Người Đẹp Trả Thù - Chương 20

Tác giả: Hoa Tưởng Dung

Năng lượng của hai người được giải phóng hết. Nếu như tình là biển cả thì Dụς ∀ọηg chính là những con sóng lớn. Còn tình yêu chính là con thuyền nhỏ vẫn kiên định vượt qua mọi con sóng lớn.
Khi biển cả đã yên tĩnh trở lại, con thuyền nhỏ lắc lư trên những ngọn sóng giống như một chiếc nôi lắc lư trong cõi mơ huyền ảo.
Cõi mơ này đẹp biết bao! Nó cho phép chúng ta có thể ngủ mãi không tỉnh lại ở trong không gian của nó. Thế nhưng mộng đẹp cũng không thể kéo dài hơn đêm dài. Sự le lói của buổi bình minh chính là dấu hiệu đánh thức cho giấc mộng đẹp.
Tuy còn mơ màng nhưng Thẩm Lực vẫn nhận ra Triển Nhan đã thức dậy, cô rời khỏi giường đi về phía nhà vệ sinh. Anh duỗi người thoải mái một cái rồi quay vào trong ngủ tiếp.
Khi anh vừa mới mơ màng đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng hét thất thanh. Tiếng hét khiến anh nhổm người dậy, khi anh còn đang xác định tiếng hét đó là thật hay giả thì lại vang lên tiếng hét thất thanh thứ hai.
Đó đúng là tiếng hét của Triển Nhan.
Anh vội vàng nhảy xuống đất, không kịp xỏ dép chạy về phía nhà vệ sinh. Lúc này trời chưa sáng hẳn, cửa nhà vệ sinh vẫn đang mở, ánh đèn màu vàng le lói hắt ra. Cùng với anh đèn vàng hắt ra còn có một mùi tanh nồng của máu và mùi thịt thối rữa bốc ra.
Thẩm Lực lao như bay về phía nhà vệ sinh, tới lúc anh nhìn được vào trong đó thì chỉ còn cảm thấy đầu ong ong, giống hệt như chiếc máy bay mất lái đang rơi xuống mặt đất, phút chốc khói lửa đầy trời.
Đường ống trên trần nhà vệ sinh có một chiếc thòng lọng, một người treo lơ lửng. Chính xác hơn là một cái xác.
Có lẽ người đó đã bị ૮ɦếƭ lâu rồi, cơ thể chi chít vết thương đã bắt đầu thối rữa.
Máu vẫn chảy ra từ cái xác, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà.
Cái xác đang mặc chiếc áo hai dây màu hồng phấn, bên dưới mặc minijup màu trắng. Bộ váy áo thấm đẫm máu.
Đầu của xác ૮ɦếƭ nghẹo về một bên, khuôn mặt khác hẳn với cơ thể. Trên đó không có vết máu lại nguyên vẹn khác thường, tuy đã có đôi chút biến dạng nhưng vẫn có thể nhận ra cô gái đã ૮ɦếƭ rất đẹp.
Tóc của người ૮ɦếƭ được chải rất gọn gàng. Mái tóc dài đen được buộc bằng dây buộc tóc màu hồng phấn, và được thả sang một bên.
Thẩm Lực ૮ɦếƭ đứng đến mấy phút, anh sợ hãi giương mắt nhìn cái xác đang được treo lơ lửng trong không trung. Mà cái xác lại cứ lắc lư nhẹ giống như vừa va vào vật nào vậy.
Sau đó anh chỉ nghe thấy tiếng đổ uỵch của vật gì đó. Kinh hãi ngoảnh lại nhìn thì Triển Nhan đã bất tỉnh trên sàn nhà.
Thẩm Lực không còn quan tâm tới cái xác đang treo lơ lửng kia nữa, anh vội vàng dìu Triển Nhan ra ngoài. Anh ôm chặt tấm thân mềm oặt của cô trong tay rồi đặt cô nằm lên sofa. Dù anh đã gọi, đã lay như thế nào, thậm chí bấm vào nhân trung của cô nhưng cô vẫn chẳng có phản ứng gì cả. Thẩm Lực bắt mạch cho cô thì nhận thấy mạch của cô đang đập rất yếu, tới lúc này anh hoàn toàn bối rối không biết phải làm gì nữa.
Anh đóng cửa nhà vệ sinh, trong lúc bấn loạn vẫn không quên đi kiểm tra quanh nhà xem có bất thường không. Thế nhưng trừ cái xác xuất hiện trong nhà vệ sinh ra thì mọi thứ vẫn bình thường. Anh nhanh chóng mặc quần áo cho cô, rồi đưa cô tới phòng khám gần đó.
Nhìn thấy Triển Nhan đã tỉnh, Thẩm Lực nhẹ cả người. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cô nhìn anh không chớp, anh bất giác lại không biết phải làm gì nữa. Trong đôi mắt cô ngoài nỗi kinh hãi còn có sự hoảng loạn thất thần. Cô cắn chặt môi dưới dường như muốn cố gắng hết sức khống chế nỗi sợ hãi khủng khi*p trong lòng.
Thẩm Lực cảm thấy buồn vô cùng, lòng dạ anh rối bời. Khi mới nhìn thấy cái xác anh cứ tưởng mình mộng du. Ý nghĩ đầu tiên đến với anh chính là: Ma
Cũng có thể đó là linh hồn, là hồn của Tần Nhược Yên quay trở về.
Thế nhưng lúc này, anh đã đánh tan ý nghĩ đó. Anh mơ hồ nhận ra có một âm mưu to lớn đang nhằm vào anh, và cũng nhằm vào Triển Nhan của anh nữa. Cũng có khả năng âm mưu này chỉ nhằm vào Triển Nhan mà thôi. Từ đôi mắt thất thần hoảng loạn của cô anh cảm nhận được cô cũng đã nhận ra điều này.
Rời phòng khám, Thẩm Lực dìu Triển Nhan về nhà. Càng lúc anh càng cảm thấy người cô mềm nhũn, có cảm giác cô không còn cả sức bước đi nữa. Anh hiểu cô đang rất sợ hãi, sợ hãi cái xác ૮ɦếƭ đẫm máu trong nhà vệ sinh.
Thế nhưng tại sao cô lại phải cố hết sức để kìm nén nỗi sợ hãi này kia chứ? Nếu thay là người con gái khác, có lẽ đã sớm nhào vào lòng Thẩm Lực khóc lóc nũng nịu rồi. Chính vì lí do này, anh đoán rằng trong lòng cô chắc chắn đang giấu một bí mật không muốn cho ai biết. Tại sao cô lại không tâm sự với anh chứ? Cho dù trước kia cô có một quá khứ thế nào? Có nỗi khổ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng nên tin tưởng rằng anh sẽ cố gắng hết sức kể cả hy sinh thân mình để giúp cô mà.
Bởi cô yêu anh như thế kia mà. Tình yêu này sẽ kéo dài cho tới từng ngày, từng đêm về sau. Chính vì vậy anh không thể để mất cô. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì họ cũng mãi bên nhau.
Cũng có thể cô cho rằng chưa tới lúc để nói với anh cũng nên, hoặc cũng có thể cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào. Cho dù thế nào anh vẫn sẽ tha thứ cho cô.
Tình yêu anh dành cho cô bao hàm rất nhiều điều mà sự tha thứ là một phần của tình yêu đó.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Thẩm Lực à, hay là chúng mình không vào nhà nữa.
Lúc nói tới đây, giọng cô rất nhẹ giống như những mảnh thuỷ tinh rơi vào trong cốc vậy.
Anh giả vờ bình tĩnh, mỉm cười đáp lại:
- Thôi em trấn giữ ở dưới, anh lên nhà gọi điện cho cảnh sát tới xử lí chuyện này, được không?
Cô sững người một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý. Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh vườn hoa rồi khẽ dùng ngón tay chải mái tóc dài rối bù. Trời không có gió, bầu không khí ngột ngạt tới mức khó thở.
Thẩm Lực lên nhà, móc chìa khoá mở của phòng. Anh nghe thấy tiếng chìa khoá kêu lách cách do tay anh quá run.
Cuối cùng cửa đã được mở. Thẩm Lực hít một hơi dài. Không khí vẫn tràn ngập mùi tanh tanh của máu. Bỗng anh nhớ tới vài ngày trước đây khi anh bước vào phòng của Diêu Thiên Bình, anh cũng có cảm giác hệt như lúc này. Thế nhưng giờ đây lại chính là nhà của anh.
Thực ra trên thế giới này chẳng có một nơi nào an toàn cả. Nhưng ít nhất thì nhà mình cũng đem lại cho mình cái cảm giác đó. Thế mà lúc này, đến cả nhà mình cũng không trở thành mái ấm yên bình, không hiểu trên thế giới này anh có thể sống được ở đâu đây?
Mặc dù thế, anh vẫn lầm lũi bước vào trong. Anh vớ vội chiếc ô ngoắc trên giá để giày dép. Ít ra trong tay có νũ кнí cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Bàn tay còn lại được để sẵn trên phím điện thoại di động trong túi quần. Trước đây anh chưa từng gọi điện báo cảnh sát. Có lẽ chỉ vài phút sau cảnh sát sẽ có mặt tại đây. Chắc chắn sẽ không tránh được những cuộc điều tra khiến người ta đau đầu nhức óc. Nhưng liệu cảnh sát đến rồi thì có thể dứt khỏi nỗi sợ hãi chăng?
Cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm mở cửa phòng vệ sinh. Trước khi mở, anh lại hít dài một hơi.
Khi cánh cửa bật mở, anh sững sờ không tin nổi vào mắt mình. Cái xác treo lủng lẳng trong phòng vệ sinh khi nãy đã không cánh mà bay rồi.
Anh bỗng nhớ lại cái xác trong nhà Diêu Thiên Bình cũng biến mất một cách bí ẩn như vậy.
Anh rùng mình ghê sợ. Anh cố trấn tĩnh lại rồi tìm kiếm kỹ trong phòng vệ sinh. Nhưng anh hoàn toàn thất vọng, mọi thứ đều rất sạch sẽ, kể cả vết máu trên gạch lát tường màu trắng và gạch lát nền màu vàng cũng biến mất.
Nhưng anh vẫn cảm nhận được cái mùi tanh tanh trong không khí khiến người ta buồn nôn kia. Anh vặn vòi nước để rửa hết mồ hôi đọng trên mặt. Lúc lau mặt anh nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu của mình in trong gương.
Anh nhảy bật lên rồi bắt đầu sục sạo tất cả các phòng trong ngôi nhà. Một lúc sau không tìm thấy gì khác thường, anh mới dần bình tĩnh trở lại.
Chợt nhớ tới Triển Nhan đang đứng đợi mình dưới nhà, anh vội xuống nhà tìm cô. Lúc nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói cho cô cái xác đáng sợ kia đã biến mất không để lại bất cứ một dấu vết nào. Cô cứ đờ đẫn nhìn anh, hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
- Em không muốn ở lại chỗ nào nữa, em muốn về nhà em cơ.
Thẩm Lực hiểu cảm nhận của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng. Họ cùng nhau lên nhà sắp xếp đồ đạc rồi chuyển tới căn phòng thuê của Triển Nhan.
Khi mọi thứ đã được thu xếp ổn định thì đã là ba giờ chiều, Thẩm Lực sực nhớ ra cả ngày hôm nay họ chưa ăn gì. Anh đưa mắt nhìn Triển Nhan, cô mệt tới mức không thể đứng thẳng lên được nữa, anh liền gọi cơm hộp. Ăn uống xong, Triển Nhan lăn ra ngủ. Thẩm Lực không tài nào ngủ được, anh lo lắng nhìn Triển Nhan tuy đã chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn nhíu mày, bất giác anh thở dài não nuột.
Trước khi ngủ, Triển Nhan đã nắm lấy tay anh cầu xin:
- Thẩm Lực à, hứa với em đừng bỏ em nhé!
Nhưng lúc này anh lại muốn ra ngoài một chút. Anh muốn gặp Thẩm Thi*p, anh nhớ tới những sự việc kỳ quặc Thẩm Thi*p đã gặp phải trước và sau khi sinh. Có lẽ họ cùng bị chụp trong một cái lưới.
Lúc chuẩn bị đi, anh cúi xuống, nhẹ hôn lên môi Triển Nhan. Cặp môi hồng hồng đó khiến anh quyến luyến không muốn rời. Tự dưng anh ảm thấy đau nhói trong tim, anh lo sợ biết bao khi nghĩ tới lần ra đi này sẽ không có cơ hội gặp lại cô nữa.
Sự lo lắng này càng khiến anh chán nản. Khi gặp Thẩm Thi*p tại quán trà anh kinh ngạc nhận ra sắc mặt của Thẩm Thi*p giống anh vô cùng.
Đôi mắt Thẩm Thi*p sưng đỏ, dường như vẫn còn vương lệ. Cô cố ra vẻ tự nhiên cười với anh. Cô không hiểu anh trai hẹn mình ra có việc gì, nhưng thực ra cô cũng đang cảm thấy chua xót và uất ức muốn chia sẻ với ai đó. Giờ đây nhìn thấy anh trai, cô đã muốn được nhào vào lòng anh biết bao, giống như hồi nhỏ cô thường nũng nịu với anh để được nghe anh an ủi:
- Em gái à đừng khóc nữa, có anh ở đây.
Nghĩ tới đây, cô chua xót rưng rưng nước mắt.
- Tiểu Thi*p à, em sao thế? Có chuyện gì mau nói cho anh nghe đi!
Thẩm Lực giơ tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Thẩm Thi*p. Bàn tay xương xẩu quá, Thẩm Thi*p lại gầy đi rồi, trông cô chẳng giống với người mới làm mẹ chút nào cả.
Thẩm Thi*p nhận ra mình không giữ được bình tĩnh, cô lấy giấy lau khô nước mắt rồi khẽ nói:
- Anh à, anh nói trước đi, anh gọi em tới đây có chuyện gì vậy?
Thẩm Lực trầm ngâm một lúc rồi đáp lại:
- Tiểu Thi*p à, trước đây em từng nói với anh trước khi sinh em nhìn thấy người đàn bà áo đen rất cổ quái đúng không? Thế sau này em có còn gặp lại cô ta nữa không? Em có biết cô ta không?
Thẩm Thi*p sững người một lát rồi đau khổ cười đáp lại:
- Làm gì có người phụ nữ mặc áo đen nào, có lẽ do em bị áp lực quá lớn nên mới xuất hiện ảo giác thôi mà.
- Ảo giác ư? Em khẳng định đó chỉ là ảo giác chứ?
Thẩm Thi*p gật đầu:
- Em đã đi tư vấn bác sĩ tâm lí, cô bác sĩ đó đã kiểm tra cho em rồi kết luận em mắc chứng trầm cảm khi sinh nở, cô ấy còn kê đơn thuốc cho em nữa.
Bác sĩ tâm lí? Thẩm Lực kinh hãi tới mức suýt nhảy lên:
- Bác sĩ tâm lí nào cơ?
- Anh à, anh nói nhỏ một chút được không? Việc này em chưa nói với ai đâu, kể cả Phương Trình nữa. Cô bác sĩ đó chính là bác sĩ điều trị chính cho đồng nghiệp của em - Triệu Oanh. Em quen cô ta khi tới thăm Triệu Oanh. Cô ấy kê đơn thuốc trầm cảm cho em uống, em đã uống được nửa liệu trình rồi. Nói chung tốt lắm anh ạ, từ ngày uống thuốc đến giờ em không còn thấy xuất hiện những ảo giác đáng sợ kia nữa.
Nghe Thẩm Thi*p nói vậy Thẩm Lực lại càng kinh hãi:
- Bác sĩ tâm lí á? Cô ta tên Phạm Cầm phải không?
Lần này đến lượt Thẩm Thi*p kinh ngạc:
- Đúng là Phạm Cầm, anh à sao anh lại biết vậy? Anh quen cô ta à?
Thẩm Lực không trả lời trực tiếp câu hỏi của em gái, anh lại tiếp tục hỏi:
- Em kể với anh là em đi tìm cô ta nhưng Phương Trình không biết gì về việc này, sao em không nói cho nó biết? Hai đứa là vợ chồng sao lại giấu nhau thế?
Thẩm Thi*p lắc đầu bất lực:
- Anh à, anh không biết đâu hôm Phương Trình cùng em vào Bệnh viện Tâm thần thăm Triệu Oanh đã gặp cô ta. Phương Trình rất có thành kiến với cô ta, lại còn nói chính cô ta mới là bệnh nhân tâm thần, anh ấy không muốn em lại tới gặp cô ta, nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ không vui đâu.
- Thế tại sao em lại đi gặp cô ta?
- Những ngày đó ảo giác xuất hiện liên tục, hơn nữa cô bác sĩ này đã nhắc khéo em là hễ có chuyện gì có thể tới gặp cô ta. Hơn nữa em cảm thấy... cảm thấy...
- Em cảm thấy thế nào?
Thẩm Thi*p trả lời một cách khó khăn:
- Em cảm thấy dường như cô ta hiểu rõ về những ảo giác của em, bởi thực ra, ảo giác của em xuất hiện một phần vì liên quan tới Triệu Oanh, mà Triệu Oanh lại là bệnh nhân của cô ta, nên em cảm thấy cô ta có thể giúp em. Và hiện nay em cũng thấy bệnh tình thuyên giảm nhiều rồi.
Thẩm Lực im lặng trong giây lát, dường như đầu anh đã không thể lí giải được sự phức tạp của vấn đề. Ngày hôm nay anh tới gặp Thẩm Thi*p vốn là muốn hỏi xem em gái có biết cô bác sĩ cổ quái kia không, nhờ vậy có thể anh sẽ vén được tấm màn bí mật về cuộc hẹn gặp giữa Phương Trình và cô bác sĩ Phạm Cầm kia. Thế nhưng bây giờ anh lại được biết Thẩm Thi*p chính là bệnh nhân của cô ta và Phương Trình cũng có biết cô ta lại còn dặn Thẩm Thi*p không được tới gặp cô ta nữa.
Tại sao Phương Trình lại hẹn gặp cô ta kia chứ? Thẩm Lực còn nhìn thấy rõ ràng lúc rời khỏi quán Phương Trình đã rất giận dữ. Điểm này hoàn toàn khớp với lời nhận xét của Thẩm Thi*p rằng Phương Trình rất có thành kiến với cô bác sĩ Phạm Cầm.
Từ việc này có thể suy đoán một giả thiết: Phương Trình gặp Phạm Cầm chủ yếu là muốn tìm hiểu về việc thường xuyên xuất hiện ảo giác của Thẩm Thi*p và chuyện liên quan tới Triệu Oanh mà thôi. Có lẽ Phương Trình hẹn gặp cũng chỉ vì Thẩm Thi*p mà thôi. Cho dù Phạm Cầm là người như thế nào? Đã gây ra những chuyện gì thì đều không có liên quan tới Phương Trình.
Thẩm Lực phỏng đoán như vậy về cuộc hẹn gặp của Phương Trình và cô bác sĩ kia, anh không nhắc gì với Thẩm Thi*p về chuyện này nữa. Bởi thực ra vợ chồng Thẩm Thi*p vốn rất thương yêu nhau, có lúc sự lừa dối có ý tốt cũng là cần thiết mà.
Nhưng tại sao Thẩm Thi*p lại khóc kia chứ? Thẩm Lực băn khoăn không hiểu nổi. Anh muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu như thế nào. Anh cho rằng, nếu cần thiết Thẩm Thi*p sẽ nói cho anh biết. Nếu cô không nói thì chuyện đó xét cho cùng cũng không quan trọng lắm. Khi phụ nữ không vui thì sự việc cũng không đến mức nghiêm trọng như đàn ông tưởng tượng, nước mắt phụ nữ nhiều khi khiến đàn ông khó hiểu.
Lúc này, Thẩm Thi*p đang phải đấu tranh tinh thần quyết liệt: Liệu mình có nên kể cho anh trai nghe về quá khứ của Triển Nhan không? Nhưng cuối cùng cô cũng quyết định không nói. Cô cho rằng hãy để gió cuốn trôi những chuyện trong quá khứ.
Con người không bao giờ muốn những việc trong quá khứ ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại. Cuộc đời quá ngắn ngủi nên phải trân trọng hiện tại. Cho dù hiện thực cuộc sống có vui vẻ hay đau khổ đều sẽ trở thành quá khứ vĩnh viễn. Ngày hôm nay sẽ trở thành ký ức của ngày mai, do vậy không nên để ký ức ngày mai thêm phần đau khổ nữa.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thi*p cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Cô cười rồi hỏi anh trai:
- Anh à, nói cho em nghe chuyện của anh và Triển Nhan đi! Làm sao hai người quen được nhau? Tình cảm của anh chị thế nào?
Nhắc tới Triển Nhan, Thẩm Lực vừa vui lại vừa buồn. Ánh mắt của anh không lừa được Thẩm Thi*p. Thẩm Thi*p cảm thấy nhói đau trong lòng: Họ yêu nhau thắm thiết như vậy, bất cứ chuyện gì cũng không thể chia rẽ họ được, làm sao tình yêu của họ lại bị thay đổi bởi những chuyện trong quá khứ được kia chứ!
- Em chúc phúc cho hai anh chị!
Nói xong Thẩm Thi*p nghĩ đã tới lúc nên đi về. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Trên đường về nhà, Thẩm Thi*p cảm thấy dưới cằm rất ngứa, cô giơ tay sờ thì thấy trên cằm nổi nhiều mụn to. Cô đau khổ nghĩ mình đã lớn tuổi thế này lẽ nào lại mọc trứng cá ư?
Thật không ngờ càng lúc lại càng ngứa. Cô soi gương thì giật mình kinh sợ phát hiện dưới cằm mình đã nổi lên một cục mụn to bằng hạt đậu tương. Cô đưa tay động vào thì cục mụn vỡ tan, máu tươi ứa ra. Cô vội vàng lấy bông thấm máu, lại soi gương lần nữa cô phát hiện chỗ da đó đã biến thành một vết loét đỏ.
Nhìn vết loét trên mặt, Thẩm Thi*p bất giác kinh sợ tái mặt. Cô giơ tay sờ vào vết loét cảm thấy nó cứng và to hơn lúc trước. Cô kinh hãi nhận ra vết loét đó đã ăn vào gia cằm.
Trong đầu cô lại thoáng hiện khuôn mặt của người phụ nữ mặc áo đen. Cả khuôn mặt với chi chít những vết loét đỏ lòm. Ngũ quan chìm trong đám loét đỏ lòm kia...
Dường như vết loét trên mặt cô ta giống hệt với vết loét trên mặt cô lúc này.
Cô cảm thấy chân mình mềm oặt không
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc