Chương 28

Tác giả: Lục Manh Tinh

Bình thường Quan Hề rất sợ mấy con rắn rết và chuột kia, nhất là sâu lông, cho dù chỉ nhìn thấy trên màn hình cô cũng hét lên và chạy xa trăm mét.
Bây giờ bước đi trong những bụi cỏ rậm rạp, không biết bên dưới là cái gì, cả người cô cũng rờn rợn: “Có thể không đi có được không?! Anh đòi tiền thì mau gọi điện thoại cho người nhà tôi đi.”
Người đàn ông mặc quần áo đen kéo sợi dây trói cổ tay cô lại, vừa cột vừa nói: “Phía trước không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, đến nơi đó.”
“….. Cách đó không xa là bao xa vậy, tôi đi không nổi.”
Người đàn ông quần áo đen hừ một tiếng: “Sao cô phiền phức thế!”
“Vậy tôi còn cách nào khác hả!” Quan Hề không chịu đi tiếp, giận đùng đùng nói: “Rốt cuộc ở đây là đâu, mắt cá chân tôi bị cỏ quẹt qua quẹt lại, rất đau đó.”
Hôm nay cô mặc quần jean, là loại chín phân để lộ mắt cá chân, quả thật lúc này làn da trắng nõn của cô đã thảm đến mức không nỡ nhìn.
Quan Hề: “Anh trai à, anh có thể dứt khoát chút được không, chúng ta ở lại chỗ này được không? Anh yên tâm, sau khi anh nhận được tiền tôi chắc chắn sẽ không truy cứu chuyện này nữa, hơn nữa bây giờ tôi cũng không thấy bộ dạng của anh ra sao, sau này chúng ta sẽ không có bất kì sự uy Hi*p gì nữa.”
Người đàn ông quần áo đen lạnh lùng hừ một tiếng: “Líu ra líu rít, quả nhiên là một người phụ nữ xấu.”
“…”
“Người như cô đúng là mặt dày trơ trẽn, cô nói xem cô có tư cách gì mà hưởng thụ những thứ cô có bây giờ, cô dựa vào cái gì mà ςướק của người khác chứ!”
Quan Hề hơi kinh ngạc, càng cảm thấy kì lạ.
Thật ra thì, người đàn ông bịt kín đầu mặc quần áo đen từ đầu đến chân này cho cô một cảm giác rất mơ hồ. Nói anh ta ςướק sắc, anh ta vốn chẳng ᴆụng vào cô, còn ra sức mắng cô nữa.
Nói anh ςướק tiền, mở miệng ra lại chỉ cần mười triệu? Hơn nữa đã qua rất lâu rồi, hình như không có ý định gọi điện thoại. Tín hiệu ở nơi thế này chắc chắn không tốt, nếu tiếp tục đi vào trong thì sao mà gọi điện thoại được.
Nói như vậy thì có lẽ anh ta chỉ đơn giản là một tên sát nhân biến thái…… Cả người anh ta từ trên xuống dưới đều toát lên sự ngờ nghệch, không hề biến thái chút nào.
Vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Quan Hề kết hợp những lời anh ta nói từ đầu đến giờ, hỏi thăm dò: “Anh có quen biết Ngụy Tử Hàm không.”
Cô dừng lại, mặc dù trong lòng cảm thấy suy đoán này có hơi quá đáng, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Hoặc là Quan Oánh?”
Người đàn ông đi phía trước lập tức dừng bước, anh ta bất ngờ quay phắt lại, hoảng loạn nói: “Cô nói nhăng nói cuội gì đó! Tôi không biết Quan Oánh gì gì đó!”
“À, được rồi, tôi chỉ hỏi chơi chút thôi.”
Phải, là quen biết với Quan Oánh….
Cũng đúng, có thể quen biết Ngụy Tử Hàm cũng không phải là dạng người bình thường, không thể nào nói ra mấy lời đòi mười triệu tiền chuộc mơ hồ thế này. Trái lại là Quan Oánh, có lẽ những người quen biết cô ta trước đây không quá hiểu biết về gia thế của nhà họ Quan, chỉ đơn thuần cảm thấy gia đình này rất giàu có.
Suy nghĩ của “tên bắt cóc” này hạn hẹp, cho rằng mười triệu chính là một con số trên trời.
Sau khi biết, Quan Hề có hơi bất ngờ, vì cách người này nói chuyện hoàn toàn là đang bất bình thay Quan Oánh, oan ức thay cô ta. Nhưng nếu không phải Quan Oánh cho anh ta cảm giác này, sao anh ta lại có địch ý với cô như vậy được.
Quan Hề nhíu mày, hình như bình thường Quan Oánh không biểu hiện quá gay gắt với cô, nên….. Chỉ là giấu trong lòng thôi à?
Quá thú vị, tạm thời không nói đến việc dáng vẻ mềm mềm yếu yếu vô hại của Quan Oánh có phải là giả vờ hay không, cho dù cô ta thật sự không phải là người đơn thuần, cho dù cô ta thật sự hận cô thì chắc cũng không đến nổi ngu xuẩn để người này đến ám sát cô đâu.
Người đần độn này, để lộ nhiều sơ hở, đúng là một tên lỗ mãng.
Vậy chẳng lẽ anh ta tự nguyện làm?
Chỉ có mỗi khả năng này.
Như vậy là anh ta không ςướק sắc, không ςướק tiền cũng không dám Gi*t cô, nhưng đưa cô đến một nơi khỉ ho cò gáy này, có phải là muốn để cô….. Tự sinh tự diệt không.
Cả người Quan Hề lập tức trở nên căng thẳng, chỗ này trông giống như rừng nguyên sinh, rất dễ lạc đường hoặc gặp phải thú dữ…. Nếu anh ta bỏ mặc cô tại đây, có thể cô sẽ không tìm được đường ra mà ૮ɦếƭ ở chỗ này.
Quan Hề lấy lại phản ứng, trong chớp mắt liền tiến lên kéo quần áo của tên đàn ông này: “Chuyện đó, tôi thật sự đi không nổi nữa, có thể nghỉ ngơi chút không.”
“Không thể.”
“Vậy dù sao anh cũng phải đi về phía trước, hay là anh cõng tôi đi, tôi mệt mỏi thật đó.”
Người đàn ông quần áo đen im lặng nhìn cô hai giây, giận dữ nói: “Cô xem tôi là cái gì hả! Thú cưng để cưỡi sao! Bây giờ đang là bắt cóc! Bắt cóc đấy! Cô đàng hoàng chút cho tôi!”
Quan Hề: “Vậy anh để tôi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa rồi đi!”
Dứt lời, cô liều mạng kéo sợi dây trói đi đến một gốc cây, ngồi xuống đó.
Người đàn ông quần áo đen không nói gì, chỉ đứng bên cạnh cô, ngứa răng với bộ dạng cao quý của cô.
“Anh ngồi đi, đứng làm gì, không mệt à.”
Người đàn ông quần áo đen lạnh lùng hừ một tiếng, không thích ngồi bên cạnh cô. Nhưng quả đúng là rất mệt, anh ta định ngồi xa một khoảng mà lại sợ cô chạy mất. Vị trí này chưa đi vào quá sâu, cô vẫn có thể tìm được đường đi ra ngoài.
Tên quần áo đen xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong đầu Quan Hề xoay chuyển trăm vòng, lúc ấy Giang Tùy Châu gọi điện thoại cho cô, chắc chắn anh đã nhận ra điều bất bình thường, hẳn là đã gọi người đến. Nhưng không thể nào nhanh như vậy, nên cô phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
Xoạt xoạt ——
Ngay tại lúc này, cô đột nhiên nghe tiếng cỏ dại bị đạp.
Có người à?
Cô hơi kinh ngạc, lập tức ngước mắt nhìn, khi nhìn thấy người đến, cô thật sự sợ đến mức ngây người.
Giang Tùy Châu?!!
Sao anh xuất hiện ở đây nhanh như vậy chứ!
Anh đưa người đến cứu cô, thế mà anh đã đưa người đến cứu cô rồi!
Ánh mắt Quan Hề sáng lên, lập tức đứng bật dậy. Người đàn ông quần áo đen bên cạnh cũng phải hiện động tĩnh, ngay tại giây phút anh ta nhìn thấy Giang Tùy Châu, lập tức trở nên luống cuống.
Anh ta biết người đàn ông này, rất lâu trước kia khi anh ta đến tìm Quan Oánh, muốn đưa cô quay về, nhưng lúc ấy Quan Oánh sống ૮ɦếƭ không chịu, còn trốn vào trong xe của người đàn ông này.
Khi đó người đàn ông này còn uy Hi*p anh ta, nói muốn gọi công an đến bắt anh!
Anh ta lập tức dứng dậy kéo Quan Hề lại, nhanh chóng lấy một con dao nhỏ trong túi ra: “Đứng lại! Anh mà tới….. Tôi sẽ Gi*t cô ta!”
Quan Hề ngẩn người, dao? Tên lỗ mãng này còn mang theo dao hả!
Giang Tùy Châu lần theo dấu vết cây cỏ bị đạp để đến đây, lúc tới nơi đột nhiên thấy Quan Hề ngồi bình yên, anh đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảnh tượng ở giây tiếp đó lập tức khiến lòng anh căng đau.
“Tôi không tới gần, anh buông dao xuống!”
Tay người đàn ông quần áo đen run rẩy, anh ta thật sự muốn diệt trừ Quan Hề, nhưng anh ta cũng không dám làm điều đó, nếu không cũng sẽ không lằng nhằng đến bây giờ.
Thật ra thì ban đầu lúc anh đi theo xe cô cũng hoàn toàn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, nhưng hiếm khi cô đơn lẻ một mình, anh ta có có hội đến gần cô. Thế là sau đó đầu óc loạn lên, lập tức tiến về trước chặn cô lại.
Anh ta rất muốn giúp Quan Oánh lấy hòn đá cản đường Quan Hề này ra, nhưng quả thật anh ta không dám Gi*t người, cuối cùng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh ta đưa cô đến nơi núi rừng hoang vu này, để cô tự sinh tự diệt.
Nhưng cho dù là tự sinh tự diệt, trong lòng anh ta vẫn rất sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến chỉ cần Quan Oánh không phải đau lòng hay khổ sở nữa, anh ta làm cái gì cũng được, một bên không dám làm, một bên lại do dự không quyết định được.
“Ma mới tin anh.” Người đàn ông quần áo đen, cũng chính là Phương Chí Hoành nói, “Anh, cút xa ra cho tôi.”
Dao có hơi sắc bén, cảm xúc anh ta đang kích động, lưỡi dao vô tình rạch lên da, tạo ra một đường đỏ nho nhỏ trên cổ cô.
Đồng tử trong mắt Giang Tùy Châu co lại, anh lùi về sau một bước: “Được, anh đừng làm tổn thương cô ấy.”
Phương Chí Hoành hít sâu một hơi lấy lại sự tĩnh táo, cắt lấy một đoạn dây từ sợi dây đang trói tay Quan Hề ném qua đó.
“Bây giờ anh vứt điện thoại trên người đi! Tự cột tay mình lại, trói thật chặt! Phải là nút ૮ɦếƭ! Tôi đang xem đây!”
Quan Hề vốn đang vui vẻ vì Giang Tùy Châu đến rất nhanh, nhưng lúc này chỉ thấy mỗi bóng dáng anh ở đây, trong lòng lạnh đi.
Chuyện gì đây, sao chỉ có một mình anh, chẳng phải nên đưa một nhóm người thật đông đến đây sao?!
Không lẽ…. Hậu viện còn chưa đến, anh đã tự mình xông vào?
Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu vứt điện thoại đi, sau đó tự trói tay mình, không biết có cảm xúc gì.
Vừa nghĩ đến không biết Nhị Cẩu ngốc như vậy từ lúc nào, trong lòng lại không thể đè nén sự sợ hãi nổi nữa.
Phải chăng anh quá lo lắng cho cô nên mới sốt ruột đến thế sao?
Phương Chí Hoành thấy Giang Tùy Châu phối hợp trói tay mình lại, lúc này mới hơi yên tâm. Vì anh ta không chắc mình sẽ đánh được người đàn ông trước mắt, lỡ chẳng may anh không màng tất cả, lao thẳng về phía trước, lấy đồ che mặt của anh ta ra, nhận ra anh ta thì sẽ không tốt.
“Đi!” Phương Chí Hoành kề dao đến phần eo của Quan Hề, vừa buộc cô đi về hướng trước mặt, vừa quay đầu nhìn chằm chằm Giang Tùy Châu, “Anh không được đến gần! Nhưng cũng không được rời khỏi tầm mắt tôi, nếu không tôi sẽ ra tay.”
Cục diện hiện tại vượt quá dự đoán của Phương Chí Hoành, nghĩ tới nghĩ lui, anh ta cảm thấy hay là cứ đưa hai người này vào chỗ rừng sâu. Như vậy thì Giang Tùy Châu không cách nào quay về tìm được điện thoại, anh cũng sợ mình làm tổn thương Quan Hề nên chỉ đành đi theo họ mà thôi.
Hơn nữa, từ nhỏ anh ta đã có kinh nghiệm sinh sống trong rừng rậm, anh ta không sợ. Nhưng anh thiếu gia và cô tiểu thư này thì không giống vậy, đến lúc đó anh ta cứ trực tiếp chạy mất, họ có thể sống mới là chuyện lạ đó.
Quan Hề nửa bị kéo nửa bị đẩy đi vào chỗ sâu trong khu rừng rậm rạp này, đi được một lúc lâu, sắc trời dần tối xuống, trời bắt đầu mưa. Mặt đất vốn đã trơn, lại thêm cả mưa, Quan Hề suýt đã không đi tiếp được nữa.
“A —-“ Nước mưa tạt vào mắt khiến Quan Hề không mở mắt ra được, trượt chân, cả người khuỵu xuống.
Phương Chí Hoành thấy cô ngã thì lập tức đưa tay tóm lại, lúc này, tay cầm dao của anh ta cũng rút lại.
Chính là thời điểm này!
Giang Tùy Châu bắt đúng thời cơ, nhanh chóng vọt lên. Mưa rất lớn, Phương Chí Hoành không nghe được âm thanh.
Eo anh ta bất thình lình chịu một cú đá mạnh, cơ thể nặng nề bay ra ngoài, ngã rầm xuống đất, dao cũng rơi vào trong bụi cỏ sau cái ngã của anh ta.
Giang Tùy Châu không bỏ qua dù chỉ một khắc, sợi dây trên cổ tay được buộc theo phương pháp đặc biệt, thoạt nhìn có vẻ như trói rất chặt, nhưng thực tế chỉ cần kéo sợi dây thì nó đã bung ra, anh cởi trói rồi vọt đến bên cạnh Phương Chí Hoành.
Phương Chí Hoành gấp gáp đứng dậy, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người ta bổ nhào đến đánh tới tấp một trận. Anh ta cũng không phải dạng vừa, sau khi phản ứng kịp, lập tức bắt đầu phản kích!
Quan Hề từ dưới đất bò dậy, cô lau mặt, thấy hai người đàn ông đang đánh nhau trong màn mưa cách đó không xa, âm thanh mưa rất lớn, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng đánh đấm và tiếng kêu rên đau đớn.
Lòng Quan Hề nóng như lửa đốt, nhưng cô biết lúc này mình qua đó cũng chỉ làm ảnh hưởng đến anh mà thôi.
Cô chỉ đành đứng tại chỗ, liều mạng cắn vào nút kết dây trên tay mình!
Cuối cùng, sợi dây cột chặt cứng cũng bị cô cắn lỏng ra. Cô vứt sợi dây đi, tìm một tảng đá, nhấc chân muốn lao đến. Song vào chính lúc này, hai người đang hung hăng đánh nhau ở kia đột nhiên trượt ngã, cả hai cùng lăn xuống sườn núi bên dưới!
Quan Hề hét lên: “Giang Tùy Châu!!”
Tất cả mọi thứ đều rất im lặng, chân Quan Hề mềm nhũn, nước mắt lập tức trào ra. Cô chảy lảo đảo đến nơi họ rơi xuống, trong khoảng khắc đó, lòng cô ngoài sự hốt hoảng và hoảng sợ ra, chỉ còn lại sự trống rỗng.
“Giang Tùy Châu! Giang Tùy Châu —–“
Cô kêu lớn tiếng, nhưng âm thanh của con người lại trở nên nhỏ bé không đáng kể trước thiên nhiên to lớn.
Nỗi sợ của Quan Hề đạt đến cực điểm, nhưng có lẽ là quá sợ hãi, nên cô càng có can đảm hơn. Cô bất chấp mưa to, ôm những cây lớn bên cạnh, bắt đầu đi từng chút từng chút xuống dưới sườn núi.
Dù sao một mình cô ở lại đây cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đã như vậy còn không bằng đi tìm anh thì hơn.
Cô không thể chờ ở đây, chịu đựng cảm giác trăm móng cào tim được.
Con đường này rất khó đi, Quan Hề chật vật không thôi, trong lúc vô tình không bám vào thân cây kịp, cả người tuột thẳng xuống.
“A —–“
Rầm!
Trượt xuống cả một đường dài, cuối cùng cô ngã trên một tảng đá.
“Ưm….” Đau, cả người đều đơn đớn.
Quan Hề không biết trên mặt mình bây giờ là nước mắt hay nước mưa, cố nhịn đau bò dậy.
“Quan Hề?!”
Là giọng nói quen thuộc, Quan Hề ngẩn người, lập tức nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Giang Tùy Châu đang ngồi cách đó không xa, còn tên đàn ông quần áo đen thì đang nằm sải lai ở nơi xa hơn.
Quan Hề nghẹn ngào, lập tức bò đến bên cạnh Giang Tùy Châu, ngã vào vòng tay anh: “Nhị Cẩu —–“
__
Lời tác giả:
Giang:???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc