Người Đẹp Trả Thù - Chương 18

Tác giả: Hoa Tưởng Dung

- Nhan Nhan à, em đi ngủ trước đi! Có một số việc anh vẫn chưa kịp kể cho em nghe. Anh sẽ kể cho em sau, em hãy tin anh được không?
Thẩm Lực lòng dạ rối bời ôm lấy Triển Nhan sau đó một mình rời khỏi đó. Lúc anh nhìn Triển Nhan lần cuối, từ trong đáy mắt cô anh nhận thấy vẻ đẹp mê hồn.
Khi trở về chỗ Diêu Thiên Bình, anh kinh ngạc nhận ra bạn anh đã dọn sạch hiện trường. Vết máu trên sàn nhà đã biến mất, bản thân anh ta đã tắm và thay quần áo rồi. Thẩm Lực đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, dường như cảnh tượng máu me chưa từng xuất hiện ở đây vậy!
Diêu Thiên Bình mệt mỏi buông mình xuống sofa, châm một điếu thuốc, rồi lặng lẽ rít thuốc. Trông anh ta bình thản vô cùng, có lẽ do bình thản quá nên lại không bình thường.
Thẩm Lực cũng châm một điếu thuốc. Khi căn phòng chìm trong khói thuốc, Diêu Thiên Bình chậm rãi thì thầm kể cho Thẩm Lực nghe những chuyện đã xảy ra trong những ngày vừa qua.
Khi còn chưa kịp ổn định nơi ăn chốn ở ở Dương Thành thì Diêu Thiên Bình đã vội vàng tới bệnh viện Tân Dương nơi mà Lê Hồng đã từng làm việc.
Đó là một bệnh viện nhỏ với trang thiết bị điều trị tương đối lỗi thời, những người tới khám chữa bệnh đều là người nghèo và nông dân quanh đó. Diêu Thiên Bình cứ đi vòng vòng quanh bệnh viện một hồi rồi bắt đầu hỏi thăm về một nhân viên tên Lê Hồng đã từng làm việc tại đây.
Diêu Thiên Bình buồn bã đứng trước con đường dẫn vào bệnh viện. Lúc này anh mới đau khổ nhận ra ình hiểu quá ít về Lê Hồng. Anh chỉ biết cô làm việc tại Dương Thành nhưng không hề biết nhà cô ở phố nào, rồi cô học ở đâu. Cô cũng rất ít khi nhắc tới bố mẹ mình trước mặt Diêu Thiên Bình, chỉ nói qua bố mẹ cô là công nhân bình thường mà thôi. Theo kế hoạch đã được vạch ra từ trước, sau khi cưới một ngày họ sẽ về Vân Thành thăm bố mẹ Lê Hồng rồi sẽ đáp máy bay đi đảo Hải Nam du lịch. Thế nhưng kế hoạch này đã tan vỡ như bong bóng xà phòng khi Lê Hồng mất tích.
Diêu Thiên Bình cảm thấy vô cùng buồn bã khi phát hiện ra Lê Hồng đã nói dối anh là cô đã từng làm ở bệnh viện Tân Dương. Tuy vậy, anh quyết không bỏ ý định tìm kiếm manh mối về cô. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa anh phải làm rõ mọi chuyện.
Thế nhưng khi anh bắt tay vào làm lại khó hơn khi nói nhiều. Diêu Thiên Bình chán chường quay người bước đi, anh sẽ tạm thời rời khỏi nơi này để tìm chỗ nghỉ ngơi đã.
Cũng chính lúc này anh nhìn thấy một cô y tá đang bê một cái gì đó và chuẩn bị rẽ vào chỗ ngoặt trước mặt.
Lúc rẽ vào chỗ mặt, Diêu Thiên Bình nhìn thấy mặt nghiêng của cô ta. Chỉ trong giây lát anh hăng hái trở lại. Không chần chờ anh lao theo bóng cô. Lúc qua chỗ ngoặt anh thoáng nhìn thấy cô bước vào một phòng bệnh.
Anh vội vàng bám theo sau. Khi đứng trước cửa phòng bệnh anh nhìn thấy cô đang chuẩn bị thay dịch truyền cho bệnh nhân. Cô y tá tình cờ lại đang hướng mặt ra phía cửa nên anh có thể nhìn rõ mặt cô.
Mặc dù nửa khuôn mặt đã bị che lấp dưới chiếc khẩu trang màu trắng nhưng Diêu Thiên Bình vẫn có thể nhận ra ngay cô y tá đang đứng trước mặt chính là người vợ mới cưới Lê Hồng - người anh đã đem lòng yêu say đắm - cũng chính là người anh đang phải khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay.
Một bó hoa hồng xanh khiến người ta không thể thờ ơ nở rộ trên bàn của Liễu Nhu. Đây là loại hoa hồng xanh hiếm thấy, nghe nói đây là loài hoa có bàn tay tác động của con người, họ đã trộn loại thuốc nhuộm và loại thuốc trợ giúp cho thuốc nhuộm không có hại cho sức khoẻ con người với nhau thành thuốc màu, đợi khi hoa hồng bạch sắp nở thì ngắt nó rồi ngâm trong dung dịch thuốc màu để hoa nhuộm màu giống như việc hoa hút nước vậy.
Việc Liễu Nhu có được bó hoa hồng xanh đã trở nên nổi tiếng tại khoa Ngoại. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về đoá hoa hồng xanh chói loà đẹp tuyệt vời kia. Thế nhưng trong lòng Liễu Nhu đang băn khoăn. Bởi bó hoa hồng này rất đắt, không hiểu người tặng hoa là người thế nào nhỉ?
Tấm thiệp trong bó hoa lại không đề tên chỉ viết thời gian và địa điểm khiến Liễu Nhu băn khoăn cả ngày hôm đó về việc tới hay không tới cuộc hẹn. Liễu Nhu đã gặp phải tình huống này rất nhiều lần rồi bởi cô vốn là cựu hoa khôi của bệnh viện này nên có rất nhiều người cuồng nhiệt theo đuổi cô, không những thế, còn có cả những người xuất sắc nữa ấy chứ. Do vậy cô nàng rất kiêu căng chưa từng chấp nhận một lời mời nào.
Thế nhưng, chỉ một năm sau tình hình đã thay đổi rất nhiều bởi sự xuất hiện của tân hoa khôi ở bệnh viện. Cái tên Liễu Nhu - người đẹp băng giá một thời - đã dần bị quên lãng. Đã từ lâu lắm rồi cô không còn nhận được hoa nữa, huống hồ là loại hoa hồng xanh độc đáo này.
Lúc thay đồ chuẩn bị về, cuối cùng Liễu Nhu đã quyết định tới chỗ hẹn. Cô quyết định sẽ không bỏ nỡ bất kỳ cơ hội nào nữa, bởi cô muốn chứng minh một điều, mặc dù là cựu hoa khôi nhưng trong lĩnh vực kết giao bạn bè cô nhất định phải thắng tân hoa khôi - người đã ςướק mất danh hiệu hoa khôi mà cô từng rất tự hào.
Lúc Liễu Nhu xuất hiện trong nhà hàng Âu, nụ cười cuối cùng đã xuất hiện trên khuôn mặt của Diêu Thiên Bình. Anh say đắm nhìn Liễu Nhu đang thong thả đi về phía mình, ban đầu Liễu Nhu còn lưỡng lự nhưng khi nhìn thấy Diêu Thiên Bình đang cười thì cô nhanh chóng bước về phía anh.
Sau khi ngồi xuống, họ im lặng một lát. Sau vài câu hỏi han xã giao, bầu không khí dần thân mật hơn.
Thái độ, cử chỉ của Diêu Thiên Bình rất phóng khoáng khiến Liễu Nhu hài lòng cười vui vẻ. Dường như đọc được suy nghĩ của nhau, cả hai đều tránh không nói về những chủ đề nhạy cảm, do vậy nhìn họ giống với những người bạn lâu ngày mới gặp lại.
Ăn tới quá nửa bữa, Liễu Nhu cảm thấy hơi say men rượu vang. Trông cô đẹp hơn với khuôn mặt ửng hồng, nhưng Diêu Thiên Bình vẫn không thừa thế làm càn. Trông vẻ ngoài của anh vẫn bình thường nhưng kỳ thực đang che giấu trong lòng bao nhiêu toan tính. Sau một hồi vòng vo tam quốc thì cuộc nói chuyện như được sắp đặt từ trước bắt đầu nói về đồng nghiệp của Liễu Nhu - Giang Địch.
Mặc dù Diêu Thiên Bình rất cẩn thận nhưng ngay lập tức đã khiến Liễu Nhu biến sắc mặt. Nếu như Liễu Nhu không phải là người được giáo dục tới nơi tới chốn thì có lẽ lúc đó cô đã phủi tay áo bỏ đi ngay rồi.
Hẹn gặp Liễu Nhu cũng là cách bất đắc dĩ của Diêu Thiên Bình mà thôi. Mấy ngày trước mới tới Dương Thành, anh đã nhìn thấy người con gái anh hằng đêm mơ tưởng tại bệnh viện đó. Thế nhưng khi anh xúc động gọi to tên Lê Hồng thì cô y tá kia liếc nhìn anh như thể anh là người không bình thường rồi lạnh lùng trả lời:
- Anh nhận lầm người rồi.
Diêu Thiên Bình lúc đó lặng cả người. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của anh, cô ta cười thông cảm rồi thẳng thắn kéo chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Cô vốn muốn anh nhìn kỹ khuôn mặt mình để xác định lại cô không phải là người anh cần tìm. Thật không ngờ khi Diêu Thiên Bình nhìn thấy mặt cô, anh liền quay ra nắm lấy tay cô cầu xin:
- Lê Hồng à, em đừng có trốn anh nữa. Lê Hồng! Về nhà với anh đi!
Cô y tá kinh ngạc hét lên một tiếng rồi giằng tay ra khỏi tay Diêu Thiên Bình, mặt cô đỏ bừng lên vì tức giận:
- Tôi không hề quen anh! Đừng động vào tôi! Anh mở mắt ra mà nhìn cho rõ tên của tôi trong thẻ làm việc trước иgự¢, đừng có gọi tôi bằng cái tên Lý Hồng, Trương Hồng nào nữa nghe chưa.
Diêu Thiên Bình vội vàng nhìn lên tấm thẻ trên иgự¢ cô thì quả nhiên thấy tên của cô. Cô họ Giang tên Địch, một cái tên rất lãng mạn nhưng đúng là không phải Lê Hồng của anh. Anh sững người hồi lâu nhưng rồi vẫn chống chế:
- Đừng lừa anh nữa mà, có lẽ em nói với anh em tên là Lê Hồng, tên đó là tên giả đúng không? Lê Hồng à, em còn muốn lừa anh bao lâu nữa đây? Có phải em có chuyện gì khó nói nên mới tìm cách trốn anh phải không? Em có biết rằng, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì em mãi vẫn là người anh yêu quý nhất, là vợ yêu quý của anh mà.
Cô y tá tên Giang Địch sững người trong giây lát sau đó ra thông điệp cuối cùng:
- Bây giờ tôi đang làm việc, đề nghị anh không làm trở ngại tới công việc của tôi! Mời anh tránh ra!
Lúc đang thẫn thờ bước xuống chân cầu thang, Diêu Thiên Bình có cảm giác cả toà nhà cũ kỹ này đang sụp đổ. Mà không chỉ có toà nhà này, cả vòm trời này cũng đang sụp đổ. Thế là tia hi vọng cuối cùng của anh đã tan vỡ. Con người anh tựa hồ đang vỡ vụn cùng với cái thế giới khắc nghiệt này.
Nhưng anh không cam tâm, sao anh lại có thể cam tâm chấp nhận sự thật phũ phàng này kia chứ? Nếu quả thực câu chuyện này là một cú lừa, vậy thì nguyên nhân của nó là gì chứ? Vừa rồi anh nhìn thấy cô y tá, khuôn mặt đó, dáng người đó đích xác là Lê Hồng của anh. Dáng hình của cô cho dù có nhắm mắt anh cũng có thể vẽ ra được.
Thế nhưng thái độ của cô ta đối với anh, vẻ mặt của cô cũng không giống với sự tưởng tượng của anh. Hơn nữa giọng nói và hành động của cô không giống với Lê Hồng. Lẽ nào người con gái đang đứng trước mặt anh lại không phải Lê Hồng ư?
Anh cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này, chẳng mấy chốc đã rời khỏi bệnh viện. Nhìn dòng người đông đúc, nhộn nhịp trước mặt khiến anh không biết phải đi đâu về đâu nữa.
Mấy ngày Giang Địch đi làm thì Diêu Thiên Bình đi đi lại lại trước cổng bệnh viện. Vừa nhìn thấy cô đi làm về, anh lại cố tình đi tới trước mặt nói chuyện, nhưng Giang Địch vẫn lạnh lùng trả lời nhát gừng, cô thiếu chút đã gọi bảo vệ trước cổng bệnh viện vào xử lí.
Giờ này đồng nghiệp Liễu Nhu của Giang Địch đang ngồi trước mặt anh. Diêu Thiên Bình chỉ muốn lợi dụng Liễu Nhu do vậy anh sử dụng biện pháp cổ điển tặng hoa rồi đi ăn cơm. Khi anh nhìn thấy mặt Liễu Nhu biến sắc, anh hối hận trong lòng. Anh đã chót lừa cô y tá xinh đẹp này.
Sau khi hiển rõ đầu đuôi câu chuyện, Liễu Nhu đã thông cảm rất nhiều với hoàn cảnh của Diêu Thiên Bình. Không phải do hoa hồng xanh cũng như bữa tối này mà chỉ đơn giản là do cô cảm nhận Diêu Thiên Bình là người đàn ông tốt. Trực giác của người phụ nữ thường rất kỳ lạ, đặc biệt là cảm giác đầu tiên thường là rất chuẩn xác.
Cho dù cảm giác đầu tiên có bị đối phương sử dụng biện pháp lừa ác ý hay có ý tốt đi chăng nữa thì sự thật cuối cùng vẫn cho thấy cảm giác đầu tiên luôn luôn đúng.
Do vậy Liễu Nhu bắt đầu thuật lại mọi chuyện. Cô nói Giang Địch mới tới làm tại bệnh viện từ năm ngoái, vẻ trẻ trung cũng như khuôn mặt đẹp của Giang Địch đã làm chấn động cả bệnh viện này, và cũng bắt đầu từ đó hoa khôi của bệnh viện - Liễu Nhu - không còn được ưu ái như trước nữa. Liễu Nhu thừa nhận mình không thích Giang Địch bởi cô ấy là người có tính cách kỳ quặc, thế nhưng nhược điểm này vẫn không làm ảnh hưởng tới vẻ quyến rũ của cô ấy.
Hai tháng trước, Giang Địch xin nghỉ phép dài với lí do sức khoẻ không được tốt, muốn đi chữa bệnh ở bên ngoài. Nhưng chẳng ai biết trong hai tháng đó rốt cuộc cô ta đã đi đâu và làm gì.
Lúc Liễu Nhu nói tới đây, Diêu Thiên Bình liền băn khoăn tự hỏi: Thời gian nghỉ phép kéo dài hai tháng rất khớp với thời gian họ làm quen với nhau. Chỉ cần dựa vào điểm này anh cũng có thể xác định Giang Địch chính là Lê Hồng.
Diêu Thiên Bình thò tay vào túi, anh định lấy một điếu thuốc ra nhưng rồi lại thôi. Anh ý thức được anh không nên phun mây nhả khói trước mặt cô gái xinh đẹp hiền lành này.
Anh cố kiềm chế lòng mình, rồi tiếp tục hỏi về tình hình khác của Giang Địch. Thế nhưng dường như Liễu Nhu cũng chỉ biết sơ sơ về Giang Địch mà thôi. Liễu Nhu tò mò hỏi rốt cục giữa anh và Giang Địch đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diêu Thiên Bình chỉ trả lời, Giang Địch rất giống với một người bạn gái trước đây của anh, và người bạn gái đó đã qua đời rồi. Liễu Nhu rất cảm động bởi cô cho rằng anh là một chàng trai si tình đang đi tìm hình bóng của người yêu đã mất, và bóng hình đó lại là Giang Địch.
Nhưng Liễu Nhu cũng không phải là người kín miệng, chỉ sau đó một ngày cô đã đem câu chuyện Diêu Thiên Bình tìm mình kể cho Giang Địch nghe. Cuối cùng Giang Địch cũng hiểu được tại sao Diêu Thiên Bình lại đeo bám mình như vậy, cũng do ảnh hưởng của Liễu Nhu, ấn tượng không tốt ban đầu của cô đối với Diêu Thiên Bình đã giảm hẳn.
Diêu Thiên Bình càng ngày càng tăng cường tiếp cận Giang Địch hơn. Thái độ của Giang Địch đối với Diêu Thiên Bình cũng nhũn nhặn hơn rất nhiều, dần dần cô đã cảm động chấp nhận sự theo đuổi của anh. Diêu Thiên Bình muốn lấy lòng Giang Địch nên càng bỏ nhiều công sức, thời gian cũng như tiền của cho cô hơn.
Càng ngày anh càng cảm thấy nỗi hoài nghi của anh về Giang Địch lớn hơn. Anh nhận thấy con người Giang Địch và Lê Hồng khác hẳn nhau. Liễu Nhu cũng nói cho anh rằng Giang Địch là người ham của, và trong quá trình tìm hiểu Giang Địch, thì Diêu Thiên Bình cũng nhận thấy đúng là như vậy; còn Lê Hồng là người rất coi trọng cuộc sống tinh thần, quan niệm về tiền bạc đối với cô không quan trọng lắm.
Tính cách cổ quái của Giang Địch khiến Diêu Thiên Bình khổ tâm vô cùng, thế nhưng tình yêu anh dành cho cô vượt qua tất cả. Anh nhận ra mình phải trở về công ty làm việc nếu không sẽ bị sa thải. Anh thuyết phục Giang Địch bỏ nghề y tá rồi cùng anh trở về Thanh Thành.
Thế nhưng từ khi trở lại Thanh Thành, mọi việc lại trở nên phức tạp vô cùng. Khi Giang Địch nhìn thấy ảnh cưới của anh với Lê Hồng, cô đã điên cuồng xé nát bức ảnh đó. Nhìn thấy mảnh vụn của bức ảnh rơi vãi khắp nơi trong nhà, thì sự ảo tưởng về một cuộc sống gia đình mới tươi đẹp của anh đã hoàn toàn biến mất.
Khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, anh lặng lẽ ngắm nhìn Giang Địch, tuy bề ngoài cô giống hệt với Lê Hồng nhưng chỉ có vậy mà thôi, bản chất của cô khác hẳn Lê Hồng. Cũng có thể Giang Địch vẫn là Lê Hồng mà thôi, chỉ có điều lúc này cô lại là con yêu nữ đội lốt Lê Hồng được ma quỷ phái đến từ địa ngục.
Anh lại càng nhớ tới Lê Hồng trước khi cưới. Anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy ngủ màu hoa hồng mà anh mua tặng, trong lúc mơ màng anh lại tưởng như cô đang ở ngay trước mặt. Anh ℓàм тìин với cô trong ánh đèn mờ ảo. Nghĩ tới cảnh sau đêm tân hôn anh vẫn chưa được âи áι thực sự với Lê Hồng, anh lại điên cuồng không kiểm soát nổi bản thân. Khi đạt được cao trào, anh khẽ gọi tên Lê Hồng. Thế nhưng trong buổi tối hôm đó, khi Giang Địch nghe thấy Diêu Thiên Bình gọi mình là Lê Hồng, cô đã không thể chấp nhận nổi nữa. Cô bắt đầu chua ngoa xúc phạm Diêu Thiên Bình, thậm chí còn chửi rủa cả hồn ma của Lê Hồng nữa.
Diêu Thiên Bình giống như đang ở đỉnh hạnh phúc ngã nhào xuống. Anh chỉ muốn người đàn bà dưới người mình im miệng lại. Anh giơ tay bịt miệng cô, vừa khiến cô không nói được những lời bậy bạ lại vừa khiến cô không thở được. Khi anh bình tĩnh trở lại thì cô đã ૮ɦếƭ dưới tay anh.
Thế nhưng anh vẫn còn thấy chưa hết tức giận, anh vớ lấy con dao gọt hoa quả đặt trên đầu giường rồi đâm vào cơ thể cô. Lúc đâm vào người cô bản thân anh cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, chỉ nhận thức được bóng hình Lê Hồng trong đầu óc anh dần vỡ vụn dưới những nhát dao. Tự dung anh cảm thấy hả hê, cảm thấy được giải thoát. Anh tự cho rằng từ bây giờ bóng hình cô sẽ không bao giờ tới dày vò anh được nữa.
Nghe chuyện của Diêu Thiên Bình, Thẩm Lực trầm ngâm hồi lâu. Khi mà cái ૮ɦếƭ xảy ra ngay cạnh họ, họ có cảm giác cuộc đời mỏng manh như tờ giấy trắng vậy.
Một lần nữa anh lại nhớ tới Tần Nhược Yên. Anh nhìn thần xác không giống hình người của Diêu Thiên Bình, cố gắng che giấu nỗi lo lắng trong lòng hỏi Diêu Thiên Bình:
- Thiên Bình à, có thể là mười năm trước cậu đã từng quen một người con gái tên Tần Nhược Yên có phải không?
Diêu Thiên Bình lắc đầu đáp lại:
- Thẩm Lực à, cậu đã hỏi tớ hai lần rồi đấy. Cậu hãy nói cho mình biết Tần Nhược Yên là ai đi?
Diêu Thiên Bình đưa mắt dò xét nhìn Thẩm Lực. Lúc này anh ta hoàn toàn tỉnh táo. Có lẽ anh ta đã nhận ra người con gái tên Tần Nhược Yên mà Thẩm Lực nhắc tới chính là người khiến cho Thẩm Lực si mê.
Thẩm Lực lắc lắc đầu, anh muốn nói gì nhưng lại thôi. Cái bí mật đó đã mười năm nay anh chưa từng kể cho bất kỳ ai. Tới tận bây giờ anh vẫn không muốn nói về chuyện đó có thể là do anh vẫn còn sợ.
Thẩm Lực đang sợ gì vậy? Vấn đề này anh không thể tự trả lời được. Bởi cái ૮ɦếƭ của người con gái tên Giang Địch giống hệt với cái ૮ɦếƭ của Tần Nhược Yên khi xưa, mà Giang Địch lại do chính Diêu Thiên Bình Gi*t ૮ɦếƭ, sự thật này không cần phải tranh luận gì nữa.
Chính vì lí do này, điều khiến anh nghi ngờ lo sợ hung thủ Gi*t Tần Nhược Yên năm xưa lại chính là Diêu Thiên Bình - người bạn thân nhất của anh.
Nếu sự thực đúng là như vậy liệu anh có thể chấp nhận được không?
Nhưng ánh mắt mơ hồ của Diêu Thiên Bình khiến anh nhận ra anh ta thực sự không biết Tần Nhược Yên là ai. Nhưng điều đó cũng chưa nói lên được điều gì bởi anh ta Gi*t cô, nhưng cũng có thể anh ta không biết tên cô ta thì sao? Hoặc cũng có thể Diêu Thiên Bình mắc phải chứng mất trí nhớ, trong con người anh ta tồn tại hai loại nhân cách, anh ta đã quên hết những chuyện đã xảy ra năm đó, anh ta đã quên rằng anh ta đã từng tự tay Gi*t một người con gái khác.
Sau bao nhiêu năm như vậy anh ta gặp lại người con gái giống hệt cô gái năm xưa, trong một trạng thái đặc biệt lại một lần nữa anh ta sử dụng phương pháp Gi*t người như năm xưa chăng?
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Diêu Thiên Bình lại nhìn thấy Lê Hồng trên người lỗ chỗ vết thương vào đêm tân hôn. Có lẽ đó là áo giác của anh ta hay là trí nhớ đột ngột tái hiện lại mười năm trước cũng nên.
Thế nhưng cô gái tên Lê Hồng kia có quan hệ như thế nào với Tần Nhược Yên đã ૮ɦếƭ mười năm trước đây? Còn cô gái tên Giang Địch mới ૮ɦếƭ đây liệu có phải là người vợ mới cưới của Diêu Thiên Bình?
Thẩm Lực cứ nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn không nói gì cả. Lúc này anh có nói gì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Anh đưa mắt nhìn Diêu Thiên Bình, anh nghĩ nếu bác sĩ có thể giám định anh ta mắc bệnh tâm thần đại loại như chứng thần kinh phân liệt chẳng hạn thì có lẽ anh ta sẽ được miễn tội ૮ɦếƭ cũng nên.
Diêu Thiên mệt mỏi giơ tay, nói:
- Thẩm Lực à, cậu đi trước đi. Mình tâm sự được với cậu nên tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi. Cô gái cậu dẫn tới có phải là người yêu của cậu không? Cậu bố trí cho cô ấy ở chỗ nào rồi? Cậu nên tới đó chăm sóc cô ấy đi!
Nhớ tới Triển Nhan bị bỏ lại một mình trong khách sạn, Thẩm Lực tự dưng cảm thấy không yên tâm chút nào. Anh bỗng nhận thấy lúc này Triển Nhan quan trọng với anh như thế nào. Anh chỉ có một mong ước là làm sao có thể ngay lập tức ở bên cô, thậm chí có thể vô tình bỏ rơi anh bạn đang rất đau khổ hiện giờ.
Diêu Thiên Bình nhanh chóng đọc được suy nghĩ của bạn, anh lặng lẽ cười rồi nói:
- Câu đi đi! Bây giờ mình sẽ sắp sếp lại một số di vật của Lê Hồng sau đó sẽ đi tự thú.
Lúc này ánh nắng ban mai đã tràn ngập khắp nơi.
Trên đường đi Thẩm Lực không hề gọi điện cho Triển Nhan bởi anh sợ sẽ đánh thức cô dậy. Anh chỉ còn biết vội vàng đi về hướng khách sạn cô ở.
Khi mở cửa phòng anh phát hiện Triển Nhan vẫn giống hệt như khi anh rời cô đi, cô vẫn đang ngồi trên giường chờ đợi. Nhìn dáng vẻ của cô, anh thấy đau nhói trong lòng, anh vội vàng tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng, hồi lâu không mở lời được.
Sau đó họ cùng buông người xuống giường, Thẩm Lực chậm rãi kể lại chuyện cũ cho cô nghe, bắt đầu từ buổi sáng tinh mơ tràn ngập mùi hương hoa hợp hoan.
Lúc anh kể chuyện, Triển Nhan không có bất kỳ phản ứng nào. Thẩm Lực nằm ngửa mặt hướng lên trần, anh không có cách nào nhìn được nét mặt của Triển Nhan. Anh đang đắm chìm trong câu chuyện quá khứ. Nhưng lần này không chỉ có một mình anh chìm đắn trong quá khứ, người con gái anh yêu cũng đang chia sẻ với anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc