Trước khi đi, Thư Tình vừa mặc áo khoác, vừa dặn dò Dư Trì Sâm: “Cậu đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ uống nhiều nước, nếu cảm thấy vết thương không thoải mái nhớ gọi y tá, ngày mai tớ lại đến với cậu”.
“Cậu định ở đây mấy ngày?”.
“Đến khi vết thương trên mặt cậu lành, cậu cam tâm tình nguyện về nhà mới thôi”.
Lúc ra cửa, Dư Trì Sâm gọi cô lại.
“Sao thế?”. Cô quay đầu lại hỏi.
“Cậu vẫn luôn thông minh hơn tớ, cho đến nay vẫn luôn nhìn xa hơn tớ”. Dư Trì Sâm yên lặng nhìn cô, từ từ cân nhắc câu từ, “Xảy ra chuyện này tớ không dám nói cho cậu biết, bởi vì tớ biết cậu sẽ lo lắng cho tớ, mà kết quả bây giờ là do tớ khư khư cố chấp nên mới bị như vậy, không có lý gì mà cậu phải chịu khổ sở như tớ”.
Trong khoảng thời gian ngắn Thư Tình sững sờ đứng tại chỗ.
Người này khác với người cả buổi chiều miễn cưỡng mình bật cười hi hi ha ha, mà cậu dùng một ánh mắt khiến người ta xúc động nhìn cô.
“Thư Tình, tớ hi vọng cho dù cậu gặp phải chuyện gì cũng sẽ gắng giữ được tỉnh táo và kiên cường, giống như ban đầu cậu phản đối tớ và Lý Thần. Cậu đã nói, nếu như trong lòng biết rõ không có kết quả, vậy thì đừng nên có bắt đầu”.
Trong mắt cậu mang theo vẻ buồn bã, “Mặc dù trước đó cậu đã nói, No boundary to love (không có giới hạn cho tình yêu), nhưng chúng ta đều biết, đó chỉ là hi vọng của chung ta. Sống trong xã hội, thực tế đâu có tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng đâu”.
*
Đi được một nửa cầu thang thì đột nhiên đèn vụt tắt.
Thư Tình không lên tiếng, cứ như vậy yên lặng đi hết cầu thang.
Đứng dưới đèn ngoài cửa lớn có một người đang đứng, dường như trong nháy mắt, anh có thể thấy được cảm xúc của cô xuống thấp.
Anh hỏi cô: “Sao thế?”.
Thư Tình lắc đầu một cái, không lên tiếng.
Hai người sóng vai đi về phía bãi đỗ xe, Cố Chi thấy Thư Tình còn chưa thích ứng được với thời tiết khi vừa ở trong phòng ấm áp ra, anh vẫn như cũ gỡ khăn quàng cổ xuống đưa cho cô.
Trước cũng đón nhận, nếu như bây giờ tự nhiên từ chối có vẻ quá đột ngột.
Thư Tình nói câu cảm ơn, vẫn quàng khăn lên cổ, độ ấm của anh chặn gió xông tới mặt cô.
Trên đường lái xe về nhà, Cố Chi vẫn để cho cô chọn đĩa nhạc.
Lần này lượng từ đơn Thư Tình học được đã nhiều lên, vì vậy cô chọn một đĩa nhạc tuyển tập nhạc Jaz, tiếng Pháp nhẹ nhàng mà du dương vang vọng trong xe, vì vậy tâm tình rối bời của cô cũng lắng đọng một chút.
Đại khái trong lời nói đến nữ ca sĩ ở ven đường, nhìn cảnh tượng mợi người vội vã, nhờ đó để tiêu hao thời gian.
Cô hát mọi người đi ngang qua đeo mặt nạ của mình, chỉ có trẻ con là giống như đi hội, giống như nô đùa.
Cô hát ngày mùa thu đã qua, thời gian luôn trôi qua vội vã, tuổi của cô cũng biến đổi, tâm tình không được như hôm qua.
Thư Tình xuất thần nghe tất cả, suy nghĩ lại bay đến một chỗ rất xa.
Người ta nói ba tuổi đã là một sự khác biệt, cô và anh cách nhau sáu tuổi, có phải sẽ không vượt qua được sự khác biệt lớn không?
Nhưng mà sáu tuổi thì làm sao? Khi anh băn khoăn vui đầu vào làm bài thì cô vẫn còn đang ở nơi không buồn không lo, có chỗ nào thật sự khác nhau?
Cho tới bây giờ cô không phải là người sợ đầu sợ đuôi không có dũng khí theo đuổi thứ mình thích, nhưng lời nói hôm nay của Dư Trì Sâm lại làm cho cô do dự, bởi vì đột nhiên cô phát hiện ra một sự thật, đó chính là Cố Chi đối với ai cũng tốt, cũng không chỉ giới hạn với cô.
Điều này khiến cô cảm thấy rất buồn bực.
Cố Chi đúng là dừng lại ở cửa hàng bên cạnh khu nhà, đưa Thư Tình đi ăn.... Mì thịt bò =_=.
Rất khó tưởng tượng có người lấy tốc độ nhanh chóng chạy tới trước quầy dầy dầu mỡ, giày Tây, ôn nhuận như ngọc, sau đó vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống kéo ghế, “Ông chủ, cho tô mì thịt bò”.
Thư Tình không hề nhận ra mình đang nhìn đối phương hết sức chăm chú, vì vậy Cố Chi gắp một đũa mì đưa đến trước miệng, hơi ngừng một chút, “Thư Tình”.
“A?”.
“Em có đói không?”.
“Không có”. Cô ngẩng đầu, “Sao thế ạ?”.
“Em cứ nhìn chằm chằm mặt tôi như vậy....”. Anh thong thả ung dung cười cười, nói rất thành khẩn, “Quân tử không đoạt đồ của người, nếu không để tôi gọi cho em một bát”.
“.....”. Mặt Thư Tình đỏ hồng lên, vội nói, “Thầy ăn, thầy ăn đi, em sẽ cố gắng không nhìn nó!”.
Nói xong chính cô cũng lộn xộn, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra, “Em gọi điện cho mẹ....”.
Cô đi ra khỏi cửa hàng, đứng bên ngoài bậc thềm bấm điện thoại gọi cho mẹ.
Cố Chi ăn nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Lúc cô làm việc này sẽ có thói quen làm một chút động tác nhỏ, như lúc nãy, rõ ràng nói chuyện điện thoại rất chăm chú, cái tay cũng không yên hơi kéo khăn quàng cổ ra một chút rồi khẽ đung đưa tay, nhìn qua có vẻ trẻ con.
Nửa mặt cô chiếu vào trên kính thủy tinh, chóp mũi khéo léo mượt mà, đôi môi khẽ đóng khẽ mở, thỉnh thoảng hơi không kiên nhẫn nhíu mày, một giây sau lại vểnh lên nói gì đó.
.... Không khó tưởng tượng cô đang làm nũng.
Sau khi Cố Chi ăn xong, đặt tiền trên bàn, sau đó đẩy cửa kính ra ngoài.
Thư Tình đưa lưng về phía anh, giờ phút này đang nói với giọng nói u oán: “.... Cũng như mẹ nói, con là vì viêm phổi nên mới không lấy được, cũng không phải con cố ý không cố gắng, học bổng ai mà không muốn?”.
Không biết mẹ nói cái gì, cô nóng nảy: “Tại sao lại có thể trách Tần Khả Vi? Là người thì sẽ ốm, cô ấy cũng không cố ý lây bệnh cho con, là do sức đề kháng của con yếu, nếu không thì phòng ngủ có sáu người, sao chỉ có mình con lây bệnh?”.
Nói xong, cô còn tức giận nói.
“Mẹ, mẹ có thể đừng kích thích con như vậy được không? Thành tích của Trương Diệc Chu tốt là việc của cậu ta, được ra nước ngoài nghiên cứu cũng không liên quan đến con, mẹ đừng lấy cậu ta so sánh với con được không?”.
Mẹ cô cũng nói lớn hơn, “Không lấy con so với nó thì so với ai? Không phải là mẹ muốn so sánh, chẳng qua là một lần đi ra ngoài, người khác đều so hai đứa. Đúng vậy, Trang Kính Vĩ có phúc khí, bỏ một người vợ có tính khí không tốt thích oán trách, cưới được một người vợ hiền tuệ biết lo chuyện gia đình; ít đi một cô con gái miệng lưỡi bén nhọn, vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống được một đứa con trai tốt không chịu thua kém ai! Thư Tình, con không biết là mẹ có bao nhiêu áp lực, nếu con cũng không chịu thua kém, trên mặt mẹ cũng được sáng sủa hơn, bây giờ ngược lại, ngay cả học bổng tối thiểu cũng bị mất, con làm cho mẹ....”.
Ngoài tiệm không có người nào, Thư Tình nghe người ở đầu dây bên kia trách cứ, rốt cuộc dừng lại động tác kéo khăn quàng cổ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cũng không biết là đối phương nói bao lâu, cô chợt bình tĩnh nói một câu: “Mẹ, con biết mẹ thất vọng, nếu như có thể, con cũng không hy vọng mình sẽ ốm. Chỉ tiếc đây là chuyện ván đã đóng thuyền, dù cho mẹ có oán trách con thế nào nó cũng sẽ không đổi, không bằng mẹ tiết kiệm khí lực lên web chơi đánh mạt chược, con cũng muốn nghỉ ngơi một chút, giúp Dư Trì Sâm cả ngày, con thấy hơi mệt”.
Nói xong, cô không do dự cúp điện thoại, không ngờ trong nháy mắt xoay người lại gặp được ánh mắt trầm tĩnh của Cố Chi.
Sắc mặt cô cứng đờ: “Thầy Cố.....”
Sau khi tiến vào khu nhà, còn phải đi bộ một đoạn mới tới được phòng trọ của Cố Chi.
Đầu óc Thư Tình căng thẳng, một lúc lâu sau, rốt cuộc lqd cô mới nghe thấy người ở bên nói một câu: “Thời gian tôi là nghiên cứu sinh ở nước Pháp, đã từng giành được học bổng của chính phủ Pháp”.
Cho nên, anh đang kích thích cô?
“.... Rất lợi hại”.
“Lúc ấy, tôi vừa học nghiên cứu vừa dạy trong trường trung học, tiền lương trừ đi tiền sinh hoạt phí trong cuộc sống, số tiền gọi lại cũng gửi về lqd nhà. Sau một thời gian, ba tôi gọi điện cho tôi nói mẹ tôi cầm đồng Euro khoe khoang với những người xung quanh, không chỉ là bạn bè thân thích, bà còn khoe với cả người trong đơn vị của ba, đại đa số các gia đình trong khu nhà đều biết bà có một người con trai học y ở nước Pháp, còn có được học bổng của chính phủ Pháp”.
Thư Tình kinh hãi.
Trong tiềm thức của cô, người giống như Cố Chi hẳn phải là lqd người đàn ông giống như trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, gia cảnh tốt, cuộc sống thoải mái.
Cha mẹ anh hẳn là những người có tu dưỡng, nghề nghiệp có thể là giáo sư đại học hoặc là những người xuất sắc đức cao vọng trọng.
Đường học của anh có thể là thuận buồm xuôi gió, không lo ăn lqd mặc, chỉ dùng trí thông minh xuất sắc, không cần tốn nhiều sức có thể lấy được thành quả cuối cùng.
Anh thậm chí có thể được gọi là thiên chi kiêu tử, giống như người thừa kế quý tộc, có ưu thế và sức quyến rũ bẩm sinh, dễ dàng đạt được vị trí mọi người ngưỡng mộ.
(*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
... ...
Nhưng mà đến hôm nay, rốt cuộc Thư Tình mới ý thức được một sự thật, trên thế giới này có lẽ sẽ có người sinh ra có đặc quyền được thành công, một bước lên mây, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đó tuyệt đối không phải là Cố Chi.
Anh tự nhiên bình thản nói về cha mẹ mình như thế, bọn họ cũng giống như người bình thường, sắc đắc ý vênh váo, sẽ kiêu ngạo tự mãn, sẽ vì tự hào về con trai mà làm ra một số việc nhìn như ngu ngốc trong mắt người khác.
“Quan hệ giữa người với người, không tránh được lòng ganh đua so sánh, mẹ tôi làm như vậy, có rất nhiều người nói xấu sau lưng. Mẹ tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, không có gì có thể nói, vì vậy chuyển hết lên người tôi. Sau khi qua sự kể lại của các bạn trong nước, lại truyền tới tai tôi. Lúc đó tôi còn rất trẻ, tâm cao khí ngạo, bởi vì bà làm tôi mất mặt, khiến cho tôi không ngóc đầu lên được, cho nên sau này tôi không hề gửi tiền về, chỉ nói mình không ưu tú đến trình độ có thể lấy được học bổng, mỗi lần gọi điện với bà, giọng tôi luôn trầm mặc nhiều hơn là thân thiết”.
Giọng nói của anh bình tĩnh ôn hòa, giống như đang kể chuyện xưa ấm áp, khác hoàn toàn tâm tình mà Thư Tình cảm nhận được.
Anh chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Em có ý kiến gì với hành vi này của tôi? Đáng xấu hổ, buồn cười, hay là đáng thương?”.
“Em cảm thấy như vậy rất bình thường, hơn nữa cách thầy xử lý hết sức bình tĩnh, không có chút mùi thuốc súng nào”. Cô hết sức tự nhập vào câu chuyện, “Nếu như là em, có lẽ em sẽ làm chuyện cực đoan hơn, không chừng em sẽ ồn ào một trận với mẹ em, sau đó nói những lời như cả đời không qua lại với nhau”.
Cố Chi cười cười, “Vậy nếu em biết trong đoạn thời gian chiến tranh lạnh đó, thật ra bà đang bệnh giai đoạn cuối, thuốc và tiêm không thể cứu được bà?”.
Thư Tình cứng đờ cả người, khó tin ngẩng đầu nhìn anh.
Lại là đêm đông như vậy, vẫn là ngọn đèn đường mờ vang như cũ, gió lạnh thấu xương.
Nhưng đêm đó, cô nghe được những lời nói ấm áp từ ngữ an ủi của anh, giống như đi vào vườn hoa mùa xuân.
Mà đêm nay, đồng thời cô nghe được chuyện cũ của anh, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo của đêm đông.
Năm thứ hai Cố Chi đi học nghiên cứu sinh ở Pháp, mẹ anh vì đi tiểu ra máu được đưa đi bệnh viện, kết quả chuẩn đoán là ung thư ruột giai đoạn cuối, thầy thuố dự đoán bà sống không quá nửa năm.
Khối u trong ruột bà đã kết thành hình, có nghĩa là bà đi vệ sinh cũng rất khó khăn.
Sau khi phẫu thuật đã cắt một đoạn, nhưng tế bào ung thư đã sớm lan sang cả dạ dày và gan.
Mẹ anh kiên trì không muốn cho anh biết, lại càng không cho phép bất cứ ai tiết lộ cho anh biết bằng bất kỳ hình thức nào, bởi vì bà biết rõ ở nước Pháp học khó khăn thế nào, phải vượt qua trở ngại về ngôn ngữ, phải làm công bên ngoài để trả giá nghỉ trọ cao và chi phí hàng ngày. Mà quan trọng nhất là nước Pháp giáo dục rất nghiêm khắc, nếu muốn thuận lợi lấy được bằng Thạc sĩ, còn khó khăn gấp bao nhiêu lần so với trong nước, không khó tưởng tượng là tổn hao biết bao sức lực.
*
Lần này đến nhà Cố Chi, tất cả đối với cô mà nói, cũng coi như là quen việc dễ làm.
Cố Chi không nói thêm gì nữa, lấy trong ngăn tủ ôm chăn sạch sẽ ra trải cho cô, nhìn đồng hồ, còn sớm nên anh hỏi cô: “Có muốn đọc sách hay lên mạng không?”.
Cô đi vào phòng sách chọn sách, lần này phải thật cẩn thận, để tránh cầm nhầm một quyển tiếng Pháp nguyên bản, nhìn thấy là đầu óc choáng váng.
Cô nhanh chóng phát hiện ra trong phòng sách có một cái giá chuyên dùng để trưng bày đĩa phim. Thư Tình cảm thấy rất hứng thú nên đến gần xem, đa số là phom nước ngoài, đương nhiên cũng không thiếu phim Trung Quốc kinh điển.
Cố Chi đứng ở cửa, đang cầm nước nóng trong tay, mỉm cười hỏi cô: “Em muốn xem phim hả?”.
“Có thể không?”. Cô hơi kích động, “Nhưng mà em sợ thầy cùng máy tính để làm việc, xem ở phòng khách có ảnh hưởng đến thầy không?”.
Anh bật cười, “Thư Tình, nghỉ không có tiền lương, tội gì tôi phải tự ngược”.
Giúp cô tìm một bộ phim nước Anh không lâu lắm, hai người ngồi xem trong phòng khách.
Thư Tình sợ xem không hết, Cố Chi lại từ tốn nói một câu: “Không phải là định ở đây chăm Dư Trì Sâm mấy ngày sao? Năm tập không dài, mỗi ngày xem một tập là được”.
Trong nháy mắt cô trầm mặc, cho đến bây giờ, người đàn ông này luôn tính toán tỉ mỉ như vậy sao? Trong thời gian người khác nói một câu, anh đã suy tính đến nhiều phương diện, thật sự là quá cao lớn đồng thời cũng có một ít đáng sợ.
Thư Tình nhìn bộ phim, suy nghĩ lại không tập trung, rõ ràng thấy được, chuyện vừa rồi của Cố Chi đã khiến cô chấn động, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được.
Mở đầu có chút dài dòng trầm lặng, rốt cuộc cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy sau đó thì sao?.... Thầy có phải rất tự trách mình không?”.
.....
Trên màn hình, thân sĩ còn trẻ ôm con trai của mình, hôn bé một cái: “Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, ba sẽ thu thập giúp con, sau đó hãy nhắm mắt ngủ”.
.....
Cố Chi trầm mặc chốc lát, giống như không thể làm gì mà cười lên: “Làm sao tôi có thể không tự trách được? Nếu tôi sớm biết bà bệnh nặng như vậy, làm sao có thể làm chuyện buồn cười là giấu giếm chuyện học bổng?”.
Trên màn hình, đứa bé an tĩnh trong tiếng hít thở, giọng nói của anh giống như đến một nơi xa xôi trong giấc mơ.
“Tôi đoạt mất kiêu ngạo và vui vẻ cuối cùng của bà, cho nên sau rất nhiều ngày trong cuộc sống, tôi vẫn tưởng tượng đến những ngày trước khi bà lâm chung. Nhớ con trai, trở về những thời khắc thỏa mãn trước kia, những mà quay đầu lại, con trai đã làm bà thất vọng rồi.....”.
Sau đó, cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ti vi, không dám nói nữa.
Đề tài như vậy quá nặng nề, cô cũng không biết an ủi thế nào, biện pháp tốt nhất chính là không tiếp tục nói đề tài đó, dù sao không chừa một mống, họa vô đơn chí thật đáng sợ.
Chiều nay, cô mơ hồ xem phim, trong đầu ngổn ngang, bất giác một tập đã xong rồi.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Cố Chi bảo cô rửa mặt đi ngủ.
Sau khi sắp xếp tất cả, Thư Tình đi vào phòng khách, một chốc lát sau cô lại ra ngoài, đứng ở trong phòng khách nói với anh: “Thầy Cố, thật ra thì thầy đã rất tuyệt rồi, em cảm thấy mẹ thầy trong đoạn thời gian cuối cùng của cuộc sống, nhất định rất kiêu ngạo về thầy, cho nên....”.
Cho nên cái gì đây?
Cho nên thầy đừng khó khăn quá, đừng tự trách quá?
Thật là kiểu cách!
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói ra một câu, “Cho nên... Ngủ ngon, have a good dream!”.
Cố Chi bật cười, sau đó gọi cô lại.
“Tôi kể chuyện này cho em, không phải để cho em an ủi tôi. Đã qua nhiều năm như vậy, tôi không đến nỗi vẫn dừng lại trong trạng thái tự trách. Chỉ là tôi muốn nói cho em biết, trên thế giới này có rất nhiều chuyện, em nhìn thấy một mặt không đủ, mà nếu như vì một chút cảm xúc và kích động mà làm chuyện quá khích, cho dù chỉ quá khích về từ ngữ, cũng có thể mang đến cho em tổn thất mà em không kịp hối tiếc”.
Nụ cười của anh đơn giản mà ôn nhu: “Em còn nhỏ, đường vẫn còn rất dài. Tôi hi vọng mỗi ngày em trôi qua thật phong phú mà vui vẻ, cách xa tất cả hối hận và thất vọng”.
Trong một khắc đó, Thư Tình chợt muốn xông qua ôm lấy anh.
Nhưng cô sợ Cố Chi sẽ sợ hãi mắng cô là cầm thú, vì vậy yên lặng nhịn lại nỗi xúc động này.
Trước khi đi vào giấc mộng, cô thở dài thật thấp.
Người đàn ông như vậy, ai mà không thích?