Người Đẹp Trả Thù - Chương 06

Tác giả: Hoa Tưởng Dung

Thẩm Thi*p mở vòi nước, lúc nước chảy ra cô chợt nhận thấy có tiếng khóc yếu ớt lẫn trong tiếng nước chảy.
Cô rùng mình rồi tắt vòi nước, sợ sệt lắng nghe âm thanh lạ kia.
Lúc này cô đã nghe thấy tiếng khóc rõ ràng, với sự nhạy cảm của phụ nữ sắp làm mẹ, cô nhận ra đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc đó ở dưới bồn rửa mặt.
Thẩm Thi*p đã biết được tiếng khóc xuất phát từ đâu, đầu óc cô trở nên mụ mẫm. Cô có cảm giác đầu mình căng ra. Cô cảm tưởng trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, khiến cô rung động. Sự rung động đúng vào thời điểm nguy hiểm, một phương pháp tự cứu mình theo bản năng: Mau chóng thoát khỏi nơi đây.
Vội vàng quay người đi, cô thậm chí còn không ngó xuống phía dưới bồn rửa mặt nữa. Cô lao vội ra ngoài cửa. Lúc này cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, đầy cô nặng trịch còn chân thì nhũn ra. Cô không biết mình sẽ phải làm gì để thoát khỏi cái nhà vệ sinh này nữa.
Mãi tới khi có người tới dìu cô dậy, cô mới chợt nhận ra người đó là anh trai Thẩm Lực của mình. Cô gắng gượng đưa mắt nhìn anh trai, toàn thân cô mềm nhũn. Cô có cảm giác thân thể cô không thuộc về cô nữa, dường như cuộc đời này cũng không thuộc về cô nữa.
Đúng lúc cô bủn rủn muốn ngã thì sinh mệnh nhỏ trong bụng cô quẫy mạnh. Chính cái quẫy này đã khiến con người gần như đã mất hết tri giác bỗng dưng nhận thấy bị chấn động mạnh mẽ, cô cảm nhận được sự tồn tại của một phần trách nhiệm của mình.
Ý nghĩ này đã khiến cô chống đỡ được sự sụp đổ bất ngờ về thể xác. Cô gắng sức để đứng vững trở lại. Cô thấp thỏm quay lại nhìn vào cửa nhà vệ sinh.
Lúc này cô đã không còn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt nữa. Tiếng nước vẫn chảy tí tách - cô đã quên không đóng vòi nước.
Cô cố tĩnh tâm để nghe ngóng tiếng khóc đó, nhưng cuối cùng vẫn không nghe thấy gì. Nhưng dựa vào trực giác của người sắp làm mẹ, cô dám chắc tiếng khóc đó là thật, không phải là hoang tưởng.
Cô cất giọng yếu ớt nói với anh trai:
- Anh à, trong nhà vệ sinh có trẻ sơ sinh đang khóc.
Thẩm Lực hồ nghi nhìn em gái, nhưng anh vẫn bỏ tay đang dìu em gái ra rồi quay người bước vào nhà vệ sinh.
Anh giơ tay vặn vòi nước mà Thẩm Thi*p quên chưa tắt. Nhà vệ sinh yên tĩnh hẳn, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Thế nhưng sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong giây lát mà thôi, bỗng anh nghe thấy tiếng khóc nhỏ nhưng rất rõ ràng. Anh giật mình, cố lắng tai nghe nhưng lại không thấy gì nữa. Nhưng anh nghe thấy rõ ràng đó là tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh.
Anh vội vàng tìm xem tiếng khóc đó vọng ra từ đâu, cuối cùng cũng phát hiện ra một bọc tã dày ở góc rất gần bồn rửa mặt.
Anh tiến tới gần bọc tã rồi nhặt nó lên.
Nhưng bọc tã này không bình thường chút nào, bởi chiếc khăn bông mỏng bị buộc chặt tới mức không hở ra chút nào để co đứa trẻ thở.
Thẩm Lực đau xót mở bọc tã ra, do hồi hộp tay chân anh cứ lóng ngóng lạ. Sau đó anh cố cởi nút buộc, bọc tã đã được mở ra, đôi chân của đứa trẻ đã lộ ra.
Anh chẳng còn thời gian nghĩ ngợi gì nữa, vội vội vàng vàng xông ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chí anh còn chẳng kịp nói câu gì với Thẩm Thi*p nữa. Anh chạy vội tới phòng trực của bác sĩ. Tuy không biết đứa trẻ này có thể được cứu nữa hay không nhưng vừa rồi anh vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của nó, điều đó đồng nghĩa với vẫn còn hy vọng.
Bác sĩ và y tá trực sững sờ nhìn người đàn ông xông thẳng vào phòng trực với bọc tã trên tay. Người có phản ứng nhanh nhất vẫn là vị nữ bác sĩ trung tuổi, bà đỡ bọc tã trên tay anh rồi đặt lên chiếc giường có trải ga trắng muốt. Sau đó bà gỡ bọc tã ra.
Mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy trong bọc tã là một đứa trẻ sơ sinh toàn thân đã tím tái. Đôi mắt nó đã nhắm nghiền, bên khoé miệng vẫn còn dớt nước dãi.
Vị nữ bác sĩ kia mắng một câu gì đó, sau đó vội vàng ra lệnh cho những người xung quanh:
- Phải đưa ngay đứa trẻ này vào phòng cấp cứu! Y tá trưởng Từ mau chóng đi tìm người nhà của đứa trẻ.
Mọi người khẩn trương thực hiện mệnh lệnh, chỉ còn lại mỗi Thẩm Lực đang thẫn thờ đứng yên tại chỗ.
Vị bác sĩ kia thậm chí còn chẳng hỏi Thẩm Lực đã tìm ra đứa trẻ ở đâu; lẽ nào chuyện này đã trở lên quá bình thường ở đây chăng?
Đứa trẻ đó mới chào đời, có lẽ chưa tới hai mươi tư tiếng. Đó là một bé gái, da của nó vẫn còn nhăn. Lẽ ra lúc này da nó phải hồng hào mới đúng, nhưng do ngạt thở lên da nó tím tái. Không hiểu người nào đã vứt bỏ nó? Người đàn bà nào vừa mới được làm mẹ lại nỡ nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mình đã mang nặng chín tháng mười ngày?
Thẩm Lực đau nhói trong lòng, anh cứ đứng yên một lúc lâu. Đột nhiên anh nhớ tới cô em gái đang hoảng sợ của mình, liền vội vàng rời khỏi phòng trực. Lúc ra anh đi ngang qua cô y tá. Cô ta nhìn anh nói:
- Đứa bé đó ૮ɦếƭ rồi. Anh đã chậm một bước.
Thẩm Lực cảm thấy tim mình đau nhói như bị đập mạnh, sự đau đớn khiến anh sợ hãi há mồm mà không nói được câu gì. Anh có cảm giác trái tim đau đớn đang dần rơi xuống, rơi mãi tới hẻm núi xa xôi. Anh cũng không tự trách mình bởi anh đã cố hết sức rồi. Anh chỉ cảm thấy buồn tê tái.
Cô y tá lại nói tiếp:
- Thực ra sứt môi không phải là khiếm khuyết nghiêm trọng lắm, có thể mổ để sửa lại: hơn nữa cũng không mất nhiều tiền lắm.
Thẩm Lực sững sờ. Sứt môi ư? Anh đã hiểu ra. Anh nhớ lại môi trên của đứa bé không bình thường, hình như có một khe hở. Thì ra đứa bé đó bị sứt môi hở hàm ếch.
Chả trách... nỗi tức giận trong người anh nhẹ hẳn đi, cùng thời điểm đó cảm giác nặng nề lại ập tới.
Cô y tá nói tiếp, dường như cô đang nhằm vào Thẩm Lực. Cô cứ lải nhải một mình:
- Vứt bỏ đứa bé đi là được rồi, sao lại còn cố tình đặt nó ở đó để nó ૮ɦếƭ chứ? Người làm bố làm mẹ như vậy quả thật là độc ác.
Thẩm Lực sốt sắng hỏi:
- Bố mẹ của đứa bé đâu? Cô đã tìm thấy họ chưa?
Cô y tá lườm anh một cái rồi thở dài:
- Con đã ૮ɦếƭ rồi, lẽ nào lại có thể tìm được bố mẹ nữa? Họ đã chuồn đi từ lâu rồi.
Thẩm Lực cảm thấy tâm trạng nặng nề vô cùng, anh buồn bã trở về phòng đợi sinh. Thẩm Thi*p đang nằm trong đó, vừa nhìn thấy anh, cô ngồi nhỏm dậy. Cô muốn hỏi anh trai điều gì đó nhưng lại thôi.
Thẩm Lực cố gắng dồn nén tình cảm, hời hợt thuật lại cho Thẩm Thi*p nghe:
- Ồ, chỉ là chuyện một cặp vợ chồng vứt bỏ đứa con của họ thôi mà. Đứa bé đó đã ૮ɦếƭ rồi.
Sắc mặt Thẩm Thi*p nhợt nhạt bất thường trong ánh đèn, thậm chí môi cô cũng trắng bệch. Một lọn tóc dài của cô rối bù dính trên má, đôi mắt đẹp mở to thất thần. Môi cô run run nhưng cuối cùng cũng cất tiếng hỏi:
- Tại sao bọn họ lại không muốn đứa con của chính mình chứ?
Thẩm Lực vỗ vai em gái an ủi:
- Tiểu Thi*p à, việc này không liên quan tới em, em đừng để ý tới chuyện này nữa. Đôi vợ chồng đó là người nông thôn ấy mà, chắc họ chỉ muốn có con trai do vậy khi biết đứa trẻ là con gái họ không cần nữa thôi mà.
Thẩm Thi*p nhìn vào ánh mắt né tránh của anh trai, cô tiếp tục chất vấn:
- Đứa bé đó là con gái hả anh? Nó có xinh không anh?
Câu hỏi này giống như con rắn độc cắn vào não của Thẩm Lực. Trái tim anh thắt lại, nhưng anh vẫn cố làm ra vẻ bình thường đáp lại:
- Đứa bé đó rất xinh, tiếc là thế giới này lại không còn thuộc về nó nữa.
Đầu dây bên kia Phương Trình nghẹn ngào đáp lại:
- Xin lỗi em yêu. Em cố gắng chờ một chút, anh đang ở bến xe rồi, anh sắp về với em rồi. Anh sắp về với em để cùng đón chào cục cưng của chúng ta.
Thẩm Thi*p còn muốn nói tiếp nữa nhưng một cơn đau bất thần ập đến khiến cô không nói được điều gì nữa. Cô tắt mày, hai tay cô nắm chặt tay người thân, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lần đau đớn này khiến Thẩm Thi*p thấm thía thế nào là cơn đau trước khi đẻ. Lúc này cô thực sự hiểu rằng khả năng chịu đựng cơn đau của con người là có hạn, chỉ cần không vượt qua giới hạn này thì không có gì đáng sợ cả. Lần đau đớn này giống như cơn đại hồng thuỷ cứ cuồn cuộn đổ về, cuối cùng một ngọn sóng lớn ập đến con đê.
Nhận thấy phản ứng mạnh của Thẩm Thi*p, bác sĩ liền kiểm tra țử çɥñğ cho cô, họ nói cổ țử çɥñğ đã mở bốn phân rồi.
Nghe tới đây, Thẩm Thi*p suýt bật khóc. Cô cứ tưởng cơn đau xé ruột xé gan vừa rồi đã lên đến đỉnh điểm, nào ngờ đau suốt nửa ngày trời țử çɥñğ mới mở bốn phân. Cô không biết khi nào țử çɥñğ mở hết mới có thể sinh con được. Thế mà lúc này, quá trình sinh nở của cô chưa đi tới nửa chặng đường. Thẩm Thi*p vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức thì đã cảm nhận được một cơn đau mới đang tới. Cơn đau này cuối cùng đã vượt qua giới hạn khả năng chịu đau của cô. Thẩm Thi*p muốn la lên, nhưng cô lại nhớ tới lời khuyên của bác sĩ: "Lúc này không nên gào thét, gào thét không giúp được gì, ngược lại khiến bạn mất sức". Thế là Thẩm Thi*p lại cắn răng chịu đau. Những cơn đau vẫn không ngừng lại khiến cô không thở được. Cơn đau tiếp theo đã tới rồi. Tới lúc này, các cơn đau nối nhau liên tiếp, đã không còn thời gian nghỉ ngơi giữa các cơn đau nữa.
Những cơn đau thắt lại khiến Thẩm Thi*p bắt đầu co quắp, cô cảm thấy vùng bụng của mình đang đảo lộn, giống như bữa sáng cô vừa mới ăn bị nôn ra hết vậy. Sau đó, cô đầm đìa mồ hôi lao về hướng bức tường nhưng bị Thẩm Lực giữ lại. Các bác sĩ không ngừng dặn dò để cô khống chế cảm xúc, phải thở như thế nào, nhưng lúc này đây Thẩm Thi*p dường như không thở nổi nữa, cô bất lực không thể nghe theo lời hướng dẫn của bác sĩ. Cô gào thét lên với bác sĩ:
- Lúc nào tôi mới sinh được đây? Tôi không chịu nổi nữa rồi.
Các bác sĩ tiếp tục khuyên cô:
- Cô phải cố gắng lên! Cô phải nhớ rằng: cô chịu được được cơn đau này thì mới có thể tiếp tục chịu đựng được cơn đau tiếp theo, cô phải tự tin lên!
Câu nói này của bác sĩ đã an ủi Thẩm Thi*p rất nhiều. Nhưng cô biết, cơn đau sau sẽ khủng khi*p hơn cơn đau trước rất nhiều, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị những cơn đau ђàภђ ђạ tới mức tan xương nát thịt. Nhưng nếu có thể tan xương nát thịt thật có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều. Lúc này Thẩm Thi*p không còn một chút tin tưởng nào về tương lai nữa. Cô không biết những cơn đau này sẽ còn dày vò cô cô bao lâu nữa. Không hiểu nỗi đau giống như cơn bão biển đang gào thét này sẽ còn nổi bao nhiêu con sóng lớn nữa đây. Cô chỉ còn biết dựa vào một ý nghĩ còn sót lại đó là phải kiên cường, kiên cường. Cô cố gắng chịu đựng để không gào thét thành tiếng, bởi cô nhận thấy xen lẫn những lời khích lệ cô cố gắng của bà Châu Thanh Á là những tiếng khóc. Cô muốn giơ tay lau nước mắt cho mẹ, nhưng cánh tay đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa.
Khi những cơn đau khiến Thẩm Thi*p không còn tỉnh táo nữa thì cô nhận thấy một ai đó đang ôm mình rất chặt. Người này rất quen thuộc, rất thân thiết, mùi thơm trên cơ thể người đó giống như liều thuốc giảm đau, tuy chỉ có hiệu quả trong khoảng khắc nhưng đã kéo cô ra khỏi sự tuyệt vọng.
Cô cố mở to mắt, trước mắt mình là khuôn mặt thân thuộc của chồng cô - Phương Trình. Khoé miệng anh rung rung, sự yêu thương nồng nhiệt từ ánh mắt khiến lòng Thẩm Thi*p ấm áp, rung động.
Sức mạnh thần kỳ của tình yêu giúp Thẩm Thi*p vượt qua cửa ải này, tự nhiên Thẩm Thi*p cảm thấy trong cơ thể mình xuất hiện một luồng năng lượng kỳ lạ. Các bác sĩ vui vẻ thông báo cô có thể được chuyển vào phòng sinh rồi. Họ đặt cô lên cáng rồi đưa về phía phòng sinh. Tới trước cửa phòng sinh, Phương Trình bỏ tay Thẩm Thi*p ra. Bởi trong đó không cho phép người nhà bệnh nhân vào. Phương Trình đưa mắt nhìn cô động viên, khích lệ:
- Em yêu, anh đợi em ở đây! Đợi con của chúng ta!
Trước khi bị đẩy vào phòng sinh, Thẩm Thi*p còn cố quay lại nhìn người thân, cô mỉm cười với họ.
Nụ cười này khiến Thẩm Thi*p cảm thấy mình vô cùng vĩ đại. Khi sự vĩ đại này còn chưa kết thúc, cô vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo sau cơn co thắt țử çɥñğ đau đớn. Nhưng khi vừa nở nụ cười với người thân, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người hành lang.
Mái tóc dài của cô che gần hết nửa khuôn mặt. Đúng lúc Thẩm Thi*p nhìn thấy cô ta, cô ta liền gạt mái tóc dài sang một bên để Thẩm Thi*p nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô ta.
Khuôn mặt đó đầy những vết vằn đỏ lồi lõm.
Vốn đang nằm im trên cáng tự nhiên Thẩm Thi*p hét toáng lên như điên:
- Tôi không sinh nữa! Không sinh nữa! Hãy để tôi đi! Tôi nhất quyết không sinh nữa!
Đồng thời người cô co giật mạnh, toàn thân cô tê liệt. Sự việc thay đổi quá bất ngờ khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Họ không thể tưởng tượng nổi một giây trước đây Thẩm Thi*p vẫn là một sản phụ kiên cường, mạnh mẽ vậy mà một giây sau lại trở lên điên loạn khó hiểu thế này.
Các bác sĩ, y tá bị đẩy vào tình trạng đối phó khẩn cấp, họ đều cho rằng Thẩm Thi*p bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi khi sinh đẻ. Trước đây họ đã từng gặp không ít tình trạng giống như cô lúc này, do vậy họ không cảm thấy bất ngờ, có điều, sự thay đổi của Thẩm Thi*p diễn ra quá nhanh.
Hai cô y tá bế Thẩm Thi*p lên bàn đẻ. Lúc này, ý thức của Thẩm Thi*p đã phục hồi trở lại. Cùng với sự trở lại của ý thức là sự cảm nhận đau đớn trên cơ thể của Thẩm Thi*p.
Ý chí của cô đã sụp đổ hoàn toàn, cô không còn cách nào để vượt qua những cơn đau nữa. Người cô co quắp lại do bị co giật, tóm lại cô không thể hành động theo lời khuyên của bác sĩ nữa. Cái khuôn mặt đáng sợ kia bị cắt vụn, bị Ϧóþ méo trong đầu cô, chính nó cùng với nỗi đau kinh người kia cứ dày vò tinh thần dường như đã sụp đổ hoàn toàn của cô.
Cô cảm thấy thế giới này thật hỗn loạn, lúc cô có ý thức thế giới này thật rõ ràng còn khi mất ý thức thì trái lại vô cùng mơ hồ. Điều này khiến các bác sĩ vô cùng lo lắng, họ rất ít khi nhìn thấy một sản phụ "bất hợp tác" thế này.
Một bác sĩ ghé sát vào tai Thẩm Thi*p rồi hét lên:
- Cô sắp sinh rồi, tính mạng của đứa trẻ nằm trong tay cô. Bây giờ cô phải cố gắng rặn thì mới nhìn thấy con của mình.
Nghe tới đây, Thẩm Thi*p nhớ tới nhiệm vụ của mình. Nỗi sợ hãi lúc nãy đã tạm thời khiến cô quên đi đứa con trong bụng mình. Cô mở đôi mắt nhắm nghiền từ lúc nãy, nghiến chặt răng rồi nhìn các bác sĩ với ánh mắt cầu cứu.
Các bác sĩ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước, họ cố gắng để Thẩm Thi*p nằm đúng tư thế rồi hướng dẫn cô cách rặn đẻ. Thế nhưng đúng lúc này Thẩm Thi*p lại cảm thấy lực bất tòng tâm. Cô đã nôn hết bữa sáng, tới thời điểm này cô không còn chút sức lực nào nữa.
Vị bác sĩ theo dõi thiết bị đo nhịp tim của đứa trẻ vội vàng lên tiếng:
- ૮ɦếƭ thật! Tim của thai nhi đã đập 180 lần trên phút rồi, thai nhi đang gặp nguy hiểm vì thiếu oxy.
Tất cả các bác sĩ tập trung lại, họ thử dùng tất cả các biện pháp trợ đẻ nhưng đều vô hiệu.
Vài phút sau, bác sĩ lại nói tiếp:
- Nhịp tim của thai nhi lại hạ dưới mức 60 lần trên phút. Nếu lúc này vẫn không sinh được, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng của thai nhi.
Các bác sĩ vội vàng khuyên Thẩm Thi*p:
- Bây giờ cô phải dùng hết sức để rặn đứa trẻ ra.
Thẩm Thi*p hoàn toàn tuyệt vọng. Giờ đây tính mạng của cô cũng khó bảo toàn được, thế thì làm sao cô có thể nghĩ tới đứa trẻ trong bụng được chứ? Bỗng cô muốn mình ૮ɦếƭ đi, nếu ૮ɦếƭ đi được cô sẽ không phải chịu bất kỳ nỗi đau đớn nào nữa.
Một vị bác sĩ quyết đoán ra lệnh:
- Hút vậy! Tiểu Trần à, cô ra bảo người nhà sản phụ ký đi!
Lúc này Thẩm Thi*p trở lên tỉnh táo lạ lùng.
- Bác sĩ à, các vị muốn hút gì thế?
Vị bác sĩ nọ đáp lại:
- Cô không sinh được nên chúng tôi phải giúp thôi.
Sau đó hai vị bác sĩ khác chuẩn bị dụng cụ mổ. Tiếp sau đó, Thẩm Thi*p cảm thấy mọi giác quan tê liệt, ngay cả những cơn đau cũng không còn rõ ràng như trước nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc