Người Giám Hộ Tà Ma - Chương 05

Tác giả: Đình Nghiên

Vừa vào phòng khách, Thương Ly Yên liền coi Tĩnh Phi Phàm giống như cầm thú.
“Không, chú đừng đi qua đây…….”
“Cô sợ tôi dánh ௱ôЛƓ cô?” Hắn khẽ nâng lông mày, cười như không cười cảm giác như tà ác hơn.
“Đúng! Không…….Không phải…….” Thương Ly Yên hai tay đặt sau ௱ôЛƓ, một lát lại đặt trước đùi, thủy chung nắm chặt tay khẩn trương bất an.
“Chỉ cần cô đáp ứng tôi về sau không trốn nhà, lần này tôi sẽ không đánh ௱ôЛƓ cô.”
Thương Ly yên đề phòng nhìn chằm chằm hắn đang nói, nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của hắn, không biết nên tin tưởng hay không.
Tĩnh Phi Phàm sắc mặt hơi trầm xuống “Cô không đồng ý sao?”
Thương Ly Yên chỉ nhìn hắn, hắn cũng không trả lời.
Hắn đem vẻ mặt thâm trầm của cô hiều rằng cô không đồng ý, vẻ mặt xem ra hết sức không vui.
“Chú….Chú làm…….làm cái gì?” Cô nuốt một ngụm nước bọt, đầu gối khẽ run.
“Cô nghĩ sao?” Ánh mắt tà nịnh của hắn thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.
Một hai ba…….Bắt đầu chạy, chạy về phòng đi! Thương Ly Yên trong lòng thầm nghĩ sau đó nhấc chân chạy như điên.
Tĩnh Phi Phàm tựa như mèo vờn chuột, không tính ngay lập tức bắt cô, chỉ là giữ khoảng cách nhất định cùng cô, đợi đến khi cô chạy vào trong phòng chuẩn bị đóng cửa thì hắn nhảy một bước, dùng lực ở hai cánh tay ngăn cửa lại, Thương Ly Yên bị tác động ngược lại bắn đến giường, ᴆụng đến thành giường, đầu óc choáng váng.
Cô một tay giữ đầu, một tay day day thái dương, đợi cho tầm mắt nhìn rõ rang, nhìn thấy hắn khóa cửa lại, xoay người ánh mắt quét qua toàn thân cô.
Đây là ánh mắt tinh khiết của đàn ông, nóng đến nỗi làm cho toàn thân cô nóng lên, khiến đáy lòng cô run lên.
Hắn từng bước từng bước đi về phía cô, cô kinh sợ lùi về phía sau, lùi đến góc giường, đem mình cuộc thành một cục, không nhịn được co rúm lại.
“Chú……Không cần……Không cần tới…….”
Hắn không nói một câu vẫn nhìn cô chăm chú.
Trái tim cô đập loạn nhịp, hô hấp trở nên gấp gáp.
Hắn chậm rãi đến gần cô, tim của cô không ngừng tăng nhanh, trong đầu nhất thời cảm thấy thiếu dưỡng khí.
“Không!” Hắn bắt được tay cô, làm cho mắt cô trợn to, thiếu chút nữa thét chói tai.
Động tác lưu loát của hắn khiến cô rơi vào trong иgự¢ hắn, giống như con bướm bị mắc vào mạng nhện, không thể động đậy.
“Đồng ý với tôi, về sau không rời khỏi cái nhà này.” KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện số 1 !
“Tôi đã tròn mười tám tuổi, có thể tự bảo vệ mình, không cần người giám hộ nữa,”
“Cô nói cô không cần tôi, không thể nào! Cô không thể thoát khỏi tôi đâu.”
Tĩnh Phi Phàm đem thân thể của cô lộn lại, để cho chiếc ௱ôЛƓ xinh đẹp của cô giơ cao đối mặt với hắn.
Tư thế như vậy làm cho cô ngượng ngùng sợ hãi.
“Không cần…….” Hai tay hai chân của cô không ngừng giãy dụa, giống như con cá thiếu nước đang vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ.
“Cô không ngoan, không ngoan phải bị xử phạt.” Bàn tay màu đồng của Tĩnh Phi Phàm hướng cái ௱ôЛƓ của cô đánh xuống.
Thương Ly Yên hốc mắt lập tức tràn đầy nước mắt, nàng vừa khóc vừa la “Tôi hận chú…….Tôi hận chú…….”
Lớn như vậy, chưa từng bị ai đánh vào ௱ôЛƓ, hôm nay hắn trên danh nghĩa người giám hộ đánh cô.
Cô không phục, vô cùng không phục.
Tay của hắn còn đặt trên ภђũ ђ๏ค co dãn của cô, vừa thấy mặt cô nhìn hắn, trên mặt đầy nước mắt xấu hổ, cả người hắn liền ngẩn ra.
Cô khóc nhìn thật mê người…….
Thương Ly Yên dùng dùng đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt nhìn hắn, cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay trên ภђũ ђ๏ค, cô khẽ kêu một tiếng “Sắc lang.”
Khuôn mặt hắn đầy hứng thú, theo bản năng thu lại ngón tay, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ.
Cô hốt hoảng kêu lên, thân hình như rắn nước không ngừng uốn qua uốn lại, lại không thể thoát khỏi bàn tay như có lực hút của hắn
Tay của hắn không ngừng vuốt ve cái ௱ôЛƓ tròn của cô, thỉnh thoảng Ϧóþ mạnh, thỉnh thoảng lấy ngón tay dài vuốt nhẹ, cô không ngừng giãy dụa, lại càng cỗ vũ hắn tiếp tục trêu đùa.
Cô muốn không chú ý, nhưng thật là khó……Cô khá nhạy cảm trước sự trêu chọc của hắn.
Cảm giác tê liệt mãnh liệt làm cô thấy thỏa mãn, âm thanh nức nở từ trong miệng bật ra.
Tĩnh Phi Phàm đè xuống đôi môi cô, hắn mở ra đôi môi cô, làm cho hắn càn khuấy bừa bãi trong khoang miệng cô, hút lấy chất lỏng ngọt ngào của cô, thưởng thức sự mềm mại từng góc trong khoang miệng cô.
Đôi mắt cô nhắm lại, toàn tâm toàn ý cảm nhận nụ hôn của hắn.
Một nụ hôn vừa nóng bỏng như lửa lại vừa nhẹ nhàng như nước.
Cô mê hoặc, đầu óc hoàn toàn trống không.
Hắn ôm cô, khiến cơ thể hai người sát nhau, nhiệt độ trên người hắn áp lên người cô, nhịp tim mạnh mẽ của hắn không ngừng truyền vào trong иgự¢ của cô.
Cô cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhưng mà, cô vẫn không thể ngăn cản nhịp tim của hắn.
Nhiệt độ tăng lên làm cho toàn thân cô trở nên nóng, có chút lười biếng, không tự chủ được đem toàn bộ thân thể dựa vào người hắn, giống như nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ kiên cố của hắn, cô không có gì phải lo sợ.
Hắn hôn vành tai của cô, nhẹ nhàng 乃ú liếm, làm tăng sự kích thích đối với cô.
“Uhm…….Thật thoải mái…….”
Ngón tay Tĩnh Phi Phàm nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, trược xuống chiếc cổ trắng của cô.
“Thật thích…….Đừng có ngừng……hơi ngứa thật thoải mái……”
Tiếng kêu mị hoặc mềm nhỏ mà động lòng người thoát ra, cỗ vũ ham muốn của hắn.
Tĩnh Phi Phàm đột nhiên nâng cao cơ thể cô, ภђũ ђ๏ค đẩy đặn của cô vừa đúng ngang tầm mắt hắn, cô nhìn ánh mắt tà nịnh sáng rỡ của hắn, không hiều đến tột cùng là hắn muốn gì.
Nháy mắt sau đó, cô hiểu!
Cách một lớp quần áo nhưng hắn chính xác cắn nuốt ภђũ ђ๏ค bên phải của cô.
Môi của hắn thật ướt, thật ấm áp.
Cô kinh hoàng nhìn khuong mặt đang nhắm chặt mắt đầy say mê của hắn, toàn thân không cách nào nhúc nhích.
Môi của hắn mạnh mẽ 乃ú liếm, cô bất lực cong người “Ách…….Uhm……”
Chỗ đó trở nên kỳ quái…….Tê tê dại dại, giống như mang theo vô số dòng điện đánh thẳng vào tứ chi của cô.
ภђũ ђ๏ค của cô trở nên nóng, làm cho tay cô theo bản năng bám lên hai vai của hắn, không tự chủ vặn vẹo uốn éo cơ thể mềm mại.
Cô kinh ngạc nghe thấy hắn thở dốc, ngay lập tức ภђũ ђ๏ค bên kia của cô cũng bị hắn tấn công.
Cô phát hiện hai ภђũ ђ๏ค của mình giống như càng lúc càng cứng lên…….
Hình như là hắn vẫn ʍúŧ cô…….Cô mới cảm thấy kỳ quái như vậy.
Thương Ly Yên đẩy hắn ra, mà cô không báo trước khiến cho hai người tách ra vì dùng lực hơi lớn.
Cô cúi đầu nhìn, trước иgự¢ thấm ướt một mảng thật kỳ dị, thật là mắc cỡ, cô vội vàng lấy hai tay bảo vệ trước иgự¢ không để cho hắn tiếp tục nữa.
“Chú…….Chú không thển hư vậy…….” Khí thế của cô toàn bộ tiêu tán rồi, giống như lúc hắn hôn cô toàn bộ tức giận cứ như vậy tan biến mất.
Cô nhìn hắn, ánh mắt hắn mê ly, vẻ mặt mê người, làm cho trái tim cô cứ nhảy không ngừng.
Hắn thật tà ma, tư thế đẹp mắt mê người, cứ như vậy làm cho người ta mê người.
Như chạm phải một dòng điện, cô si ngốc nhìn hắn, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt hắn.
Trong mắt hắn như có hai ánh lửa nguy hiểm, bao gồm mạnh mẽ, giống như ánh lủa nồng đậm.
Thương Ly Yên nhìn một chút, thế nhưng ánh mắt tràn đầy sương mù, hai gò má ửng hồng.
Hắn đẩy cô ngã xuống giường, kéo hai chân cong của cô ra ngoài, đầu gối của hắn xen vào giữa hai chân cô.
Cô không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy tư thế này thật là mắc cỡ, nhanh muốn khép lại.
Ngón tay dài của hắn thuần thục lục lọi giữa hai chân mềm mại của cô, mặc dù là cách một lớp quần, nhưng dưới sức lực của hắn, cô không thể bỏ qua được.
Hoa tâm mềm mại của cô bị hắn đè xuống, cô không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
Hắn tiếp tục tìm kiếm, giống như thói quen tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô, sau đó dùng lực Ϧóþ một cái.
“A…..a…..” Cô nức nở, hạ thân truyền đến khoái cảm đầy kích thích.
Hắn thật tà ác…….
Ngón tay hắn dùng sức áp lại, vừa ma sát vừa Ϧóþ, làm cho cô không có khí lực.
“Không cần……Tay của chú……Lấy ra……” Cô cảm thấy kích thích càng ngày càng nhiều, sắp không chịu nổi.
“Oh….A…..a…..”
Khi hắn không ngừng dùng sức vỗ về chơi đùa, giống như một mũi khoan khao khát chui vào nơi sâu nhất trong hoa tâm của cô, làm cho cả người cô kịch liệt co rút, hai chân không khỏi đóng lại, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
“Không……Thật khó chịu…..”
Dụς ∀ọηg mãnh liệt từ hạ thể của cô như muốn vỡ òa ra.
Tĩnh Phi Phàm thưởng thức hình thái mê hoặc không bình thường của cô, hài lòng nhìn cô đang chìm trong bể trầm luân của hắn “Không thoải mái như thế nào?”
“Thật kỳ quái……Thật khó chịu…….” Cô không cách nào hình dung cụ thể.
“Có phải cảm thấy rất trống không?” Hắn hỏi cô.
“Uhm….”
“Muốn tôi tiếp tục nữa sao?”
“Uhm……” Mặc dù cảm thấy rất mắc cỡ, nhưng cô cảm thấy lúc này mình rất cần “Tôi muốn……Muốn tay chú……”
“ Muốn tay tôi như thế nào?”
“Muốn tay chú…..Tay của chú……” Cô chủ động bắt tay của hắn, đặt ở giữa hai chna6 cô, sau đó lại khép chân lại.
Tĩnh Phi Phàm lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.
“Mới vừa rồi thật thỏa mái…..Tôi muốn…..Muốn tiếp tục…….” Thương Ly Yên khuôn mặt đỏ hồng lời nói đứt quãng.
Tĩnh Phi Phàm phản cách xa cô một chút.
Thương Ly Yên nhìn hắn, trong lòng bi thương, cảm thấy thật khó chịu.
“Chúng ta không thể tiếp tục nữa.” Tĩnh Phi Phàm quay người đi.
“Tại sao? Là chú làm tôi trở thành như thế này……”
“Mới vừa rồi là tôi nhất thời mê hoặc.”
“Chú cuối cùng coi tôi là người như thế nào? Đem tôi biến thành mẹ tôi có phải hay không? Cho nên chú mới trêu đùa tôi như vậy, tôi…..Tôi chán ghét chú, vô cùng chán ghét chú!” Thương Ly Yên căm phẫn la lên, đem gối đầu trên giường ném về phía hắn.
Hắn không có tránh, cố ý để cho cô phát tiết, gối đầu đánh trúng thân thể của hắn rồi rơi xuống.
Thương Ly Yên nhìn chằm chằm hắn, trên mặt có một tia ảo não.
Đây không phải là điều cô muốn…….
“Chú đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Cô gầm nhẹ.
Tĩnh Phi Phàm đem gối đầu bắt được để lên giường, ngoan ngoãn mở cửa rời khỏi.
Thương Ly Yên lần nữa đem gối đầu ném về phía hắn, lần này, vứt xuống cạnh cánh cửa đã khép, phát ra tiếng vang hơi nhỏ.
Hắn rời đi.
Hắn tự nhiên làm cô trở nên hung phấn sau đó lại bỏ cô một mình rời đi.
Hắn trước khi rời đi khuôn mặt mang theo vẻ mặt hối tiếc cô không muốn nhìn.
Cô không muốn là thế thân của mẹ.
Cô không cần, không cần, không cần, không cần…..
Thương Ly Yên bi phẫn che mặt khóc.
Trong những ngày kế tiếp, Tĩnh Phi Phàm cùng Thương Ly Yên bề ngoài xem như không có gì, hai người rất ăn ý tự động đem chuyện đó quên đi, không hề đề cập tới.
Tĩnh Phi Phàm thuê người tới dọn dẹp nấu cơm cho cô, bởi vì hắn sợ cô đói bụng.
Thương Ly Yên lại trở nên tự động, ngoan ngoãn theo quy cũ làm bài tập, đúng giờ lên lớp, đúng giờ tan học, những ngày sau cô vô cùng đơn giản, để đối lại sự giám sát của Tĩnh Phi Phàm.
Cô thích hắn, khi hắn hôn cô từ phía sau……
Lần đầu tiên hôn, làm mở ra trái tim của cô.
Lần thứ hai hôn, làm cho cô nghiện cảm giác kích thích cùng cảm thụ.
Lần thứ ba hôn, làm cho cô cảm nhận được ham muốn giữa nam nữ, cô thậm chí bị chính nội tâm của mình nắm giữ, bởi vì khát vọng mãnh liệt của hắn dọa sợ.
Cô chưa bao giờ hiểu được phụ nữ cũng có ham muốn Dụς ∀ọηg, hơn nữa cứ như vậy tự nhiên sinh ra……
Hắn dạy cho cô thành một người khác, làm cho cô cũng muốn có được ham muốn Dụς ∀ọηg từ hắn.
Hắn đang ỡ giữa một bụi hoa rực rỡ, cô không biết mình có đủ khả năng đánh bại những người phụ nữ khác hay không, trở thành người duy nhất trong lòng hắn, chỉ là, khuôn mặt của cô quá giống mẹ làn cho hắn say mê không dứt, đối với cô mà nói đó là một νũ кнí có lợi.
Cô không muốn làm thế thân của mẹ cô, hoàn toàn không muốn. Nhưng muốn thu hút ánh mắt của hắn, lại cần phải dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này.
Cô cảm thấy có chút buồn, nhưng cũng không muốn vì vậy mà buông tha.
Tĩnh Phi Phàm cái tên này, con người này, cô nhất định sẽ lừa được.
Không phải là vì bốc đồng cùng bạn đánh cuộc, mà là vì hạnh phúc suốt đời của mình.
May mắn thay, Tĩnh Phi Phàm cũng không phải thay đổi hoàn toàn, ít nhất hắn cũng không mang phụ nữ về nhà nữa, không còn để cho cô tùy ý bắt gặp.
Cô không biết điều gì làm thay đổi hắn, nhưng cô cảm thấy đây là thói quen tốt.
Không có bất kỳ người phụ nữ nào muốn chia sẽ người đàn ông của mình vời người phụ nữ khác.
Chỉ là hắn không mang phụ nữ về nhà, nhưng vẫn làm việc và nghỉ ngơi không bình thường, cho nên cô nghĩ, hắn không cùng phụ nữ ở nhà nhưng có thể đổi chỗ khác.
Cô sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, cô sẽ đường đường chính chính dụ dỗ hắn…….
“Thương Ly Yên, cô ở trong phòng của tôi làm gì?”
Tĩnh Phi Phàm kéo cơ thể mệt mỏi kiệt sức về nhà, vừa vào đến cửa, mở đèn, liền phát hiện ra trên giường người đẹp đang ngủ.
Nếu là cô tính làm cho hắn vui sướng, bất ngờ, thì rất xin lỗi, vui mừng không có, kinh sợ ngược lại không ít.
Hắn hét lớn một tiếng, đem nâng má, dựa lung vào tường, làm cho Thương Ly Yên đang lười biếng ngủ tỉnh dậy.
“A…..a…..” Cô theo tiếng thét chói tai, đứng dậy giơ chân, ở trên giường của hắn xoay vòng vòng “Thế nào, thế nào có gián sao? Có sâu nhỏ sao?”
“Ngừng!” Một tiếng nói không có cách nào coi thường khí phách kiêu ngạo vang to.
Thương Ly Yên ngoan ngoãn ngừng kêu, nhìn chung quanh, trừ hắn ra, côn trùng nhỉ đều không có.
“Chú…….Chú đã về.” Cô ngây ngốc cười một tiếng, khuôn mặt mê hoặc, hiển nhiên còn tỉnh táo.
Sauk hi nhìn thấy trang phục trên người cô, không khỏi nín thở.
Cô mặc một áo ngủ sa tanh mỏng màu trắng, cổ lại cắt chữ V để lộ ra ภђũ ђ๏ค trắng nõn đẫy đà như ẩn như hiện, hơn nữa, đáng ૮ɦếƭ! Cô cứ như vậy không mặc áo иgự¢ bên trong.
“Cô làm gì ở trên giường tôi? Trở về phòng của cô đi!” Hắn thở ra thật to, cảm thấy trong cơ thể đang sôi trào ngọn lử ham muốn, mãnh liệt chảy quanh huyết mạch.
Không được! Chỉ là hô hấp của hắn không cách nào thoát khỏi cơ thể nóng bỏng của cô, hắn cần phải tắm nước lạnh.
“Tôi…….Bây giờ tôi không muốn về phòng.” Cô nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nói.
“Cô biết cô đang nói cái gì không?” Trán Tĩnh Phi Phàm nổi gân xanh, hai mắt giống như hai ngọn lửa bắn về phía cô, ham muốn Dụς ∀ọηg dâng cao như dòng nước sắp làm cho hắn không khống chế được mà lao về phía cô.
“Tôi biết rõ.” Cô kiên định nói.
Cô hy sinh giấc ngủ chờ hắn, chính là muốn hấp dẫn hắn.
Cô còn cố ý ăn mặc hồn nhiên như vậy, mà bên trong, áo иgự¢ cùng ҨЦầЛ ŁóŤ cái gì cũng không mặc.
“Không, cô không biết rõ, cô nhanh nhanh trở về phòng của cô đi.” Hắn lấy tay vỗ vỗ trán, lắc đầu.
“Tôi……Tôi không về phòng.” Đôi môi Thương Ly Yên run rẩy, nhưng càng dứt khoát, giọng điệu chân thật đáng tin.
“Tôi rất mệt. Cô đừng làm ồn được không?” Hắn than nhẹ một tiếng, cố gắng đè xuống nội tâm cùng thần trí đang sao lãng, tầm mắt không nhìn cô, tránh khỏi không nhìn thấy những chỗ không nên thấy mà khiến cho nam căn hung cĩ to lớn của hắn sưng lên, càng khó chịu.
“Tôi……Tôi không có làm loạn.”
“Cô thích căn phòng này như vậy, tối nay muốn ngủ lại đây sao? Nếu không tôi để cho cô ngủ ở đây, tôi đi ra phòng khách ngủ.”
Thương Ly Yên nhìn hắn xem mình như một đứa trẻ làm loạn, trong lòng vừa khổ sở lại vừa không phục “Tôi không phải là đứa trẻ nữa! Chú nhìn cho rõ, tôi đã trưởng thành!”
Cô chạy đến trước mặt hắn ngẩng đầu ưỡn иgự¢, cố ý nâng cao hai ภђũ ђ๏ค.
Nhìn ở khoảng cách gần, ภђũ ђ๏ค của cô đầy đặn, làm cho người ta thèm thuồng.
Tĩnh Phi Phàm thấy mê lại bắt buộc di chuyển tầm mắt.
Thương Ly Yên chủ động đưa lên đôi môi đỏ mộng đặt lên môi hắn, lợi dụng thời cơ hắn sững sờ bắt chước lúc hắn hôn cô hút môi hắn, liếm môi hắn.
Tĩnh Phi Phàm hơi hé môi, hướng dẫn cô “Cô phải đưa đầu lưỡi vào……”
Đầu lưỡi Thương Ly Yên chạy trong khoang miệng hắn, dây dưa hồi lâu.
Nụ hôn của cô rất trẻ trung, rõ rang không có đối tượng luyện tập.
Trong lòng hắn vui vẻ.
Tuy nói như thế, nam căn của hắn đột nhiên sung to như muốn tấn công vào thành.
Hai đôi môi hết sức quấn lấy nhau, tư vị tốt đẹp của cô để cho hắn hưởng thụ.
Là cô chủ động đưa tới cửa, hắn cũng không muốn cho cô cơ hội rời đi, nếu cô không muốn, hắn cũng không khách khí tiếp nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc