Nếu như người phụ nữ kia chính là nhân vật trong hoang tưởng của cô thì mặt cô ta phải loang lổ những vết vằn đỏ rất đáng sợ chứ. Và với khuôn mặt đó nhiều người đi ngang qua sao lại có thể thản nhiên như vậy được chứ?
Cứ nghĩ ngợi hồi lâu, cô thở phào nhẹ nhõm, cô hoàn toàn thoải mái. Cô tiếp tục đi, khi đi ngang qua một cửa hàng. Cánh cửa của cửa hàng đó làm bằng thuỷ kính, giống hệt như một tấm gương lớn. Cô nhìn vào tấm kính theo bản năng, có lẽ cô muốn ngắm mình một chút bởi đây là thói quen của bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù cô ấy đẹp hay xấu.
Vừa nhìn vào tấm kính thì tâm trạng đang bình tĩnh của cô trong chốc lát lại bị xáo trộn. Cô thoáng nhìn thấy bóng mình trong gương trong bộ váy màu xanh nhạt, tóc được vấn gọn gàng đằng sau. Thế nhưng trên khuôn mặt lại loang lổ đầy vết đỏ.
Bỗng chốc Thẩm Thi*p cảm thấy hụt hẫng rồi ngã khuỵu xuống Khi Thẩm Lực và Triển Nhan dọn dẹp xong bát đũa bữa tối, họ ngồi trên sofa xem ti vi thì bóng đèn chợt tắt, màn hình ti vi cũng đen sì.
Sững người một lát họ mới nhận ra là mất điện, họ chưa thích ứng ngay với việc này, cảm thấy trời tối đen giơ bàn tay ra không nhìn thấy ngón tay nữa.
Thẩm Lực đứng dậy, lần mò theo lề cửa sổ rồi kéo rèm ra, bốn bề cũng tối đen như mực. Anh khẽ thở dài rồi quay về phía Triển Nhan nói:
- Nhan Nhan à, cả khu này mất điện rồi, em ngồi xuống để anh tìm nến.
Triển Nhan cười to đáp lại:
- Tiếc là mình đã ăn cơm tối rồi nếu không đã có một bữa tối dưới ánh nến.
- Em muốn ăn cơm dưới ánh nến à? Tưởng chuyện gì, sau này ngày nào chúng ta cũng thắp nến.
Vừa nói Thẩm Lực vừa cảm thấy tuy đang ở trong bóng tối nhưng anh đang tràn ngập trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Mãi tới giờ anh vẫn không thể tin nổi mình lại có thể may mắn gặp được cô gái hoàn hảo như Triển Nhan. Bên nhau mấy ngày nay, anh nhận thấy cô không những đẹp mà tính cách lại dịu dàng, vui vẻ, không những tinh thông cầm kỳ thi hoạ mà còn nấu ăn ngon. Một cô gái hoàn hảo như vậy lại là bạn gái của anh. Bắt đầu từ đêm hè mưa rào kia, chì trừ khi đi làm còn lại thì họ bên nhau như hình với bóng. Trước kia, nơi này chỉ là căn hộ chung cư lạnh lẽo còn bây giờ đã biến thành tổ ấm tình yêu của họ.
Hôm nay tâm trạng của họ vô cùng vui vẻ, thoải mái bởi bắt đầu từ ngày mai họ sẽ có gần hai tháng nghỉ hè. Đây là kỳ nghỉ đặc thù của nghề giáo sau một kỳ vất vả dạy dỗ.
Thẩm Lực thắp nến rồi cẩn thận đặt lên bàn uống nước, sau đó ngồi cạnh Triển Nhan.
Lúc anh nghiêng mặt ngắm Triển Nhan, khuôn mặt cô lung linh trong ánh nến. Mái tóc dài đen nhánh buông xoã xuống khiến khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện, ánh nến lấp lánh trong mắt khiến đôi mắt đẹp càng trong sáng hơn.
Người đẹp dưới ánh nến, ánh nến trong người đẹp.
Anh sững người, anh thực sự rung động trước vẻ đẹp lúc này của cô, anh dang tay ôm chặt vẻ đẹp hoàn mĩ ấy vào lòng. Anh cắn nhẹ tai cô, rồi nói nhỏ:
- Nhan Nhan à, từ ngày mai chúng ta có thể ở bên nhau cả ngày, em muốn sống thế nào? Anh đưa em đến chỗ thần tiên nhé!
- Anh nói chốn thần tiên là ở đâu vậy? Là thành phố trên mặt nước ở Giang Nam hay là thảo nguyên ở phía tây vậy?
- Những nơi có em chính là chốn thần tiên, cho dù đó có là chiến trường hoang lạnh hay hoang đảo không có dấu chân người.
Thẩm Lực mê say trong men tình đáp lại.
Triển Nhan không nói gì, cô giơ tay về phía иgự¢ Thẩm Lực rồi nhẹ nhàng mát xa cho anh, cô dùng bàn tay nóng ấm của mình để cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn ràng của người yêu.
- Nhan Nhan à, anh định đưa em tới nhà ra mắt mẹ anh, được không em? Còn có cả em gái, em rể và con gái mới chào đời của hai đứa nữa. Chắc chắn họ sẽ rất thích em, em cũng sẽ thích họ thôi.
Triển Nhan ngẩng đầu nhìn Thẩm Lực rồi gật đầu. Nhìn Triển Nhan đồng ý Thẩm Lực vui mừng không xiết. Tuy Triển Nhan gật đầu nhưng trong ánh mắt của cô có gì đó rất khó hiểu.
Thẩm Lực không chú ý lắm tới ánh mắt của người yêu, bởi anh cho rằng cô chỉ ngượng mà thôi. Bất giác anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt khả ái của cô rồi hôn lên môi cô.
Dưới ánh nến huyền diệu, họ cứ thì thầm trao nhau những lời yêu thương, đó là cảm giác tuyệt vời không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Cảm giác đó khiến họ như say, như mê, khiến bầu không khí giống như rượu ngon lâu năm được thở ra từ phổi Triển Nhan lại được hít vào phổi của Thẩm Lực.
Trong giây phút lãng mạn ngọt ngào đó họ có cảm tưởng như thời gian ngừng trôi. Thế nhưng giây phút tuyệt vời đó lại bị phá vỡ bởi tiếng nhạc chuông điện thoại vui tai. Âm thanh này đối với Thẩm Lực mà nói lại chẳng vui tai chút nào.
Anh vớ vội chiếc điện thoại trên bàn uống nước lên, trước khi nghe anh lại theo thói quen nhìn số điện thoại gọi tới, số này khiến anh giật bắn cả người.
Phải đến hàng tháng nay anh gọi số này mà không được, chủ nhân của số điện thoại này chính là Diêu Thiên Bình.
Diêu Thiên Bình bặt vô âm tín khiến Thẩm Lực cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Nếu như anh không thường xuyên liên lạc với công ty của Diêu Thiên Bình thì sẽ chẳng biết được anh ta thỉnh thoảng cũng gọi điện về đó báo tin, thì anh đã phát điên từ lâu rồi. Cho nên ngoài biết được Diêu Thiên Bình vẫn đang còn sống ra thì anh cũng chẳng biết gì thêm về anh ta nữa.
Do vậy cú điện thoại này thật bất ngờ đối với Thẩm Lực, mặc dù vừa kinh ngạc vừa vui nhưng Thẩm Lực vẫn cảm thấy có điều gì bất ổn. Bởi đã rất lâu rồi, mỗi khi anh nhận được điện thoại của Diêu Thiên Bình đều là có chuyện không hay xảy ra. Không biết lần này sẽ có chuyện gì đây? Không nghĩ ngợi thêm nữa, anh vội vàng nghe máy, nhưng loa điện thoại cứ chập chờn liên hồi.
- Alô, Thiên Bình đấy à? Là cậu phải không?... Thiên Bình cậu nói gì đi chứ!
Theo phán đoán của anh thì chắc chắn có người ở đầu máy bên kia. Thế nhưng cho dù anh nói gì thì bên kia vẫn im lặng. Thế là anh quyết định không nói gì nữa, chỉ chờ đợi. Cuối cùng anh nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ. Lúc đầu tiếng ՐêՈ Րỉ còn nhỏ, còn đứt đoạn càng về sau càng lớn. Cuối cùng biến thành tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc này giống như ngọn nến trong phòng vậy lúc sáng lúc tối, lúc có lúc không.
Anh không thể chịu đựng lâu hơn được nữa liền gọi to Diêu Thiên Bình. Cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng Diêu Thiên Bình đáp lại.
- Thẩm Lực! Thẩm Lực ơi!
Diêu Thiên Bình chỉ nói được hai câu như thế rồi lại tiếp tục khóc tức tưởi. Mà hai câu đó cũng được nói trong nước mắt. Một người đàn ông vốn rất kiên cường mạnh mẽ thế mà lúc này, sao lại giống một đứa trẻ đến vậy?
- Thiên Bình cậu làm sao thế? Cậu đang ở đâu? Mau nói cho mình đi, mình sẽ giúp cậu mà.
Sau một lát thì đầu dây bên kia bình tĩnh trở lại. Tiếp đó, Diêu Thiên Bình đáp lại với giọng điệu bất cần không thể tin nổi:
- Không cần đâu, không ai kể cả cậu có thể giúp mình lúc này.
Giọng điệu lạnh lùng còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc ban nãy. Giọng điệu này giống hệt giọng của người chán sống. Diêu Thiên Bình tiếp tục nói với giọng điệu không thay đổi:
- Mình đã Gi*t cô ta. Ha ha, mình đã Gi*t cô ta rồi.
Thẩm Lực ngỡ ngàng, tai ù đi không nói được câu gì. Mãi một lúc sau anh mới thở hổn hển, cố ý hỏi lại:
- Cô ấy là ai vậy?
- Lê Hồng. Mình đã Gi*t Lê Hồng.
Thẩm Lực lại thần người hồi lâu không nói không rằng, anh thấy đầu óc quay cuồng. Mãi sau mới bình tâm trở lại.
Ngọn nến đã cháy hết, ngọn nửa bé xíu như hạt đậu cố nhen nhóm một chút nữa rồi tắt hẳn.
Trong bóng tối bao trùm, Thẩm Lực giống như đang nhìn thấy một bức tranh: Một tấm vải trắng nhưng đã nhuốm máu tươi đang trùm lên một xác ૮ɦếƭ. Khi mở tấm vải trắng ra, hiện lên một khuôn mặt đẹp tuyệt nhưng rất xanh xao cùng với thân thể chi chít vết thương.
- Yên Yên!
Thẩm Lực đau đớn gọi tên Tần Nhược Yên. Trong giây lát anh cảm thấy mười đầu ngón tay đau nhói như bị điện giật.
- Thẩm Lực à, anh sao vậy?
Trong bóng tối chất giọng âu yếm dịu dàng cất lên bên tai khiến Thẩm Lực tỉnh lại. Anh chợt nhận ra mình đã chót gọi tên Nhược Yên trước mặt Triển Nhan, anh cũng biết Triển Nhan tưởng nhầm anh gọi tên cô bởi Nhan Nhan và Yên Yên đồng âm mà.
Thẩm Lực vẫn cầm chắc di động trong tay, anh vội vàng nói với Diêu Thiên Bình ở đầu dây bên kia:
- Thiên Bình, cậu đang ở đâu? Mình sẽ tới ngay!
Diêu Thiên Bình yếu ớt đáp lại:
- Mình đang ở nhà mình tại Thanh Thành.
Thẩm Lực ôm lấy Triển Nhan trong bóng tối rồi như hối hận xin lỗi cô:
- Nhan Nhan à, xin lỗi em. Bạn anh gặp chuyện không hay, anh phải tới chỗ anh ấy ngay, anh ấy đang cần anh.
Triển Nhan bình tĩnh đáp lại:
- Em đã nghe thấy hết rồi. Em muốn được đi cùng anh.
Thẩm Lực sững sờ một lát, sau đó giơ bàn tay đang còn đau túm lấy Triển Nhan:
- Nhan Nhan à, nếu em muốn đi thì cũng được thôi. Chúng mình cùng đi nhé! Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì chúng mình vẫn ở bên nhau.
Khi nói những câu này ngón tay của anh lại buốt đau. Lời hứa ban nãy là do anh buột miệng thốt ra. Khi đã nói ra rồi anh mới cảm thấy tuy hiện tại họ đang say đắm trong men say tình yêu nhưng trên thực tế anh cũng chẳng nắm bắt được tương lai của họ sẽ ra sao cả.
Không hiểu có phải trực giác mách bảo hay là dự cảm nữa, anh chỉ có thể thực hiện được lời hứa đó vào lúc này mà thôi. Anh ôm chặt lấy cô, chặt tới mức không thể chặt hơn được nữa. Hai người nép sát bên nhau.
Sau đó Thẩm Lực lại thắp một cây nến khác, cả hai vội vàng sắp xếp hành lí rồi ra bến xe.
Cơn gió mùa hè lùa vào cửa xe hất tung tóc mái trên trán Triển Nhan. Thế nhưng cô không hề biết bởi vì cô đang dựa vào vai Thẩm Lực ngủ ngon lành. Thẩm Lực trái lại không buồn ngủ chút nào, anh lặng lẽ suy nghĩ.
Khi họ tới nhà Diêu Thiên Bình thì đã gần hai giờ sáng. Bỗng Thẩm Lực nhớ tới ngày cách đây một tháng, cũng khoảng vào thời điểm này, anh cũng nhận được điện thoại của Diêu Thiên Bình, cũng từ khách sạn tới đây. Chỉ khác một điều, khi đó anh một mình tới đây còn lần này anh đi cùng với một cô gái đẹp.
Chính vì thế anh càng thấy thấp thỏm không yên. Anh không hình dung nổi họ sẽ phải đối mặt với một cảnh tượng máu me như thế nào nữa. Cũng có khả năng anh đã sai lầm khi đưa Triển Nhan cùng đi, thế nhưng anh không nỡ để cô lại một mình. Nếu như không vì cú điện thoại của Diêu Thiên Bình thì lúc này họ đang ôm nhau ngủ, cùng tận hưởng những giấc mơ đẹp ở Vân Thành.
Thế nhưng, trong con tim Thẩm Lực ngoài khát vọng về tình yêu vẫn còn chỗ cho tình bạn. Mỗi khi Diêu Thiên Bình cảm thấy kinh sợ, hoảng hốt không có chỗ dựa anh ta đều nghĩ tới Thẩm Lực.
Thực ra ai trong đời cũng có một người bạn như thế. Thẩm Lực là người bạn như thế của Diêu Thiên Bình.
Thẩm Lực đeo ba lô rồi nắm tay Triển Nhan tới tận cửa nhà Diêu Thiên Bình. Anh chần chờ một lát, bỏ tay Triển Nhan ra rồi vỗ nhẹ vào vai cô dặn dò:
- Nhan Nhan à, em cứ chờ anh ở đây, anh vào trước xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi em vào sau được không?
Triển Nhan ngoan ngoãn gật đầu rồi lùi về phía sau vài bước, nấp vào chỗ tối chờ đợi. Thẩm Lực tiến về phía trước ấn chuông cửa.
Một lát sau cửa mở. Mới nhìn qua người đứng sau cửa, anh đã suýt không tin nổi vào mắt mình.
Anh không tin nổi người đang đứng trước mặt là Diêu Thiên Bình. Có lẽ đã rất lâu rồi anh ta không chải đầu, tóc bù xù xoã trước trán che cả mắt. Râu cũng không buồn cạo nữa, anh ta mặc áo ngủ nhưng trông giống như bộ quần áo được treo trên chiếc móc áo vô hồn vậy.
Anh hít một hơi dài rồi tiến lên phía trước, anh muốn nắm tay Diêu Thiên Bình nhưng anh ta vội vàng lùi về phía sau. Tới lúc này Thẩm Lực mới nhận ra chiếc áo ngủ ca rô màu xanh lam của Diêu Thiên Bình dính đấy máu.
Một luồng hơi tanh xộc vào mặt Thẩm Lực, anh có cảm tưởng như luồng hơi đó bốc lên từ địa ngục.
Luồng khí từ trong phòng xộc vào mặt khiến Thẩm Lực cảm thấy ngạt thở một lúc. Lại còn anh chàng Diêu Thiên Bình như cô hồn kia nữa, mặc dù vết máu trên chiếc áo ngủ của anh ta đã khô, nhưng vẫn khiến Thẩm Lực nhức mắt. Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình nhìn nhau trong giây lát, hai người đều cảm thấy suy sụp. Diêu Thiên Bình trước mặt anh khác hẳn khi xưa. Khác hẳn với một chủ quản ung dung, tự tại, tiêu tiền rất thoáng trước kia, cũng như con người u uất, thất tình cách đây một tháng.
Diêu Thiên Bình trước mặt anh là một bộ xương khô có nhịp thở và nhịp tim, nhưng không tìm được sinh khí trong ánh mắt. Anh chàng cứ giương đôi mắt vô hồn nhìn Thẩm Lực, mãi hồi lâu mới chớp chớp vài cái. Hình như đã nhận ra người đứng trước mặt mình là ai rồi. Thế là anh ta lùi về sau để nhường chỗ cho Thẩm Lực vào nhà.
Trước khi bước vào nhà, Thẩm Lực còn đưa mắt nhìn Triển Nhan. Anh vẫn nhìn thấy Triển Nhan đang nấp trong góc, nhưng do trời quá tối anh không thể nhìn thấy nét mặt của cô.
Thẩm Lực lặng lẽ bước vào nhà. Anh đang bước vào nơi đã từng rất quen thuộc đối với anh, nhưng lúc này trong anh bỗng xuất hiện một cảm giác bi tráng khó tả. Bởi hình như anh đang giẫm trên máu, vết máu in hằn rõ rệt trên nền nhà bằng gỗ màu trắng ᴆục.
Thẩm Lực đi men theo vết máu tiến vào phòng ngủ. Cửa phòng ngủ đang đóng chặt nhưng Thẩm Lực biết rõ chỉ cần đẩy nhẹ là anh có thể bước vào. Khi vào tới nơi, anh sẽ nhìn thấy cảnh tượng anh không thể tưởng tượng nổi. Anh quay lại nhìn Diêu Thiên Bình, anh ta vẫn đứng ở gần cửa, và đang đờ đẫn nhìn anh. Cửa chính vẫn đang đóng hờ.
Thẩm Lực hít một hơi dài rồi giơ tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng anh vẫn há hốc mồm kinh hãi trước cảnh tượng nhìn thấy.
Trên giường rất bừa bộn, chiếc ga giường màu hồng phấn nhuốm máu đỏ tươi giống như rất nhiều những bông hoa mẫu đơn đang nở rộ vậy. Trên sàn nhà be bét máu, thậm chí trên tường cũng có. Chân của Thẩm Lực cũng đang ngập trong máu. Một người con gái đang nằm trong vũng máu trên sàn nhà, cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng tang màu hồng thắm. Chiếc váy ngủ thấm đẫm máu và máu vẫn cứ nhỏ giọt không ngừng.
Vùng da lộ ra dưới váy không có chỗ nào lành lặn cả. Máu ở các vết thương nhỏ đã đông cứng lại, còn ở các vết thương lớn vẫn không ngừng rỉ ra.
Thẩm Lực cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh cũng không giải thích nổi tại sao anh lại ngồi thụp xuống, giơ tay đặt lên vai cô ta để lật người cô ta lại.
Cái xác đã đông cứng lại. Anh khẽ gạt mấy lọn tóc đang che lấp lấy khuôn mặt của cô ta, khuôn mặt hiện ra rõ ràng.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, Thẩm Lực không sợ hãi lắm. Anh chỉ cảm thấy mọi thứ mờ nhạt đi, rồi một giọt nước mắt nóng rát rơi vào mặt cô ta.
Khuôn mặt tuyệt mĩ đó vẫn nguyên vẹn.
Tới lúc này Thẩm Lực không còn kìm nén nổi cảm xúc nữa. anh lớn tiếng khóc oà.
Thời gian lại xoay vần, đêm khuya đã chuyển thành buổi sáng tinh mơ. Cảnh tượng đó một lần nữa lại xuất hiện dưới hàng cây hợp hoan. Cái xác người con gái trước mặt anh trừ quần áo trên người không giống còn thì giống với hệt với Tần Nhược Yên của mười năm trước. Trên người chi chít vết thương nhưng khuôn mặt vẫn nguyên vẹn hoàn mĩ.
Tay anh lại nhói đau nhưng lần đau này lại khác hẳn với những lần đau trước. Tới khi anh nhận ra cơn đau, thì vết răng anh đã in hằn trên ngón tay.
Cơn đau đồng thời lại thức tỉnh Thẩm Lực. Anh thét lên một tiếng rồi đứng phắt dậy, anh quay lại thì kinh hãi tột cùng. Không biết tự lúc nào Triển Nhan dã đứng sau lưng anh.
Triển Nhan đang đứng trong vũng máu, giống như tiên nữ giáng địa ngục vậy nhưng hình như cô không hề bị vết nhơ nào của địa ngục bám vào người.
Cô đứng im như tượng, có lẽ cô bị sốc bởi cảnh tượng trước mặt.
Tim Thẩm Lực rung lên, bỗng trong giây lát anh chỉ muốn đưa cô đi thật xa, rời xa cái địa ngục khiến người ta ngạt thở để trở lại chốn thiên đường của hai người.
Thế nhưng khi anh thấy Diêu Thiên Bình đứng cách Triển Nhan không xa thì anh lại cảm thấy sôi máu, anh không để ý tới Triển Nhan nữa mà giận dữ lao về phía Diêu Thiên Bình như con sư tử đang tức giận.
Diêu Thiên Bình lặng lẽ như con bù nhìn mặc cho Thẩm Lực túm lấy mình. Thẩm Lực không dùng sức đẩy mà Diêu Thiên Bình đã ngã ra đằng sau.
Thẩm Lực nhảy lại, anh nắm chặt lấy vai của Diêu Thiên Bình rồi giận giữ la lên:
- Mày đã Gi*t cô ấy, chính mày đã Gi*t cô ấy.
Khuôn mặt Thẩm Lực biến dạng do quá tức giận và đau đớn. Diêu Thiên Bình kinh hãi khi nhìn thấy mặt của Thẩm Lực nhưng anh ta vẫn thừa nhận:
- Đúng vậy! Chính tôi đã Gi*t cô ấy!
Thẩm Lực bắt đầu gầm lên:
- Mày đã Gi*t ૮ɦếƭ Tần Nhược Yên! Chính mày, chính mày đã Gi*t ૮ɦếƭ Tần Nhược Yên!
Diêu Thiên Bình thẫn thờ một hồi, lát sau mới lẩm nhẩm:
- Tần Nhược Yên? Ai là Tần Nhược Yên?
Thẩm Lực giơ tay chỉ về hướng phòng ngủ rồi thu tay lại khua loạn xạ trong không khí, cuối cùng lại chỉ tay về hướng phòng ngủ gắt to:
- Cô ấy là ai?
Lúc hỏi câu này, dường như anh đã mất hẳn lí trí.
Triển Nhan đứng bên cạnh, cuối cùng không thể chịu đựng lâu hơn nữa liền nắm lấy tay Thẩm Lực.
Thẩm Lực thả Diêu Thiên Bình ra, anh kéo Triển Nhan ra ngoài, vừa đi anh vừa nói với Diêu Thiên Bình:
- Trước tiên tôi phải đưa cô ấy ra ngoài cho tĩnh tâm trở lại đã. Đợi tôi nhé!
Lúc đưa Triển Nhan đi tìm khách sạn, Thẩm Lực cảm thấy hối hận và tự trách vô cùng. Anh không nên đưa Triển Nhan tới đây. Không nên để cô nhìn thấy cảnh tượng máu me trong phòng lúc nãy. Gió đêm khẽ thổi khiến đầu óc anh tỉnh táo trở lại. Anh biết người bị Diêu Thiên Bình Gi*t lúc nãy không phải là Tần Nhược Yên, mà là Lê Hồng - người vợ mới cưới đã mất tích một dạo của anh ta - người rất giống với Tần Nhược Yên.
Việc quan trọng lúc này là anh phải trấn tĩnh được Triển Nhan, sau đó trở về chỗ Diêu Thiên Bình. Giờ đây anh ta đã là thủ phạm Gi*t người, mình nên khuyên anh ta đi tự thú. Thẩm Lực lại sực nhớ ra cái ૮ɦếƭ của Lê Hồng giống hệt với cái ૮ɦếƭ của Tần Nhược Yên khi xưa, lẽ nào...
Không! Không...
Không thể nào!!!
Thẩm Lực không thể đối mặt với cái ý nghĩ này được.
Mãi tới khi Thẩm Lực dẫn Triển Nhan vào phòng nghỉ trong khách sạn, Triển Nhan vẫn im lặng không hỏi anh bất cứ điều gì. Cô gái này nhìn bề ngoài rất yếu đuối mà vẫn gắng bình tĩnh đi theo Thẩm Lực. Nhưng Thẩm Lực vẫn nhận ra, cô đang rất sợ hãi, người cô cứ run cầm cập.
Trên đường trở về Thanh Thành, trước khi đến nhà Diêu Thiên Bình, anh đã kể qua cho cô nghe về cảnh ngộ của Diêu Thiên Bình. Hơn nữa lúc nói chuyện với Diêu Thiên Bình, anh ta đã nhắc tới chuyện mình đã Gi*t người. Có lẽ đối với cảnh tượng vừa rồi Triển Nhan đã có chút chuẩn bị tâm lí rồi. Mãi tới khi Triển Nhan ngồi xuống, uống một ngụm nước tinh khiết, cô mới bắt đầu hỏi người yêu:
- Tần Nhược Yên là ai vậy?
Căn phòng im ắng hồi lâu. Thẩm Lực không dám nhìn vào mắt Triển Nhan lúc đó, sao anh lại có thể bình tĩnh nhắc tới Tần Nhược Yên trước mặt Triển Nhan cơ chứ?