"... Tuổi nào vừa thoáng buồn đo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này... "
Chiêu Hà miên man chìm trong tình khúc buồn . Lời hát của cô ca sĩ nào đó phát ra từ chiếc máy cassette của căn nhà đối diện . Lời hát như oán trách nghiệt ngã của dòng đời.
Nàng không ngờ chỉ trong một tháng, nàng đã mất tất cả . Tình yêu . Tình bạn . Điều làm nàng đau đớn hơn cả là hai người bạn thân: Lam Giang và Tư Thục đều hiểu lầm nàng.
Trời ơi ! Nàng là một con nhỏ chuyên môn đi ςướק tình yêu của người khác ư ? ςướק Du Nam của Tư Thục . ςướק Quân Phát của Lam Giang và bây giờ nàng còn muốn ςướק Vọng Quân của Đông Sa hay sao ?
Người ta nói "Trong cuộc sống, cái đáng sợ nhất là sự cô độc" quả chẳng sai . Bây giờ, nàng cảm thấy cô độc một cách lạ lùng
Nàng hờ hững cầm lấy ống nghe, không hiểu sao đôi tay nàng lại bấm số máy gọi đến công ty cho Vọng Quân.
Bên kia đầu giây là giọng nói của một cô gái:
- Alô.
Nàng rụt rè:
- Cho tôi gặp ông Vọng Quân.
- Cô có hẹn trước không ?
- Không.
- Thật là tiếc, thưa cô . Giám đốc của tôi không bao giờ gặp những người không hẹn trước ,
- Hẹn trước ư ? Chiêu Hà suy nghĩ rất nhanh . Mồ hôi đã động thành giọt trên trán cô làm tay cô lạnh và ẩm ướt . Nếu cô xưng tên thật thì anh ta có chịu gặp cô không ?
Cô nói nhanh:
- Xin cô vui lòng nói với ông ấy là có Đông Sa cần gặp.
- Bêu kia đầu giây, giọng nói cô gái trở nên vui vẻ, thân thiết và cởi mở một cách lạ lùng.
- Đông Sa đó hả ? Trời ơi ! Chẳng phải chiều nay năm giờ, ông ấy và cô làm lễ đính hôn tại nhà hàng Mai Quế sao ? Ông ấy không có ở đây . Có lẽ ông ấy đến nhà hàng Mai Quế đấy.
Chiêu Hà buông rơi ống nghe thật nhanh . Nhìn lên đồng hồ đã bốn giờ ba mươi phút
Nàng gọi tắc xi chạy thẳng đến nhà hàng Mai Quế . Nàng cũng chẳng tài nào hiểu nổi, nàng đến đó để làm gì ? Chỉ biết rằng, con tim nàng nói thôi thúc nàng phải tới
Chưa đầy hai mươi phút sau, Chiêu Hà đã có mặt tại nhà hàng Mai Quế.
Xuống xe và bước nhanh vào nhà hàng . Người đông vui tấp nập, ăn mặc vừa đẹp, vừa model sang trọng.
Bây giờ, Chiêu Hà mới cảm thấy thật sự lo sợ . "Nếu ông ấy tống cổ mình ra khỏi nhà hàng thì sao ?
Cô lấy trong xắc tay chiếc khăn giấy, lau khô lòng bàn tay nhấp nháp mồ hôi . Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi cô bước vào nhà hàng.
Ở gian sảnh đầy cây cảnh của nhà hàng, một cô gái mặc bộ đồ lụa thô màu đỏ sẫm bước ra chào một cách hồ hởi.
Chiêu Hà cũng cười rạng rỡ rồi đáp lại:
- Tôi muốn gặp ông Vọng Quân . Ông ta có hẹn tôi ở đây
- Cô là...
- Là Đông Sa.
Cô gái phục vụ khi nghe đến tên Đông Sa càng tỏ ra thân mật và lịch thiệp:
- À ! Xin cô theo lối này . Ông ấy đang lo lắng vì sự đến muộn của cô . Gặp cô chắc ông ấy mừng lắm . Xin mời cô.
Chiêu Hà chẳng hiểu tại sao nàng lại mừng rỡ khi Đông Sa chưa xuất hiện ? Chiêu Hà mạnh dạn bước vào.
Căn phòng thật sang trọng . Khách khứa đã lác đác, nàng đảo mắt nhìn xem nhưng không thấy Vọng Quân đâu cả . Như hiểu được ý nàng, cô phục vụ trả lời:
- Ông ấy đang ở trong phòng chuẩn bị dành cho cô dâu, chú rể tương lai.
Chiêu Hà lại bước theo cô phục vụ . Vừa đi, cô ta vừa nói:
- Ông Vọng Quân đến đây khá sớm để chuẩn bị . Ông ấy quả là một người đặc biệt đẹp trai và hoàn hảo . Tôi nghĩ cô rất tốt số.
Đến trước một căn phòng nhỏ . Qua tấm cửa kính mờ mờ, ảo ảo, nàng đã thấy Vọng Quân đi qua, đi lại.
Cô phục vụ nói:
- Cô đứng đây, để tôi vào báo cho ông ấy rằng cô đã đến.
- Vâng . Cám ơn cô.
Cô phục vụ bước vào trong và cô ta bước ra ngay . Nhìn Chiêu Hà, cô gái nói:
- Cô vào đi ! Ông ấy rất mừng khi nghe tôi báo tin cô đã đến đây
Chiêu Hà nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng của Vọng Quân . Dường như đó là đỉnh Everes: Cao chót vót mà cô chưa bao giờ trèo lên đó . Cô có thể nói gì với anh đây ? Cô đã bị kích động khi nghe anh làm lễ đính hôn . Cô quá vội vàng và hồ đồ nên đã không chuẩn bị một điều gì cả . Hay là tôi đến đây để phụ anh lo việc đính hôn ? Đó là bổn phận của một con ở như tôi . Ôi, trời ơi ! Cô đã không hiểu được chính bản thân của mình nữa.
Nhận thấy cặp chân mày của cô gái phục vụ mỗi lúc mỗi nhướng cao thêm, Chiêu Hà quyết định rằng, chẳng có còn đường nào khác ngoài việc trơ mặt ra.
Dồn sức lực vào đôi chân mềm nhũn, cô bước lên phía trước . Nhưng trước khi cô thực sự bước lên một bước thì cửa phòng Vọng Quân bật mở . Anh đã xuất hiện trước mặt cô
- Đông Sa à ! - Anh đứng khựng lại và một thoáng sững sờ trên gương mặt anh.
Anh nhìn cô chăm chăm:
- Chiêu Hà ! Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ? Tôi đang chờ Đông Sa, cô đang làm gì ở đây thế này ?
- Tôi... tôi biết ông đang đợi cô Đông Sa...
Chiêu Hà nuốt nước bọt và tuyệt vọng ngước nhìn cô phục vụ, rồi nói tiếp:
- Tôi biết ông sẽ không gặp tôi nên tôi quyết định mượn tên Đông Sa . Tôi .. tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không ?
Tay cô run lẩy bẩy, mặt tái nhợt . Hình như Vọng Quân đã nhìn thấy sự đau khổ của cô, nhưng anh cố lờ đi . Cô cảm nhận như thế.
Anh nhăn mặt, đôi mắt anh khắc nghiệt và anh không hề có ý định mời cô vào phòng.
Bất chấp sự tò mò của cô phục vụ đang đứng nhìn, anh đáp côc. cằn:
- Cô có biết rằng, tôi bận rộn lắm không ? Cô không có việc gì để mà làm cái trò lừa bịp như thế để vào đây, Chiêu Hà à . Cô muốn cái quái quỷ gì thế ?
Hơi thở của Chiêu Hà như bị chặn lại . Quặn đau trong lòng иgự¢ . Khi cô hoàn hồn, cô lắp bắp ngay điều đầu tiên xuất hiện trong đầu óc cô:
- Tôi .. tôi muốn quay lại làm con ở cho ông . Bạn tôi lại bỏ tôi đi nữa rồi . Tôi .. tôi sợ...
Ánh mắt anh như quất vào cô, anh hét lên:
- Cô điên rồi ! Cô tự động bỏ đi chẳng nói một lời . Bây giờ, tôi lu bu bao nhiêu công việc, cô lại mò đến đây làm tốn thời gian của tôi để xin việc . Có thật tình là cô đến đây để xin việc không, hay điều đó cô mới tưởng tượng ra ?
- Tôi...
Cô gái phục vụ chen vào can thiệp:
- Thưa ông Vọng Quân . Ông có cần tôi gọi bảo vệ đến mời cô ta ra ngoài đường không ?
Vọng Quân bực mình trả lời:
- Cô hãy lui ra ngoài, lo việc của cô đi . Việc của tôi, không cần cô xen vào
Chiêu Hà biết rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô về cái việc cô quấy rối buổi đính hôn của anh hôm nay.
Cô bật khóc và nói trong nước mắt:
- Xin lỗ Vọng Quân . Toi sẽ đi ngay đây.
Ngay tức khắc, cô quay lưng và lao đi . Sự hoảng sợ đã khiến đôi chân lảo đảo của cô như mọc thêm cánh.
- Chiêu Hà ! Chờ một chút đã . Cô đứng lại mau.
Cô không nghe anh gọi gì cả . Máu dồn lên cả tai cô nên cô ù cả tai . Chỉ nghe lờ mờ dường như có tiếng anh kêu cô đứng lại, và cũng hình như có vài chục khuôn mặt trong phòng đang ngẩng lên nhìn theo nàng . Không biết thế nào mà cô cũng tìm được thang máy, rồi bấm nút và chạy thục mạng . Ngay ngưỡng cửa của nhà hàng, nàng lại đâm sầm vào một cô gái đang bước ngược chiều . Chẳng ai xa lạ, đó chính là Đông Sa . Chẳng thèm một lời xin lỗi , cô co giò chạy trối ૮ɦếƭ còn hơn bị quỷ sứ đuổi theo.
- Chiêu Hà ! Đứng lại ngay.
Vọng Quân vẫn đuổi theo và cho đến khi đối diện với Đông Sa, anh mới dừng lại.
Đông Sa tròn mắt:
- Kìa ! Anh làm sao thế ?
Anh hớt ha hớt hải nói:
- Đông Sa ! Anh xin lỗi em nha . Hôm nay, anh không thể làm lễ ra mắt em cùng mọi người được . Em hãy vào xin lỗi họ giùm anh.
- Anh đứng lại !
Đông Sa hét lớn lên:
- ANh tính bôi nhọ vào mặt tôi có phải không ?
- Anh xin lỗi em.
- Nếu anh mà bước đi thì đừng bao giờ quay về đây tìm tôi nữa.
- Anh sẽ giải thích với em sau.
Nói xong, anh quay đầu và bỏ chạy ra ngoài trời tối đen như mực
Đường phố đã lên đèn.
Chiêu Hà không đi thẳng về nhà, vì sự trống vắng ở đó chỉ làm cho nàng cảm thấy cô độc hơn
Chiêu Hà cảm thấy như mình đang phát điên lên . và cô phải lang thang thật lâu mới thoát khỏi cái cảm giác đó . Chắc hẳn có điều gì không ổn đang xảy ra với cô . Bằng không, tại sao cô lại hành động như vậy ?
Lúc cô đến gần bờ sông thì trời đã tối . Cô ngồi đó và khóc mãi cho đến khi mắt đỏ mọng và sưng húp lên . Ôi ! Nhục nhã vô cùng . Nhục nhã vô cùng.
Cô đã tìm ra điều gì không ổn đã xảy đến với cô, nhưng điều đó chỉ làm cho cô thấy tồi tệ hơn . Cô đã làm một điều ngu ngốc nhất trên đời khi đi yêu một người đàn ông mà anh ta không bao giờ thèm thừa nhận tình cảm đó . Một người đàn ông thẳng thừng tuyên bố rằng: Nếu anh lấy vợ thì chỉ lấy những người làm anh ta thăng tiến mà thôi . Mặc dù, anh đang đang làm giám đốc một công ty lớn . Ôi ! Lòng tham con người thật không đáy.
Cô ngồi trên một mỏm đá, ánh mắt thả xa xăm vào khoảng không gian đen ngòm trước mặt . Bao nhiêu buồn bực đang đè nặng trái tim cô . Một tiếng rên tắt nghẽn thoát ra khỏi bờ môi khô khốc của Chiêu Hà khi cô nhìn dòng nước tối thẳm . Cô biết chắc Vọng Quân ít nhiều gì cũng để ý đến cô, vì không có gã đàn ông nào chịu đưa một cô gái đi chơi nếu không có chút tình ý . Nhưng những cảm xúc của Vọng Quân chỉ một thứ tình cảm nhất thời . Anh chẳng có một tí tình yêu nào cả.
Nếu cô không làm cái chuyện ngu ngốc hôm nay phá hỏng buổi tiệc đính hôn của anh, thì có lẽ anh vẫn còn coi nàng là bạn và cũng thường xuyên rũ nàng đi chơi
Đi lang thang rồi cuối cùng cũng cay đắng quay bước về nhà . Sẽ thật là trống trải và cô đơn, nhưng nàng chẳng còn chỗ nào để mà đi nữa.
Đầu cúi gặp, đôi chân kiệt sức . Suýt tí nữa thì cô đâm phải vào một chiếc xe khi cô mò mẫm sang đường.
Một người đàn ông mở cưa? xe và gần như lôi cô vào trong xe:
- Chiêu Hà ! Cô đang làm gì thế hả ? Suýt tí nữa thì tôi đã Gi*t ૮ɦếƭ cô rồi, cô có biết hay không ?
- Tôi...
Cô ý thức được cái nhìn săm soi của Vọng Quân, nhưng cô không thể ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Tôi .. tôi không nghĩ là tôi sẽ gặp lại anh
Anh ngắt lời;
- Nếu không phải là tôi thì cũng sẽ là một gã đi mô tô khác ᴆụng ૮ɦếƭ cô rồi . Cô đã đi đâu suốt cả đêm vậy ? Tôi đi tìm cô khắp nơi, cô có biết hay không ?
Cô vẫn không chịu nhìn anh . Con tim cô đập điên cuồng . Phi một lúc lâu, cô mới cất lời lên được :
- Sao anh phải đi tìm tôi ? Tôi nghĩ anh sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa, sau buổi tiệc chiều nay.
Vọng Quân thở dài:
- Cô ngốc lắm, cô bé ạ.
Nói rồi anh đặt một tay lên má cô, xoay mặt cô về phía anh . Trong khi cô hít một hơi thở đau đớn, thì anh dí một ngón tay trên đường viền uyển chuyển của chiếc cằm cô và vuốt ve nhẹ nhàng lên làn môi đang run rẩy của cô . Cô nấc lên rồi quay phắt đi.
Anh nắm tay nàng lại . Và dường như anh giận dữ vì sự bỏ đi của cô:
- Tôi muốn nói chuyện giữa tôi và cô . Bạn cô có nhà không ?
- Kông
- Thế thì hay quá.
Không đợi sự đồng ý của nàng, anh lôi hẳn nàng vào trong xe, đóng cửa lại thật mạnh và anh cho xe lao ✓út đi.
Chưa đầy mười phút, anh đã có mặt tại chung cư ổ chuột, cũ kỹ của nàng . Anh xuống xe và bước đi trước . Như một cái máy được sự điều khiển của chủ nhân, cô lủi thủi bước theo sau.
Anh vào phòng, nàng vào theo . Anh khóa cửa lại :
- Như thế này để đề phòng cái gã sở khanh đêm nọ . Tôi muốn được yên tĩnh với cô trong vòng một tiếng đồng hồ.
Đẩy mạnh nàng xuống ghế, anh nói:
- Chiêu Hà ! Sao cô lại đến nhà hàng Mai Quế ? Cô quá bốc đồng . Làm như vậy chỉ chính cô bị tổn thương mà thôi.
Chiêu Hà bật khóc, và hét lên:
- Tôi đã xin lỗi ông rồi, ông còn chưa vừa lòng hay sao ?
- Tôi không cần sự xin lỗi của cô . Tôi không thích cô hành động thiếu suy nghĩ như thế để mọi người cười cho.
Mím chặt đôi môi, Chiêu Hà hét lớn:
- Phải . Làm sao ông có thể hiểu được cái hành động thiếu suy nghĩ mà tôi làm . Tôi yêu anh, yêu anh điên cuồng . Tôi muốn điên lên khi nghe cô thư ký của anh báo anh đang chuẩn bị làm lễ đính hôn, nên tôi đã lao ngay đến đó . Tôi chẳng biết tôi đến để làm gì ? Để rồi mặc cho anh nhục mạ tôi trước mắt mọi người.
Vọng Quân cũng cộc lốc đáp lại:
- Cô ngốc lắm . Cô trẻ con lắm.
Mọi sự phẫn nộ trong tràn trề trỗi dậy trong lòng:
- Phải . Tôi ngốc,tôi trẻ con.
- Cô cũng biết như vậy à ? Tôi không thể nuông chiều và im lặng mãi với thói ngốc nghếch của cô . Thật ra tôi chính là...
Ra là thế . Tình cảm mà cô dành cho anh được anh cho đó là thói ngốc nghếch vô lối . cô cảm thấy bị tổn thương ghê ghớm.
Nàng gào lên:
- Anh là ai mặc kệ anh, không cần quan tâm . Bây giờ, anh cút khỏi đây ngay và đừng bao giờ đến gặp con nhỏ ngốc nghếch, vô lối này nữa.
Im lặng giây lát, nàng nhìn thẳng vào mặt anh, nói:
- Vọng Quân ! Tôi hận anh . Suốt đời, suốt kiếp, tôi hận anh.
Chẳng nói lời nào, Vọng Quân cũng quay mặt và bước nhanh ra cửa.
Chiêu Hà chạy đến đóng sầm cửa lại và khóa chặt.
Nàng quỵ xuống bên ngưỡng cửa và khóc ngon lành :
- Thế là hết, hết thật rồi ..
Vĩnh biệt tất cả, xin vĩnh biệt
Nàng thổn thức trong lòng:
- "Vọng Quân ! Anh ác lắm . Tôi căm thù anh, căm thù anh .."
"Đêm nay, ngồi khóc trong trăng lạnh
Trăng đắm chìm đi gió thổi dài
Ta nhớ đến người, ôi dịu vợi
Đường lạt sương mờ, lạt lá rơi... "