Người Đàn Ông Của Tôi - Chap 45

Tác giả: Dung Quang

Thư Tình và Trương Diệc Chu trở lại thì trên hành lang bệnh viện chỉ còn Trang Kính Vĩ, Lý Hân và Thư Tuệ Dĩnh.
Trang Kính Vĩ và Lý Hân dường như có chút lúng túng, Thư Tuệ Dĩnh thì bình thường, chỉ nhàn nhạt nhìn cửa sổ thủy tinh, không nói lời nào.
Thư Tình đến bên cạnh mẹ, giữ bàn tay bà, “Chúng ta đi thôi”.
Trước khi đi, Thư Tình chần chờ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của Trương Diệc Chu, nói với hai người đang co quắp trên ghế: “Ba, dì Lý, con với mẹ đi trước, tối nay phiền hai người ở lại bệnh viện canh chừng, sáng sớm hôm sau con tới đưa cơm”.
Lý Hân thụ sủng nhược kinh đứng dậy, vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần. Cháu ở xa chạy về, cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai dì xuống dưới phòng ăn là được... Diệc Chu, con tiễn dì Thư và Thư Tình”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn Thư Tình một cái, hơi kinh ngạc nhưng lại không hề tức giận.
Thư Tình uyển chuyển từ chối Lý Hân, cuối cùng nhìn qua Trương Diệc Chu, sau đó cùng đi với Thư Tuệ Dĩnh.
Lúc thang máy khép lại, cô thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ trách con không?”.
Trong thang máy bốn phía ánh lên gương mặt nhàn nhạt vui vẻ của Thư Tuệ Dĩnh.
“Mẹ không có thiển cận như vậy, chuyện đã nhiều năm, con cũng nhìn thông, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra?”.
Trong gương, khuôn mặt người phụ nữ dù không còn trẻ, khóe mắt có nếp nhăn, tóc mai cũng có không ít sợi bạc nhưng lúc này nụ cười từ tận đáy lòng, nhìn bà có vài phần đẹp dịu dàng.
Bà thở dài: “Mẹ chỉ không cam lòng, không muốn thừa nhận mẹ gián tiếp tạo thành cuộc hôn nhân thất bại”. Dừng một chút, nét mặt của bà lại nghiêm túc: “Nhưng mà cho dù bao nhiêu năm qua, mẹ vẫn canh cánh trong lòng, nếu ly hôn xong tìm Lý Hân là một chuyện, trong hôn nhân mà còn bên trong bên ngoài... Tuyệt đối là trách nhiệm của ông ta!”.
Thư Tình căm phẫn, nói giúp: “Đúng vậy! Là trách nhiệm của ba! Nhất định!”.
Thư Tuệ Dĩnh cười bất đắc dĩ, nhìn con gái rốt cuộc cũng đỡ giận, trong lòng bà chua xót.
Là một người phụ nữ, bà không phải thánh nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ một người làm tổn thương mình như vậy? Đó là kịch ngôn tình, không phải thực tế.
Bà không thể nào quên được, không thể nào tha thứ cho Trang Kính Vĩ và Lý Hân có hành động vượt qua bà, đó là tổn thương đến lòng tự ái của bà.
Nhưng Trang Kính Vĩ là cha của Thư Tình, Thư Tình ở giữa chính mình và ông ta, đã khổ rất nhiều năm. Có lẽ ông ta là một người chồng thất bại, bà cũng là một người vợ thất bại nhưng đứa nhỏ là vô tội, mất đi gia đình đầy đủ, chẳng lẽ bà còn phải ép Thư Tình chọn giữa cha và mẹ, bỏ đi một người sao?
Mặc dù bà không tha thứ được cho Trang Kính Vĩ nhưng tuyệt đối sẽ không ác đến nỗi không cho phép con gái tha thứ cho cha.
Lúc Cố Chi nhắn tin thì Thư Tình đang tắm.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn chiếc điện thoại cũ vang lên trên khay trà, cau mày nói: “Nhìn đi, không cẩn thận làm mất điện thoại di động, đáng đời dùng đồ cũ của người ta”.
Vừa nói như vậy nhưng bà vẫn lại gần phòng ngủ, lấy tiền trong ngăn kéo, định cuối tuần này lại mua cho con gái.
Thư Tình đang rửa sạch sữa tắm trên người, nghe tiếng thao thao bên ngoài của mẹ, mặt dày làm bộ không nghe thấy.
Thư Tuệ Dĩnh đặt tiền bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên thuận tiện liếc mắt nhìn, điện thoại di động tự động mở tin nhắn ra, phía trên hiện ra hàng tin nhắn.
“Thầy Cố: Anh đến nhà rồi, em ngủ sớm một chút”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn một chút, lớn tiếng nói: “Thầy giáo gửi tin nhắn cho con,
nói rằng cậu ấy về đến nhà, có muốn mẹ trả lời giúp con không?”
Thư Tình bắt đầu dội nước, tiếng nước chảy quá lớn, hoàn toàn không nghe thấy bà đang nói gì, nói lung tung mấy câu, còn tưởng rằng đó là câu càu nhàu tiếp theo.
Vì vậy, Thư Tuệ Tĩnh ngồi trong phòng khách đánh từng chữ:” Vâng, cám ơn thầy, hôm nay làm phiền thấy quá”
Cố Chi đang uống sữa chua, cầm di động lên xem, đầu ngón tay tùy ý bấm mấy cái, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn, dừng lại một chút.
Nửa phút sau, Thư Tuệ Tĩnh nhận được câu trả lời: không khách khí, thấy em đối đáp lễ phép với mọi người như vậy, thầy cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Thư Tuệ Tĩnh nói thầm câu:” Thầy giáo này cũng rất bình dị gần gũi”
Sau đó nhắn từng câu từng chữ: đều là thấy giáo có cách dạy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc