Nhìn thấy dây buộc tóc, Thẩm Lực suýt nhảy dựng lên. Anh nhẹ nhàng lấy chiếc dây buộc tóc trong tay Diêu Thiên Bình, anh dùng hai tay vò sát nó. Bản chất của dây buộc tóc vừa mềm, vừa nhẹ lại vừa trơn nữa, Thẩm Lực dường như có thể ngửi thấy mùi hương dìu dịu, mùi hương này giống với mùi thơm của hoa hợp hoan.
Diêu Thiên Bình đột nhiên thắc mắc:
- Thẩm Lực à, hình như buổi sáng cậu cũng gặp ác mộng đúng không? Cậu mơ thấy gì thế?
Thẩm Lực sững sờ một lát rồi mới trả lời:
- Ồ, mình mơ thấy một người cầm rìu đuổi theo truy sát, mình thì muốn chạy nhưng lại không động đậy được, chỉ biết giương mắt nhìn chiếc rìu đó sắp sửa bổ vào đầu. Sợ quá mình hét toáng lên, thế là tỉnh luôn.
Diêu Thiên Bình nhìn Thẩm Lực bằng ánh mắt rất kỳ quặc khiến mặt Thẩm Lực nóng rần. Anh biết mọi lời nói dối của anh đều không qua được mắt Diêu Thiên Bình, cho dù anh biểu hiện tự nhiên đến mấy đi nữa. Chẳng lẽ anh nên kể cho Diêu Thiên Bình nghe chân tướng sự việc, kể cho anh ta nghe cô gái xinh đẹp của anh ta giống hệt với người yêu đầu đời của anh ư, hay là kể cho anh ta nghe sáng nay anh cũng nhìn thấy Lê Hồng đầm đìa máu đứng ở đầu giường ư?
Diêu Thiên Bình không có bất kỳ ý kiến gì về lời giải thích của Thẩm Lực. Anh ta nói trong đau khổ:
- Lê Hồng, cô ấy có thể đi đâu được chứ? Cô ấy chẳng có họ hàng thân thích nào ở đây cả, thậm chí còn chẳng có bạn bè nữa. Cô ấy làm y tá ở một phòng khám tư, trước khi cưới cô đã xin nghỉ làm, cô ấy tình nguyện làm một nội tướng cho mình. Mình cứ ảo tưởng có lẽ từ đây bọn mình có thể sống hạnh phúc mãi mãi, thế mà... không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Y tá ư? Thẩm Lực lại rùng mình. Lê Hồng cũng là một y tá. Bất giác anh lại nhớ tới Tần Nhược Yên. Nếu khi đó Tần Nhược Yên không ૮ɦếƭ thì bây giờ sẽ thế nào nhỉ? Nếu vậy giờ đây cô đã trở thành bác sĩ mặc áo blu trắng rồi. Bác sĩ, y tá, tại sao thân phận của họ lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ?
Thẩm Lực cố dồn nén tâm sự rồi tiếp tục thăm dò Diêu Thiên Bình:
- Hoá ra Lê Hồng lại là thiên thần áo trắng. Chắc cô ấy đã học ở Học viện Y học hay ở trường Trung học Y tế đúng không?
Diêu Thiên Bình gật đầu đáp lại:
- Đúng là cô ấy đã tốt nghiệp ở Học viện Y học Dương Thành, sau khi tốt nghiệp cô ấy bị phân về một bệnh viện quy mô nhỏ ở Dương Thành. Về sau ở bệnh viện đó xảy ra một sự cố nghiêm trọng về điều trị khiến cô ấy chán nản, xin nghỉ việc rồi quyết định tới Thanh Thành. Tới Thanh Thành chưa lâu thì cô ấy quen mình.
- Cậu có thể nói cho mình nghe năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi không?
- Cô ấy bàng tuổi bọn mình, nhưng kém mình hai tháng.
Thẩm Lực lại rùng mình. Thậm chí đến tuổi tác hai người con gái đó cũng giống nhau. Năm xưa, anh vẫn chưa biết sinh nhật của Tần Nhược Yên, nhưng anh biết cô và anh đều tuổi rắn.
- Thiên Bình à, cậu nghĩ rằng tình cảm của hai người luôn tốt đẹp đúng không? Thế cậu không nhận thấy thời gian bọn cậu tìm hiểu nhau quá nhanh hay sao? Cậu có hiểu cô ấy không?
Thẩm Lực nhận thấy bạn rùng mình. Đến cả miệng anh ta cũng run run giống như phải chịu nỗi đau khổ lớn lao vậy.
- Chúng mình thương yêu nhau thật lòng. Mình không chút nghi ngờ về tình cảm cô ấy dành cho mình. Nhưng... thế nhưng tại sao cô ấy lại bỏ đi một cách kỳ cục như vậy chứ? Lại còn bỏ đi vào đúng đêm tân hôn của bọn mình nữa chứ! Thẩm Lực à, chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra với cô ấy rồi, chắc chắn đấy. Lúc đó, mình đã nhìn thấy trên người cô ấy lỗ chỗ vết dao đâm, nhưng do quá khi*p đảm nên mình đã ngất đi. Chắc hẳn cô ấy rất đau lòng do vậy đã bỏ mình mà đi chăng?
- Thiên Bình à, cậu bình tĩnh lại đi! Cậu thử tỉnh táo suy nghĩ một chút xem! Nếu Lê Hồng bị thượng nặng như vậy thì làm sao cô ấy có thể bỏ đi được chứ? Mặt khác, trong phòng của cậu không hề lưu lại vết máu nào, cậu thấy có lạ không?
Thiên Bình sững người một chốc, dường như anh chàng đã tỉnh táo hơn. Thế nhưng càng tỉnh táo thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn là cứ ù ù cạc cạc như lúc trước. Ánh mắt anh sững sờ, ngây dại rồi đột nhiên giơ hai tay ôm đầu, khóc rống lên.
Thẩm Lực ôm vai bạn, anh không giám ôm quá chặt.
Một lát sau, Diêu Thiên Bình mới ngẩng đầu lên. Anh nấc nghẹn hồi lâu nhưng không hề có dấu hiệu rơi lệ. Con người khi tột cùng đau khổ lại không thể khóc được. Không thể khóc được còn khốn khổ hơn nhiều so với khóc được.
Rồi anh nhớ tới năm xưa khi Tần Nhược Yên ૮ɦếƭ, anh vẫn còn khóc lóc thảm thiết được, lúc này anh mới hiểu nỗi đau khổ của bạn anh còn tệ hơn anh khi xưa rất nhiều.
- Hay cậu đi báo cảnh sát đi!
Diêu Thiên Bình sững người rồi lắc đầu quầy quậy.
- Không, mình không muốn mọi người biết chuyện vợ mới cưới của mình mất tích. Mình không thể chịu được sự chế giễu của người đời, đặc biệt là sự chế giễu của nhân viên. Việc này cậu bảo mình một chủ quản cấp cao, làm sao mà chịu được cơ chứ?
Tiếp đó Thiên Bình đứng bật dậy rồi vội vàng chạy ra ngoài.
- Hồng, Hồng ơi, mình tin Hồng Hồng của mình sẽ trở về. Thực ra cô ấy đang trêu mình mà thôi đúng không?
Nhìn dáng vẻ Diêu Thiên Bình lúc này, Thẩm Lực tự biết mình chẳng giúp gì được. Hơn nữa, bản thân anh cũng đang rối bời giống như đang ở trong vũng bùn mà không có cách nào thoát ra được vậy.
Trời đã sáng rồi, Diêu Thiên Bình cũng dần bình tĩnh trở lại, rồi thi*p đi trên sofa do quá mệt mỏi. Nhưng Thẩm Lực lại chẳng buồn ngủ chút nào, anh vẫn đang xâu chuỗi lại các sự việc hòng mong tìm được đáp án, nhưng dường như cũng lực bất tòng tâm.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà Diêu Thiên Bình. Mặt trời vẫn chưa ló rạng nhưng ánh sáng đã chiếu khắp nơi. Nhà Diêu Thiên Bình ở khu trung tâm thành phố, khu chung cư không hoàn toàn tách biệt với bên ngoài nên mọi người đi ra, đi vào cũng không khó khăn lắm. Thẩm Lực rời khỏi khu chung cư, bước trên đường phố Thanh Thành, trước mắt anh lại hiện lên bóng dáng của Tần Nhược Yên. Bóng hình đó nhập vào với bóng Lê Hồng, đến lúc này thật khó phân biệt hai người con gái đó.
Thẩm Lực lên taxi rồi hướng về phía Viện Nghiên cứu Thông tin, anh quyết định về chốn cũ. Nếu không phải vì những sự việc kỳ lạ liên tiếp diễn ra trong vài ngày vừa rồi thì anh cũng không bao giờ trở lại nơi này. Nó đã trở thành nơi âm u nhất trong sâu thẳm lòng anh. Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, anh đã không hề lai vãng tới đây tập luyện buổi sáng nữa.
Nửa tiếng sau, xe taxi đã đến cổng lớn của Viện nghiên cứu Thông tin. Bước ra khỏi xe, anh không giám tin vào mắt mình nữa.
Sự thay đổi ở đây đã vượt quá sức tưởng tượng của anh, đường phố đã được mở rộng ra, cảnh tượng tươi đẹp rực rỡ vô cùng, các toà nhà cao tầng mọc lên san sát nhau. Hàng cây hợp hoan trước kia đã biến mất tự lúc nào không biết nữa.
Cùng với cảm giác hụt hẫng anh lại thở phào nhẹ nhõm, bởi thực sự anh rất sợ nhìn thấy hàng cây hợp hoan khi xưa. Hàng cây đẹp đẽ đó đã vô tình biến thành cơn ác mộng của anh. Chính nó đã mang tới hạnh phúc cho anh, và chính nó cũng tước đoạt đi của anh tất cả.
Viện nghiên cứu Thông tin và khu dân cư dường như vẫn như xưa, quy mô của viện đã được mở rộng, xuất hiện thêm một toà nhà mới rất đẹp.
Đứng trước cổng lớn của khu dân cư, anh bước vào hỏi thăm bảo vệ về nhà họ Tần. Tuy anh bảo vệ còn rất trẻ nhưng khi nghe tới tên cô gái bị sát hại năm xưa cũng tỏ ra đôi chút sợ hãi. Anh tỏ ra rất lạ như muốn thăm dò Thẩm Lực, rồi hỏi xem Thẩm Lực có quan hệ gì với nhà họ Tần.
Thẩm Lực trả lời anh là bạn học của Tần Nhược Yên, do đợt này đi công tác Thanh Thành nên nhân tiện ghé vào đây thăm bố mẹ Tần Nhược Yên.
Sau khi điền đầy đủ vào biểu đăng ký đến thăm, bảo vệ cho phép anh vào đồng thời cũng chỉ rõ vị trí cụ thể cho anh. Bởi Thẩm Lực nói không nhớ nhà Tần Nhược Yên cụ thể ở khu vực nào.
Đứng trước cửa nhà Tần Nhược Yên, anh mới sực nhớ mình không mua quà. Thảo nào anh chàng bảo vệ lúc nãy cứ nhìn Thẩm Lực với ánh mắt khinh khỉnh. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Anh tự an ủi mình thôi để lần sau vậy, lần sau anh nhất định sẽ mang bù.
Chuông cửa reo vài hồi thì cửa mở.
Đứng trong nhà là cô bé khoảng bảy, tám tuổi, cô bé mặc chiếc quần bò màu xanh da trời nhạt, tóc được tết thành bím. Cô bé nhìn anh với ánh mắt tò mò rồi hỏi:
- Chú à, chú tìm ai thế?
Thẩm Lực sững sờ. Cô bé đứng trước mặt anh rất xinh xắn, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt thanh tú. Quan trọng nhất là trông cô bé giống như Tần Nhược Yên khi nhỏ vậy.
Định thần lại, anh hỏi thăm:
- Cháu à, bố mẹ có nhà không? Cho chú gặp bố mẹ cháu.
- Mẹ ơi, có người muốn gặp mẹ. - Cô bé vừa quay đầu lại gọi vừa tránh người cho Thẩm Lực vào nhà.
Sau khi vào nhà, Thẩm Lực nhìn thấy một phụ nữ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi. Anh nhận ra bà đúng là mẹ của Tần Nhược Yên bởi khi Tần Nhược Yên xảy ra chuyện, anh đã nhìn thấy bà ở đó.
- Cháu là...? - Mẹ Tần Nhược Yên rất ngạc nhiên quan sát Thẩm Lực.
Ở bà toát lên vẻ đặc trưng của người trí thức khiến người ta dễ gần nhưng lại khó thân.
- Cháu chào bác ạ, cháu tên là Thẩm Lực là... bạn của Tần Nhược Yên. - Thẩm Lực hơi lắp bắp.
Ánh mắt bà loé sáng nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
- Ồ, thì ra cháu là bạn của Yên Yên, cháu ngồi xuống đi!
Sau đó bà quay lại gọi to:
- Ông à, có khách tới nhà này, bạn của Yên Yên đấy.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng trong, ông khách sáo bắt tay Thẩm Lực. Ba người cùng ngồi trên sofa, cô bé con ngoan ngoãn bưng trà tới trông cô bé nhí nhảnh, nhanh nhẹn như một cánh bướm vậy.
Thẩm Lực đĩnh đạc cất tiếng:
- Thưa hai bác, cháu vốn học thể thao trong học viện Sư phạm gần đây. Lúc đó, cháu quen biết Tần Nhược Yên khi tập thể dục buổi sáng. Tốt nghiệp xong, cháu trở lại Vân Thành. Hai ngày nay tới Thanh Thành công tác, nên ghé qua thăm hai bác.
- Hoá ra Yên Yên còn có một người bạn như cháu.
Mẹ Tần Nhược Yên vừa nói vừa đưa mắt quan sát Thẩm Lực, ánh mắt đó giống như ánh mắt của mẹ vợ đánh giá con rể tương lai vô tình khiến Thẩm Lực thấy khó xử.
- Bác à, cháu chỉ là bạn bình thường của Nhược Yên mà thôi. - Thẩm Lực cúi đầu đáp lại.
Mẹ của Tần Nhược Yên cười thông cảm, ánh mắt lại bất giác u uất trở lại:
- Sau khi Yên Yên xảy ra chuyện, hai bác đã đau buồn đúng hai năm tròn đấy, hai bác không thể chấp nhận sự thực nó đã ra đi như vậy. Hai năm sau, bác lại quyết định sinh một đứa nữa. Bác hi vọng nó vẫn là con gái, một đứa con gái xinh đẹp, đáng yêu giống như Yên Yên. Thế là hai bác đã sinh ra Hàm Hàm đấy.
Nói rồi bà đưa mắt trìu mến nhìn sang cô bé bảy, tám tuổi lúc nãy.
Lúc này Thẩm Lực mới hiểu ra, cô bé giống Tần Nhược Yên ban nãy chính là đứa bé mà sau này bố mẹ Tần Nhược Yên sinh ra.
Mẹ của Tần Nhược Yên nói tiếp:
- Nhìn thấy Hàm Hàm mỗi ngày một khôn lớn bác có cảm giác Yên Yên đã trở lại với hai bác bằng hình thức khác mà thôi.
Đột nhiên Thẩm Lực phát hiện ra một điều khiến anh vô cùng cảm động: Đây chính là tình yêu của người mẹ, tình yêu của người mẹ thật vĩ đại, thật bao la biết bao!
- Nhưng bác vẫn không thể quên nổi Yên Yên, bởi tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ. Vụ án năm xưa vẫn là một án treo. Một ngày vụ án này vẫn chưa được phá thì ngày đó bà vẫn chưa thể yên lòng được.
Mẹ của Tần Nhược Yên vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Mục đích chủ yếu của chuyến viếng thăm ngày hôm nay của Thẩm Lực là muốn hỏi xem đã tìm được hung thủ trong vụ án năm xưa chưa. Nghe thấy mẹ Tần Nhược Yên nói vậy, anh cảm thấy lòng nặng trĩu. Nhược Yên đáng thương của anh, em ở trên trời có thanh thản nhắm mắt được không?
Sau đó mẹ Tần Nhược Yên lại tiếp lời:
- Con gái đáng thương của bác, ૮ɦếƭ không toàn thây, bọn sát nhân kia khiến nó ૮ɦếƭ đau ૮ɦếƭ đớn, chỉ có khuôn mặt nó là nguyên vẹn mà thôi. Thế nhưng đáng thương nhất là, lúc người ta đưa nó về trung tâm khám nghiệm tử thi, nó...
- Cái bà này! - Bố Tần Nhược Yên ngồi cạnh nãy giờ không nói năng gì bỗng lên tiếng cắt ngang lời vợ. - Bà chuẩn bị bữa sáng xong chưa? Tôi ngửi thấy mùi khét rồi đấy!
Mẹ Tần Nhược Yên sững lại rồi gật đầu đáp:
- Đúng rồi, tôi đi xem cơm nước thế nào đây.
Nói rồi quay người đi vào bếp.
Bố Tần Nhược Yên tiếp chuyện:
- Cháu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ở đây ăn với hai bác cho vui. Sau đó cả nhà ta, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học nhé!
Thẩm Lực xấu hổ đáp lại:
- Cám ơn bác ạ, cháu đã ăn sáng rồi ạ. Cháu không làm phiền hai bác lâu hơn nữa, lần này cháu tới hơi vội nên chưa mua quà gì tới thăm, lần sau cháu sẽ nhất định mua được ạ.
Vừa nói tới đây, mẹ Tần Nhược Yên đã bưng bữa sáng ra. Thẩm Lực chào tạm biệt cả nhà Nhược Yên, rồi vội vã ra về mặc dù mẹ Tần Nhược Yên hết lời níu giữ.
Đi trên con đường đã được giải toả mở rộng, vừa đi vừa nhớ lại câu nói bị chặn lại ban nãy của mẹ Tần Nhược Yên. Sau khi cô ấy ૮ɦếƭ đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bố cô ấy lại ngăn không cho mẹ cô ấy nói nhỉ?