Đã bao năm rồi kể từ khi chúng mình gặp nhau Ngày hôm đó là ngày mưa bụi lâm thâm rất tuyệt vời Em không hay không biết chúng mình đã yêu nhau từ khi nào nữa Giờ đây hồi tưởng lại Ký ức vẫn còn thấy ngọt ngào biết bao ... Bóng hình trong mộng bỗng chốc xa dần Tại sao đã bao năm trôi qua mà vẫn không quên được anh Vết hằn thời gian đã in trên khoé mắt em Tại sao em vẫn cứ Đau khổ để yêu anh... Thẩm Lực vẫn đang chìm đắm trong lời ca êm ái của Lê Hồng, giờ đây anh đã thực sự tin rằng bài hát này có tên Nhớ Nhung. Tại sao lại cứ phải là Nhớ nhung chứ? Sao lại giống với tên bài thơ tình mà mười năm trước Thẩm Lực tặng cho Tần Nhược Yên chứ? Lẽ nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Nếu như chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì tại sao khi hát tới mấy câu cuối Lê Hồng lại đưa mắt nhìn anh chứ? Lúc này mọi người kể cả chú rể Diêu Thiên Bình đều đang đê mê, say đắm trong lời ca của cô nên không ai để ý tới ánh mắt đặt nhầm chỗ của Lê Hồng.
Lúc ánh mắt giống như đám mây đang trôi hờ hững trên trời bỗng rơi xuống trước mắt Thẩm Lực khiến anh cảm thấy toàn bộ máu trong người sôi lên, anh tránh ánh mắt Lê Hồng theo bản năng nhưng anh lại không thể rời mắt đi chỗ khác được. Thế là Thẩm Lực cứ đờ đẫn nhìn Lê Hồng, đột nhiên anh phát hiện ánh mắt Lê Hồng cũng ngây dại trong chốc lát. Hai ánh mắt si tình bỗng chạm phải nhau giống như quả bom nhỏ nổ tung khiến Thẩm Lực vỡ thành muôn mảnh.
Lúc về tới phòng thuê ở khách sạn Thẩm Lực vẫn chưa hoàn hồn. Anh vẫn đang hồi tưởng lại ánh mắt của Lê Hồng, trong ánh mắt si tình đó dường như đang giấu giếm cái gì đó. Năm xưa khi Tần Nhược Yên còn sống chưa khi nào cô trao cho anh ánh mắt như thế, điều này đã khiến anh xúc động vô cùng.
Anh lại bắt đầu mê mẩn trong sự kích động mạnh mẽ. Từ lúc nhận được thiệp cưới tới giờ anh cứ mê mẩn, không tỉnh táo chút nào.
Anh gắng gượng tắm rửa xong thì trèo ngay lên giường rồi nhắm mắt lại. Nằm dễ chịu trong chăn ấm đệm êm, bỗng nhiên anh lại bị kích động lần nữa: Giờ đây mình đang nằm trên chiếc giường mà tối qua Lê Hồng đã ngủ.
Anh hốt hoảng nhận ra trong chăn đệm vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương cơ thể của Lê Hồng. Hơi ấm và mùi hương này giống như dòng điện lan toả khắp người khiến anh rạo rực. Lúc này, anh giống như một ngọn lửa chỉ chực tìm thấy khe hở để bùng phát.
Thế nhưng anh chỉ mê mẩn trong chốc lát thì đã tỉnh táo lại ngay, anh thấy cảm giác tội lỗi tràn ngập tâm trí. Lê Hồng đã là vợ của Diêu Thiên Bình - người bạn thân nhất của anh đã mười năm nay - tại sao anh lại có những ý nghĩ xấu xa như vậy với vợ của bạn thân mình như thế chứ?
Chẳng mấy chốc ngọn lửa Dụς ∀ọηg trong con người anh đã tắt lịm, thế nhưng anh lại có cảm giác rất kỳ lạ. Cái cảm giác này khiến anh cảm thấy trên giường có gai nhọn, những chiếc gai nhọn đó cứ đâm vào người khiến anh không thể ngủ được. Thế là anh quyết định khoác bộ quần áo thể thao rồi đi ra khỏi khách sạn.
Anh phăm phăm tiến về ngôi nhà của Diêu Thiên Bình và Lê Hồng. Đã quá nửa đêm, đường phố vắng tanh, rất khó bắt được taxi vào lúc này. Thẩm Lực vội vã tăng tốc bởi anh có một dự cảm xấu, sẽ có chuyện không hay xảy ra, và chuyện đó lại liên quan đến Lê Hồng.
Quả đúng như dự cảm của anh, lúc này điện thoại trong túi đổ chuông. Anh vội vàng nhìn vào màn hình, đúng là số điện thoại của Diêu Thiên Bình.
Thẩm Lực vừa thở hổn hển vừa gõ cửa phòng tân hôn của Diêu Thiên Bình, anh nhận ra Diêu Thiên Bình lúc này khác hẳn lúc cưới, cứ như là hai người khác nhau vậy. Lúc này anh ta đang mặc bộ quần áo ngủ trắng viền hoa xanh lam, đầu mới gội vẫn chưa khô hết, vẫn đang còn phả ra hương hoa nhài, thế nhưng mặt anh ta lại trắng bệch, cảm tưởng như cắt không còn giọt máu. Vẻ mặt hạnh phúc khi cưới đã hoàn toàn biến mất tự lúc nào.
Khi nãy, vừa nghe điện thoại Thẩm Lực đã hét toáng lên hỏi Diêu Thiên Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta chỉ lạc giọng trả lời:
- Cậu đến mau lên, Thẩm Lực à, đến rồi mình sẽ nói. Cậu đến ngay nhé!
Thẩm Lực đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện không hay nếu không với tính cách điềm tĩnh của Diêu Thiên Bình, chuyện lớn như trời sập cũng không khiến cậu ta hoảng loạn đến vậy. Thế nhưng anh ta vẫn không thể đoán ra bên đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện với Lê Hồng. Anh dùng hết tốc độ của một thầy giáo thể dục phóng như bay trên đường phố Thanh Thành lúc nửa đêm. Bóng của anh biến dạng theo các góc chiếu của đèn đường lúc thì kéo dài, lúc lại co ngắn, lúc bị phân ra, lúc lại biến mất rồi lại xuất hiện... thật giống với ký ức của Thẩm Lực lúc này.
Anh chạy như bay, anh lại có cảm giác mình vừa chạy qua một đường hầm thời gian, một lần nữa anh lại được chạy trên con đường thơm nồng hương hoa hợp hoan. Cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, và kết thúc của những giấc mơ đó là sự choàng tỉnh giấc khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong vụ án năm xưa. Rồi một mình anh lặng lẽ ngồi trong đêm với nỗi dày vò đau đớn của mười ngón tay.
Sau khi Diêu Thiên Bình nhìn thấy Thẩm Lực chỉ biết ngập ngừng thối lên:
- Trời ơi, cậu tới nhanh thật!
Thẩm Lực không nói gì, anh nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp phòng dò xét. Trên đường tới đây, anh đã dự liệu tình huống xấu nhất. Dự cảm xấu đó khiến em căng thẳng, anh có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây thần kinh.
Anh đã tìm khắp các phòng nhưng vẫn không nhìn thấy xác ૮ɦếƭ đẫm máu của Lê Hồng. Anh không thấy bóng dáng cô đâu.
Thẩm Lực thở phào nhẹ nhõm, anh buông mình xuống ghế sofa rồi nhìn Diêu Thiên Bình - dường như đang khủng hoảng vì quá sợ hãi - hỏi:
- Thiên Bình à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lê Hồng đâu?
Diêu Thiên Bình đứng đờ vài giây, sau đó lao tới chỗ Thẩm Lực, ôm chặt lấy đầu gối của anh. Thẩm Lực nhận thấy tay bạn đang run bần bật, điều này khiến anh lại căng thẳng trở lại.
Anh đưa tay vỗ vào vai Thiên Bình an ủi rồi kéo anh ta ngồi lên ghế sofa:
- Thiên Bình à, cậu bình tĩnh lại đi, hãy kể cho mình nghe có chuyện gì vậy?
Diêu Thiên Bình vô hồn nhìn vào bức tranh trên tường rồi chậm rãi kể.
Đêm động phòng hoa chúc là thời khắc hạnh phúc nhất, đẹp nhất trong đời người, Diêu Thiên Bình đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
Khi khách khứa đã về hết chỉ còn lại hai vợ chồng, Diêu Thiên Bình đã tắm trước, anh nằm trên giường chờ Lê Hồng.
Trong phòng réo rắt vang lên khúc Nước chảy non cao với âm luật thánh thót được đánh bằng đàn tranh cổ, hoà lẫn với tiếng nước tí tách trong phòng tắm.
Khúc đàn tranh cổ này do Lê Hồng đặc biệt chọn để mở vào lúc này. Cô từng nói, cô gặp được Diêu Thiên Bình cũng giống như nước chảy gặp được núi cao vậy, nước chảy quanh núi, quấn quýt quanh núi giống như anh và em vậy, mãi mãi không rời xa.
Nhớ lại câu nói này của cô, Diêu Thiên Bình cảm thấy mình đúng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Tiếng nước chảy khiến tim anh đập rộn ràng, hé mở tấm màn hạnh phúc khiến anh đê mê, đắm say, anh chợt cảm thấy thoả mãn, thích thú rồi lịm đi trong hạnh phúc dâng tràn.
Nghĩ tới đây, anh chàng sốt ruột muốn nhìn thấy cảnh mĩ nữ ra khỏi khe núi, thời điểm này Lê Hồng sắp hoàn toàn thuộc về anh. Anh có thể có được cô, có thể dùng toàn bộ tâm hồn và thể xác để yêu cô, chính vì vậy anh cảm thấy kích động, hứng khởi mạnh mẽ.
Thế nhưng trong lúc phấn khích cao độ này anh lại cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, cảm giác không thể điều khiển nổi nữa. Còn trong phòng tắm, Lê Hồng vẫn đang chậm rãi tắm táp. Tiếng nước chảy càng lúc càng bé lại, cuối cùng anh không còn nghe thấy gì nữa.
Đầu càng lúc càng nặng thêm, dường như anh không thể điều khiển được cơ thể của mình nữa nhưng anh vẫn ý thức được mình rất tỉnh táo. Diêu Thiên Bình hốt hoảng lo lắng: Không hiểu mình bị làm sao đây? Lẽ nào do cả ngày nay mệt mỏi quá nên bị thế chăng? Không được, cảnh đẹp giờ lành vẫn chưa đến, chốc nữa Lê Hồng đi ra phát hiện thấy mình ngủ chắc chắn sẽ rất tức giận.
Tuy trong lòng biết như vậy nhưng quả thật lực bất tòng tâm, đầu nặng trình trịch khiến anh không thể cưỡng được con buồn ngủ. Cũng đúng lúc này anh nghe thấy tiếng cửa mở rồi tiếng bước chân nhè nhẹ tiến về phía anh.
Tiếng đẩy cửa phòng ngủ, mùi thơm trang nhã phả vào mặt anh. Diêu Thiên Bình cảm thấy chấn động tinh thần, mí mắt lúc nãy giống như bị dán keo giờ bỗng mở to được.
Ánh đèn trong phòng đã được Diêu Thiên Bình điều chỉnh độ sáng thích hợp. Ánh sáng đó cứ mờ ảo, dìu dịu rất dễ chịu nhưng lại có thể nhìn rõ mọi thứ như đang bị che phủ trong sương. Trong không khí lãng mạn như vậy, anh nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân, cô đang từ từ tiến về phía anh. Lê Hồng! Phút chốc Diêu Thiên Bình lại bị kích thích cao độ.
Thế nhưng khi anh nhìn kỹ lại dáng vẻ của vợ thì kinh sợ tột độ. Nỗi sợ hãi khiến anh đờ đẫn. Anh khi*p sợ nhìn vợ, mồm cứ há hốc không thốt lên lời.
Cô gái đứng trước mặt anh lúc này đúng là Lê Hồng của anh. Thế nhưng cô Lê Hồng này lại ăn mặc giống như một thiếu nữ mới lớn: áo hai dây màu hồng phấn, minijup trắng, mái tóc dày được buộc lại bằng dây buộc tóc cũng màu hồng phấn.
Việc ăn mặc giống như thiếu nữ mới lớn này Diêu Thiên Bình có thể chấp nhận được, bởi anh nghĩ có thể đó là cách Lê Hồng làm anh ngạc nhiên. Thế nhưng đáng sợ là ở chỗ trên người cô gái Lê Hồng trong dáng vẻ thiếu nữ này nhằng nhịt vết dao đâm, toàn thân đẫm máu, chỉ có khuôn mặt đẹp đẽ là nguyên vẹn.
Diêu Thiên Bình chưa phản ứng kịp với nỗi sợ hãi, thì cô gái Lê Hồng mình đầy thương tích kia lại nhếch mép cười. Nụ cười này đáng sợ hơn bất cứ cách biểu lộ tình cảm nào khác. Một con người bình thường bị thương nặng thế kia, mà vẫn sống hơn nữa lại đứng trân trân nhìn anh mà cười như không có đau đớn gì cả. Đúng là chẳng có chuyện gì có thể đáng sợ hơn chuyện đó nữa rồi.
Thế nhưng cảnh đáng sợ trước mắt Diêu Thiên Bình không dừng lại đó mà còn tiếp tục kinh khủng hơn. Lê Hồng đã không còn cười nữa, cô dang cánh tay đẫm máu khua khua trên người Diêu Thiên Bình. Trong phút chốc Diêu Thiên Bình cảm thấy máu trên người Lê Hồng bắn tung toé lên người, những giọt máu vẫn còn nóng ấm thậm chí nóng bỏng. Khi những giọt máu này bắn lên da thì nóng rát giống như bị bỏng axit sunfuric vậy, khiến cả người Diêu Thiên Bình co rúm lại.
Diêu Thiên Bình trong nỗi sợ hãi tột độ đã bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện ra cô gái Lê Hồng mình đầy thương tích kia đã biến mất. Anh hốt hoảng nhìn cơ thể của mình nhưng lại chẳng thấy vết máu nào cả, chỉ thấy mồ hôi đầm đìa.
Anh nghĩ rằng mình đã gặp ác mộng. Tại sao trong đêm tân hôn mình lại gặp ác mộng chứ? Thật đúng là điềm xấu. Anh hốt hoảng muốn tìm Lê Hồng, anh vẫn nghe thấy tiếng đàn tranh réo rắt đan lẫn trong tiếng nước chảy trong nhà tắm.
Anh thấy không yên tâm liền nhảy phắt khỏi giường rồi bước tới trước cử nhà tắm.
Tiếng nước chảy vẫn róc rách. Anh gọi "Hồng, Hồng ơi" nhưng không nghe thấy bên trong có phản ứng gì. Anh vội vàng đẩy cửa nhà tắm thì nhận thấy cửa không khoá, nhẹ nhàng quay nắm đấm cánh cửa mở tung.
Bên trong chẳng có ai cả, chỉ có tiếng nước chảy từ chiếc vòi tắm hoa sen.
Lê Hồng đã mất tích.
Đầu Diêu Thiên Bình ù đi, anh bủn rủn chân tay chạy ra khỏi nhà tắm, gào thét tên Lê Hồng nhưng vẫn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô đâu.
Diêu Thiên Bình sốt ruột, lo lắng đến phát điên, anh thầm nghĩ lẽ nào cảnh tượng ban nãy là thật? Lê Hồng thế nào rồi? Chẳng lẽ cô ấy đã thực sự gặp bất trắc sao?
Diêu Thiên Bình kể đến đây thì đột nhiên ánh mắt dịch chuyển từ trên tường về phía Thẩm Lực. Anh nhận thấy sắc mặt Thẩm Lực rất khó coi. Anh hốt hoảng hỏi lại:
- Thẩm Lực à, cậu nói những điều là mơ hay thật vậy?
- Là thật đấy!
Thẩm Lực không chút chần chừ trả lời ngay. Diêu Thiên Bình cảm thấy mình lại bị giáng một đòn mạnh nữa nhưng anh vẫn muốn hỏi cho rõ:
- Tại sao cậu lại khẳng định đó là sự thật chứ?
Thẩm Lực sững sờ, lắp bắp biện hộ:
- Mình nói lung tung đấy, thực ra mình cũng có biết gì đâu. Thôi bây giờ chúng mình không nhắc lại chuyện này nữa, quan trọng nhất là lúc này cậu hãy nó cho mình nghe mọi thứ về Lê Hồng, quá trình các cậu biết nhau như thế nào?
Diêu Thiên Bình thẫn thờ gật gật đầu, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng kể.
Anh và Lê Hồng quen nhau qua mạng. Khi Diêu Thiên Bình lên mạng, thường xuyên mở cửa sổ chát nhưng chẳng có ai chát với anh cả. Thế nhưng một buổi tối, lúc mọi vật chìm trong bóng tối câm lặng thì một cô gái với nickname "Nước chảy lững lờ" muốn làm quen với anh. Nickname của anh lại là "Non cao sừng sững".
Chính vì lí do này mà khúc nhạc có tên Nước chảy non ca đã đi vào mối tình của họ. Tình yêu giữa họ nảy nở rất nhanh chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, giống như mầm cây đã chui ra khỏi mặt đất rồi nhanh chóng trở thành cây lựu rồi đơm hoa kết quả. Quả lựu to nhanh chẳng mấy chốc đã tiến tới giai đoạn chín muồi.
Đã tới giai đoạn hẹn gặp nhau, đó cũng là lẽ thường tình mà thôi. Tình yêu sét đánh, gặp nhau hận là quá muộn, hai trái tim đồng điệu... dường như tất cả các từ vựng trên đều không đủ sức diễn tả tình cảm cuồng nhiệt, nồng say của họ. Tuy cô gái Lê Hồng với nickname "Nước chảy lững lờ" yêu rất cuồng nhiệt nhưng vẫn cương quyết không quan hệ trước hôn nhân. Cô tuyên bố trừ phi được khoác lên mình chiếc váy cưới, cùng thắp nến trong đêm động phòng thì cô mới dâng hiến cái quý báu nhất của đời người con gái cho anh.
Chính vì lí do đó mới có cái đám cưới bất ngờ này. Câu chuyện tình của họ cũng giống hệt như những câu chuyện tình đẹp trên đời này, chỉ có điều hơi thiếu phần đặc sắc. Không ai ngờ con người trầm tĩnh như Diêu Thiên Bình khi mắc vào lưới tình bỗng chốc cũng biến thành kẻ si tình đến vậy.
Éo le thay, chính vào ngày đại hỉ, ngày Lê Hồng đã hứa sẽ trao thân gửi phận cho anh thì cô lại bí ẩn mất tích, thêm vào đó là sự xuất hiện ngay trước mắt Diêu Thiên Bình cảnh tượng hãi hùng không thể tin nổi kia.
Nghe xong câu chuyện của Diêu Thiên Bình, Thẩm Lực trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Thiên Bình à, có thể tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là giấc mộng mà thôi. Chẳng phải sáng nay cậu đã nói với mình, con người khi mệt mỏi quá dễ xuất hiện chứng liệt khi ngủ đúng không nào? Rất có khả năng cậu cũng mắc chứng này cũng nên.
Nói là như thế nhưng trong thâm tâm Thẩm Lực biết chắc chắn hơn ai hết, an ủi bạn như vậy hơi khiên cưỡng. Bởi những gì xảy ra đối với Diêu Thiên Bình cũng ngẫu nhiên xảy ra với anh sáng nay.
Lẽ nào Lê Hồng chính là hồn ma của Tần Nhược Yên? Tại sao đã lâu như vậy mà hồn ma của Tần Nhược Yên còn tới bám riết họ chứ? Lẽ nào hồn ma của Tần Nhược Yên oán hận Thẩm Lực bởi ngày xảy ra chuyện không hay với cô anh đã tới chậm nên không cứu được cô?
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện trong đầu đã khiếm Thẩm Lực giật nảy mình. Từ nhỏ anh đã không tin những câu chuyện ma vớ vẩn thế mà vào thời điểm này ý nghĩa đáng sợ ấy lại lởn vởn trong óc anh.
Cậu bạn Diêu Thiên Bình ngồi bên cứ chậm rãi lắc đầu. Cuối cùng anh mở nắm đấm cứ nắm chặt từ đầu đến giờ ra. Anh nói:
- Thẩm Lực à, đây là thứ mình tìm được bên ngoài cửa phòng ngủ đấy.
Trong tay Diêu Thiên Bình lúc này là chiếc dây buộc tóc màu hồng phấn.