Thực tập được khoảng gần một tháng, do không thích ứng được với khí hậu cao nguyên, đôi môi Thư Tình rách cũng được một tháng, mỗi ngày ăn cháo cũng sẽ đau đến nỗi nước mắt rơi xuống.
Son môi và uống nước không đỡ, nghe cô giáo bản địa nói phải ở chỗ này sinh hoạt trên mấy tháng mới thích ứng được khí hậu này, tiếc là Thư Tình không có thời gian dài như vậy, chỉ có thể lặng lẽ tiếp tục chịu đựng.
Trong mấy ngày nghiêm trọng nhất, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, há miệng ra thì vết thương trên môi sẽ đau, đau cả người.
Cô không phải là đứa nhỏ yếu ớt, sẽ không vì nắng đen da hoặc ăn không ngon ngủ không ngon mà oán trách, nhưng đau như vậy cả một tháng, cô cũng không chịu nổi.
Buổi tối lúc gọi điện cho Cố Chi, cô vừa nhìn mình đỏ mắt trong gương vừa nói: “.... Anh không biết, vệt máu mở lớn, nhìn được cả thịt ở bên trong... Lúc em dạy học, chỉ cần vừa nói là đau không chịu được, có lúc nói một chút thôi mà có thể chảy máu....”.
Một người khi suy sụp thì trở nên yếu ớt, đặc biệt là biết rõ bên cạnh còn có một người có thể lệ thuộc vào.
“Em chợt bắt đầu hối hận vì lúc đầu từ chối lời đề nghị của trợ lý sinh viên, kiên trì muốn đến nơi này, thật khó chịu....”. Thật ra cô không hề muốn như vậy, nhưng bởi vì đối phương là Cố Chi nên cô làm nũng.
Cố Chi yên lặng nghe, cuối cùng từ tốn nói một câu: “Thư Tình, đây là lựa chọn của em, trước lúc đi em cũng biết tất cả sẽ không hề đơn giản như em tưởng tượng, bây giờ hối hận thì có tác dụng gì?”.
“Cho nên?”. Lòng Thư Tình chợt lạnh, lẳng lặng nhìn đôi môi của người trong gương lại bắt đầu chảy máu, đột nhiên cả giác anh đáp như vậy ngoài dự đoán của cô.
Cố Chi nói: “Cho nên em đừng phàn nàn, không phải Tần Khả Vi cũng chịu đựng được sao?”.
Ánh mắt Thư Tình chuyển từ gương qua người đang nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại, môi của cô ấy vẫn rất tốt, mặc dù hơi khô nhưng không hề bị nứt ra.
Cô giáo lớp bên cạnh nói cô biết, tình huống này có thể do thể chất khác thường, có thể cô không thích ứng với thời tiết hanh khô này nhưng năng lực thích ứng của Tần Khả Vi lại tốt hơn rất nhiều.
Thư Tình nhịn nước mắt, nói cứng: “Em không hối hận về lựa chọn của mình, em chỉ than với anh, chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ này anh cũng không cho phép em kể khổ? Anh đừng luôn đứng trên góc độ thầy giáo dạy bảo em, thỉnh thoảng an ủi em một chút thì làm sao?”.
“Thư Tình, anh không phải đang giáo dục em, chỉ đang nói sự thật với em, hy vọng em không sinh ra hối hận hoặc có ý muốn buông tay ——”.
“Vậy thì an ủi em, an ủi là được rồi, em không cần những lời dạy vừa lạnh lùng vừa cao cao tại thượng này”. Giọng Thư Tình hơi lớn, đôi môi khô nứt nẻ một tháng đã khiến cô khó chịu, “Người bị đau là em, chỉ là trước đó em không phàn nàn mà thôi, bây giờ đau đến nỗi không chịu được cho nên mới tìm anh để kiếm sự an ủi, anh có cần nói em như vậy không?”.
Trong giọng nói của cô mang theo sự ủy khuất và thất vọng, còn có lòng tự tôn nho nhỏ bị nhục.
Cố Chi trầm mặc trong chốc lát, sau đó anh nhàn nhạt nói: “Bây giờ tâm tình em không tốt, cứ vậy đi, chờ khi nào em nghĩ thông suốt thì chúng ta sẽ nói sau”.
Thư Tình khi*p sợ tiêu hóa những lời nói này, hờn dỗi dập máy điện thoại, vùi mình trên giường.
Tần Khả Vi lại càng hoảng sợ, ngồi dậy nhìn xem cô thế nào, cuối cùng lại phát hiện cô đang chôn đầu trong chăn, còn tưởng rằng cô đang khóc, vội vàng qua an ủi cô: “Làm sao thế? Đang tốt lành, sao gọi điện thoại xong lại khóc thế?”.
Thư Tình ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói” “Ai khóc? Tớ chỉ đang hận mình nhìn trúng một người thầy giáo lãnh huyết vô tình, vĩnh viễn đứng trên đạo đức cao mà dạy tớ, không hề để ý đến tâm tình của tớ”.
Cô đâu có vì đi thực tập mà hối hận hả? Chỉ là gặp phải khiêu chiến trước nay chưa từng có, đau đến nỗi không làm gì được, cho nên cô hi vọng anh có thể an ủi cô vài câu thôi, ai ngờ anh lại lạnh nhạt như vậy?
Đây không giống với Cố Chi dịu dàng thành thục, cô nghĩ rằng ít nhất anh cũng sẽ khuyên giải, cho cô một chút lòng tin với dũng khí để kiên trì.
Cuối cùng, cô sai rồi!!!!
Hai ngày sau, cô hờn dỗi, không có ý sẽ gọi điện thoại cho Cố Chi, mà ngoài ý muốn, Cố Chi cũng không gọi điện lại cho cô.
Suốt 48 tiếng đồng hồ, màn hình điện thoại di động đen như mực. Vất vả lắm mới chờ được tiếng chuông reo lên, cuối cùng lại là mẹ cô gọi tới.
Lần đầu tiên Thư Tình nếm được mùi vị mất ngủ, trong đêm cô trợn tròn mắt nhìn thao láo lên trần nhà, bắt đầu tự hỏi mình, cuối cùng là do cô cố tình gây sự hay là Cố Chi quá thờ ơ.
Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi kéo cô ra sân trong đêm, gió đêm trên cao nguyên reo ù ù, nhiệt độ cũng rất thấp, ba người uống rượu lúa mì mà Cao Dật mang tới, hương vị nóng hừng hực đốt trong bụng.
Thư Tình hận hận nói: “Ai hiếm sự an ủi của anh ấy chứ? Chỉ vung tay mà thôi, không phải anh ấy là thiên tài sao? Không phải anh ấy giỏi nhất nhìn mặt mà nói chuyện sao? Dựa vào cái gì mà anh ấy lại coi tớ làm nũng thành tớ đang phàn nàn? Dựa cào cái gì mà coi tớ thành đứa nhỏ gặp khó khăn sẽ khóc lóc kêu muốn đổi ý?”
Dư Trì Sâm nghĩ nghĩ: “Có lẽ do bình thường cậu quá man nên không ai nghĩ cậu cũng sẽ làm nũng.”
Tần khả vi yên lặng dừng bước lại, quả nhiên, Thư Tình hung dữ siết chặt cổ Dư Trì Sâm, “Có bản lĩnh thì cậu lại tiếp tục đâm vào chỗ đau của tó xem!”.
Dư Trì Sâm khó khăn chỉ vào bầu trời, “Kìa, sao băng!”.
Thư Tình cũng không nhìn, lạnh lùng nói: “Thì sao? Tó cũng có điều cầu nguyện, tớ hi vọng bạn của tó, Dư Trì Sâm, sớm ngày nhập thổ vi an”.
Dư Trì Sâm sợ hãi vỗ иgự¢, “Di ngôn của tớ nhất định sẽ là”Xin hãy chôn Thư Tình cùng”.”.
Tần Khả Vi không tim không phổi cười, Thư Tình cũng cười theo, cười xong lại cảm thấy phiền muộn.
Dư Trì Sâm nói, nhất dịnh hai ngày nay Cố Chi bận quá, làm sao có thể vì chút chuyện nó này mà làm rộn được? Vậy cũng không đúng, không hợp với phong cách cuả thầy Cố rồi.
Thư Tình dừng một chút, cười khổ nói: “Chỉ mong như vậy”.
Cô bắt đầu thừa nhận chính mình quá yếu ớt, nhưng mà cho dù là một nữ sinh kiên cường thế nào cũng không hi vọng sau kho cãi nhau bạn trai sẽ bảo trì tình trạng chiến tranh lạnh, không chủ động liên lạc. Hơn nữa cô hoàn toàn không xác định được hai người có tính là cãi nhau không?
Cách hai ngày nữa, Cố Chi vẫn không gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc đến lúc này, Thư Tình thất vọng triệt để.
Cô cầm điện thoại nhìn tân Cố Chi trên danh bạ ngồi ngốc rất lâu, do dự rất nhiều lần, cuối cung không gọi điện qua.
Oan ức, khó hiểu, thất vọng, trái tim lạnh đi… Rất nhiều tâm tình đan xen vào nhau, hóa ra đau chính là tâm tình khi nam nữ yêu nhau cãi nhau, giống nhu bầu trời muốn sụp đổ xuống.
Nhiều lần Cao Dật đến văn phòng tìm cô lúc nghỉ trưa, trông thấy vẻ mặt buồn thiu ngồi một chỗ, ngẩn người nhìn điện thoại cảu cô, vì vậy cẩn thận tiến tới xem, “Cô Thư, cô đang làm gì vậy? Cô không vui sao?”.
Thư Tình sờ sờ đầu cậu bé, miễn cưỡng cười cười, “Cô không có việc gì”.
Về sau đó, có một ngày, Cao Dật dứt khoát ôm lấy cổ cô, hôn một cái lên mặt cô, sau đó khuôn mặt đỏ bừng nói: “Mọi người nói cô là thất tình rồi, cô Thư, cô đừng buồn, chờ em trưởng thành em sẽ làm bạn trai cô, có được không?”.
Thư Tình phì cười, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn qua cậu bé, “Ai dạy em những điều này?”
Cao Dật nháy mắt, “Mập mạp nói không cho phép em bán đứng anh ấy, em không thể nói”.
“…” Nếu mập mạp biết rõ em ngốc như vậy, có thể khóc ૮ɦếƭ không?
Sau đó Thư Tình lại lâm vào một mảnh mờ mịt, thì ra ngay cả đứa trẻ trong lớp học cũng nhìn ra cô không vui.
Buổi tối ngày thứ năm, cô khó có được lên trên QQ một lần, không tới một lúc đã thấy Trần Niệm Niệm gửi tới lời nói chuyên: Ơ, khó tin quá, cô giáo Thư login rồi!
Cô đáp lại: Ơ, cô giáo Trần đã online rồi sao! Hân hạnh, hân hạnh.
Hai người tùy ý trò chuyện tình hình gần đây cuả hai người. Đột nhiên Trần Niệm Niệm bát quái hỏi cô: Này, gần đây câu có biết ở trường có tin tức oanh động gì không?
Thư Tình: Tin tức gì? Tó ở đây hơn một tháng, hôn nay mới lần đầu tiên lên QQ, có thể biết được cái gì?
Lần này, cô đợt thật lâu mới nghe được Trần Niệm Niệm gửi tới một đống từ ngữ: Nghe nói cô chủ nhiện nói yêu đương với thầy Cố rồi, hôm trước tớ nghe Lưu Thục bên khoa tiếng Pháp nói. Cô ấy nói hôm đó cô về trường giao bản thực tập, không ngờ vừa vặn trông thấy thầy Cố và cô chủ nhiệm bộ môn cười cười nói nói đi ra khỏi văn phòng, trên đường cô chủ nhiệm cầm theo áo khoác, thầy Cố còn giúp cô ấy mang túi, quan hệ rất thân mật. Cái này còn chưa tính là gì, điều phấn chấn nhất chính là lúc Lưu Thục cho cô chủ nhiệm ký tên, nghe được cô gọi điện cho con gái, nói cái gì mà giữa trưa cô với con gái và baba của con gái, một nhà ba người sẽ ăn một bữa cơm thật ngon. Cuối cùng, trưa hôm đó nghe thấy người ta nói trông thấy thầy Cố và cô chủ nhiệm đưa theo con gái ăn cơm ở chợ trung râm, điều này khiến mọi người đều biết quan hệ yêu đương cuả hai người! Cậu nói xem có bất ngờ không?
Trần Niệm Niệm nói rất khích động, gần đây mọi người trong phòng ngủ đều đang thực tập, khó có lúc nào rảnh rỗi cùng nhau nói chuyện phiếm, vất vả lắm cô mới tóm được Thư Tình, cô bắt đầu nói nhiêu.
Cô còn nói: Mặc dù cô chủ nhiệm bộ môn đã kết hôn một lần rồi, nhưng dù sao tướng mạo và điều kiện cũng bày ra đó. Thầy Cố là người thông minh, hai người bọn họ ở cùng nhau cũng xứng đôi, nhưng mà thầy Cổ phải chịu thiệt một chút, cậu nói xem?
Trần Niệm Niệm đang chờ Thư Tình biết ăn nói, cùng mình điều tra bát quái này. Khiến người ta buồn bực là, năm phút đồng hồ sau, cái hình đầu bỗng nhiên biến mất.
Thư Tình dùng tư thế cứng ngắc quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô ở lầu ba, đối diện chính là khu dân cư, từng ngôi nhà dân thấp bé cũ nát, từng cửa sổ cũng lóng lánh mờ nhạt ánh sáng, mơ hồ để lộ ra một hương vị ấm áp.
Cô nhìn trong hành lang có một nhà ba người đang đi lên, mỗi lần đi tới một tầng lầu sẽ thắp sáng một chiếc đèn, không biết đứa trẻ sôi nổi kia là nam hay nữ, lại khiến cô tự dưng nhớ đến con gái của cô chủ nhiệm Hà Lâm.
Cô bé ba tuổi lớn lên như 乃úp bê đó, không khác gì Hà Lâm là mấy.
Thư Tình cảm thấy tin tức này thật cũng quá đáng sợ, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ tới biểu hiện khác lạ mấy ngày nay của Cố Chi, cùng với… hô hấp của cô dừng lại, rốt cuộc nhớ lại kỳ hai năm hai, cô từng ở bên ngoài phòng làm việc gặp cảnh tượng này.
Khi đó Cố Chi ngồi trên ghế, Hà Lâm đứng sau lưng anh, cúi người cùng anh nhìn gì đó trên máy tính, hai người đều đang mỉm cười, mang theo không khí hài hòa tốt đẹp, quả nhiên là cặp đôi trời sinh.
Bởi vì Hà Lâm đã kết hôn, lại có con, Thư Tình chưa từng nghĩ tới cô ấy sẽ có gì đó với Cố Chi, hôm nay lại bị một câu cuảTrần Niệm Niệm đánh tỉnh kí ức kia đột nhiên ùa tới.
Cố Chi… và Hà Lâm?
Nói yêu đương rồi hả?
Mặc dù cô không phải là một cô gái nũng nịu nhưng cũng có sự mẫn cảm của mình, lúc này lại nhớ đến vẻ mặt lúc trước cuả Hà Lâm, đột nhiên lại suy nghĩ đến những điều khác.
Hà Lâm rất đẹp, ngũ qua rất tinh sảo, lúc cười sẽ lộ ra hai málúm đông tiền nho nhỏ, có đôi khi nhìn không giống như một phụ nữ đã 28 tuổi, còn có cả con gái.
Cô đã từng vô số lần trông thấy Hàn Lâm cười với lãnh đạo, vói thầy cô khác, với học sinh. Nhưng mà dường như nụ cười nào cũng khác so với nụ cười với Cố Chi, ánh mát sáng long lanh như cô gái trẻ tuổi.
Sau đó rốt cuộc Thư Tình nhớ lại, thần thái này của cô ấy cũng đã từng nhìn thấy ở một người.
Cô chậm rãi, cứng người nhìn vào cái gương trên tủ quần áo, người trong gương lúc này, khuôn mặt u sầu, mang theo cảm xúc vừa khi*p sợ vừa mờ mịt. Chính cô, một tháng trước, đã từng có vẻ mặt giống như Hà Lâm.
Vẻ mặt cười rạng rỡ với người trong lòng.