Chiêu Hà vừa rời khỏi Vọng Quân thì có khá đông người vây quanh trò chuyện hỏi thăm nàng . Nàng để mặc cho mọi người kéo nàng đi chỗ nọ, chỗ kia . Chiêu Hà biết có ánh mắt lấp lánh của Vọng Quân đang theo dõi cô . Và cô tránh không để mắt mình gặp phải mắt anh.
Sự bất bình và giận dữ của anh khiến cô tràn ngập một nỗi sợ hãi . Và cô cố gắng kiềm chế một cơn hoảng loạn.
Làm sao mà cô phải sợ hãi kia chứ ? Cô chẳng làm điều gì phải xấu hổi với anh cả . Cô không bỏ Vọng Quân, mà ngược lại . Chính anh ta là người đã cho cô một bài học về sự lừa dối . Thế thì anh ta không sợ cô thì thôi, lấy cớ gì cô phải sợ anh ta kia chứ ?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ về anh, thì bất giác có ai đó nắm lấy cánh tay nàng và lôi đi . Quay phắt lại, nàng giât. mình khi phát hiện ra anh . Trời ! Anh đã đến gần nàng khi nào mà nàng chẳng hay.
- Anh lôi tôi đi đâu thế ?
- Đi theo tôi.
- Tôi không khát nước.
- Tôi không có dẫn cô đi uống nước.
- Vậy đi đâu ?
- Tôi dẫn cô đi đến một chỗ nào đó rất riêng tư.
- Tôi không thích.
- À ! Hay là cô thích khiêu vũ ?
Cô thì thào, giọng khàn đặc:
- Không . Tôi cũng không thích đâu.
Anh đáp ngọt xớt :
- Thế thì tốt . Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.
Cô ՐêՈ Րỉ vô vọng:
- Chuyện riêng à ?
- Phải.
Cô liếc nhìn đi chỗ khác cố tìm Hào Nam một lần nữa . Cô cảm thấy mình như một con tàu trong cơn bão, tìm kiếm đến tuyệt vọng cái mỏ neo . Cô lắp bắp đến tuyệt vọng:
- Tôi không thể đi bất cứ nơi đâu, hay làm bất cứ việc gì với anh . Tôi còn phải tiếp khách.
- Thế tôi không phải là khách hay sao ? Cô đừng có đối xử bất công với tôi quá đấy.
- Anh là khách của cha mẹ tôi.
Bất giác, anh hất mặt về phía trước, hỏi một cách dữ tợn:
- Cái gã đàn ông kia là ai thế ? Tôi thấy hắn cứ nhìn chằm chằm cô tự nãy giờ . Và lượn qua lượn lại từ nãy giờ không biết mệt mỏi thế.
Vẻ thờ ơ của nàng trước câu hỏi của anh làm anh điên tiết lên . Anh lắc mạnh vai nàng:
- Hắn là ai vậy ?
Chiêu Hà hất mặt, nhìn chằm chằm vào anh ta:
- Anh có dây thần kinh không vậy ? Anh lấy quyền gì mà anh hỏi tôi với cái giọng trịch thượng như thế ? Vài tuần trước, anh đã bước ra khỏi cuộc đời của tôi . Anh nhục mạ tôi trước mặt mọi người . Bây giờ anh nghĩ anh có thể quay lại hạch sách tôi hay sao ? Tôi nghĩ tôi không có nhiệm vụ trả lời với ông, anh ấy là ai . Tôi nói lại lần cuối . Tôi không thể đi với anh được . Anh hãy tìm cách khác để tiêu khiển cho bản thân anh.
Vọng Quân giận dữ:
- Được thôi . Anh đồng ý . Anh sẽ cho em một giờ đồng hồ để tiếp khách .Miễn sao đêm nay, em đi với anh là được.
Thấy lời nói của anh có vẻ như đang ra tối hậu thư . Cô hỏi với vẻ thách thức:
- Nếu tôi không đi thì sao ?
Đôi mắt Vọng Quân lạnh lùng:
- Thì tôi sẽ nói cho cha mẹ cô biết những điểm xấu về cô . Lăng nhăng với chồng người ta... chắc cô biết tôi nói ai ? Quân Phát đấy . Và dễ dãi để tôi ôm trong vòng tay . Tôi sẽ la lên trong buổi tiệc này cho mọi người cùng nghe, xem cô có còn lấy chồng được nữa hay không ?
Hoàn toàn sững sốt với những gì anh vừa nói . Mặt cô tái nhợt đi . Cô nhìn trừng trừng vào gương mặt điển trai kia, người đã làm cô đau khổ và bây giờ còn muốn ђàภђ ђạ cô.
Ánh mắt tàn bạo của anh vẫn nhìn nàng không chớp.
Chiêu Hà kêu lên cay đắng:
- Anh hay lắm !
Anh đốp ngay:
- Thế thì sao ?
Chiêu Hà nói không ra hơi:
- Coi như tôi thua anh . Tôi sè làm bất cứ việc gì, nếu anh hứa giữ kín những việc của tôi làm với cha mẹ tôi.
- Tôi hứa . Tôi muốn cô đi với tôi đêm nay.
Chiêu Hà rầu rĩ đồng ý:
- Được thôi - Cô vừa nói vừa sửa lại mái tóc với những ngón tay run rẩy.
Hào Nam tiến gần đến chỗ họ, anh lên tiếng nói:
- Chiêu Hà ! Anh tin là đã đến lượt anh khiêu vũ với em rồi.
Vừa nói, Hào Nam vừa liếc nhìn Vọng Quân.
Vọng Quân vẫn bình thản:
- Chiêu Hà ! Điệu nhảy tiếp theo là của tôi đấy nhé.
Hào Nam Cầm tay Chiêu Hà . Anh cau mày, rồi nói:
- Chiêu Hà ! ANh không ngờ là em biết Vọng Quân . Làm sao mà em quen được với hắn ta thế ?
Cô né tránh, vì sợ phải giải thích dài dòng, nên cô nói dối:
- Là cha biết ông ta.
- Anh biết điều đó, vì ông ta thường xuyên đến công ty của cha để trao đổi làm ăn . Nhưng nhìn cái cách của em nói chuyện với ông ta, anh có linh cảm như hai người đã quen nhau từ trước, chứ không phải quen qua buổi tiệc hôm nay . Có phải hắn là...
- Anh đừng đoán mò
- Anh không có thói quen nói xấu người khác, nhưng Vọng Quân là một người đàn ông rất ư là lãng mạn . Anh ta thay người tình như thay áo đấy.
- Em biết . Nhưng em là gái đã có chồng.
Hào Nam kéo Chiêu Hà lại gần hơn:
- Chiêu Hà ! Anh rất tiếc . Sở dĩ hôm đó anh không dám mở lời, bởi vì anh biết quyết định của cha em có uy lực đến chừng nào . Anh không phải là loại đàn ông nhút nhát . Nhưng bây giờ anh chỉ cầu mong cho cuộc hôn nhân của em và Tử Bình không xảy ra.
- Hào Nam ! Hãy quên chuyện cũ đi anh . Cho dù em có lấy ai thì em vẫn luôn luôn xem anh là một người bạn tốt.
- Nhưng...
Chiêu Hà cắt ngang lời:
- Nào ! Hãy nhảy đi anh . Đừng có đứng như trời trồng như thế giữa sàn nhảy . Anh có biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về phía chúng ta hay không hả ?
Hào Nam im lặng, từng bước dìu Chiêu Hà vào thế giới khiêu vũ muôn màu .
Lạ thay, Chiêu Hà chẳng thấy êm ấm chút nào trong vòng tay của Hào Nam, mà nàng chỉ có cái cảm giác nhẹ nhõm khi điệu nhảy kết thúc.
Vọng Quân đã có mặt bên cạnh nàng tự lúc nào:
- Xin lỗi anh nhé . Bây giờ đã đến lượt tôi nhảy cùng cô em xinh đẹp này rồi.
Vọng Quân dắt cô đi chỉ sau một cái gật đầu của Hào Nam.
Vọng Quân gặng hỏi:
- Em đang nói chuyện yêu đương với anh ta đấy à ?
Sự giận dữ trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy bị tổn thương . Nhưng cô cố gắng tảng lờ điều đó :
- Tôi không cần phải trả lời câu đó.
Vọng Quân im lặng.
Chiêu Hà tiếp:
- Tôi sẽ không đi đâu với anh cả, nếu anh chỉ toàn lăng mạ tôi.
Anh mỉm cười chế nhạo:
- Có khi lăng mạ là tất cả những gì cô đáng đấy.
Cô ngước lên nhìn bộ mặt đang giận dữ của anh . Cô nói một cách chán nản:
- Anh luôn luôn khư khư một cái nhìn tồi tệ về tôi, Vọng Quân à . Đối với anh tôi chẳng có gì tốt cả.
-Tôi thật không ngờ cô lại là con gái cưng của ông Thịnh Phước đó.
- Điều đó chẳng có gì quan trọng cả.
- Chiêu Hà à ! Tôi còn rất nhiều chuyện muốn thảo luận với em.
Anh kéo cô l ại gần hơn trên sàn nhảy, bất chấp những sự chú ý mà họ có thể gây ra . Họ chuyển động cùng nhau, cơ thể họ ᴆụng chạm vào nhau, cằm anh tì lên mái tóc cô . Thật là nực cười ! Tất cả những điều ấy chỉ làm cho cô cảm thấy dễ chịu mà thôi.
Cô cảm giác được tim anh cũng đập mạnh như cô . Đôi tay anh gắn chặt cô vào những cơ bắp rắn chắc trên Ⱡồ₦g иgự¢ anh, khiến cô cảm thấy nghẹt thở . Một sự nghẹt thở dễ chịu vô cùng . Hơi hướm đàn ông quen thuộc của anh làm cô ngây ngất . Cô vẫn hiểu được là cô nhớ anh vô cùng . Cơn run rẩy tăng lên khi bất thình lình, môi anh chạm vào đôi gò má mịn màng của cô.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh hỏi:
- Cô có công nhận là cô thích tôi không, Chiêu Hà ?
Cô la lên:
- Bây giờ không phải là lúc tôi nói chuyện yêu đương với anh.
- Không được.
- Anh không có quyền ra lệnh với tôi.
- Tôi có quyền . Lúc trước, tôi chưa có dịp nói với cô . Nhưng bây giờ, tôi sẽ nói . Chiêu Hà ! Tôi yêu em
Chiêu Hà giận dữ:
- Anh đã nói điều này với bao nhiêu cô gái giàu sang rồi hả ?
Anh giận dữ nhìn nàng bằng đôi mắt rực lửa:
- Tôi cấm em nói với tôi những lời như thế.
- Tại anh buộc tôi nói mà thôi.
Nói dứt câu, Chiêu Hà đã vụt ra khỏi vòng tay của anh khi điệu nhạc chưa dứt.
Nàng chạy nhanh lại bàn, cầm lấy chai rượu rót ly này đến ly khác uống sạch.
Men rượu cay nồng, đắng chát đối với nàng bây giờ chẳng là gì cả.
Uống .. uống .. thật nhiều để quên đi sự hiện diện của anh trong buổi tiệc hôm nay
Nàng mỉm cười chua chát . "Anh chưa bao giờ nói yêu cô, nhưng hôm nay anh lại nói . Anh nói khi địa vị của cô đã thay đổi"
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy đau đớn vô cùng . Nàng lại uống, uống cho tới khi chẳng biết trời trăng gì cả.
Ông Thịnh Phước dìu con gái về phía bãi đậu xe, theo sau là Vọng Quân.
Ông cầm tay Vọng Quân:
- Vọng Quân này ! Tôi nhờ cậu đưa con gái của tôi về giùm nhé . Đường về khuya vắng vẻ quá, mà con gái của tôi lại say mèm . Tôi không yên lòng để nó về một mình . Tôi sẽ nhờ nhân viên của tôi mang xe của nó về nhà sau, có chịu không ?
- Dạ, cháu rất vui lòng.
Ông Thịnh Phước vỗ mạnh vào vai Vọng Quân, cất giọng thân thiện:
- Tôi cám ơn cậu . Chiêu Hà được nuông chiều nên nó lơ đễnh lắm . Tôi sợ nó làm phiền cậu.
- Không có gì đâu, bác à . Cũng thuận đường về nhà của cháu thôi mà.
- Mà này ! Cậu thấy buổi tiệc hôm nay thế nào ?
- Dạ, thành công tốt đẹp, bác à.
- Cậu nhận xét gì về con gái tôi ?
- Chuyện này để cháu nói với bác sau nhé.
- Con nhỏ nhà tôi hư quá . Không hiểu hôm nay có chuyện gì mà nó lại uống nhiều rượu như thế.
- Có lẽ cô ấy vui.
- Thôi . Cậu về đi . Chuyện con gái tôi để ngày mai hẳng nói nhé.
- Dạ . Cháu chào bác.
Chiêu Hà bây giờ mới lên tiếng:
- Con về nha ba.
Ông Thịnh Phước gật gù:
Vọng Quân dìu Chiêu Hà bước vào xe của anh . Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi hai cánh cổng lớn rực rỡ ánh đèn màu và khuất dần trong bóng tối xa xa.
Gió mát bên ngoài khiến Vọng Quân sảng khoái và dễ thở hơn . Một ngày thật thú vị và nhiều bất ngờ.
- Ề ! Dừng xe lại.
Vọng Quân quay sang Chiêu Hà, nhăn nhó:
- Trời ơi ! Chuyện gì nữa đây ?
- Tôi bảo dừng xe lại mà.
- Nhưng để làm gì kia chứ ?
- Mặc tôi . Tôi không muốn ngồi chung xe với anh.
- Cái gì ?
- Tôi muốn xuống xe . Tôi có nói tiếng tây đâu mà anh không nghe chứ.
- Trời ơi ! Nếu cô nói tiếng tây thì tôi cũng nghe được mà . Đằng này, cô nói chuyện khó nghe hết sức . Thật chướng tai.
- Bây giờ, anh có chịu dừng xe không ?
Một tiếng rít vang lên trong đêm vắng nghe rợn người . Chiếc xe đột ngột dừng lại . Vọng Quân mở cửa, bước ra ngoài . Anh gầm lên:
- Nào ! Cô muốn gì ? Muốn về thì về đi . Đi đi !
Chiêu Hà mở cửa xe chui ra . Cô tìm một tảng đá ngồi xuống
- Tại sao anh lại có mặt trong buổi tiệc của gia đình tôi ?
- Rõ là ngớ ngẩn ! Là do cha mẹ cô mời tôi hẳn hoi . Bộ cô tưởng tôi là kẻ hát mướn mua vui hay sao ?
Chiêu Hà đứng lên, cô loạng choạng bước đến gần Vọng Quân . Lúc này, anh đang tựa người vào thân cây . Cô chằm chằm nhìn anh:
- Anh có biết tôi căm thù anh lắm không ?
- Không biết . Tôi cứ ngỡ là cô yêu tôi.
Chiêu Hà bật cười nghiêng ngửa . Suýt...
tí nữa thì cô té nhào về phía trước, nếu không có đôi tay Vọng Quân đưa ra giữ lại.
- Đừng nói nhảm nữa . Về được chưa cô tiểu thư lang thang ? Đứng đây nghe cô nói nhảm, chắc một hồi tôi phát điên theo cô quá.
Chiêu Hà loạng choạng bước . Cô cất giọng rè rè:
- Không về . Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh.
- Nhưng tôi thì chẳng thích nói chuyện với cô trong tình trạng say khướt thế này.
- Anh dám...
Chiêu Hà sấn tới . Nhưng cô bước được vài bước đã khựng lại . Cô rùng mình rồi phát nôn mửa tung tóe đầy ra phía trước . Cũng may là cả hai cũng né kịp, chứ không thì sẽ không biết ra sao đây . Không biết cô chịu đựng nổi hay không.
Vọng Quân nhanh tay đỡ lấy Chiêu Hà . Đôi tay chắc nịch của anh giữ lấy đôi vai run run của cô, miệng lẩm bẩm :
- Hôm nay là ngày gì không biết.
Chiêu Hà cất giọng ỉu xìu:
- Mệt quá đi mất ! Về được rồi, tôi muốn uống nước . Trong bụng tôi không còn thứ gì để cho ra nữa đâu.
Chiêu Hà đứng lên . Vọng Quân dìu cô ngồi vào xe . Rất cẩn thận, anh dùng khăn tay lau khô nước mắt, nước mũi và không quên xức dầu cho cô.
Giọng anh có vẻ lo lắng và dịu hơn:
- Thấy thế nào, hả ?
- Ổn rồi . Ở bên cạnh anh thì đâu có dễ dàng ૮ɦếƭ chứ.
- Đừng nói nhiều nữa, nằm nghỉ đi . Khi nào đến nhà, tôi sẽ gọi cô đấy . Nghỉ ngơi một chút, cô sẽ cảm thấy khỏe lại ngay thôi.
Chiêu Hà không thể nào phủ nhận những cử chỉ ân cần lo lắng của anh dành cho cô khiến cô cảm động . Lẽ ra anh cứ thể bỏ mặc cô kia mà . Thật ra, Vọng Quân là người thế nào đây ? Mặc kệ anh ta là người thế nào, nàng không nên suy nghĩ nhiều cho mệt . Trong lúc cô như thế này có một người quan tâm đến cô, chăm sóc cho cô có lẽ hay hơn.
- Tại sao anh lại lo lắng cho tôi ?
- Vấn đề không phải là ghét hay không ghét, mà đối với bất cứ cô gái nào tôi cũng lo như vậy mà thôi.
Chiêu Hà ngả lưng vào thành ghế, nhắm nghiền mắt lại . Xe chạy một lúc, cô ngủ thi*p đi và ngoẻo cổ sang một bên . Vô tình đầu cô tựa vào vai anh . Tóc cô do gió lùa vào cửa xe, quấn quanh cổ anh phảng phất một mùi hương thoang thoáng dịu dàng.
Vọng Quân quay sang nhìn cô . Dưới ánh trăng, khuôn mặt của cô trông khi ngủ thật đẹp, thật hiền .