Khuôn mặt cô gái rất đẹp, đúng là hình mẫu anh ngày đêm mơ tưởng, rất thanh tú lại không hề kênh kiệu, rất nhanh nhẹn, hoạt bát nhưng lại không hề mất vẻ nữ tính dịu dàng. Cô lại rất tươi tắn khi giảng bài nữa chứ. Nụ cười trên khuôn mặt cô tươi tắn lại rất đúng mực. Khi Triển Nhan cười anh có cảm giác trăm hoa còn phải ghen tị. Tự dưng anh lại nhớ tới câu nói khi anh vừa nghe thấy tên của cô. Dường như mọi thứ đang dần thành sự thật.
Thế nhưng cảnh tượng đó không kéo dài bởi cô giáo Triển Nhan đã nhanh chóng phát hiện ra có người lạ mặt đứng ngoài cửa sổ lớp học, cô ngừng giảng bài rồi đẩy cửa bước ra. Tới tận lúc đó Thẩm Lực mới tỉnh lại, khi anh có ý định rời khỏi lớp học thì Triển Nhan đã đứng trước mặt.
- Anh tìm ai?
Cô ngạc nhiên nhìn anh, giống như nhìn một người lạ vậy. Nhưng thực ra ánh mắt cô không hoàn toàn coi anh là người lạ mà giống hơn là ánh mắt gặp lại người bạn xa cách đã lâu.
- Tôi...
Thẩm Lực hồi hộp, không nói được, bởi trước mặt anh là cô gái trong mộng anh đang tìm kiếm.
Cô gái mỉm cười lịch sự, đáp lại:
- Nếu anh có việc gì thì đứng đợi tôi ngoài cổng trường, năm giờ tôi dạy xong.
Thẩm Lực cũng không biết anh đã đi như thế nào để bước ra khỏi khu lớp học rồi đến cổng trường. Thậm chí anh còn không biết cảnh tượng vừa rồi là hư hay thực nữa. Anh cứ muốn mình say mãi trong giấc mộng này không tỉnh lại cũng được.
Mãi tới khi anh nhìn thấy Triển Nhan trong bộ váy trắng bước ra, đứng trước mặt anh giống như một con chim nhỏ bay lại vậy thì anh mới biết đó là sự thật. Anh sững sờ nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại bị che bởi chiếc khẩu trang.
- Tại sao cô lại đeo... cái này?
Anh không kiềm chế được sự tò mò.
Triển Nhan ngừng một lát, rồi nói nhỏ:
- Tôi bị viêm mũi dị ứng, mùa này tôi rất sợ mùi phấn hoa cho nên...
Tự nhiên Thẩm Lực nhận thấy nỗi lo lắng canh cánh trong lòng bỗng chốc tiêu tan. Hoá ra mọi việc lại đơn giản đến vậy! Chỉ trách ông bạn Tạ Viễn Kiều lại bịa đặt ra câu chuyện đáng sợ kia khiến mình cứ thần hồn lát thần tính. Triển Nhan nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thẩm Lực liền ngờ vực hỏi lại:
- Anh sao vậy? Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
- À... thì tôi...
Một tá các lí do Thẩm Lực đã chuẩn bị từ trước tự dưng lúc này biến đi đâu mất.
Triển Nhan nghịch ngợm nhìn Thẩm Lực. Anh chàng Thẩm Lực trước mặt cô lúc này thật cao lớn, nước da màu đồng hun dưới ánh chiều tà càng lộ rõ vẻ khoẻ khoắn. Mái tóc dày, đen, bồng bềnh trông vừa sạch sẽ vừa mềm mại, khuôn mặt anh vừa nghiêm nghị lại vừa dịu dàng, ngũ quan của anh giống như một kiệt tác của nhà điêu khắc đã dày công gọt dũa. Đặc biệt nhất là đôi mắt sáng của anh, một sự kết hợp hoàn hảo với khuôn mặt.
Từ lúc đó trong đôi mắt trong sáng của Triển Nhan bỗng xuất hiện sự đam mê. Dường như đam mê này đã từng xuất hiện, Thẩm Lực vẫn nhớ đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ trong giây lát hai người lướt qua nhau.
- Ồ, chúng ta đã từng gặp nhau đấy, cô có nhớ không? Trên xe bus ấy mà.
Thẩm Lực buột miệng nói.
Cô gái sững sờ một lát rồi cười. Khi cô cười, đôi mắt đẹp mê hồn lại cong lên, một vẻ đẹp thật khó tả.
Từ giây phút đó dường như mọi khoảng cách giữa hai người tan biến hết. Bỗng chốc hai trái tim xích lại gần nhau.
Họ chợt phát hiện ra rất nhiều người xung quanh đang tò mò đưa mắt nhìn họ. Họ nhìn nhau cười rồi quyết định tìm một chỗ khác để nói chuyện tiếp.
Nhưng trong lúc đó Thẩm Lực bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mặc dù nó bị che lấp giữa dòng người nhưng vẫn rõ ràng đập vào mắt Thẩm Lực.
Chủ nhân của khuôn mặt đó là một phụ nữ mặc váy đen. Cô ta có nước da trắng như tuyết, do vậy bộ váy màu đen càng làm nổi bật vẻ xanh xao của cô ta.
Khuôn mặt đó cùng với nước da trắng như tuyết, có vẻ như quá hoàn mĩ. Điều đó khiến Thẩm Lực cảm thấy khuôn mặt đó không thật lắm, thậm chí anh còn cảm thấy có nét gì đó rất cổ quái.
Khuôn mặt đó không hề có biểu lộ tình cảm, cứ bất động giống như bức tranh sơn dầu vậy, nhưng khuôn mặt của nhân vật trong bức tranh sơn dầu vẫn có hồn, do vậy anh càng cảm thấy khuôn mặt của người đàn bà kia càng kỳ quặc lạ.
Nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt trên khuôn mặt đó, thì đôi mắt đó trái ngược hẳn với khuôn mặt vô hồn kia, đôi mắt toát ra ánh nhìn lạnh lùng băng giá. Ánh nhìn đó khiến cho bầu nhiệt huyết mới đang sôi sục của Thẩm Lực bỗng chốc đóng băng.
Ánh nắng đã tràn ngập trong căn nhà nhưng đứa trẻ sơ sinh vẫn say giấc nồng.
Thẩm Thi*p nhìn khuôn mặt trắng hồng của con gái, không kìm được cúi xuống thơm nó. Cô bé cảm nhận được hành động thương yêu của mẹ, ngủ mà vẫn động đậy cái miệng, giống như đang cười vậy.
Thẩm Thi*p dịu dàng nhìn cô con gái nhỏ xíu đáng yêu của mình, rồi vui vẻ cất tiếng hát yêu đời.
Đúng là có đi đâu về đâu thì nhà mình vẫn là tốt nhất. Cho dù điều kiện trong bệnh viện tốt hơn nhiều nhưng Thẩm Thi*p vẫn cảm thấy xa lạ. Ở nhà cô có cảm giác gần gũi, ấm cúng, dường như không khí cô hít thở cũng khiến cô cảm thấy thư giãn, dễ chịu vô cùng.
Cô đi lại nhẹ nhàng trong phòng ngủ. Nhìn vào chiếc gương thay quần áo rồi ngắm sự thay đổi của mình - bà mẹ trẻ.
Màu vàng nhạt của bộ quần áo trên mình càng làm nổi bật nước da trắng sáng, mịn màng của cô. Dáng vẻ vụng về, to mập trước khi sinh đã biến mất, cái eo đẹp mê hồn của cô đã trở lại. Trước khi mang bầu, Thẩm Thi*p hơi gầy nhưng giờ đây, sau khi được tẩm bổ trong quá trình mang thai đã khiến cơ thể cô đầy đặn hẳn lên. Với dáng vẻ như bây giờ, rất khó nhận ra cô đã làm mẹ, thế nhưng cả con người cô toát lên vẻ dịu dàng của người làm mẹ khiến cô càng nữ tính, quyến rũ hơn bao giờ hết. Điều này khiến cô hết sức bất ngờ, cô mơ tưởng tới thời điểm hết tháng ở cữ lại có thể mặc được những bộ quần áo thời trang rồi đi dạo trên phố hẳn nhiều người phải liếc mắt ngắm nhìn.
Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy bị ức chế. Tuy Thẩm Thi*p thuộc típ phụ nữ hiện đại nhưng sau khi đọc những sách báo liên quan tới sức khoẻ của sản phụ, cô nhận thấy việc kiêng kỵ quá mức trong thời kỳ ở cữ của những phụ nữ thời xưa thực sự rất sai lầm. Trong tháng đầu tiên sau khi sinh, phụ nữ nên tắm rửa, gội đầu, đánh răng, chải đầu, vận động hợp lí, thậm chí còn cho phép thực hiện một số hoạt động ngoài trời thích hợp. Nhưng cô vẫn biết rằng trong lúc này cơ thể còn rất yếu nên cẩn thận dưỡng sức.
Chính vì vậy, trong tháng ở cữ tốt nhất nên ở nhà. Chồng cô mới sáng ra đã đi làm, anh là cán bộ chủ chốt của công ty, sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Mẹ cô vừa ra ngoài đi chợ, do vậy ngoài đứa con đang say giấc nồng ra thì chỉ có mình cô ở nhà.
Cô chán chường bước ra phòng khách, vừa nhìn thấy cuốn tạp chí Bà mẹ và trẻ sơ sinh tháng trước đang đặt trên bàn uống nước - cuốn tạp chí này đã được cô đặt trước nửa năm rồi. Cô bỗng nhớ ra cuốn tạp chí tháng này có lẽ cũng đã tới kỳ rồi nên vội vàng vớ lấy chìa khoá hòm thư rồi mở hòm thư trước cửa nhà. Quả nhiên có một phong bì thư cỡ giấy A4 ở bên trong.
Lại trở về phòng, cô ngồi thoải mái trên giường bóc chiếc phong bì lớn rồi lôi ra quyển tạp chí Bà mẹ và trẻ sơ sinh số mới nhất ra. Cô thấy cảm giác giở quyển tạp chí khác hẳn khi xưa. Lần đầu tiên cô được giở quyển tạp chí rồi bước vào thế giới bà mẹ và trẻ sơ sinh thần kỳ với tư cách là bà mẹ trẻ chứ không phải là sản phụ sắp làm mẹ nữa.
Ngoài bìa là bức ảnh lớn của một đứa bé, có lẽ nó mới chỉ sáu tháng tuổi, nhưng nó đang nhoẻn cười rất nghịch ngợm, bên khoé miệng còn rớt một giọt rãi trong suốt như thuỷ tinh. Bất giác cô lại ngắm con gái của mình rồi tự hỏi không biết tới khi nào nó mới lớn được như đứa trẻ trên bìa tạp chí này nhỉ?
Cô có thói quen chậm rãi lần giở từng trang tạp chí rồi đưa mắt xem qua nội dung sau đó mới đọc kỹ lại.
Quyển tạp chí được in rất tinh tế. Bên trong có rất nhiều bức hình màu lớn, nói chung đều là hình của những đứa bé xinh xắn rất bắt mắt. Khi sắp làm mẹ, Thẩm Thi*p rất hay xem những bức hình này, bởi đây là một trong những phương pháp giáo dục thai nhi rất tốt.
Cô hồ hởi giở quyển tạp chí. Trong lúc giở cô có cảm giác giống như đang dạo bước trên thiên đường thì bỗng nhiên xuất hiện một con quỷ dữ, cô đã bị con quỷ dữ này khiến cho hồn bay phách lạc.
Cô sợ hãi vứt quyển tạp chí theo bản năng, quyển tạp chí bị tung lên rất cao, nó bay trong không trung hồi lâu rồi rơi bịch xuống đất. Thế nhưng dường như nó bị niệm chú vậy nên nó lại rơi ngay xuống nền nhà và lại mở ra đúng cái trang có bức hình dáng sợ mà cô vừa xem.
Thẩm Thi*p ngước mắt hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vật từ trên giường xuống đất. Con gái cô đang ngủ ngon lành trong nôi cũng giật mình oà khóc sau tiếng thét của mẹ.
Thẩm Thi*p nhảy vội về phía con gái theo bản năng, cô vội vàng bế nó rồi nựng cho nó nín, thế nhưng nó vẫn khóc thét không ngừng. Cô lại lúng túng bế con trốn khỏi phòng ngủ, trốn khỏi quyển tạp chí đang mở trên nền nhà đã khiến cô sợ hết hồn kia.
Càng lúc con bé càng gào khóc to hơn, cuối cùng Thẩm Thi*p cũng nhận ra nó khóc là do đói quá, cô vội vàng ngồi lên ghế sofa rồi nhét nụ hoa vào miệng con bé. Con bé tham lam 乃ú lấy 乃ú để, trên mặt nó vẫn còn vương đầy nước mắt. Trông con bé thật đáng thương!
Cảm giác cho con 乃ú quen thuộc, gần gũi khiến cô bình tĩnh trở lại. Cho con 乃ú xong, cô lại ôm con trở về phòng ngủ. Cô tiếp tục đặt con vào xe nôi, thay tã cho con xong tay cô vẫn còn run, cơn run đó xuất phát từ nỗi sợ hãi tận đáy lòng.
Sau đó cô quay người rồi nhặt quyển tạp chí lên. Lần thứ ba nhìn thấy bức hình đó cô vẫn có cảm giác mình lên cơn điên. Cô liền dang tay xé ngay trang hình đó, xé vụn thành từng mảng nhỏ. Sau đó cô chạy vào nhà vệ sinh rồi ném hết chúng vào bồn cầu, nhanh chóng xả nước.
Những mảnh vụn đó bị nước cuốn trôi đi. Hãy để con quỷ tới từ địa ngục kia lại trở về địa ngục! Thẩm Thi*p nghĩ thầm. Thế nhưng con quỷ dữ kia vào lúc cuối lại cười nham hiểm dường như muốn nói: Tao sẽ trở lại!
Con quỷ đó màu đỏ, chính là đứa trẻ sơ sinh trong bức hình đó. Đó là một đứa bé gái, toàn thân nó vẫn còn dính đầy máu. Nhưng khuôn mặt của nó đỏ lòm đáng sợ, trên khắp khuôn mặt nhỏ bé của nó chi chít những vết đỏ loang lổ. Những vết loang lổ cứ lồi lõm một cách kỳ quái, khó hiểu. Ngũ quan của đứa trẻ vẫn chưa phát triển hết, nên khuôn mặt trông giống hệt một quả táo bị đập bẹp vậy. Thế nhưng, điều kỳ lạ là trên khuôn mặt đó vẫn phảng phất một nụ cười kỳ dị...
Đây chính là đứa trẻ sơ sinh mà cô nhìn thấy trong bệnh viện trước khi cô sinh hay sao?
Lúc đó nó đang được bế bởi một người phụ nữ mặc bộ váy đen, bà ta còn đi ngang qua cô mà. Mọi cảnh tượng lúc đó đều được các bác sĩ và bản thân cô nhận định là ảo giác mà.
Ảo giác ư? Thẩm Thi*p thở hắt mệt mỏi. Chẳng lẽ cảnh tượng xảy ra ban nãy cũng là ảo giác hay sao? Quyển tạp chí đó là thật, bức ảnh đó cũng là thật, sao lại có thể là ảo giác kia chứ?
Thẩm Thi*p thở hổn hển rồi không thể đứng vững được nữa, cô dựa vào tường rồi lần bước đi, áo cô ướt sũng mồ hôi. Lúc này cô lại nghe thấy tiếng con gái khóc, tiếng khóc của con khiến cô tỉnh táo hẳn, cô vội vàng chạy vào phòng ngủ ôm chầm lấy con gái. Đứa trẻ được mẹ ôm trong lòng thì nín khóc ngay, nó cứ rúc vào người cô. Đối với nó, đó chính là thiên đường an toàn nhất.
Thế nhưng, chốn thiên đường này giờ đây lại biến thành địa ngục. Cuối cùng Thẩm Thi*p đã oà khóc, vừa khóc cô vừa gọi điện cho Phương Trình. Vừa nghe thấy giọng nói của chồng, cô khóc nức nở hơn. Phương Trình ở đầu dây bên kia cũng cảm thấy vô cùng bất an, hoảng sợ, khi nghe vợ nói con gái vẫn bình thường, còn bản thân cô sợ hãi như thế là do quyển tạp chí đem lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng: Thẩm Thi*p vốn là người hoạt bát, vui tính, xem ra sự việc không đơn giản chút nào. Thế là anh vội vàng an ủi vợ, nói là sẽ về ngay lập tức.
Lúc này bà Châu Thanh Á cũng vừa đi chợ về, vừa nhìn thấy Thẩm Thi*p đang ôm con với đôi mắt đỏ ửng sưng mọng bà giật mình, hỏi:
- Tiểu Thi*p con sao vậy?