Vì cấm khu quân sự đề phòng nghiêm ngặt, mặc dù tìm người điều tra dốc hết sức bình sinh mà Thường Tân cũng không tra được tài liệu cá nhân của Đồng Húc Lãng. Giống với người muốn trộm bảo vật, vẫn tận lực tìm kiếm Kho báu nhưng lại không có kết quả. Vì vậy giờ phút này cầm điện thoại của Lâm Sâm Sâm, giống như khi anh tìm được một phần kho báu. Không chậm trễ chút nào, anh đè xuống phím "tìm kiếm", nhưng suy nghĩ lại trúng một cước như đưa đám, bởi vì trong tấm hình hiện ra một khung mật mã.
Lâm Sâm Sâm quả nhiên thông minh, sổ danh bạ còn không quên cài mật khẩu. Thời gian không nhiều lắm, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ trở lại phòng họp, trên trán Thường Tân rỉ ra một lớp mồ hôi hột dày đặc. Anh vẫn nhớ rõ ràng sinh nhật Lâm Sâm Sâm, chỉ mong mật khẩu cô dùng không phải là sinh nhật của người khác. Sau khi điền mật khẩu vào, rõ ràng là báo ‘mật khẩu không đúng’. Thường Tân khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm tâm lý đã mẻ lại sứt nhấn loạn ở phía trên, đáng tiếc càng gấp gáp càng sai lầm. Bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân càng đi càng gần, anh thở dài để điện thoại di động xuống.
Trở lại vị trí, anh lấy điện thoại di động của mình ra vuốt vuốt, một ý nghĩ chợt lóe, anh nhớ lại một mật khẩu trước kia Lâm Sâm Sâm đã từng sử dụng. Thừa dịp bọn họ còn chưa đi vào, Thường Tân vội vàng rướn người qua cái bàn cầm điện thoại Lâm Sâm Sâm lên, nhập mật khẩu vào đó, quả nhiên thuận lợi mở ra. Anh hưng phấn nhìn một lượt, ở trong đó có số điện thoại của Đồng Húc Lãng, điện thoại của gia đình, còn có địa chỉ email của một người, nghe được âm thanh Phó Tổng Biên tập vang lên ở ngoài cửa, anh chỉ kịp nhớ địa chỉ email liền đem điện thoại di động trả lại.
Tay mới vừa lùi về, cửa phòng họp liền bị đẩy ra, trong nháy mắt anh ngẩng đầu vừa vặn ᴆụng phải ánh mắt dò xét của Lâm Sâm Sâm, anh chột dạ né tránh ánh mắt kia, làm bộ ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Đã về rồi à, vậy chúng ta tranh thủ thời gian, tiếp tục đi."
Phần thảo luận tiếp theo, Lâm Sâm Sâm có mấy phần mất tập trung, Thường Tân nhiều lần nói với cô, cô đều lại thất thần. Cuối cùng, Thường Tân dứt khoát chiều lòng người, đề nghị với Phó Tổng Biên tập: "Nội dung muốn thảo luận cũng tương đối rồi, tôi thấy Lâm tiểu thư cũng mệt mỏi, không bằng tới đây thôi, có chuyện gì có thể đến Văn phòng tìm tôi lúc nào cũng được."
Ra khỏi cửa chính Nhà Xuất Bản, Lâm Sâm Sâm chợt nói với Thường Tân: "Sư huynh có thời gian không, em có chút chuyện muốn nói với anh."
Thường Tân vui mừng, gật đầu thẳng tắp: "Đương nhiên là có thời gian, chúng ta đi đâu nói chuyện đây?"
Lâm Sâm Sâm nhìn xung quanh, chỉ vào một quán cà phê đối diện nói: "Qua đó đi, sẽ không làm mất thời gian quá lâu của anh đâu."
Thường Tân sảng khoái đáp lời: "Được, đi thôi."
Khi băng qua đường thì bản năng anh giống như sáu năm trước vậy, kéo tay cô đi, lại bị cô né tránh, anh chỉ đành lúng túng thu hồi tay lại. Đi vào quán cà phê tìm một chỗ ngồi xuống, theo thói quen Thường Tân kêu ly Cafe đen, Lâm Sâm Sâm lại muốn ly trà chanh.
Thường Tân kinh ngạc: "Bây giờ em không uống cà phê nữa hả?"
Lâm Sâm Sâm sắc mặt bình tĩnh nói: "Vốn là em không thích uống cà phê, chỉ cố uống mà thôi."
Thường Tân bất đắc dĩ cười: "Đúng, em nhìn anh uống Cafe đen cảm thấy tò mò, lại không chịu nổi vị đắng đó, ra sức thêm đường thêm sữa, anh còn nhớ em . . . . . ."
Lâm Sâm Sâm cắt ngang anh: "Sư huynh, chuyện đã qua đừng nói nữa, con người nên nhìn về phía trước. Hôm nay mạo muội làm phiền anh, là muốn hỏi anh một chuyện."
"Em muốn hỏi tại sao anh chủ động hỗ trợ giúp Nhà xuất bản bọn em sao?" Không đợi cô nói xong, Thường Tân tự động tiếp lời.
Lâm Sâm Sâm gật đầu: "Anh luôn luôn khinh thường nhận trường hợp như vậy, huống chi là miễn phí. Nếu như có liên quan tới em, thì thôi đi, anh không thiếu nợ em cái gì, không cần lãng phí thời gian."
Thường Tân vẻ mặt khổ sở: "Trước mắt đối với anh mà nói, chuyện khổ sở nhất chính là muốn đền bù một chút sai lầm nhưng lại bị cự tuyệt. Anh biết rõ, coi như vì em làm nhiều chuyện hơn nữa em cũng sẽ không quay đầu lại tiếp nhận anh, nhưng tối thiểu anh có thể để cho lòng mình dễ chịu hơn một chút, cơ hội như vậy em cũng không chịu cho anh sao?"
Lâm Sâm Sâm kiên quyết nói: "Không phải là không chịu, mà là không cần thiết, anh chỉ cần nhớ anh không thiếu nợ em thứ gì là được, không cần thiết mang gánh nặng trong lòng. Sư huynh, đây là một lần cuối cùng em một mình gặp mặt anh, em rất yêu bạn trai em, không hy vọng anh ấy sinh ra hiểu lầm gì, em cũng thật lòng chúc phúc cho anh có thể tìm được hạnh phúc. Em chỉ muốn nói như vậy thôi."
Cô nói xong đứng dậy từ biệt, Thường Tân vội vàng đứng lên cầm cánh tay của cô khẩn cầu: "Sâm Sâm, anh chỉ muốn nhìn thấy em là tốt rồi, chẳng lẽ làm bạn cũng không được sao?"
Lâm Sâm Sâm biết Thường Tân từ trước đến giờ là người kiêu căng tự phụ, chưa từng thấy anh lấy loại giọng nói hèn mọn này nói chuyện nhiều, cô có chút không đành lòng, nhẹ nhàng kéo tay của anh ra nói: "Sư huynh, đừng tự làm khổ mình nữa, chúng ta đều có cuộc sống của mình, anh sẽ quen biết cô gái tốt hơn."
Thường Tân không nói nữa, nhìn bóng lưng cô một mình rời đi, lại ngã ngồi trên ghế, anh móc ra một điếu thuốc hút, sau khi hít sâu vài hơi, phiền não lấy tay đè huyệt Thái Dương. Sâm Sâm, một chút cơ hội em cũng không chịu cho, cũng đừng trách anh sử dụng thủ đoạn. Một ngày nào đó em sẽ biết, hạnh phúc của em chỉ có anh cho được.
Từ hôm về nhà ăn bữa cơm đó, Đồng Húc Lãng lại có hơn một tuần không gặp Lâm Sâm Sâm. Rõ ràng muốn gặp, lại phải cố kìm nén cảm giác để không gặp, trong lòng anh khó chịu vô cùng, mỗi ngày bày ra bản mặt thối, người thức thời cũng không dám trêu chọc anh. Nhưng mấy ngày nay, tâm tình của anh đột nhiên biến chuyển tới 360 độ, bởi vì mỗi buổi tối Lâm Sâm Sâm đều gửi email tâm tình với anh rất vui vẻ.
Lúc ban đầu, lập email này cũng là vì Lâm Sâm Sâm. Khi đó bọn họ mới vừa xác lập quan hệ yêu thương, Đồng Húc Lãng quấn lấy Lâm Sâm Sâm đòi viết thư tình cho anh, còn phóng đại lên rằng lối hành văn hạng nhất như vậy không viết thư tình quả thực là lãng phí tài nguyên. Lâm Sâm Sâm không chống lại được sự nhõng nhẽo của anh, viết một lá thư ngắn ý nghĩa kín đáo cho anh. Tuy chỉ có vài dòng, cũng đủ làm anh cho sướng ngất trời, cho tới bây giờ anh vẫn thường mở ra xem lại. Anh viết thư tình đáp lễ cô, mạnh dạn dùng từ làm cho cô hoài nghi xưa nay không ai bằng. Cô ngoài mặt thì giận trách, nhưng trong sâu thẳm lại bị chữ viết khoe khoang làm cám dỗ, điên đảo. Từ đó về sau, họ thường gửi gắm tình cảm thông qua email, có hay không có thời gian gặp nhau, nhờ vào cách thức đó để an ủi nỗi nhớ nhung, truyền qua gửi lại, email cũng vì vậy trở thành nơi bí mật cho bọn họ.
Mấy ngày gần đây, Lâm Sâm Sâm email tới rất thường xuyên, chủ yếu là mượn mấy bức họa cũng như truyện tranh hài hước ngụ ý nói về tình cảnh bọn họ hôm nay, giữa những hàng chữ lộ ra ý thỏa hiệp, vừa trêu đùa lại hàm súc. Trừ tài nghệ và cá tính, anh thưởng thức nhất chính là cô biết tiến, biết lùi. Anh biết, đa số phụ nữ không phải thật là mạnh cay cú, thì chính là nhu nhược yếu ớt, sự mềm dẻo có độ giống như cô vậy càng lộ vẻ đầy đủ trân quý của một cô gái, rất được lòng anh. Cô sẽ không là người gây sự, cũng sẽ không cố làm ra vẻ đáng thương, càng sẽ không vì anh không rảnh bên cô mà la lối om sòm, có thể gặp gỡ cô gái như vậy, không phải anh may mắn hay sao. Gần đây công việc, nhiệm vụ từ từ giảm bớt, anh suy nghĩ đúng lúc nên trở về trấn an cô một chút, lạnh nhạt cũng nên có chừng có mực, quá mức sẽ không tốt.
Buổi tối, như thường lệ anh mở email ra kiểm tra, mới vừa vào email, trang đầu liền nhìn thấy hai email mới, anh cười đến mặt mày hớn hở. Nhanh chóng mở ra email trên cùng, ánh mắt anh tham lam không bỏ sót bất cứ một chữ nào. Cô đã bị ép, lời nói bắt đầu chuyển sang nguội lạnh, anh trộm cười mở email tiếp theo, tựa đề đập vào mắt lại đột nhiên làm anh trợn mắt há mồm.
"Thư gửi cho bạn trai hiện tại của Lâm Sâm Sâm", đây là ý gì?! Tại sao có thể có người ngoài biết email bí mật của bọn họ. Anh cau mày nhìn về phía nội dung email, lòng từ từ chìm xuống, tay vốn là buông lỏng lại từ từ nắm thành nắm đấm.
Nội dung email là như vậy: chúc mừng anh trở thành bạn trai hiện tại của Lâm Sâm Sâm, tôi là bạn trai cũ của cô ấy, tôi cảm thấy cần thiết phải gửi cho anh một số chú ý để giữ vững quan hệ của bọn anh. Thứ nhất, lúc cô ấy đang làm việc xin đừng quấy rầy cô ấy, bởi vì cô ấy cực kỳ coi trọng công việc. Thứ hai, xin đừng để cô ấy ăn thức ăn hoặc đồ uống cay và đắng, bởi vì cô ấy sợ nhất khổ. Thứ ba, xin đừng yêu cầu cô ấy về ngoại hình, ví dụ như mang giày cao gót hoặc là uốn tóc, bởi vì cô ấy ghét nhất là người chú ý vẻ bề ngoài. Thứ tư, lúc cô ấy tức giận xin đừng thêm dầu vào lửa, nếu không cô ấy sẽ im lặng không nói lời nào, bởi vì cô ấy thích mềm không thích cứng. Thứ năm, khi tặng hoa hoặc tặng quà đừng mong cô ấy hân hoan, bởi vì cô ấy ghét nhất người có tâm địa gian giảo. Nếu như muốn tặng thì chọn ngày kỷ niệm có ý nghĩa mà tặng. Thứ sáu, vô duyên vô cớ đừng nịnh nọt cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy dối trá. Thứ bảy, xin đừng để cho cô ấy uống rượu hoặc ăn đồ ăn có tính kích thích, bởi vì bao tử cô ấy không tốt. Thứ tám, hãy quan tâm nhiều, đừng lạnh nhạt với cô ấy, cô ấy thường giữ lời nói trong lòng, hãy cố gắng trao đổi cùng với cô ấy nhiều hơn. Thứ chín, buổi tối khi ngủ tốt nhất hãy ôm cô ấy, cho cô ấy ấm áp, cô ấy thể hàn sợ lạnh. Một điều khác nữa, cô ấy dễ dàng tỉnh giấc, không nên tùy tiện tạo ra động tĩnh. Thứ mười, lúc cô ấy mới vừa tỉnh ngủ, xin đừng cằn nhằn, bởi vì cô ấy dễ tức giận khi mới thức dậy. Tạm thời, tôi mới nghĩ được bấy nhiêu thôi, chỉ mong có sự giúp đỡ của anh. Chúc tình yêu hai người ngọt ngào, đừng giống tôi, đến cuối cùng lại công dã tràng.
Buồn cười thật, lại dám chủ động tìm tới để khiêu khích! "Pằng!" Một tiếng vang thật lớn, Đồng Húc Lãng nổi giận đập bàn.