Hôm nay, Lâm Sâm Sâm trở về Nhà Xuất Bản để nộp bản thảo, tất cả công việc đã bàn giao xong, khi cô đang muốn rời đi thì một người biên tập gọi cô lại: "Tiểu Lâm, có người tìm."
Lâm Sâm Sâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang thẳng thắn, rất có phong thái của người thành công, đang chăm chú nhìn cô. Cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, cô chợt thấy đầu óc ong ong một tiếng, suy nghĩ lập tức bị dừng lại, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.
Người đàn ông tự nhiên thanh thản đi tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô mấy lần, cười nói: "Sâm Sâm, mấy năm không gặp, em càng ngày càng đẹp."
Lâm Sâm Sâm hết sức kinh ngạc, dần dần cũng khôi phục lại. Trời sinh voi sinh cỏ. Thần thái cô tự nhiên đáp lại: "Thường sư huynh, đã lâu không gặp."
Dáng vẻ Thường Tân vẫn ung dung tự tại như trước đây, năm tháng đối với anh hết sức khoan dung, cũng không để lại dấu vết trên mặt anh, ngược lại còn tăng thêm mấy phần chín chắn, hấp dẫn rất nam tính. Lâm Sâm Sâm nghiêng mặt liếc nhìn dáng vẻ tươi cười hăm hở của anh, từ trên người anh không thấy vẻ cô đơn cũng như cảm giác uất ức.
"Sâm Sâm, có thời gian không cùng nhau trò chuyện một chút đi?" Ánh mắt Thường Tân tràn đầy mong đợi nhìn cô.
Từng cử chỉ, từng phong cách này - nơi nơi đều làm cô cảm thấy nóng mặt, trống иgự¢ đập dồn, không dám nhìn thẳng. Hôm nay có thể gặp lại một lần, rốt cuộc cũng không thể làm thay đổi hay tác động chút nào tới tâm tình của cô. Cô không chút dao động nhìn anh, như nhìn một người xa lạ chưa bao giờ quen biết vậy.
Vẻ mặt như vậy ít nhiều cũng thương tổn lòng tự trọng của Thường Tân, vậy mà anh vẫn giữ tốt tác phong, tiếp tục mời: "Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu, nể tình anh em cùng nhau ôn chuyện một chút đi?"
Lâm Sâm Sâm không trả lời, đi thẳng ra ngoài. Thường Tân vẫn đi theo phía sau cô, thấy đã cách xa cửa chính Nhà Xuất Bản mà cô vẫn không có ý dừng lại, anh đi nhanh tới trước kéo cánh tay của cô khẩn cầu: "Sâm Sâm, em nói gì đi chứ."
"Thường Tân, lời nên nói sáu năm trước đã nói xong rồi, em với anh không có gì để nói nữa." Lâm Sâm Sâm trả lời anh một cách dứt khoát, trong mắt của anh thoáng hiện một tia chán nản trong chốc lát. Sáu năm trước cô đã bày tỏ rõ ràng, từ đó về sau cắt đứt liên lạc, vì sao anh còn tự đến tìm phiền não đây?
Thường Tân trầm mặc mấy giây, vẫn kiên trì với ý định ban đầu: "Nói chuyện một lần này có được không? Trong lòng anh vẫn mang áy náy đối với em, không biết rõ tình trạng của em nên khó có thể an tâm được."
Lâm Sâm Sâm không nhìn vẻ mệt mỏi xuất hiện trên mặt anh ta, tính cách vẫn khăng khăng khước từ: "Cám ơn anh đã quan tâm, hiện tại em quả thật rất hạnh phúc."
Từ trước đến giờ, đáng tiếc Thường Tân tự kiêu cũng không cho là như thế, lấy hiểu biết của anh đối với Lâm Sâm Sâm, nếu như có trải qua khổ nữa cô cũng sẽ không biểu lộ ra, cô vẫn can đảm chứng tỏ những gì mình trải qua so với bất cứ ai đều tốt. Chính là như vậy, ngoài cứng trong mềm, tính tình làm cho người ta thương xót, để cho anh ban đầu kìm lòng không được lún sâu vào, cứ thế như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tình nguyện phản bội hôn nhân gia đình, không tuân theo luân thường đạo lý muốn cùng với cô nói lên một tình yêu mãnh liệt.
"Anh thật sự không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, sớm biết như thế ban đầu cũng không nên liên quan em, ít nhất còn có thể duy trì tình anh em, thật sự là anh sai chuẩn mực rồi."
Ánh mắt của Thường Tân khổ sở mà tự trách cuối cùng cũng làm Lâm Sâm Sâm không đành lòng. Cô giảm thái độ kiên quyết, thở dài nói: "Chuyện đã qua thì đừng nói nữa, em cũng có lỗi. Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, chúng ta cũng nên rút kinh nghiệm về sau đừng phạm sai lầm như vậy nữa."
Thường Tân thấp giọng hùa theo: "Em nói không sai, anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần cuộc sống của em hạnh phúc thì anh thỏa mãn rồi."
Lâm Sâm Sâm nhìn về phía Nhà Xuất Bản cách đó không xa hỏi: "Làm sao anh biết chỗ này?"
Thường Tân nói thẳng: "Trong lúc vô tình, anh thấy tiểu thuyết em viết, sau đó sai người nghe ngóng được nhà Nhà Xuất Bản này, họ nói cho anh biết hôm nay em sẽ đến nộp bản thảo."
Lâm Sâm Sâm gật đầu, nói: "Cám ơn anh quan tâm em, hiện tại em sống rất tốt, chuyện trước kia chúng ta hãy quên đi."
Thường Tân biết rõ bản tính Lâm Sâm Sâm thiện lương rộng rãi, tuyệt sẽ không ghi hận cho anh. Giờ phút này nghe giọng nói hòa hoãn của cô, anh tràn đầy hy vọng hợp lại với cô. Vậy mà hài lòng chỉ ở đáy lòng, ngoài mặt anh vẫn chân thành mà đáp lời: "Sâm Sâm, bất luận như thế nào, nể tình là đồng môn cũng như đã từng là cộng sự, anh mời em ăn bữa cơm chắc em vui lòng chứ?"
Lâm Sâm Sâm không muốn cùng anh có bất kỳ hiểu lầm nào nữa, vì vậy cau mày suy nghĩ lý do từ chối. Đúng lúc lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Thật lâu không nghe thấy tiếng của Lục Tuấn Huy, lần này nghe được lại có một loại cảm giác thân thiết đã lâu. Trên trực giác Lâm Sâm Sâm rất không muốn một mình gặp gỡ với Thường Tân, cho nên khi Lục Tuấn Huy hẹn gặp mặt cô, cô liền không chút do dự đồng ý.
Thường Tân thấy thế trong lòng trầm xuống, anh thử thăm dò hỏi: "Bạn trai hả?"
Lâm Sâm Sâm cũng không thừa nhận cũng không phủ nhận, nghĩ thầm, để cho anh hiểu lầm là bạn trai gọi tới cũng chưa hẳn không thể. Cô vốn là có bạn trai, cũng không coi là nói láo.
Nhất thời trên mặt Thường Tân hiện lên một chút đau khổ khó nén. Anh tràn ngập tò mò đối với bạn trai hiện tại của Lâm Sâm Sâm, vì vậy mạnh dạn đề nghị: "Nếu không, nói anh ấy cùng nhau ăn bữa cơm đi?"
Lâm Sâm Sâm liếc mắt, anh ta còn nghĩ được ra, còn muốn mời người mới của người yêu cũ liên hoan lớn sao? Lời từ chối không cần suy nghĩ nhiều đã buột miệng nói ra: "Không cần."
"Vậy hay là chúng ta đi đi." Thường Tân như đinh đóng cột nói.
"Thật xin lỗi, em hẹn bạn có chút việc rồi." Đây cũng là lời nói thật, trong điện thoại Lâm Sâm Sâm đã hẹn với Lục Tuấn Huy.
"Hay là ăn cơm trước đi? Ăn cơm xong tụi em lại đi, cứ quyết định như vậy nha."
Trong mắt anh kiên quyết làm cô nhớ tới anh là một người không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Thiếu chút nữa thì quên, người đàn ông này quả quyết ngang ngược so với Đồng Húc Lãng thì như nhau. Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là chờ Lục Tuấn Huy tới đây rồi nói.
Trước khi gọi điện thoại cho Lâm Sâm Sâm, Lục Tuấn Huy đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, cũng tính toán suy nghĩ một ít lý do có sức thuyết phục. Không ngờ, cô chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý, anh ngẩn ngơ một hồi lâu mới hớn hở đi như bay tới địa điểm mà Lâm Sâm Sâm nói.
Trên đường, anh có chút bất an suy đoán nguyên nhân Lâm Sâm Sâm dễ dàng đồng ý như vậy. Kể từ khi cô cùng Đồng Húc Lãng xác lập quan hệ yêu đương, sau này không cùng anh một mình gặp gỡ nữa, anh hiểu Đồng Húc Lãng là người bá đạo, cho nên Lâm Sâm Sâm giảm bớt những dịp gặp mặt cũng vì để tránh hiểu lầm. Đã từng một lần chùn bước, anh cho là sau này không còn nửa cơ hội nữa, vậy mà hôm nay hẹn gặp thành công lại làm cho hi vọng của anh được nhen nhóm lại. Chẳng lẽ cô và Đồng Húc Lãng cãi nhau sao? Chỉ có khả năng này là lớn nhất.
Trong thời gian ngắn nhất đã chạy tới Nhà Xuất Bản, vừa đến gần, Lục Tuấn Huy liền trông thấy Lâm Sâm Sâm cùng một người đàn ông đi giày Tây đang đứng ở ven đường nói chuyện. Anh quan sát nét mặt của Lâm Sâm Sâm một lúc, chỉ thấy đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, như có vẻ rất phiền muộn. Có lẽ là bị người khác quấy rầy rồi, thì ra là đây mới là nguyên nhân thực sự cô tìm tới anh. Mặc dù so với suy nghĩ của anh khác một trời một vực, nhưng cô đã tin tưởng anh làm cho lòng anh vẫn rất vui vẻ.
Anh sải bước đi tới gọi tên Lâm Sâm Sâm. Lâm Sâm Sâm vừa nhìn thấy anh, chân mày cô liền giãn ra, mặt mỉm cười chào đón: "Tuấn Huy, anh đến rồi."