hơi mím môi, muốn một hớp ngậm lấy, nhưng vẫn là không ngừng được khao khát trên cơ thể cô.
Tĩnh Phi Phàm nắm chặt bàn tay, hắn bắt mình phải thanh tỉnh.
Không thể! Hắn không thể đối với cô như vậy.
Tĩnh Phi Phàm lý trí thắng ham muốn, hắn không thể rat ay với cô.
“Cô trở về phòng đi!” Hắn rống giận, vẻ mặt hết sức khó coi.
Thương Ly Yên không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm hắn.
“Trở về phòng!” Hắn rống to hơn nữa, ánh mắt rõ ràng đầy khiển trách.
Lòng của cô bị đả thương nặng nề, xấu hổ không chịu nổi làm cho cô không có cách nào ở lại, cô nhanh chóng mặc lại quần áo, vội vàng từ trong phòng hắn chạy ra.
Thương Ly Yên biến thành một người khác.
Cô thay đổi cách ăn mặc mới, trở nên nóng bỏng hơn, cô không quan tâm người ngoài nghĩ cô như thế nào, cô chỉ để ý tới sự khao khát them thuồng của những người khác phái.
Lúc cô chủ động hấp dẫn Tĩnh Phi Phàm nhưng hắn vẫn có thể giữ mình, làm cho cô cảm thấy buồn bực đối với lực hấp dẫn của mình, cô hoài nghi mình thay đổi rồi, hoặc là không có chút lực hấp dẫn nào đối với người khác phái.
Nhưng sự thật chứng minh, lực hấp dẫn của cô so với trước kia chỉ có hơn chứ không có giảm, nói thẳng ra là căn bản là Tĩnh Phi Phàm không muốn cô.
Tại sao lại như vậy?
Cô thế nhưng lại yêu Tĩnh Phi Phàm!
Hắn không thương cô, hắn không cần cô, cũng làm cho lòng của cô bị thương tổn, cảm thấy khó chịu.
Hắn chỉ muốn làm người giám hộ của tôi sao?
Được, Cô đi tìm người đàn ông khác.
Thương Ly Yên tức giận quyết định.
Bất kể là ai cũng được trừ Tĩnh Phi Phàm ra, tuyệt đối còn có rất nhiều người muốn yêu cô, cô sẽ dùng hành động chứng minh cho hắn thấy.
“Ly Yên, bạn thật……thật muốn hẹn hò cùng mình sao?”
“Là thật, mình đã quyết định.”
“Nhưng là……mình……mình có điểm nào tốt, mình giống như đang nằm mơ…….”
Thương Ly Yên trợn mắt một cái, nhìn lên người con trai bình thường trước mặt, Tôn Đại Dũng giọng điệu nói chuyện khẩn trương, hắn là người cô quyết định lấy ra làm cho Tĩnh Phi Phàm tức, nhưng cô phát hiện ra còn chưa làm cho Tĩnh Phi Phàm tức, trước tiên cô đã tức giận, muốn chửi người rồi.
Không được, cô phải kiên nhẫn.
Tầm mắt của cô liếc ra bên ngoài tiệm cà phê, đối diện góc đầu hẻm, một bóng dáng không ngừng lén lén lút lút nhìn về phía cô giám sát, sau đó nắm lấy điện thoại không biết nói cái gì.
Từ lúc bị bắt lúc ở nhà Lam Huệ Tâm ra, cô liền cảm thấy nghi ngờ, bởi vì hắn bận bịu công việc, không thể nào bắt được cô dễ như vậy. Dù sao trời đất bao la, trừ phi hắn cho người giám sát cô.
Hiện tại vừa đúng lúc bị cô bắt được.
Tiệm cà phê này, bên trong nhìn ra bên ngoài rất rõ rang, từ bên ngoài nhìn vào bên trong rất mơ hồ, cô vừa chắc chắn có người báo cáo với Tĩnh Phi Phàm, rất tốt, cô chính là muốn chọc giận Tĩnh Phi Phàm.
Thương Ly Yên khóe môi nở nụ cười như hoa khiến Tôn Đại Dũng mê người “Bạn thật là đẹp.”
Cô lập tức che lại nụ cười, mặt nghiêm túc đề nghị “Bạn dẫn mình đi đến một nơi có được hay không?”
“Được, bạn muốn đi đâu?” Đối với hắn mà nói, cô trong lòng hắn giống như nữ vương.
“Khách sạn.”
Tôn Đại Dũng xanh cả mặt, cả người chấn động vì lời nói của cô.
“Bạn không dám đi?” Cô nhìn chằm c hằm hắn.
Hắn không đi, kế hoạch của cô làm sao có thể thực hiện?
“Không phải…..Bạn…..Mình…..” Tôn Đại Dũng thế nào cũng không nghĩ đến, hắn có diễm phúc lớn như thế, hắn nhìn Thương Ly Yên đầy mê hoặc, không cách nào nói được với cô.
Thương Ly Yên căn bản cũng không quan tâm hắn đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên đứng dậy “Chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tôn Dại Dũng nhanh chóng đến quầy thanh toán tiền, sau đó cùng cô đi qua mấy ngã ba, nhìn cô thoải mái đi tới một khách sạn, hắn không khỏi vui sướng trong lòng nhanh chóng đuổi theo.
Thương Ly Yên liếc Tôn Đại Dũng một cái, hắn lập tức chạy đến quầy đăng ký, sau đó cầm chìa khóa hướng về phía cô cười.
Cô một tay ςướק lấy chìa khóa, nhìn số phòng bên trên, cắm đầu cắm cổ hướng phía thang máy đi tới, vừa đúng lúc thang máy mở cửa, cô nhanh tay lẹ mắt cùng với nhanh chân chạy vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa, hơn nữa nhanh chóng nhấn số lầu.
“Chờ mình…….” Âm thanh của Tôn Đại Dũng bị cô nhốt bên ngoài.
Số lầu vẫn đang nhảy lên, Thương Ly Yên thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉ lợi dụng Tôn Đại Dũng, mục đích là muốn người theo dõi cô mật báo với Tĩnh Phi Phàm, cô chính là gậy ông đâp lung ông, lấy Tôn Đại Dũng bức ૮ɦếƭ Tĩnh Phi Phàm.
Sauk hi Thương Ly Yên tìm được số phòng thì mở cửa đi vào nghỉ ngơi, không quên đem cửa phòng khóa trái, bởi vì căn bản cô cũng không muốn cho Tôn Đại Dũng đi vào.
Cô mở ti vi xem, tùy ý nhấn nút điều khiển ti vi, nhìn một chút tủ lạnh nhỏ trong góc, cô mở tủ ra, lấy ra một lon nhôm chậm rãi mở ra uống.
Bỗng dung, cánh cửa có tiếng gõ nhẹ, Tôn Đại Thắng ở ngoài gào thét “Thương Ly Yên cho mình vào đi.”
“Mình không muốn.” Thương Ly Yên nhỏ giọng đáp, mắt xem ti vi, không để ý đến hắn.
Tôn Đại Dũng một mình ở bên ngoài kêu gào một lát, đột nhiên trở nên im lặng, cô cho là hắn đã bỏ đi, lát sau, điện thoại đầu giường vang lên, là tiếp tân gọi tới, sau khi cô nghe liền nghe thấy giọng nói của Tôn Đại Dũng.
“Mình muốn đi vào, bạn mở cửa ra.”
“Tôn Đại Dũng bạn biết điều một chút được không? Muốn mình mở cửa, bạn đáp ứng mình một điều kiện.”
“Bạn nói đi.”
“Bạn đi lên đứng ngoài cửa phòng chờ mình một tiếng, một tiếng sau mình sẽ mở cửa.”
“Tại sao lại phải chờ lâu như vậy?”
“Bởi vì bản tiểu thư có một sở thích kỳ quái, chính là một người tự mình chuẩn bị, bạn hi vọng mình thơm ngào ngạt? Vậy bạn ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ.”
Ngay lập tức trong đầu Tôn Đại Dũng hiện lên hình ảnh một người đẹp đi tắm, không ngừng liên tịc đáp ứng.
Dĩ nhiên Thương Ly Yên không đi tắm cho thơm ngào ngạt để Tôn Đại Dũng ăn đậu hũ non của mình, cô hy vọng trong một giờ Tĩnh Phi Phàm có thể chạy đến, nếu hắn không đến, một tiếng sau cô sẽ tự rời đi.
Dù sao, nói thế nào đi nữa, cô cũng không ngốc để Tôn Đại Dũng chạm đến mình.
Tĩnh Phi Phàm thật sự một giờ sau chạy đến.
Bởi vì hắn sợ Thương Ly Yên giận dỗi mà làm ra những việc ngu ngốc.
Vừa nghe đến tin tức cô cùng người con trai khác đi vào khách sạn, trong lỏng hắn đổ mồ hôi, tức giận đi thẳng, vội vã kết thúc hội nghị đang họp dở, cũng không quan tâm sẽ có tổn thất nghiêm trọng, chỉ biết là hắn phải đi bắt cô nhóc không biết nặng nhẹ này, hắn tức đến mức muốn một tay nắm cổ của cô, một tay hướng ௱ôЛƓ cô đánh xuống.
Kết quả khi hắn tiến vào khách sạn thì vừa hay nhìn thấy Thương Ly Yên vội vàng từ thang máy đi ra, mà một tên con trai đi theo ở sau lung cô, một tấc cũng không rời, đối với cô dây dưa không rõ.
“Mình nói, buông tay mình ra” Thương Ly Yên không thích hắn nắm tay cô.
“Chúng ta không phải muốn…….”
Trong lòng Tôn Đại Dũng hy vọng đợi cô mở cửa, hắn đợi theo đúng thời gian cô nói, đợi đến lúc cô mở cửa, chỉ là, cô không hoan nghênh hắn đi vào, mà lại cực kỳ tức giận đi ra, hại hắn phải đuổi theo, nhưng không cách nào làm cho cô hồi tâm chuyển ý.
“Mình không nói mình muốn!"Thương Ly Yên dùng hết sức hất tay hắn ra “Nếu bạn muốn có thể đi tìm người khác, mình muốn đi về.”
Tôn Đại Dũng lúc này bừng tỉnh hiểu ra, ngay từ khi mới bắt đầu, là cô lợi dụng hắn.
Hắn lộ ra khuôn mặt dữ tợn, dùng lực lớn kéo cô lại.
Thương Ly Yên giật mình hắn lấy đâu ra sức mạnh như vậy? Cô thật không ngờ hắn sẽ làm như vậy, làm cho hắn đắc ý rồi.
Hắn kéo cô vào thang máy còn chưa đóng cửa, định đem cô quay về gian phòng lúc nãy.
“Không…….Không được đóng…….” Thương Ly Yên nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại, trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Không……..Cô không muốn cùng hắn…….Cô chỉ đùa một chút, hắn không thể cho là thật.
Thương Ly Yên nhìn ánh mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg của Tôn Đại Dũng, khi*p sợ.
Cô vội vàng ấn phím mở, nhưng Tôn Đại Dũng lại giữ chặt cô, bàn tay ấn phím đóng.
Cửa thang máy dần dần khép lại…….
Trong lòng của Thương Ly Yên……cũng sắp tuyệt vọng.
Vào lúc cửa thang máy sắp đóng hết chỉ cỏn một khe hở nhỏ, bàn tay của một người đàn ông chen vào, cửa thang máy gặp trở ngại lại mở ra.
Mặt Tôn Đại Dũng đen lại, trừng mắt nhìn người vừa mới bước vào, dáng dấp đối phương so với hắn đẹp trai, làm cho hắn càng thêm khó chịu.
Thương Ly Yên thấy được mặt của Tĩnh Phi Phàm, mừng rỡ cười.
Cô biết, hắn sẽ không bỏ rơi cô, hắn sẽ tới cứu cô.
Tĩnh Phi Phàm vung tay trực tiếp đánh trúng lỗ mũi Tôn Đại Dũng, thừa dịp hắn kêu gào kéo Thương Ly Yên từ trong lòng hắn ra, hắn kéo Thương Ly Yên ra khỏi thang máy, trước khi đi Thương Ly Yên không quân cho hắn một đạp, sau đó cửa thang máy đóng lại, Tôn Đại Dũng ở bên trong gào khóc.
Tĩnh Phi Phàm dem Thương Ly Yên ra khỏi khách sạn, đưa ra xe “Về nhà.”
Mặt hắn xanh mét, xem ra tức giận không ít.
Thương Ly Yên phát hiện ra mọi chuyện không xảy ra đúng như cô dự đoán. Hắn đã tới, nhưng hắn không ghen, không có biểu hiện yêu thương cô, sắc mặt hắn rất khó coi, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, làm cho cô cảm thấy sợ.
“Tôi…….”
“Tôi rất giận, cô tốt nhất không nên mở miệng!”
Lời nói của hắn ngăn chặn hết tất cả những gì cô muốn nói, cô thông minh ngậm miệng, chỉ sợ chọc hắn phát điên.
Vừa về tới nhà, cô nhanh chóng xuống xe, muốn chạy nhanh về phòng của mình, nơi duy nhất an toàn cho cô trốn.
Tĩnh Phi Phàm sớm biết được suy nghĩ của cô, ở ngay phòng khách hắn đã nắm chặt tay cô không cho cô chạy lên lầu.
“Ở đây nói chuyện.”
“Tôi……..Tôi không có gì để nói.”
“Vậy sao?” Hắn liếc xéo cô một cái “Tôi lại có chuyện muốn hỏi cô, tại sao cô lại muốn cùng người xa lạ đi vào khách sạn? Cô cảm thấy như vậy chơi rất vui sao? Cô có biết hay không nếu tôi tới cứu cô muộn một chút, cô bây giờ đã bị bắt lên giường.”
“Vậy thì sao?” Thương Ly Yên ngẩng cao cằm, cô ghét hắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, cô không nhịn được nhìn chằm chằm hắn “Tôi không có gọi chú, là chú tự đi đến.”
“Cô…….” Tĩnh Phi Phàm không để cho cô trêu tức, hắn cười tà ma.
Nụ cười tà ma của hắn làm cho lòng của cô nao nao.
Hắn nhìn tư thế kiêu ngạo của cô, thấp giọng nói “Cô rất không ngoan.”
Thương Ly Yên trợn to mắt “Không cần xem tôi như một đứa trẻ để dạy dỗ.”
“Cô hy vọng thế nào? Tôi xem cô như người lớn sao?” Hắn nâng lên khóe miệng đùa giỡn “Tôi đối với phụ nữ xử phạt là theo hình thức của người lớn, chẳng lẽ cô nghĩ muốn bị tôi vuốt ve, bị tôi dính chặt vào trong cơ thể sao?”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, bởi vì hắn không hề cảm thấy một chút nào đối với câu hỏi đưa ra.
“Tôi khinh thường.” Cô quay miệng nói.
Ánh mắt đùa giỡn của hắn vô cùng sáng, giống như nhìn ra lời nói của cô đều không phải những điều nghĩ ở trong lòng.
Thương Ly Yên mặt thoáng đỏ như trái táo.
Cô quay người lại muốn né tránh.
Tĩnh Phi Phàm nắm lấy hông cô, lấy tốc độ nhanh nhất đè cô xuống sô pha.
Hắn cường hãn mở ra hai đầu gối khép chặt của cô, làm cho hai chân cô mở lớn, để cho hắn dễ dàng đứng giữa hai chân cô.
“Bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận?” Giọng nói khan khan tình tứ cực thấp của hắn vang lên, vô cùng hoang dã, mà ánh mắt cũng như có lửa.
“Tôi không có, không nên nói lung tung!” Thương Ly Yên đỏ bừng cả mặt, toàn thân nóng vô cùng.
Đối gối của hắn với hoa tâm của cô gần sát nhau, cô không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận sẽ làm cho hắn ᴆụng tới những chỗ mẫn cảm không nên ᴆụng tới.
Cô cảm thấy mình không nên chọc giận hắn, ánh mắt của hắn rất sắc bén, nóng rực, rất điên cuồng.
Cô giống như bị bức vào ngõ cụt, tâm hoảng ý loạn.
“Cô muốn biết phương thức đàn ông xử phạt đối với phụ nữ như vậy sao? Tôi có thể cho cô biết.” Ánh mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg của Tĩnh Phi Phàm nhìn chằm chằm vào cô.
Đôi mắt này quá cuồng vọng, quá càn rỡ, quá tà ma.
Cô sắp chống đỡ không được rồi…….
Toàn bộ máu trong cơ thể Thương Ly Yên sôi trào, mặt cô rũ xuống, không còn dung khí cùng hắn giằng co, cũng không dám liếc nhìn hắn.
Bởi vì cô sợ trái tim loạn nhịp sẽ nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.