Thư Tình gửi văn kiện đến email của Trình Ngộ Sâm, sau đó gọi cho anh một cuộc điện thoại rồi mới rời khỏi công ty.
Nội dung cuộc nói chuyện vô cùng ngắn gọn, Trình Ngộ Sâm chỉ hỏi một câu: “Xác nhận không sai?”
Cô đáp: “Tôi đã kiểm tra cẩn thận, chắc là không có bất cứ vấn đề gì.”
“Ừ, cứ như vậy.”
Trong điện thoại nhanh chóng truyền ra tiếng tút tút, Thư Tình dụi dụi con mắt, bị Cố Chi nắm tay đi ra khỏi công ty, sau đó ổn định trên xe anh thì ngặt đầu ngủ.
Thần kinh bị căng thẳng cả ngày, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa.
Trên đường phố tĩnh mịch, Cố Chi trầm mặc lái xe, cuối cùng, sau khi lái xe vào bãi đỗ, anh cũng không vội vàng xuống xe, ngược lại cúi đầu nhìn người đang nghẹo cổ dựa trên ghế ngủ.
Anh cúi người giúp cô cởi dây an toàn, xuyên qua ánh đèn vàng mờ mờ của bãi đỗ xe, anh có thể thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của cô, đang định đứng thẳng lên thì thân thể có chút cứng ngắc.
Anh ôm cô đi vào thang máy thì cô còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn thấy, sau khi thấy là anh thì yên tâm ôm lấy cổ anh, điều chỉnh tư thế, thoải mái ngủ tiếp.
“Thư Tình?” Cố Chi thấp giọng gọi cô.
“Hả?” Cô mơ mơ màng màng lên tiếng.
“Về trường học đi, sau khi học nghiên cứu thì làm ở lại làm phụ đạo viên, ở lại bên cạnh anh, không đi đâu cả, được không?”
“Hả?”
“Chuyện về lời đồn anh sẽ giải quyết, em chỉ cần chuyên tâm làm việc em thích là được rồi, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
“... Hả?” Cô vẫn mang bộ dạng mờ mịt, đôi mắt không mở hoàn toàn, rõ ràng không thật sự nghe rõ được lời của anh.
Cố Chi cúi đầu nhìn phần thâm quầng dưới mắt cô, dừng một chút, cuối cùng hôn lên trán cô, thỏa hiệp: “Không có gì, em ngủ ngon.”
Nếu như vì lòng riêng của anh mà vây cô trong chiếc Ⱡồ₦g son rực rỡ, bẻ gẫy đi cánh chim của cô, ςướק đoạt tự do của cô, như vậy Thư Tình của anh còn là Thư Tình sao?
Anh yêu thương cô, lại càng không hi vọng cô trong những ngày thường lại đánh rơi mất phẩm chất quý giá của mình.
Trái tim dũng cảm, không sợ hãi, mặt trời nhỏ tỏa sáng bốn phía.
Mặt trời nhỏ độc nhất vô nhỉ, chỉ thuộc về anh.
*
Ngày hôm sau, Ngô Du xin nghỉ bệnh.
Chị Lý và Trần Tử Hào kinh ngạc hỏi Thư Tình có biết hôm qua hiệp nghị bị gửi muộn, buổi sáng hôm nay mới tới bên phía châu Âu thì Thư Tình ngẩn người. Cô còn chưa kịp trả lời thì bị chuông điện thoại trên bàn cắt đứt suy nghĩ.
Sau khi cúp điện thoại, chị Lý nói với cô: “Là tổng giám, bảo em lập tức đến văn phòng của ngài ấy.”
Thư Tình lập tức khẩn trương.
Trình Ngộ Sâm ngồi phía sau bàn làm việc, chỉ cách vài bước ngắn, nhàn nhạt nhìn Thư Tình, hai tay bắt lấy đặt trên bàn, trong tay là phần văn kiện có chữ ký của hai bên Trung và Âu.
Thư Tình hơi run run hỏi anh: “Văn kiện... có vấn đề sao?”
“Không có vấn đề.” Trình Ngộ Sâm dựa lưng vào ghế ngồi: “Ngược lại, cô làm rất khá, hiệu rất cũng rất cao, tôi rất kinh ngạc một người mới lại có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này trong thời gian ngắn như vậy... Đặc biệt trong tâm tình bị người khác hãm hại.”
Thần kinh Thư Tình đang căng thẳng cũng được giãn ra, chỉ cần không bị mắng thì cô sẽ cảm ơn trời đất, làm gì còn hy vọng xa vời có thể được khen ngợi? Vì vậy cô khiêm tốn nói: “Tổng giám quá khen.”
Mà một giây sau, giọng nói Trình Ngộ Sâm bỗng trở nên lạnh lẽo: “Cô thật sự nghĩ rằng tôi đang khen cô?”
Trong lòng Thư Tình siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lành lạnh của anh.
“Tôi hỏi cô, cô có biết văn kiện này là gì không? Chỉ là tờ giấy râu ria, tờ đề luyện tập giữa trưa? Tôi nghĩ cô chỉ không có ánh mắt, cho nên đặt văn kiện cơ mật ở nơi người khác vươn tay là lấy được, không ngờ cô hoàn toàn không để ý đến quy định của công ty, lại tự tiện giao loại văn kiện quan trọng này cho người khác.”
Xung quanh yên tĩnh, Trình Ngộ Sâm bấm điện thoại nội bộ: “Đưa tài liệu của Thư Tình tới đây.”
Khi Ngô Du đưa hồ sơ tới văn phòng, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, nhàn nhạt nhìn Thư Tình: “Tôi không biết người kia làm thế nào có giấy thông hành vào công ty, tôi chỉ biết cho dù năng lực chuyên ngành của cô tốt, nhưng thiếu đi ý thức cơ bản về bảo mật thông tin, thì vị trí này không thích hợp với cô.”
Đầu óc cô trống rỗng, cô hỏi một câu: “Vậy... Ngô Du thì sao?”
Trình Ngộ Sâm không tiếp tục nhìn cô, cúi đầu duyệt văn kiện, đồng thời không quan tâm mà nói: “Ngô Du? Ngô Du làm sao?”
“Cô ta làm tổn hại tới lợi ích công ty, chẳng lẽ cứ như thế sao?”
Ngón tay đang lướt văn kiện dừng một chút, vài trang tư liệu dừng ở không trung, chủ nhân của ngón tay lại nhìn cô cười như không cười: “Tổn hại lợi ích công ty? Không, cô ấy chỉ tổn hại lợi ích của cô, còn không có liên quan tới lợi ích công ty.”
Thư Tình bỗng siết chặt lòng bàn tay: “Ý của anh là, chỉ cần lợi ích công ty không bị tổn hại, anh cũng sẽ không truy cứu cô ta? Tôi thì sao? Tôi tìm người hỗ trợ, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, không phải sao?”
“Cô vẫn chưa hiểu.” Trình Ngộ Sâm nở nụ cười ôn hòa: “Ngô Du dám hủy văn kiện của cô, vì cô ta biết tôi có năng lực giải quyết chuyện này, mà cô ta chỉ muốn cho cô tăng ca trễ mà thôi, cái này giống như trò đùa dai, là ân oán cá nhân của hai người. So với cô ta, hành vi của cô nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao công ty đã quy định không được tùy tiền tiết lộ tài liệu cơ mật cho người khác, nhưng không quy định không thể ném tài liệu trên bàn vào máy cắt giấy.”
Lúc Ngô Du đẩy cửa đi vài, mặt Thư Tình không đổi sắc xoay người rời đi.
Cô thừa nhận mình quá ngây thơ, không nhìn thấu chức trường, càng không nhìn thấu lòng người.
*
Chị Lý và Trần Tử Hào kinh ngạc nhìn Thư Tình không nói lời dào dọn dẹp đồ trên bàn trong văn phòng, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Em đang làm cái gì vậy?” Trần Tử Hài dứt khoát đi tới ngăn cô lại: “Có phải em bị tổng giám mắng không? Có chuyện gì không tốt, đến nỗi em phải dọn đồ rời đi?”
“Đúng vậy, đừng tức giận, đã xảy ra chuyện gì, nói với chị!” Chị Lý cũng tới khuyên cô.
Vẻ mặt hai người rất vội, rõ ràng là đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ cho cô, không giống Ngô Du và những người khác, chỉ suy nghĩ đuổi cô ra khỏi đây.
Chị Lý nói: “New Direction là nơi mà nhiều người tranh đấu muốn vào, em đừng vì một chút uất ức mà luẩn quẩn trong lòng, gây khó khăn cho tương lai của mình!”
Tay Thư Tình ôm thùng giấy có chút vô lực, cô trầm mặc đặt thùng giấy lên bàn: “Là ý của tổng giám, anh ta nói em không thích hợp ở đây!”
Hai người khác không nói gì cả.
Lúc Thư Tình ôm thùng giấy ra khỏi văn phòng, cô có thể phát giác được sau lưng là hai ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng. Chị Lý và Trần Tử Hào hơn cô mười mấy tuổi, đã ở công ty nhiều năm, cô đến sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới họ, hơn nữa cô lại khiêm tốn hiếu học, tính cách sáng sủa, chỉ trong một tháng, ba người ở chung rất hòa hợp.
... Tiếc là không thể tiếp tục làm đồng nghiệp.
Thư Tình cảm thấy trong lòng như có khối đá đè nặng, lúc này nói một câu lừa mình đối người ‘Ở đây không giữ tôi thì sẽ có nơi giữ tôi’ cũng là một loại xa xỉ.
Từ văn phòng cuối hành lang có một người đi tới, ôm một chồng tư liệu, đi giày cao gót tới trước mặt cô, dùng giọng nói công thức hóa động lòng người nói: “Tổng giám bảo cô tới văn phòng một chuyến.”
Thư Tình lạnh lùng nhìn Ngô Du: “Không cần thiết phải vậy.”
Ôm thùng đi được hai bước, cô như nghĩ tới điều gì, quay đầu mỉm cười với Ngô Du: “Quên chúc mừng cô đạt được như ý nguyện, nhưng mà không biết cô có vận khí tốt hay không, đừng để cho thương trường thi đắc ý nhưng tình trường thì thất ý.”
Lúc cửa thang máy sắp khép lại, Thư Tình trông thấy Trình Ngộ Sâm ra khỏi văn phòng, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, trong mắt anh rõ ràng hiện lên một chút đập mạnh và loạn nhịp của tìm.
Sau một khắc, thang máy bắt đầu đi xuống.
Dù cho luôn tự nói với mình không cần để ý loại chuyện rách náy này, nhưng Thư Tình vẫn nhận ra có gì đó nóng hổi nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt.
Cho dù có cam lòng hay không, cô đã thất bại trong lần đầu tiên đi làm.
*
Lúc Cố Chi về nhà, hiếm khi trông thấy Thư Tình tan việc sớm, mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô thò đầu ra, vẩy cái muôi tront tay: “Anh chờ một chút là tốt rồi.”
Cố Chi ϲởí áօ khoác xuống, tựa cạnh cửa nhìn bộ dạng cô, tư thế không thuần thục nhưng cũng linh hoạt. Dấm cá trong nồi đã làm được một nửa, mùi chua ngọt rất hấp dẫn người.
“Sao về sớm vậy?” Anh mỉm cười hỏi cô: “Hôm nay không cần làm thêm giờ à?”
Thư Tình hàm hồ trả lời, loay hoay như con quay, vừa làm đồ ăn vừa nói: “Mỗi ngày đều là anh nấu cơm, từ nay về sau để em làm, dù sao cũng ăn không ở không ở nhà anh, tốt xấu gì cũng nên bỏ ra chút sức lao động.”
Cố Chi không nói gì, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, rốt cuộc khi thấy cá được nâng lên thì nói một câu: Ăn không ơ rkhoong? Có thể để Thư đại tiểu thư hạ mình tới, ngủ lại hàn xá, đó là vinh hạnh của anh.”
Thư Tình cúi đầu cười, lại nghe anh bình tĩnh nói một câu: “Tạm thời không đi làm cũng không sao, ít nhất em có thời gian đầy đủ để suy nghĩ cẩn thận xem mình muốn làm gì và thích hợp làm gì... Anh nuôi được em.”
Trên tay run lên, con cá dấm rơi oạch vào trong nồi, ít nước nóng bắn lên tay cô, lập tức đỏ một mảng.
Mà cô không được bình thường, muôi cũng rơi vào trong nồi: “... Làm sao anh biết?”
Cố Chi trầm mặc nhìn bóng lưng của cô, không nói gì.
Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng phấn, trên người là cái tạp dề caro màu xanh trước kia mua trên mạng, anh mặc bộ màu xanh tươi mới nuốt được khẩu vị nặng.
Nhưng mà cho dù vùi toàn bộ cảm xúc dưới màu sắc tươi sáng, trong giọng nói của cô vẫn lộ ra mùi của giấu đầu hở đuôi, thậm chí cô còn chưa từng quay đầu lại nhìn thẳng vào anh.
Công ty như New Direction, phòng phiên dịch tầng 23 lại như thế, anh không nghĩ ra cô có lý do gì để tan ca sớm, ôm đồm việc nhà.
Cho nên rất nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.
Cố Chi đến bên cạnh cô, cầm lấy muôi đăt cá lên đĩa, sau đó một tay rửa chén đĩa, một tay nắm lấy tay cô, nói với giọng dịu dàng điềm nhiên như không: “Đi, ăn cơm thôi.”
Đây là một bàn ăn gia đình phong phú thức ăn, cô thích cay, anh thích ngọt, cho nên ngọt cay chiếm tất cả trên bàn.
Cố Chi nếm nếm từng món ăn một, cười tươi khen tay nghề cô rất khá, có tố chất vợ đảm mẹ hiền.
Thư Tình không nhúc nhích, anh đã gặp một miếng thịt viên đưa đến bên miệng cô: “Mùi vị không tệ.”
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dịu dàng sâu như vậy, chỉ cảm thấy bên trong ẩn chứa sự trầ ổn và lặng lẽ, khiến hốc mắt cô nóng lên.
Nước mắt rơi xuống, cô cắn một miếng thịt viên, nức nở nói: “Em không cam lòng, thật sự không cam lòng.....”
Sáng sớm tỉnh lại, Cố Chi đã đi làm.
Thư Tình nhìn trần nhà, vừa nghĩ, thật tốt, không đi làm có thể ngủ nướng, lại suy nghĩ đơn từ chức giao cho Trình Ngộ Sâm thế nào.
Chỉ là thực tập mà thôi, còn chưa phải nhân viên chính thức, với anh ta thì cũng không có gì... Dù sao cô chỉ là một người nhỏ bé.
Cô buồn bực một hồi, nhớ tới tối hôm qua thầy Cố không nói một câu an ủi nào, không nói gì mà hôn nhẹ rồi sờ sờ, tự tiến hành công tác trấn an cả thể xác và tinh thần cô... trên mặt Thư Tình đỏ lên.
Lúc cô tới cạnh bàn ăn mới nhìn rõ dưới nồi cháo giữ ấm có một phong thư, cô ngẩn người, kinh ngạc mở ra xem.
Cô phải thừa nhận, cô chưa từng nghĩ Cố Chi sẽ dùng cách cổ xưa và hàm xúc như vậy để nói với cô. Có lẽ sau khi cô ngủ, anh ngồi trước bàn sách, dựa vào ngọn đèn mờ vì cô mà viết cả một phong thư dài như vậy.