Thẩm Lực trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:
- Cậu có hiểu Lê Hồng không?
Diêu Thiên Bình gật đầu lia lịa tỏ vẻ khẳng định:
- Tuy chúng mình quen nhau chưa lâu, nhưng mình có cảm giác bọn mình đã biết nhau hàng trăm năm rồi.
Thẩm Lực mỉm cười rồi dường như không chịu được lâu hơn anh lại nói tiếp:
- Nếu muốn hiểu hết về một con người thì chúng ta cần phải mất nhiều thời gian hơn chúng ta tưởng đấy. Đặc biệt là trong sự đắm say của tình yêu, người ta càng khó phân biệt được thật giả. Những người có mối tình sét đánh thường nghĩ đối phương là người trong sáng, họ cho rằng chỉ trong chốc lát có thể thấu hiểu đối phương hoàn toàn, bởi họ có cảm giác họ đã quen nhau từ kiếp trước. Nhưng trên thực tế, càng sống lâu với đối phương lại càng nhận thấy họ thật xa lạ. Có thực tế như vậy bởi chúng ta cảm giác về một con người, đặc biệt là người chúng ta yêu mến nhất thường là cảm giác chủ quan và ảo tưởng mà thôi.
Diêu Thiên Bình bật cười:
- Ôi trời! Bây giờ cầu lại có thể lên lớp dạy tớ kia đấy! Cái đống lí luận đó cậu lôi từ đâu ra thế?
Thẩm Lực cười to, đáp lại:
- Mình nói được như vậy bởi mình là người ngoài cuộc mà.
Sau đó anh nghiêm túc khuyên Diêu Thiên Bình:
- Mình thấy tốt nhất cậu nên về Dương Thành để tìm hiểu quá khứ của Lê Hồng. Cô ấy chẳng phải đã tốt nghiệp trường Y ở đó sao, hơn nữa lại làm việc tại một bệnh viện ở đó nữa, đúng không?
Cuối cùng Diêu Thiên Bình gật đầu thừa nhận:
- Thôi được, có lẽ khi đối mặt với sự thật mình đã chìm đắm trong ảo tưởng do vậy không thể tự bứt phá ra được. Ngày mai mình sẽ đi Dương Thành. Thời gian xin nghỉ cưới của mình cũng sắp hết rồi, mình cũng không thể cứ u mê mãi thế này được. Cám ơn cậu, Thẩm Lực.
Lúc này Thẩm Lực bỗng cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh không có cách nào thẳng thắn nói với Diêu Thiên Bình về cảm xúc của mình. Anh cảm thấy mình không có cách nào mở miệng ra được bởi đề nghị của anh không đơn thuần vì Diêu Thiên Bình mà cả vì chính bản thân anh nữa. Từ lúc anh nhận được thiệp cưới, trong lòng anh đã xuất hiện một nỗi nghi hoặc, sự nghi hoặc này càng lúc càng lớn khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên.
Quả thực anh rất tò mò về cô gái có tên Lê Hồng này, rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với Tần Nhược Yên không? Nếu như ở Dương Thành, Diêu Thiên Bình không tìm được tin tức gì liên quan tới quá khứ của cô ta thì nỗi nghi hoặc này sẽ không bao giờ được giải đáp.
Khi Thẩm Lực tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì Diêu Thiên Bình vẫn đang mơ màng trong giấc ngủ, anh nhận ra tối qua chắc Diêu Thiên Bình đã mất ngủ.
Thẩm Lực thấy Diêu Thiên Bình đang say sưa ngủ như trẻ sơ sinh thì khẽ thở dài. Giấc ngủ có thể khiến ta quên đi mọi nỗi ưu tư trong hiện thực, thế nhưng khi tỉnh giấc thì sao? Tỉnh giấc ta lại phải đối mặt với mọi thứ rồi.
Điều này tối qua Diêu Thiên Bình có nói với anh. Anh ta nói, anh muốn ngủ luôn không tỉnh lại nữa. Có lẽ anh ta đã thấm thía được tâm trạng của những kẻ chán đời, muốn quyên sinh. Chỉ có vĩnh viễn ngủ say mới có thể khiến họ hoàn toàn giải thoát...
Thẩm Lực không thể chờ tới lúc anh ta tỉnh lại để tiễn anh ta đi bởi thời hạn xin nghỉ phép của anh đã hết, anh phải đi làm rồi.
Anh không đi xe máy như mọi ngày nữa mà quyết định đi bộ ra bến đợi xe bus. Anh biết người đã thay đổi thói quen mấy năm nay của anh chính là cô gái mang khẩu trang trên xe bus hôm nào. Thế nhưng anh quyết định đi làm bằng xe bus thì khả năng có thể gặp được cô gái kia có cao hơn không?
Anh biết trong cái thành phố mấy triệu dân này, khả năng để hai người có thể gặp lại nhau không nhiều. Thế nhưng, nguyên nhân anh ôm cái mộng cháy bỏng có thể gặp lại cô chính là đường từ nhà anh tới ngôi trường anh làm việc tình cờ đi xe bus tuyến 33. Tối qua khi nghĩ tới việc này, anh đã phấn khích hồi lâu.
Xe bus đã tới. Anh lên xe, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống. Sau đó anh phóng mắt nhìn bốn phía, kết quả của việc tìm kiếm khiến anh thất vọng, tia hi vọng giống như ánh nến trong gió đêm dường như đã sắp sửa tắt rồi. Ánh mắt anh tập trung vào vị trí cửa ra vào. Mỗi lần xe tới bến dừng, anh cứ nhìn chằm chặp vào từng người lên xe. Khi cửa xe đóng lại, anh cảm thấy cánh cửa như đánh mạnh vào trái tim anh. Ánh nến càng mờ đi.
Thế nhưng chuyện khó tin vẫn xảy ra trong đời thường. Cho dù bạn có trông mong, tin hay không thì kỳ tích vẫn xảy ra. Khi cái bóng hình đó xuất hiện trong tầm mắt của anh thì dường như ánh nến đã chuẩn bị tắt bỗng chốc sáng rực lên. Anh có cảm giác môi anh do quá xúc động đã run lên.
Cô gái đó vẫn ăn mặc như hôm qua. Khi cô nhẹ nhàng bước lên xe, phút chốc bóng hình luôn hiện trong đầu Thẩm Lực đang từ mờ ảo biến thành rõ ràng.
Đã không còn chỗ trống nữa. Khi cô gái đứng vững rồi thì xe bắt đầu chuyển bánh. Cô gái đứng xoay lưng với Thẩm Lực, anh chỉ nhìn thấy dáng hình phía sau rất đẹp của cô. Lúc nãy khi lên xe, không biết cô ấy có nhìn thấy mình không nhỉ? Anh cứ tự hỏi. Anh tin chắc cô đã nhìn thấy anh bởi ánh mắt anh lúc đó nóng rực như đuốc mà. Nhưng hình như cô ấy không nhìn thấy mình thì phải, trông cô ấy giống hệt bông hoa bách hợp mới chỉ hé nở.
Điều khiến Thẩm Lực cảm thấy ngạt thở, khó hiểu là cô gái vẫn đang đeo khẩu trang. Anh lại nhớ tới câu chuyện đáng sợ mà Tạ Viễn Kiều kể hôm qua, nhớ tới cô y tá cùng lúc có cả khuôn mặt của thiên sứ và quỷ sứ. Không biết tại sao anh có sự liên tưởng đáng sợ về cô gái trước mặt và cô y tá trong câu chuyện kia. Khi nghĩ tới chuyện đó anh lại lắc lắc đầu để vứt bỏ cái ý nghĩ đáng sợ đó. Không biết là do lí trí hay tình cảm nữa, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi cô gái có cái vẻ không vướng bận bụi trần đeo khẩu trang kia khả năng cũng có một bí mật đáng ngờ.
Cô gái chỉ ngồi ba chặng thì xuống xe. Khi cô ta đi ngang qua Thẩm Lực, cô vẫn nhìn thẳng với bước chân ung dung, tự tại. Trong nháy mắt Thẩm Lực có cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, anh chỉ muốn mạo hiểm chút xíu liền nhảy bật ra khỏi chỗ ngồi và lao theo bóng hình sắp bỏ đi kia.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững của cô gái thì anh mới tĩnh tâm trở lại. Lúc này anh có thể làm được gì chứ? Mạo muội tiến lên phía trước bắt chuyện với cô ta ư? Vậy cô ta sẽ đánh giá mình thế nào? Anh không muốn cô gái không vướng bận bụi trần này đánh giá anh cho dù chỉ là một chút hàm hồ.
Thế là lại một lần nữa anh bỏ lỡ cơ hội quý. Xe bus lại nhanh chóng chạy tiếp. Anh bồn chồn quay đầu về phía sau, qua cửa sổ xe anh phát hiện một ngôi trường tiểu học.
Thẩm Lực chột dạ, lẽ nào điểm đến của cô gái chính là ngôi trường tiểu học kia?
Xâu chuỗi lại mọi sự việc, anh cảm thấy vẻ bề ngoài cũng như khí chất của cô gái kia rất phù hợp với hình tượng một giáo viên tiểu học.
Vừa trải qua tâm trạng thất vọng anh lại thấy tràn trề hy vọng. Nếu như anh đoán không lầm thì anh và cô ta còn là đồng nghiệp. Cô gái đó dạy môn gì nhỉ? Văn học ư? Rất có khả năng đấy! Ở cô toát lên vẻ nho nhã vốn có của bậc tài tử văn nhân. Toán học ư? Cũng có khả năng đấy! Bởi ánh mắt cô nói với anh cô rất thông minh. Âm nhạc ư? Có lẽ càng đúng bởi bản thân cô giống như một bài hát khiến người ta muốn thưởng thức. Cũng có khả năng cô ta là giáo viên dạy thể dục. Nhưng khả năng này hoàn toàn bị loại bỏ, bởi cô gái thanh tú như thế này không thể cả ngày chịu nắng gió trên sân vận động được. Suy nghĩ như vậy khiến anh cúi đầu nhìn lại làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc củ mình bất giác mỉm cười.
Đúng lúc này một ý nghĩ thoảng qua đầu anh, nếu như cô gái này đúng là một giáo viên thì khi đứng lớp cô ấy có thể mang khẩu trang được không nhỉ? Cô y tá kia được che đậy cả ngày bằng khẩu trang là do đặc thù công việc của cô ta, còn nghề giáo viên thì không thể được.
Sự suy đoán này khiến Thẩm Lực cảm thấy như trút được gánh nặng, anh vui mừng khác thường. Sau đó là vạch ra một kế hoạch táo bạo.
Thế nhưng kế hoạch này chỉ có thể diễn ra vào buổi trưa khi anh không phải lên lớp. Thế là anh lập tức xin phép lãnh đạo nghỉ buổi chiều rồi phóng như bay tới ngôi trường tiểu học kia.
Trong phòng nghỉ của trường, anh xuất trình chứng minh thư và thẻ công tác của mình rồi bịa ra một cái cớ rất hoàn hảo. Đó là anh muốn tìm một giáo viên. Anh tả sơ qua ngoại hình của cô gái với bác trực ban anh còn không quên nói với ông ta là cô ấy mang khẩu trang màu trắng.
Bác trực ban nghĩ một hồi rồi vui vẻ kết luận:
- Người anh tìm chắc chắn là cô giáo Triển Nhan.
Thẩm Lực sững người, Triển Nhan? Triển Nhan mà cười thì trăm hoa thất sắc. Đúng là cái tên hợp với người, chỉ có điều cô cười như thế nào thì chỉ mới xuất hiện trong tưởng tượng của anh mà thôi.
Anh gật đầu, rối rít thừa nhận:
- Đúng rồi, đúng là cô ấy. Người tôi cần tìm đúng là cô giáo Triển Nhan.
Thẩm Lực hỏi xem Triển Nhan đang dạy lớp nào rồi tiến vào trường.
Anh đã quá quen thuộc với không khí trường học, anh nhanh chóng tìm được lớp 3B.
Vẫn chưa tới gần cửa sổ của lớp nhưng anh đã nghe thấy tiếng đọc bài rất vui tai.
Dãy Tiểu Hưng An ở vùng Đông Bắc nước ta có rất nhiều cây thông đỏ...trăm dặm liền nối thành một vùng giống như một hải dương màu xanh lá cây vậy. ... Vào mùa hè cây thông mọc rất nhanh, cành lá dày đặc, tầng tầng lớp lớp che kín rừng rậm, che khuất tầm nhìn của con người, che luôn cả bầu trời xanh trong. Vào buổi sáng làn sương mờ dâng từ khe núi lên, cả rừng rậm chìm đắm trong làn sương màu trắng sữa. Mặt trời mọc rồi, hàng trăm hàng nghìn tia nắng vàng sắc như lưỡi kiếm xuyên qua ngọn cây chiếu xuống thảm cỏ trước ký túc xá của công nhân. Trên thảm cỏ rất nhiều các loài hoa dại nở rộ, đỏ có, trắng có, vàng có, tím có, thật giống với chiếc thảm hoa tươi đẹp...
Anh dừng bước theo bản năng, chưa nhìn thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng. Chưa nhìn thấy hoa nhưng đã nghe được ngôn ngữ của loài hoa rồi. Chất giọng thánh thót đó đã hoàn toàn chinh phục anh.
Anh vẫn đứng yên, rất nghiêm nghị bởi anh sợ sẽ vô tình xông vào thế giới của cô, vô tình phá tan cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ này. Anh chờ mãi cho tới khi cô đọc xong bài mới nhẹ nhàng, chậm rãi bước tới bên cửa sổ lớp học. Anh có cảm giác trong giây lát cơ thể anh nhẹ bỗng rồi bay lơ lửng trong không trung. Đúng là bay bổng trong không trung. Lúc này giống hệt chàng trai trẻ mười năm về trước đang hớn hở chạy tới hàng cây hợp hoan.
Đứa nhỏ nằm trong lòng Thẩm Thi*p 乃ú no sữa và đã thi*p đi. Dường như trong giấc mơ, theo bản năng khuôn mặt nó tạo ra các nét rất kỳ quặc, lúc thì nhăn mày, lúc lại chúm miệng, như không biết thoả mãn. Thảm Thi*p tò mò, tỉ mỉ quan sát tướng ngủ của con, bất giác nhoẻn cười.
Cơ thể Thẩm Thi*p hồi phục rất nhanh, chỉ hai mươi tư tiếng sau đã có thể xuống giường đi lại được rồi. Thế nhưng cô vẫn cảm thấy đau ở vết rạch dưới â๓ đạ๏, cô chỉ có thể đi lại chậm chạp khi có người dìu.
Tối qua cô bị mất ngủ do con quấy khóc mấy lần, đứa bé dường như cứ hai tiếng lại khóc đòi ăn một lần. Phương Trình có lẽ cả đêm không chợp mắt được, anh cứ ngồi bên nôi của con, si mê ngắm nhìn cô con gái rượu của mình. Chốc chốc anh lại quay đầu lại ngắm vợ đang chìm trong giấc ngủ say, dường như bầu không khí ấm cúng đang lan toả trong thế giới tinh thần của anh.
Bệnh viện thường náo nhiệt lúc chạng vạng tối. Các phòng trong khoa Sản được bao phủ bầu không khí khác biệt. Thẩm Thi*p lại nhớ tới một câu nói đã từng được nghe: "Trong bệnh viện chỉ có các phòng trong khoa Sản là vui vẻ nhất". Giờ này, phút này cô thực sự cảm nhận được điều đó.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh giống như dàn nhạc giao hưởng cùng lúc cất lên vậy. Dường như tiếng khóc này lan truyền trong bọn chúng, tuy rằng không ai trong chúng nhìn thấy nhau nhưng dường như tiếng khóc chào đời giống như lời hiệu triệu của bọn chúng vậy. Tiếng khóc này giống như tiếng chim trong rừng, có lúc thì độc diễn có lúc lại hoà tấu, tiếng khóc đó trong tai người thân của chúng lại giống như những bài ca vậy.
Đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngập tràn, nhưng Thẩm Thi*p vẫn thỉnh thoảng nhớ tới cảnh tượng đáng sợ trước khi cô sinh. Người phụ nữ mặc quần áo đen với khuôn mặt đỏ lòm cùng với đứa trẻ sơ sinh cũng với khuôn mặt đỏ như thế trong tã lót. Thế nhưng, mỗi lần cô nghĩ tới cảnh tượng đó cô chỉ cảm thấy kỳ quặc chứ không còn cảm thấy sợ nữa. Mà cho dù đó là sự thật đi chăng nữa thì nó cũng đã rời xa cô rất lâu rồi. Bây giờ cô đã có một đứa con khoẻ mạnh, giờ này nó đang say sưa ngủ trong lòng cô, khoé miệng nó còn thơm mùi sữa.
Chính vì thế cô càng tin rằng cảnh tượng đó là hoang tưởng được hình thành do nỗi sợ hãi về sự sinh nở gây ra mà thôi. Bởi khi thấy người phụ nữ và đứa trẻ sơ sinh đó, trừ sự kích động do tâm lí mang lại thì họ không gây ra bất cứ sự thương tổn nào khác cho cô.
Nếu như tất cả chỉ là hoang tưởng, vậy thì ngòi nổ dẫn tới mọi chuyện chính là quái thai đã ૮ɦếƭ được gửi cho Triệu Oanh. Triệu Oanh đã bị rối loạn tâm thần và được chuyển vào Bệnh viện Tâm thần điều trị, nguyên nhân khiến cô phát bệnh có phải là do quái thai kia hay còn do nguyên nhân nào khác nữa?
Thẩm Thi*p nghĩ rằng, chỉ cần chờ đến lúc con cô đầy tháng cô sẽ đến Bệnh viện Tâm thần thăm Triệu Oanh. Bình thường họ là chị em tốt của nhau, Triệu Oanh là cô gái cởi mở, dễ gần, Thẩm Thi*p mong rằng cô sẽ sớm bình phục.
Thẩm Thi*p đang suy nghĩ vẩn vơ thì có người đẩy cửa bước vào.
Bà Châu Thanh Á và Phương Trình đều đang ở trong phòng cùng cô. Ba người cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn và đều sững người vì ngạc nhiên.
Sau đó Thẩm Thi*p ngượng nghịu gọi:
- Bố!
Bà Châu Thanh Á bỗng đứng phắt dậy rồi đi tới cửa sổ, bà đưa mắt nhìn ra ngoài. Tuy đã có tuổi nhưng bà vẫn giữ được dáng vóc gọn gàng, nhìn từ phía sau toàn thân bà đang run rẩy.
Phương Trình tĩnh tâm lại, vội vàng bước lên trước đón:
- Bố ạ, bố đã tới ạ!
Người mới tới chính là bố của Thẩm Thi*p - Thẩm Thiên Dương. Ông chậm rãi bước vào, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. Thẩm Thi*p nhìn khuôn mặt người bố đã lâu không được gặp, phút chốc tâm trạng cô rối bời. Bố cô đã già thực sự rồi, những lếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, tóc cũng đã ngả màu sương gió.
Xét về lí mà nói, Thẩm Thi*p vẫn chưa tha thứ cho bố cô, nhưng thời điểm này cảm giác ruột thịt tự nhiên dâng lên. Cảm giác này cô mới cảm nhận được sau khi làm mẹ.
Ông Thẩm Thiên Dương nhìn vợ, ông muốn nói gì nhưng lại thôi chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Sau đó ông đi tới bên giường Thẩm Thi*p khẽ nói:
- Thẩm Thi*p à, chúc mừng con đã được làm mẹ.
Thẩm Thi*p đỏ mặt rồi cười vui trêu lại ông:
- Bố à, con cũng chúc mừng bố đã được lên chức ông ngoại.
Chỉ với vài câu nói nhưng cũng đã hoá giải không khí ngột ngạt trong phòng điều trị. Ông Thẩm Thiên Dương vội vàng bế cháu ngoại, ông ôm đứa cháu vào lòng giống như ôm một báu vật vậy.
Thế nhưng trên khuôn mặt tràn trề tình yêu thương của ông vẫn thoáng qua một nét cổ quái khó hiểu. Nét mặt cổ quái khó hiểu đó chỉ thoáng qua nhưng với sự nhạy cảm của mình Thẩm Thi*p vẫn nhận ra. Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao bố mình lại có nét mặt kỳ dị đến vậy?
Lúc chuẩn bị về, ông Thẩm Thiên Dương rút ra một chiếc lắc rồi đặt bên cạnh cháu ngoại. Đó là một mặt tượng phật bằng vàng thật lấp lánh.
Sau đó ông Thẩm Thiên Dương cứ quyến luyến không muốn rời đi,nhưng rồi ông cũng đặt cháu ngoại vào nôi rồi từ biệt ra về. Đứa trẻ vẫn say sưa giấc nồng, nó không biết nó vừa được ông ngoại bế. Thẩm Thi*p nghĩ thầm, có lẽ bố mình sẽ rất hối tiếc về việc này.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy khuôn mặt âu sầu của mẹ khi bà quay người lại, thì những việc đau buồn trong quá khứ lại nhắc nhở cô không thể dễ dàng tha thứ cho bố mình được.
Khi anh cô năm tuổi, còn cô mới ba tuổi thì bố cô đã cạn tình vứt bỏ người vợ đã gắn bó với ông từ lúc khốn khó và hai đứa con thơ. Mẹ cô không tái giá, từ đó hai đứa con không còn được biết đến tình thương của người bố nữa. Ông cũng rất ít khi tới thăm chúng bởi mẹ chúng ngăn cấm.
Tại sao bố lại bỏ đi? Từ khi còn nhỏ tới tận giờ đã không biết bao lần Thẩm Thi*p hỏi mẹ cô về chuyện này nhưng mãi tới khi cô và anh trai cô gần trưởng thành mẹ cô mới nuốt nước mắt kể cho họ nghe về nguyên nhân của sự ra đi ấy.
Đó là do ông đã có một mối tình mới. Ông thừa nhận đã gặp một người đàn bà tốt hơn vợ ông nhiều, ông không nỡ phụ cô ấy do vậy ông quyết tâm phụ bạc người vợ tần tảo của mình. Bà Châu Thanh Á uất hận, năm tháng dần trôi vẫn không làm nguôi ngoai nỗi đau do ông chồng bà gây ra. Thế nhưng điều khiến bà không hiểu nổi là bà chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ đã ςướק chồng bà. Thực ra sau khi li hôn thì không ai tái hôn nữa. Bà chỉ đoán mò: Có lẽ ác giả ác báo mà thôi, người đàn bà ông ta yêu chắc là loại lẳng lơ, có lẽ đã bỏ rơi ông ta rồi cũng nên.
Phương Trình dìu bà đến ghế ngồi rồi nhắc:
- Mẹ à, mẹ ngồi nghỉ chút đi, sắp tới giờ ăn cơm rồi, để con đi lấy cơm.
Bữa cơm đó có thể biết trước được là khó ăn tới mức nào. Thẩm Thi*p và chồng cố tìm mọi cách để cho mẹ vui vẻ, thế nhưng bà Châu Thanh Á vẫn ủ ê. Mãi tới khi nhìn thấy cháu ngoại tỉnh giấc đòi 乃ú mẹ thì bà mới nhoẻn miệng cười.
Cũng đúng lúc đó thì Thẩm Lực tới bệnh viện, anh mang rất nhiều đò ăn mà em gái thích toàn là những sản phẩm có lợi cho sức khoẻ sản phụ.
Lúc Thẩm Thi*p nhìn thấy Thẩm Lực, cô nhanh chóng nhận ra anh mình rất lạ, dường như anh đang giấu điều gì đó. Cảm xúc mà anh đang giấu là sự hạnh phúc từ tận đáy lòng. Chắc chắn đó không phải là cảm xúc hạnh phúc mới được lên chức cậu mà đó là hạnh phúc của tình yêu lứa đôi.
Hạnh phúc của tình yêu!
Lúc này Thẩm Lực đang đắm chìm trong thứ hạnh phúc này. Trên đường tới bệnh viện trong đầu anh chỉ tràn ngập những cảnh tượng khiến tâm trí vui sướng.
Khi Thẩm Lực đứng trước cửa sổ của lớp 3B, nhập tâm lắng nghe tiếng đọc bài của Triển Nhan, anh đã không tự chủ được nên dựa hẳn vào cửa sổ.
Cảnh tượng trước mắt anh chuyển từ trạng thái ௱ôЛƓ lung sang rõ ràng, rồi chuyển ngược lại.
Anh đã tận mắt nhìn thấy cô giáo đang đứng trên bục giảng, cũng chính là cô gái anh đã từng gặp trên xe bus.
Điều khiến anh vô cùng kinh ngạc là lúc này chiếc khẩu trang trên mặt cô đã biến mất, anh đã có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt thật của người đẹp rồi.
Khi anh nhìn rõ khuôn mặt của cô rồi, anh bỗng có cảm giác cả thế giới trong phút chốc bỗng thuần khiết hẳn lên, thậm chí không khí anh đang thở cũng thơm tho kỳ lạ.