Thế là anh quyết định không nhảy nữa. Anh cũng không giải thích nổi tại sao lúc đó mình lại có thể bình tĩnh được như vậy nữa. Anh lại lầm lũi một mình xuống cầu. Lúc đi tới bờ sông, chỗ Lê Hồng vừa rơi xuống, anh đốt một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ quanh anh.
Nước sông phẳng lặng, anh có cảm giác dường như dòng sông đang đứng im, không có vết tích của dòng chảy nữa. Cách chỗ anh đứng không xa, ánh đèn rực rỡ phủ lên trên mặt nước mờ ảo, ánh đèn đó phản chiếu xuống mặt nước rồi đung đưa, dập dềnh với gợn sóng khiến cảnh tượng như thật như mơ.
Diêu Thiên Bình cứ ngồi mãi như thế tới tận khi mặt trời lấp ló đằng đông. Tới lúc này anh mới đứng dậy rồi rời đi. Lúc đi trên đường anh cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cứ như rỗng vậy. Trái tim anh cũng trống rỗng. Anh cũng không hiểu nổi cảnh tượng anh nhìn thấy tối qua là thực hay mơ nữa. Anh chỉ biết rằng, hạnh phúc đã không còn thuộc về anh mặc dù có lúc anh đã rất gần với nó.
Lúc Thẩm Lực đón Diêu Thiên Bình ở bến xe trời đã nhá nhem tối. Mới có hai ngày không gặp mà Thẩm Lực có cảm giác Diêu Thiên Bình gầy rộc. Thẩm Lực gợi chuyện:
- Vừa hay Tạ Viễn Kiều gọi điện hẹn mình uống vài chén, cậu lại tới vậy bọn mình cùng đi nhé!
Tạ Viễn Kiều là bạn học cùng lớp của họ.
Uống rượu ư? Diêu Thiên Bình rùng mình, trông anh lúc này giống như người vừa tỉnh cơn say vậy. Thẩm Lực cũng nhận ra điều này, hôm Thẩm Lực rời khỏi Thanh Thành, anh đã trả phòng khách sạn rồi tới tạm biệt Diêu Thiên Bình. Khi anh dùng chìa khoá Diêu Thiên Bình đưa cho để mở cửa thì phát hiện Diêu Thiên Bình đang say sưa trên ghế sofa. Trên bàn, trên ghế, trên đất vương vãi rất nhiều vỏ chai bia. Thẩm Lực liền đỡ Diêu Thiên Bình lên giường rồi bỏ đi, bởi đúng lúc đó anh nhận được điện thoại của mẹ thông báo em gái anh đã nhập viện chờ sinh rồi.
Chính vì lí do này, Thẩm Lực không biết tới sự việc xảy ra tối qua.
Khi Diêu Thiên Bình tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt thì đã hai ngày hai đêm trôi qua. Bỗng anh nhớ tới chuyện tối qua, anh lao như tên bắn ra bờ sông Thanh Hà. Bờ sông vẫn tĩnh lặng, yên ắng như mọi khi. Anh đi vòng quanh bờ sông rồi hỏi rất nhiều cư dân sinh sống xung quanh đó có biết về vụ cô gái nhảy sông hai ngày trước không nhưng họ đều không biết về chuyện này. Diêu Thiên Bình tĩnh tâm trở lại, nếu anh biết được hôm đó Lê Hồng đã thực sự ૮ɦếƭ do nhảy xuống sông thêm vào đó anh lại là người chứng kiến thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, thì cả đời này anh sẽ day dứt không thể tha thứ cho bản thân được. Nhưng tới tận lúc này, anh vẫn không thể lý giải nổi tại sao anh lại có thể trở lên lí trí như vậy sau khi bị cơn gió lạnh thổi qua, anh có thể lí trí như thế thật khó hiểu.
Cũng có thể đó là nỗi sợ hãi từ tận sâu thẳm trong lòng anh chăng? Có lẽ nào, đó là do anh không muốn đối mặt với sự thật mà anh không mong chờ chăng? Bản thân anh cũng không giải thích nổi nữa. Anh cũng chẳng quan tâm tới nguyên nhân nào nữa, có lẽ xét về khía cạnh bản chất đó là sự trốn tránh bản năng.
Họ vừa nói chuyện vừa vội vàng lên xe taxi. Thẩm Lực hỏi:
- Hôm nay bọn mình đi ăn thịt nướng bia kiểu Mỹ, bọn mình uống bia còn cậu ăn thịt nướng được không? Sau đó cậu ở chỗ mình vài ngày để bọn mình cùng nghiên cứu các phương án giải quyết vấn đề.
Ba người ngồi phòng bao trên tầng hai. Đã rất lâu họ không gặp nhau, giờ lại được tụ tập khiến họ thấy vô cùng hào hứng.
Quán ăn mang phong cách Mỹ, các bức hoạ sơn dầu và thứ nhạc Jazz nhẹ nhàng đặc sệt phong cách Bắc Mỹ khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái, thư giãn vô cùng.
Tạ Viễn Kiều nhìn hai người bạn rồi cười:
- Sao trông điệu bộ hai cậu lại trái ngược nhau như vậy nhỉ? Mình thấy Thẩm Lực rất giống như chú rể mới còn Diêu Thiên Bình thì giống như người mất hồn vậy?
Diêu Thiên Bình gượng cười trả lời:
- Thẩm Lực vui như vậy là do cậu ấy vừa được làm cậu. Ăn xong bọn mình đi thăm cháu Thẩm Lực nhé!
Tạ Viễn Kiều vẫn không rời mắt khỏi Diêu Thiên Bình, anh phân vân muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Lực ra dấu đá vào chân dưới gầm bàn. Anh chuyển sang nhìn Thẩm Lực, nhìn thấy ám hiệu của Thẩm Lực anh ghìm lòng hiếu kỳ lại. Tâm trạng của Thẩm Lực lúc này vô cùng phức tạp. Vừa nghe thấy Tạ Viễn Kiều nói đùa trông anh rất giống chú rể mới, nhưng thật ra mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Anh biết đó là vì khi anh đang trên đường ra bến xe đón Diêu Thiên Bình đã gặp một cô gái. Tới tận lúc này, nhớ lại cô gái đó khiến anh còn rung động, xốn xang trong lòng. Mà cảm giác xốn xang lúc đó giống hệt với cảm giác mười năm trước khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Nhược Yên.
Đầu bếp đã bắt đầu cắt thịt rồi. Một tay anh ta cầm xiên thịt còn tay kia cầm dao. Tay anh ta giơ lên thì dao hạ xuống, từng lát thịt đã được nướng thơm phức, mềm xốp rơi xuống đĩa của họ. Đầu bếp thay đổi cách cắt thịt liên tục khiến hình dạng miếng thịt cũng không ngừng biến đổi khiến thực khách háo hức muốn thưởng thức ngay.
Ba người họ cụng bia đen, câu truyện giữa họ từ đó cởi mở hẳn. Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình đều không phải là người biết nói chuyện, mỗi người lại đang theo đuổi tâm sự của mình. Tự dưng trách nhiệm tìm chủ đề câu chuyện dồn lên vai Tạ Viễn Kiều.
Tạ Viễn Kiều là người tương đối lắm chuyện. Dường như mọi chuyện trên đời từ lớn tới nhỏ anh đều biết hết. Nghe anh ta tán dóc, bạn có thể tin hay không tin là tuỳ thuộc vào bạn.
Tạ Viễn Kiều thấy Diêu Thiên Bình dường như đang bức xúc nên anh quyêt định lôi chủ đề tủ của mình "chuyện kinh dị". Anh xiên một miếng thịt rồi tỏ vẻ kỳ quặc hỏi hai bạn:
- Bọn cậu vẫn thích nghe chuyện kinh dị chứ? Nhưng hôm nay câu chuyện mình kể là sự thật một trăm phần trăm: Truyền thuyết kinh dị về cô y tá đeo khẩu trang.
Thẩm Lực ngước mắt nhìn Tạ Viễn Kiều, bất giác anh cảm thấy trong lòng không yên khó tả. Cô y tá đeo khẩu trang ư? Có gì lạ đâu kia chứ? Y tá làm việc thì phải đeo khẩu trang thôi mà. Tại sao Tạ Viễn Kiều lại kể câu chuyện vớ vẩn như thế nhỉ?
Thẩm Lực rùng mình khi nghe thấy hai chữ khẩu trang. Dường như một cảm giác lạ phủ lên đầu anh. Anh nhớ tới cô gái anh gặp trên xe bus lúc chiều.
Cô gái đó thu hút sự chú ý của Thẩm Lực cũng bởi cô ta không giống với mọi người khác, cô ta đeo khẩu trang màu trắng.
Đời người ta dường như bị một số sự việc ngẫu nhiên thay đổi tương lai của chính họ. Những chuyện ngẫu nhiên này ban đầu cứ nghĩ là vô tình nhưng thực ra nó đã được sắp đặt bởi bàn tay số phận từ lâu rồi, không những thế còn được sắp đặt rất hoàn hảo.
Cũng giống như lúc đó, tuyến xe bus 33 đang rong ruổi trên đường phố tấp nập tại Vân Thành. Nó cứ đi rồi dừng lại tại các bến đỗ. Tới mỗi bến lại có hành khách lên và còn có cả hành khách xuống. Tất cả hành khách đều rất chú tâm tới tuyến đường của mình, có người thì vội vàng, có người lại ung dung.
Thẩm Lực rời khỏi bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em tới bến xe khách đường dài. Bắt xe bus tuyến 33, anh phải ngồi qua chín bến mới tới nơi cần đến. Đúng lúc anh lên xe là giờ cao điểm nên trong xe rất đông. Mọi người đứng chen chúc trên xe giống như lũ cá sadin trong hộp vậy, ai cũng sợ bị người khác xô đẩy.
Thẩm Lực nắm chắc tay cầm tròn, chen chúc trong đám người, lúc này tâm trạng anh hỗn loạn vô cùng. Anh vừa vui mừng vì mới được lên chức cậu, vừa lo lắng cho Diêu Thiên Bình. Vừa mới được nghỉ chút xíu trong phòng bệnh của bệnh viện thì đã phải vội vàng đi đón Diêu Thiên Bình. Khi nói chuyện điện thoại với Diêu Thiên Bình, anh nhận thấy tâm trạng bạn anh rất tệ, anh biết lúc này bạn anh rất cần anh bởi họ là bạn thân của nhau mà.
Anh cứ âm thầm nghĩ tới việc riêng của mình do vậy không để ý tới xung quanh. Còn năm, sáu bến nữa mới tới bến xe khách đường dài thì có một bà lão lên xe. Mái tóc bà bạc trắng, bước chân run run. Chân tay bà lão đó rất yếu lên phải chống gậy. Lúc bà lên được xe thì người đã đầm đìa mồ hôi.
Đúng lúc này một cô gái đứng lên trong đám đông. Cô gái đó đi xuyên qua đoàn người tới trước mặt bà lão rồi giơ tay dìu bà tới chỗ ngồi của mình. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều rất cảm động, họ đều thì thầm khen hành động trượng nghĩa của cô gái. Thẩm Lực cũng bắt đầu bị thu hút bởi cô gái, anh bắt đầu đánh giá cô gái tốt bụng kia.
Cô gái đứng rất gần anh, lại còn đối diện nữa. Lúc Thẩm Lực đưa mắt nhìn cô, hai ánh mắt gặp nhau.
Lúc đó Thẩm Lực có cảm giác trời rung đất lở, anh run bắn cả người. Anh có cảm giác mọi thứ dừng lại không chuyển động nữa, kể cả bản thân anh. Anh cảm thấy mình mất hết cảm giác. Anh chỉ còn biết dồn tâm trí vào đôi mắt đó, chỉ đôi mắt đó mà thôi.
Trên đời sao lại có một đôi mắt như thế chứ? Dường như bầu trời sau cơn mưa cũng không trong được như thế, và dòng suối trong vắt dưới ánh mặt trời cũng không thể thuần khiết được như thế! Đến như hoa lan trong hang núi sâu kia cũng không thể bình dị, chất phác như đôi mắt ấy. Thậm chí hoa sen trong tuyết cũng không thể thánh thiện được như thế.
Trên đời này sao lại có đôi mắt vừa trong vắt vừa sóng sánh như thế chứ? Đôi mắt đó bắt gặp Thẩm Lực nhìn trực diện nhưng không né tránh còn rất thung dung nhìn thẳng lại. Tới tận lúc này Thẩm Lực vẫn cảm thấy mình bị khuất phục hoàn toàn bởi ánh mắt đó.
Anh thậm chí không giám đưa mắt tấn công lần nữa. Cho đến khi anh cảm nhận được sự tồn tại của mình, cảm nhận được sự chuyển động không ngừng của đám người xung quanh, anh tự thấy vô cùng hoảng hốt. Dường như anh vừa tỉnh lại sau một giấc mơ, anh vẫn không thể thích ứng ngay với mọi vật xung quanh.
Ánh mắt đó đã là quá đủ. Chủ nhân của đôi mắt đó, cô gái có lòng hảo tâm kia vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Cô đang mặc chiếc váy liền ngắn màu trắng tương đối đơn giản, cô cặp tóc với kiểu rất độc đáo khác lạ khiến người khác không thể không để ý. Đuôi tóc cứ tung bay trong gió càng tôn thêm vẻ giản dị và trầm tĩnh của cô.
Thẩm Lực chỉ dám nhìn cô gái bằng đuôi mắt mà thôi. Khi anh cảm thấy tim mình đã đập bình thường trở lại, thì phát hiện trái tim anh đã phải chịu sức ép rất lớn, dường như không thể chịu thêm một sự kích thích nào nữa. Anh nắm chặt tay cầm, cơ thể tráng kiện run nhẹ. Cảm giác này tới nhanh quá, có thể nói là tới quá bất ngờ. Bản thân anh lại không có chuẩn bị gì cả.
Mãi khi xe bus tới bến tiếp theo, cô gái kia xuống xe, Thẩm Lực mới thực sự tỉnh táo trở lại. Anh dõi mắt nhìn cô chậm rãi bước xuống xe rồi biến mất trong biển người đông đúc. Lúc cô ta đi ngang qua anh, họ lại nhìn vào mắt nhau lần nữa. Ánh mắt đó khiến Thẩm Lực run rẩy mãi. Bởi lúc này trong đôi mắt trong sáng, thuần khiết của cô bây giờ lại có vẻ mơ màng. Ánh mắt mơ màng đó lướt qua mặt Thẩm Lực rồi từ từ thu lại.
Từ lúc đó Thẩm Lực không còn biết xe bus tới bến như thế nào nữa, thậm chí anh xuống xe thế nào anh cũng không hay nữa. Trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗi đôi mắt kia. Sự nghi hoặc càng lúc càng lớn. Có thể đây là nguyên nhân chính tại sao trong đầu anh chỉ có ánh mắt kia mà thôi. Kỳ lạ ở chỗ, cô gái kia trong ngày đầu hè lại đeo khẩu trang màu trắng.
Chiếc khẩu trang che mất gần nửa khuôn mặt cô gái và cũng chính vì chiếc khẩu trang này khiến người ta thêm hiếu kỳ, thắc mắc về khuôn mặt của cô. Một cô gái với đôi mắt tuyệt đẹp như vậy liệu sẽ có khuôn mặt như thế nào nhỉ? Đôi mắt đó giống như một góc của tảng băng mà thôi, do vậy càng khiến người ta tò mò không thôi.
Nhưng điều Thẩm Lực cảm thấy bất an nhất lại không chỉ là chuyện này mà thực ra đó là tại sao cô gái này lại đeo khẩu trang kia chứ? Việc này lại khiến anh nhớ tới cũng chính thời điểm này hai năm trước. Lúc đó dịch Sars đang hoành hành, trên đường phố đâu đâu cũng thấy những chiếc khẩu trang màu trắng, tình trạng đó vô tình đã trở thành phong cảnh chính của đường phố lúc đó. Nhưng đó là thời điểm đặc biệt, còn trong trường hợp bình thường như ngày hôm nay tự dưng xuất hiện một cô gái mang khẩu trang khiến người ta không thể không để ý.
Điều khiến anh càng không thể bỏ qua được chuyện này là trong bữa cơm thân mật giữa mấy người bạn lâu ngày không gặp vừa rồi, Tạ Viễn Kiều lại mới kể cho anh nghe chuyện về cô y tá với chiếc khẩu trang. Lẽ nào mọi chuyện chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay sao?
Tạ Viễn Kiều không để ý đến vẻ mặt bất an của Thẩm Lực. Anh cứ ngon lành thưởng thức món sườn bò rồi nhấp một hơi bia đen, tiếp tục câu chuyện đang dở dang.
Câu chuyện xảy ra tại một bệnh viện nọ nhưng không có thời gian và địa điểm cụ thể. Bệnh viện là một nơi vô cùng đặc thù. Quá trình sinh lão bệnh tử của con người đều diễn ra ở đây. Bệnh viện vừa là nơi mà các thiên thần cô gắng giành giật mạng sống cho bệnh nhân lại cũng vừa là cánh cổng địa ngục giam giữ linh hồn người bệnh.
Trong bệnh viện, mọi hy vọng của bệnh nhân và người nhà của họ đều được gửi gắm cho các thiên thần áo trắng. Có lẽ không có màu nào thích hợp hơn với họ nữa. Màu trắng tượng trưng cho thần thánh, yên tĩnh và vĩnh cửu đồng thời cũng là biểu tượng của nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng và cái ૮ɦếƭ.
Trong bệnh viện đó có một cô y tá khác hẳn với mọi người. Cô ta rất trẻ, chí ít thì cô ta cũng khiến người khác cảm nhận như vậy. Bởi cơ thể cô tràn ngập vẻ thanh xuân và giọng cười rất chân thật, vui vẻ. Mọi bệnh nhân được cô chăm sóc đều có cảm nhận như vậy, trong lúc đớn đau vì bệnh tật họ được hưởng sự chăm sóc tận tình, và những điều tốt đẹp mà cô mang tới.
Nhưng không ai biết được mặt thật của cô bởi từ trước tới giờ cô luôn mang khẩu trang. Mọi người chỉ nhìn thấy khuôn mặt bị khẩu trang che tới quá nữa và đôi mắt thơ ngây, hiền dịu kia mà thôi.
Đó là đôi mắt biết nói. Trong những lúc người bệnh lo lắng bất an chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó thì tâm trạng của họ sẽ bình tĩnh trở lại. Khi những bệnh nhân cảm thấy tuyệt vọng, cô độc chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó họ sẽ có được khát vọng đối với cuộc sống. Đôi mắt đó về mặt tinh thần đã cứu được rất nhiều bệnh nhân.
Chính vì lí do này những lời đồn đại về cô y tá kỳ lạ càng ngày càng nhiều và chỉ xoay quanh chuyện khuôn mặt của cô. Có người thêu dệt trên mặt cô có rất nhiều vết nám mặc dù đã sử dụng kem che khuyết điểm vẫn không thể nào giấu được những vết nám quỷ quái đó. Lại có người bịa cô có cái mũi xấu vô cùng nên không muốn người khác nhìn thấy; và cũng có người đồn rằng cô bị khuyết tật hở hàm ếch, tuy đã tiến hành phẫu thuật thẩm mĩ nhưng nói gì thì nói ngọc đẹp vẫn có tì vết.
Lại cũng có tin đồn cho rằng cô vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt cô đẹp tuyệt vời, nghiêng nước nghiêng thành. Do vậy cô phải đeo khẩu trang để che khuôn mặt tuyệt mĩ lại để tránh đàn ông nhòm ngó. Dường như tin đồn này lan truyền ra đã đè bẹp mọi tin đồn thất thiệt khác và ngẫu nhiên nó trở thành cách nói khiến người ta tin nhất.
Cô y tá kỳ bí đó ngoài việc không cho ai nhìn thấy khuôn mặt thật ra, thì mọi thứ khác của cô mang tới cho mọi người đều khiến họ cảm thấy cô thật hoàn hảo. Dáng vẻ, lời nói, tính cách đều khiến người ta đắm say. Thế là cô trở thành hiện tượng kỳ bí của bệnh viện nọ, vô tình trở thành tiên nữ trong truyền thuyết hiện đại.
Thế nhưng, một ngày nọ, trong một lần ngẫu nhiên cái truyền thuyết đó đã bị phá vỡ.
Lúc đó trời đã tối, khoảng tám, chín giờ tối gì đó. Cô y tá theo thông lệ đi kiểm tra các giường bệnh. Khi đi tới phòng bệnh cuối cùng, trông cô vẫn không có biểu hiện mệt mỏi gì cả, cô vẫn dịu dàng hỏi han người bệnh như mọi khi. Trong phòng bệnh đó có hai bệnh nhân, một thiếu niên hơn mười tuổi và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người đàn ông không có mặt ở đó, hình như anh ta đang đi vệ sinh. Cậu bé nằm trên giường bệnh, một tay vẫn đang được truyền dịch, dường như cậu ta đang ngủ.
Cô y tá giơ tay sờ trán cậu bé, đôi lông mày thanh tú khẽ nheo lại. Tuy động tác của cô rất dịu dàng nhưng vẫn đánh thức cậu bé. Cũng có thể cậu ta chỉ giả vờ ngủ mà thôi hoặc cũng có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhìn thấy cậu bé đã tỉnh, cô vừa hỏi xem cảm giác của cậu thế nào vừa lấy cặp nhiệt độ đưa cho cậu. Lúc đó cô đứng rất gần cậu bé. Cậu bé thậm chí có thể nhìn thấy bóng của mình trong mắt cô. Lông mi của cô khẽ động đậy giống như một chiếc rèm màu đen khiến người ta chỉ muốn mở ra khám phá.
Có thể chính lúc đó đã khiến cậu bé xuất hiện ý nghĩ bồng bột, ý nghĩ bồng bột của người trẻ tuổi thường xuất hiện đột ngột. Có thể sự ham muốn được khám phá đã tích tụ tận đáy lòng của cậu bé từ rất lâu rồi, thời cơ đã đến cậu không thể cưỡng được ham muốn của mình. Có thể đã từ lâu cậu không có cách nào phá bỏ được thắc mắc trong lòng nên lúc đó cậu đã quyết định làm một việc xấu xa nhất trong đời. Mức độ nghiêm trọng của sự việc đã trở thành một sự kích động mạnh tới cơ thể đang yếu ớt vì bệnh tật của cậu.
Sau khi cậu ta đột ngột ngồi phắt dậy rồi nhanh chóng đang cánh tay không truyền dịch, bất ngờ kéo chiếc khẩu trang màu trắng của cô y tá ra, cậu chỉ còn biết sợ hãi hét toáng lên. Tiếng hét hãi hùng giống như tia chớp lướt qua khu điều trị tĩnh lặng. Bác sĩ, y tá trong phòng trực nghe thấy tiếng hét đoán ngay đã xảy ra chuyện gì đó. Thế là họ vội vàng chạy về hướng phát ra tiếng hét.
Thực ra còn có một người nữa đã tận mắt chứng kiến việc này. Trước khi cậu bé hét toáng lên thì người đó đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi. Anh ta chính là bệnh nhân còn lại - người đàn ông hơn ba mươi tuổi - vừa trở lại phòng bệnh từ nhà vệ sinh. Lúc anh ta đứng trước cánh cửa khép hờ định bụng mở ra thì anh ta đã vô tình chứng kiến sự việc. Giường bệnh của cậu bé quay vào tường, lúc đó cô y tá đang đứng trước giường của cậu bé, lưng cô quay ra cửa ra vào. Do vậy anh ta chỉ nhìn thấy cậu bé mà không thể nhìn thấy mặt của cô ta.
Anh chỉ nhìn thấy cậu bé ngồi nhổm dậy, rồi giơ tay giật khẩu trang của cô y tá. Người đàn ông sững sờ há hốc mồm không thốt lên lời. Tiếng hét chưa kịp cất lên từ miệng anh thì cùng lúc đó được cất lên từ miệng của cậu bé.
Cô y tá theo bản năng đầu tiên đưa tay bịt mặt, sau đó giật lại chiếc khẩu trang trên tay cậu bé rồi nhanh chóng đeo lên mặt. Sau đó cô nhìn thấy cậu bé đổ nhoài trên giường rồi hét lên thất thanh. Cô lùi về phía sau hai bước rồi xoay người, cô nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông đang đứng ngoài cửa.