Thư Tình đứng bên ngoài phòng ăn rất lâu nhưng không đẩy cửa vào.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách Thượng Hải cũ, một máy phát nhạc lớn đang phát bài hát của Đặng Lệ Quân, đèn thủy tinh chói mắt, khiến tim cô đập mạnh và loạn nhịp trong giây lát.
Cuối cùng, một giây sau, cửa được kéo ra từ bên trong, Trang Kính Vĩ đang muốn ra cửa, kinh ngạc nhìn cô, “Tình Tình, tại sao không vào?”.
Thư Tình không trả lời, ánh mắt nhìn vào những người ngồi trong, ông ngội, gia đình nhà cô Trang Li, còn có gia đình ba người nhà Trang Kính Vĩ.
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy câu nói “Một nhà tụ họp” của ông nội, có chút châm chọc.
Người nhà là của bọn họ, cô không có cái gì cả.
Nhưng ông nội cười hiền từ như vậy, nhiệt tình gọi cô ngồi bên cạnh ông, Thư Tình cũng cười đi qua, chào mọi người ngồi trên bàn.
Lúc ngồi xuống đối diện với Trương Diệc Chu, vẻ mặt cậu ta hơi mất tự nhiên, có lẽ cậu ta vẫn nhớ chuyện lần trước bị cô đuổi đi ở bệnh viện thú cưng.
Thư Tình thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì nói chuyện với ông nội.
Ông nội hỏi cô: “Tại sao mẹ con không đến?”.
“Sắp năm mới rồi, trong khoảng thời gian này mẹ con phải tăng ca, bận không đến được”.
Thư Tình nói dối, từ đầu cô đã không nói với mẹ chuyện này, để bà đỡ cảm thấy ấm ức.
Trang Lị cười nói: “Mẹ Thư Tình là người làm trong ngân hàng, nếu thiếu chị ta, không khéo lúc mọi người muốn lấy tiền cũng rối loạn, chúng ta có thể hiểu được”.
Thư Tình liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Cô của cô chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại càng nhìn cô và mẹ cô không vừa mắt.
Trang Lị thấy Thư Tình không lên tiếng trả lời thì nói với ẹ Trương Diệc Chu: “Như con với chị Hân chỉ là một nhân vật nhỏ bé không bận rộn như vậy, đặc biệt là chị Hân, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, không chịu khói lửa nhân gian, phải không?”.
Lý Hân xấu hổ cười cười, cầm ly trà nhấp một ngụm, khi nhìn Thư Tình trong ánh mắt có vài phần
Xin lỗi.
Lúc ăn cơm, ông nội hỏi Thư tình học kỳ vừa rồi thế nào.
Thư Tình cười cười: “Cũng được, con tham gia một vài cuộc thi nhỏ, cũng may được giải, nhưng cuối học kỳ bị viêm phổi, nên không nhận được học bổng rồi.”
Trương Diệc Chu ngồi đối diện nghe vậy, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Thư Tình, nhưng cô nhìn chằm chawmc vào bát của mình không ngẩng đầu lên, sợ khi nhìn vào ánh mắt của cậu ta sẽ mất tự nhiên.
Ông nội lại cười tủm tỉm hỏi Trương Diệc Chu, Trương Diệc Chu cũng lễ phép nói: “Cả học kỳ cũng coi như phong phú, thành tích thi cuối kỳ còn chưa nhận được, cũng coi như bình thường.”
Không ngờ Trang Lị lại nói tiếp: “Nhìn Diệc Chu xem, luôn khiêm tốn như vậy, cho đến bây giờ cũng không mang giấy khen hay thành tích ra khoe. Lần trước con đến nhà anh, chị Hân còn nói với con, nói là diệc Chu có phát biểu luận văn gì đó trên tập san tài chính, thầy của Diệc Chu còn muốn bồi dưỡng cháu để năm 3 đại học xuất ngoại bồi dưỡng thêm, cái cuộc thi này là gì, giấy chứng nhận gì nhỉ?”
Trương Lị quay đầu lại hỏi Lý Hân.
Mặt Lý Hân đỏ lên, mất tự nhiên nhìn Trang Kính Vĩ, Trang Kính Vĩ mới nói, “Giấy chứng nhận tư cách FA.”
Ông nội cũng không hiểu được rõ đó là gì, Thư Tình mới nói cho ông nghe, “FA chính là giấy chứng nhận tư cách chuyên gia phân tích tài chính quốc tế.”
Trang Lị nở nụ cười, “A, Tình Tình cũng biết sao, con đã nói rồi, đứa nhỏ Diệc Chu này cũng giỏi quá? Cũng nhờ chị Hân dạy dỗ giỏi, đứa nhỏ này vừa khiêm tốn lại giỏi giang, cho nên con mới nói, anh cuwois chị Hân đúng là phúc khí của chúng ta. Về sau Thông Thông nhà chúng ta cũng phải làm phiền chị Hân giúp đỡ dạy dỗ, tốt xấu gì –“
“Trang Lị.” Ông nội trầm mặt ngắt lời, sa đó gắp sò biển cho Thư tình, “Ăn nhiều một chút, ông nội thấy con gầy quá, có phải ở trưởng không ăn uống tốt không?”
Trang Lị gặp khó khăn nhưng thấy vẻ mặt Thư tình mất tự nhiên thì trong lòng cũng vui vẻ, không nói gì nữa.
Bữa ăn này vẫn là một bữa ăn vô vị, Thư Tình thầm nghĩ, quả nhiên năm nào cũng giống nhau.
Ăn được một nửa, cô vào toilet.
Không ngoài dự đoán, khi cô đứng rửa tay trước gương, Trang Lị cũng theo tới.
Cô của cô thích nhất là động đến nỗi đau của người khác, nếu chọc đến rồi thì càng thích bỏ đã xuống giếng, thừa thắng xông lên.
Trang Lị tới bên cạnh cô, lấy phấn nền ra trang điểm lại, cười như không cười nhìn cô, “A, nhìn bộ dạng Tình Tình này, bữa cơm này ăn không vui hả?”
Thư Tình mỉm cười, “Không thể nói là tốt, dù sao có con quạ đen cãi nhau ở bên cạnh, mọi người đều không chịu nổi.”
Trang Lị biến sắc, cười lạnh, “Quả nhiên là vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đúng là mẹ như thế nào sẽ dạy ra con gái nhưu vậy, nhìn Diệc Chu một cái lại nhìn về mày, lúc trước ba với mẹ mày ly hôn, đúng là không biết tích đức mấy đời mới lựa chọn sáng suốt như vậy.”
“Vậy thì cháu lại đồng tình với dượng rồi.” Thư Tình không tiếc cắt đứt lời cô, “Cho tới bây giờ ông ấy không làm ra được lựa chọn sáng suốt như ba cháu, đó là ly hôn với người như cô, chỉ sợ mấy đời nhà ông ấy không tích đức rồi.”
“Mày - -“. Trang Lị tức giận đóng nắp hộp phấn nền lại, “Đúng là đức hạnh giống hệt mẹ mày, miệng chó không phun được ngà voi.”
“Vậy thì cô phun ra cho cháu xem, cũng để cháu có thêm kiến thứ xem thế nào là miệng chó phun được ngà voi.” Thư tình lạnh lùng đóng nắp vòi nước, đôi tay đỏ bừng vì lạnh.
Trước khi đi, cô cười khinh miệt với Trang Lị, “Mở miệng là gọi Diệc Chu thân thiết, nhưng mà có vẻ như cô đã quên một việc, nói đến cùng thì cậu ta vẫn là họ Trương, cho dù tình cảm sâu sắc đến đâu cũng không phải người nhà của các cô. Còn có Thông Thông của cô cho dù thông minh và ngoan thì cũng không phải người họ Trang. Mặc dù cháu không nhất thiết phải nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ của ông nội như cô, nhưng cháu nhắc nhở cô một câu, cho dù cô đối chọi gay gắt như vậy, tính hết các nước, nhất định cháu sẽ không từ chối nhận lấy đồ ông nội cho cháu, để cô không có một cơ hội lợi dụng nào!”
Trang Lị vẫn đối đầu với mẹ con Thư Tình, đơn giản là vì khi cha mẹ cô ly hôn, ông nội cảm thấy thẹn với hai mẹ con cô, cho nên để lại căn nhà có giá trị xa xỉ cho cô.
Cho tới nay, Trang Lị vẫn không đồng ý với việc này, càng bởi vì Thông Thông là bé trai, vậy mà một phân tiền cũng không được nên ghi hận trong lòng.
Thư tình nói xong lời này, quay đầu rời đi, đợi đến khi Trang Lị quay lại phòng ăn thì Thư Tình đã chào tạm biệt với mọi người, đi ra ngoài.
Cô nói cô làm thêm ở tiệm cà phê, chỉ xin nghỉ hai giờ, bây giờ phải về làm.
Trang Kính Vĩ đứng lên muốn đưa cô về nhưng bị cô từ chối khéo.
Khi đi qua Trang Lị, Thư Tình lạnh lùng liếc cô một cái, nở nụ cười chiến thắng, cao ngạo chẳng thèm ngó tới.
Đi ra khỏi nhà hàng, nghênh đón cô là gió lạnh thấu xương.
Tay Thư Tình đặ dưới nước lạnh thời gian quá dài, bây giờ cũng không còn cảm giác được.
Cô mặc ít, vì muốn ở trước mấy người nhìn có tinh thần, cố ý mặc ái khoác nỉ ngày lập đông Tần Khả Vi chọn cho cô, bây giờ bị gió lua mới biết được, phong độ so với độ ấm quả thật là rắm cũng không bằng.
Đi được hai bước bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên cô, cô mím môi quay đầu lại, lấy Trương Diệc Chu đuổi theo.
“Ông nội bảo tớ tiễn cậu.”
“Không cần thiết.” Thư Tình còn mang theo cảm xúc mâu thuẫn, lui về phía sau một bước, mặt lạnh nhìn cậu ta.
Trương Diệc Chu dừng một chút, mới nói: “Cậu cãi nhau với cô nhỏ thật sao?”
“Cô nhỏ?” Thư Tình nỏ nụ cười, “Gọi thân thiết thật.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Trương Diệc Chu nắm lấy tay cô trước khi cô vượt qua đường, giật mình thấy tay cô lạnh giống như vừa từ trong tủ lạnh ra.
Cậu lấy găng tay từ trong áo khoát đưa cho cô.
Thư Tình đỏ mắt, ném bao tay lại cho cậu ta, “Sao? Cậu đang thương hại tôi à?”
Trương Diệc Chu không ngờ cô lại kích động như vậy, không đón được đôi găng tay, vì thế hai bao găng tay màu đen rơi xuống đất. cậu ta xoay người nhặt lên, đúng lúc này Thư Tình vượt đèn đỏ đi về phía đường bên kia, cậu ta đuổi theo.
Giữa đường cái vang lên tiếng còi chói tai.
Có xe taxi dừng gấp trước mặt Thư Tình, láy xe thò đầu ra chửi ầm lên: “chạy cái gì mà chạy? Không phân biệt được đèn xanh đèn đỏ à? Có ý thức công cộng được không?”
Trương Diệc Chu kéo Thư Tình ra phía sau, liên tục nói xin lỗi với lái xe, cuối cùng giữ chặt lấy tay cô, đi về bên kia đường.
Thư Tình cúi thấp đầu, không rụt tay về, để mặc cho cậu ta kéo.
Đi được một đoạn, Trương Diệc Chu không nhịn được, nghiêng đầu hỏi cô, “Cậu đang khóc sao?”
Thư Tình như nghe được truyện tiếu lâm, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Con mắt nào của cậu thấy tôi đang khóc?”
Trương Diệc Chu không nói gì, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, trong một lúc cậu mất đi năng lực nói chuyện.
Mãi một lúc sau, cậu ta mới bình tĩnh, nói: “Năm tớ sáu tuổi, tai nạn xe cô ςướק đi cha tớ, lúc đó tớ còn nhỏ nhưng cũng hiểu được hận người tài xế lái xe đâm vào ông. Cho nên tớ không hề oán cậu việc cậu vẫn hận tớ và mẹ tớ, bởi vì đúng là hai mẹ con tớ đã ςướק cha cậu. nhưng Thư Tình, chuyện đến bây giờ tớ không còn hận người tài xế kia nữa, bởi vì không có người nào cố ý ςướק hạnh phúc của ai, phá hoại gia đình ai, người tài xế đó không phải, tớ với mẹ tớ càng không phải.”
Nhìn gương mặt quen thuộc này, rất nhiều ký ức trở về.
Tay Trương Diệc Chu giúp cô đeo găng tay vào, sau đó giữ lấy tay cô, giữ chặt lấy.
Tay của cô nhỏ, lại dày, bị vây trong lòng bàn tay, có chút ý vị không rõ ràng.
“Không cần sống lại những gì đã qua, ít nhất cậu hãy đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa được không?”
.
Buổi tối, bà Thư nhận được điện thoại của Thư Tình, nói đêm nay cô sẽ ngủ lại nhà bạn học cấp 3, không về nhà.
Thật ra bà Thư là một người truyền thống, bà luôn luôn không thích Thư Tình là con gái ngủ ở ngoài, nhưng bà nghĩ năm nay cô cũng đã hai mươi, có năng lực quyết định chuyện của bản thân nên bà chỉ nhắc nhở vài câu sau đó cúp điện thoại.
Thư Tình ngồi trong tiệm nét ồn ào, lại xem hình ảnh Hà Ni và Tiểu Tân nhìn nhau cười.
Trong đêm khuya như vậy, không thể đè nén nỗi nhớ một người.
Khi bạn dần dần hiểu ra, làm một người mẹ đơn thân nuôi con gái sẽ vất vả như thế nào, bạn bắt đầu học cách che dấu những cảm xúc tiêu cực với mẹ mình.
Bởi vì nếu thấy bạn khổ sở thì mẹ bạn sẽ khổ sở hơn gấp ngàn lần, vạn lần.
Vì thế, trong quá trinh đó, bạn bắt đầu học cách nói dối có thiện ý, bắt đầu học cách tự mình xử lý những cảm xúc không dê dàng khống chế.
Mà trên màn hình, Hà Ni thi thào nói với Tiểu Tân, “Gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh không giống nhau.”
Trong tiệm nét ồn ào, cô nghe thấy tiếng di động của mình vang lên.
Qua hai mươi năm, Thư Tình chưa từng nghĩ đến bản thân cô lại dễ dàng nảy ra tâm ỷ lại một người như vậy. cô là một người mạnh mẽ lại sắc bén, bị ảnh hưởng rất lớn từ mẹ cô.
Nhưng vào giờ khắc này, khi mà cảm xúc của cô gần như bùng nổ, bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại.
Nước mắt tràn mi.
Trên màn hình tối đen hiện lên ba chữ: Thầy Cố.