Thư Tình bị gọi, đành phải đứng lên, cầm lấy sách bắt đầu đọc.
Lait – sữa. Lần đầu tiên gặp thầy Cố, anh đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi mua sữa chua, mỗi túi đều là đủ vị, có thể thấy được anh là người thích đơn giản, không thích phức tạp.
Froid – lạnh. Thầy Cố nhìn như lúc nào cũng cười ôn hòa với mọi người, nói chuyện cũng khách khí lễ độ nhưng nói chung là anh sẽ làm mọi người có cảm giác cao cao tại thượng, kỳ thật anh cũng không cố gắng biểu hiện cảm giác ưu việt của anh.
Patience – kiên trì. Anh không có ấn tượng tốt với cô, nhưng cho dù như thế, anh vẫn kiên trì với chú rùa nhỏ của cô, áo blu trắng mặc trên người nhìn có vài phần giống như thầy thuốc. Hôm nay gặp cô, anh còn chủ động hỏi tình huống của Pound, là một thầy thuốc tốt.
Thư Tình vừa đọc, trong đầu cũng thất thần, ngay cả cô cũng không nhận ra từ đơn mercredi cô cũng đọc xong, mơ hồ đọc một hơi từ đầu đến cuối các từ đơn.
Cô buông sách, ngẩng đầu nhìn Cố Chi, người trên bục giảng liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Mời ngồi”.
Tần Khả Vi khi*p sợ dd, lqd hỏi cô: “Thời gian nghỉ phép cậu đã luyện âm lưỡi sao?”.
Thư Tình trấn định gật đầu, cô là một người có lòng tự trọng rất mạnh, cô chưa bao giờ chịu thua dễ dàng. Lần trước Cố Chi phê bình âm lưỡi của cô trước mặt mọi người, từ đó mỗi ngày đánh răng cô đều không ngừng luyện tập âm r, luyện tập mãi, cuối cùng từ đơn “Thứ tư” cũng có thể đọc lưu loát.
Sau khi tan học, Cố Chi tắt máy tính trên bục giảng, thu thập đồ đạc, mọi người trong phòng học đều đã rời đi, Tần Khả Vi vỏi Thư Tình còn đang ngồi đó chưa có động tác gì, “Cậu không đi sao?”.
Thư Tình lắc đầu: “Tự học một lát, lúc này trở về phòng ngủ thì rất ồn”.
Trong phòng ngủ của các cô có một người học đàn ghita, giờ này mỗi tối đều vừa hát vừa đàn, mỗi tội hát còn khó nghe hơn đàn, đúng là phiền lòng.
Tần Khả Vi cũng ngồi xuống đọc sách với Thư Tình, Cố Chi đi trước, xuống bục giảng, đi tới trước bàn của các cô, ngón tay phải gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lúc Thư Tình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào đáy mắt anh, nghe anh nói: “Có tiến bộ lớn, nhưng mà âm lưỡi hơi mất tự nhiên, lần sau em thử nhẹ đi một chút, không nhất thiết phải cường điệu, lqd tự nhiên một chút là tốt”.
Nói xong lời này, anh gật nhẹ đầu rồi rời khỏi phòng học.
Vẻ mặt Thư Tình biến thành 囧 , Tần Khả Vi khẳng định nói: “Cậu nhìn xem, tớ đã nói thầy Cố không thành kiến với cậu đâu, cậu cứ tự mình đa tình”.
Người ở cửa dừng chân lại, nghe thấy giọng nói khẽ của người nào đó: “Tớ vẫn cảm thấy có chút.... tiếu lý tàng đao.....”.
Vẻ mặt Cố Chi không biểu cảm, mặt lạnh đi ba phần, chân dài khẽ bước, đi xuống dưới lầu.
*
Bốn ngày sau đó, trên bụng Pound lại xuất hiện một đốm trắng lấm tấm, Thư Tình lên mạng tra, thì biết rằng đó là triệu chứng của bệnh thối mai, trong lòng cô thấy khó chịu. Tiết học tiếng Pháp ngày hôm đó cô mang cả Pound theo, muốn nhờ thầy Cố xem giúp.
Thứ hai, thứ tư, thứ sáu, thầy Cố đều lên lớp tiết các cô. Hôm nay là thứ sáu, ngày cuối cùng, nhưng không ngờ lúc Thư Tình đến phòng học mới biết ngày hôm nay người dạy là chủ nhiệm bộ môn tiếng Pháp, lập tức choáng váng.
Bạn học nhỏ giọng nói với cô, ngày hôm nay thầy Cố có việc gấp nên chủ nhiệm dạy thay. Thư Tình nhìn Pound trong tay, không nói gì.
Tan học, cô đưa cặp sách cho Tần Khả Vi: “Cậu giúp tớ cầm về phòng, tớ đưa Pound đến bệnh viện thú cưng”.
Tần Khả Vi nóng vội lqđ nói: “Đã đêm khuya thế này cậu còn chạy ra ngoài, có biết mấy giờ rồi không? Nếu như ký túc xá đóng cửa, cậu không vào được thì làm sao bây giờ? Hay là ngày mai cậu hẵng đi?”.
Thư Tình không quay đầu lại nói: “Cậu giúp tớ tránh kiểm tra, nếu muộn quá tớ sẽ tìm một quán net ngồi cả đêm, thối mai không thể chậm trễ được, tớ sợ Pound sẽ bị đau”.
Đại học C ở nơi khá hẻo lánh, bên ngoài đường vòng số 3 của thành phố, Thư Tình bước nhanh đến cổng trường, ngồi xe ôm chạy tới khu tàu điện ngầm.
Người lái xe là người đàn ông trung niên, nhìn bộ dạng không được đẹp mắt, cười tủm tỉm hỏi cô: “Đã muộn lqđ thế này cô bé còn muốn đi đâu?”.
Thư Tình cảnh giác nhìn ông ta, nói: “Cháu đến chỗ ba, ba cháu đang trực ban canh gác ở Đường 1”.
Người lái xe chỉ cười không nói.
Thư Tình vội vàng chạy tới tàu điện ngầm, sau đó ngồi tàu điện ngầm tới đường 1, nhìn di động phát hiện đã 9h30, 11h30 ký túc xá sẽ đóng cửa, không biết là có kịp không.
Từ tàu điện ngầm đến bệnh viện thú cưng chỉ mất năm phút đường đi, cô ôm nhà rùa bước nhanh, bỗng nhiên nghe thấy ở đằng sau có người gọi cô: “Thư Tình?”.
Cô dừng chân, quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh cao cao đứng ở đằng kia, mặc T-shirt màu trắng đơn giản, trong tay cầm vài cuốn sách, nhìn qua gáy sách có thể thấy, “Tình hình Kinh tế Quốc tế”, “Quốc phú luận” cùng với “Kinh tế vĩ mô”.
Thư Tình ôm nhà rùa, bàn tay vô thức nắm chặt, gọi tên của người nọ: “Trương Diệc Chu?”.
Trương Diệc Chu đi ra từ hiệu sách, cậu ta học đại học A ở trung tâm thành phố, từ đây đi ra đó cũng chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ, cậu ta biết Thư Tình học ở đại học C, chần chờ một lát rồi hỏi: “Đã muộn thế này, tại sao cậu lại ở đường 1?”.
Thư Tình nói: “Con rùa của tôi bị bệnh, tôi đưa nó đến bệnh viện thú cưng xem bệnh”.
Ánh mắt Trương Diệc Chu nhìn xuống nhà rùa cô đang ôm trước иgự¢, đến gần vài bước, cúi đầu nhìn, Pound bị cậu ta chặn mất ánh sáng, hữu khí vô lực ngẩng lên nhìn cậu ta một cái, móng vuốt nhỏ quơ quơ nhẹ.
Trương Diệc Chu ddlqđ thấy bên cạnh bàn chân nó có một bộ phận đã bị khoét đi, nói: “Chứng thối mai?”.
Thư Tình gật đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đi trước đây, nếu không lát nữa bệnh viện đóng cửa mất”.
Trương Diệc Chu chần chờ nói: “Đại học C cách đây xa như vậy, một lát nữa cậu đi đâu? Tàu điện ngầm 10h20 đã đóng cửa rồi”.
Thư Tình cười cười: “Không có việc gì, không thể về thì ra tiệm net cả đêm, ngày hôm sau lại về là được”.
Trương Diệc Chu dường như còn muốn nói cái gì nhưng cô đã phất tay với cậu ta, xoay người vội vã đi. Trên đường 1 luôn có một đám đông chật chội, chỉ trong chốc lát bóng dáng Thư Tình đã biến mất trong đám người.
Trương Diệc Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích, một lát sau mới chậm rãi bước đi.
Cậu ta nhớ cô bé nhà dưới mỗi ngày tan học đều sẽ khoác cặp sách chạy lên nhà cậu, vừa mở cửa ra không hề kiêng nể nằm sấp lên giường cậu, giày vung loạn xạ, cọ cọ đầu tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
Lúc làm bài cô sẽ cắn 乃út, đợi đến lúc xem đề, sẽ cười tủm tỉm nhảy xuống giường đến bên bàn học của cậu, nịnh nọt nói: “Trương Diệc Chu, cho tớ xem đề bài này cậu làm thế nào?”.
Cậu sẽ lạnh nhạt nói: “Tự mình làm, xem bài của người khác là copy”.
Sau đó cô sẽ lộ ra biểu cảm sắp khóc, và ôm trái tim nói: “Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn tốt sao? Bạn tốt thì còn phân cái gì của cậu của tớ? Cậu làm tổn thương trái tim tớ rồi!”.
Nói tóm lại chính là một hành động rất khoa trương, sau đó thành công xem được bài tập của cậu, vì thế ngày hôm sau thầy giáo khích lệ người làm tốt sẽ có thêm một người giả mạo.
Trương Diệc Chu cười cười, bên tai là tiếng động lớn của mọi người đang xôn xao, bạn cùng phòng của cậu đứng ở cửa McDonald nhìn quanh một lúc mới nhìn thấy cậu, miệng nhếch lên, vẫy tay với cậu: “Diệc Chu, ở đây”.
Cậu đi nhanh, đưa sách cho bạn cùng phòng, nói vài câu. Đối phương kinh ngạc nhận sách, sau đó cười hì hì gật đầu: “Yên tâm, bộ phận kiểm tra kỷ luật là người quen cũ! Có thể trốn thoải mái”.
*
Lúc Thư Tình đi vào bệnh viện thú cưng, không thấy Cố Chi đâu, nhưng mà thấy bác sĩ Trương lần trước đang dọn dẹp, thấy Thư Tình thì cô ấy giật mình nở nụ cười: “A, là em sao?”.
Ánh mắt nhìn vào nhà rùa của cô, bác sĩ Trương đặt cây chổi vào bên cạnh tường: “Sao vậy, bệnh của con rùa nhỏ này còn chưa hết sao?”.
Thư Tình bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỗ lần trước lại xuất hiện chấm trắng, em lên mạng xem, nói đó là triệu chứng của thối mai, nên đưa nó đến đây tìm thầy Cố”.
“Thầy Cố?”. Bác sĩ Trương giật mình, “Anh ấy đâu có làm ở đây, tại sao em lại đến đây tìm anh ấy?”.
Thư Tình trợn tròn mắt: “Thầy không làm ở đây?”.
Bác sĩ Trương cười rộ lên, hiểu ra và nói: “Em nghĩ rằng anh ấy là bác sĩ thú y sao? Ha ha, anh ấy là bạn của bác sĩ Lý ở chỗ này, lần trước bác sĩ Lý có việc gấp phải đi công tác vài ngày, nên mới gọi anh ấy đến giúp, nghe nói trước kia anh ấy học ngoại khoa, ở nước ngoài cũng đã từng làm, có hiểu biết với một số động vật nhỏ, nên bác sĩ Lý mới mời đến giúp”.
“Vậy con rùa của em.......”. Thư Tình chần chờ hỏi, uể oải, không ngờ chạy cả tối đến đây cũng không tìm thấy thầy Cố.
“Bác sĩ Lý cũng đã tan tầm, không thì ngày mai em lại đến?”. Bác sĩ Trương hỏi cô, nhưng lát sau lại nhớ ra cái gì, vội cười nói, “A, chị quên mất, chị có số điện thoại của thầy Cố, hay là em gọi điện cho thầy Cố xem? Lần trước bác sĩ Lý đã đưa số điện thoại của anh ấy cho chị”.
Thư Tình ngồi trên băng ghế của bệnh viện, cúi đầu nhìn rùa nhỏ, vừa lấy điện thoại ra, nói thật, cô không dám thân cận với thầy Cố, nhưng hiện tại cô không tìm thấy người giúp đỡ, chỉ có thể bất chấp mà gọi điện.
Điện thoại vang lên thời gian dài, ngay lúc cô nghĩ rằng sẽ không có người nghe thì rốt cuộc điện thoại cũng thông, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp ôn hòa của Cố Chi: “Alo?”.
Lưng Thư Tình cứng đờ, co quắp nói: “Xin hỏi có phải là thầy Cố không?”.
“Đúng rồi, xin hỏi ai vậy?”.
“Em là Thư Tình”. Cô cảm thấy một câu như vậy là khá thân mật, lại bổ sung thêm, “Là học sinh lớp song ngữ”.
Đối phương dừng một chút, mới nói, “Tôi biết, có chuyện gì sao?”.
Nói đến Pound, Thư Tình cũng không còn khẩn trương như vậy, nói nhanh qua tình huống của nó cho đối phương nghe, cuối cùng Cố Chi dường như suy nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ tôi đang ở đường số một, em ở lại bệnh viện chờ tôi, tôi sẽ tới ngay”.
Thư Tình nhẹ nhàng thở ra, sau khi cúp điện thoại thì cả người dựa vào ghế, Pound ở trong nhà rùa chậm chạp giơ chân, ngẩng đầu nhìn cô, đuôi cũng động đậy.
Nơi bị hư thối nhìn rất ghê người, cậu nhóc này còn chào hỏi với cô, ánh mắt Thư Tình đỏ lên, thở sâu, mắt nhắm nghiền.
Cô nghĩ tới những em nhỏ bị AIDS trong lời kể của thầy Cố, thầy Cố sớm chiều ở chung với bọn họ, nhìn bọn họ bị bệnh tật tra tấn, có lẽ thầy còn khổ sở hơn cô. Bởi vì bọn họ không phải là Pound, bọn họ sẽ khóc, sẽ kêu đau, sẽ dùng ngôn ngữ để miêu tả nỗi đau của bọn họ.
Cô nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu lộn xộn, không biết ngồi bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đẩy cửa, cúi đầu kêu một tiếng: “Thư Tình?”.