Nóng ruột nóng gan với Lâm Sâm Sâm không chỉ có một mình Lục Tuấn Huy, dĩ nhiên còn có người nói chuyện thẳng thắn, quen hoành hành ngang ngược – Thượng tá Đồng Húc Lãng. Anh hẹn Lâm Sâm nhiều lần, cũng bị cô lấy lý do bế quan sáng tác để từ chối. Thượng tá Đồng cảm thấy rất buồn bực, anh – một sĩ quan không quân anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn, muốn gia thế có gia thế, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn ngoại hình có ngoại hình, sao lại phải chịu lạnh nhạt này? Ngiờ đây khi anh mọi việc đều thuận lợi, trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió đúng là ngoài ý muốn. Ngẫm lại quá khứ một chút, chỉ có phụ nữ chủ động theo đuổi anh, nào có để anh hao tâm tốn sức như thế? Cố tình người nào đó không biết suy xét. Vẫn không có cơ hội đến gần cô, rốt cuộc cô ăn chay tin Phật thề không lấy chồng là thật hay giả cũng không thể nào nghiệm chứng. Lòng tự ái bị tổn thương Thượng tá Đồng còn chưa tin cô sẽ không lấy chồng thật.
"Mẹ già, giúp con một chuyện." Từ sau ghế sa lon Đồng Húc Lãng hạ thấp người ôm lấy Thẩm Bích Tâm đang ngồi ở trên ghế sa lon đan áo len.
Mặc dù Đồng Húc Lãng đã qua tuổi lập gia đình, nhưng vẫn thích làm nũng với mẹ. Tính tình Đông Liệt Vũ cương trực nghiêm nghị vả lại bận rộn việc quân, từ nhỏ đến lớn con trai chỉ thân thiết với Thẩm Bích Tâm.
"Ôi, tiểu tổ tông của tôi, còn có chuyện con không giải quyết được?" Thẩm Bích Tâm dừng động tác , quay đầu lại cưng chìu nhìn anh.
Đồng Húc Lãng cắn răng nghiến lợi nói: "Còn không phải là người phụ nữ đáng ghét đó."
Thẩm Bích Tâm hồ đồ: "Ai vậy?"
Đồng Húc Lãng chần trừ một lúc, buồn bực nói: "Lâm Sâm Sâm."
Thẩm Bích Tâm ném tay của anh ra đứng lên: "Ôi trời ơi, con còn nhớ tới cô ấy? Mẹ nói con đứa nhỏ này thế nào để tâm đến ૮ɦếƭ như vậy, chân trời chỗ nào không cỏ thơm, nếu người ta không muốn sao còn dây dưa đến cùng với người ta."
Đồng Húc Lãng vẻ mặt tức giận nói: "Con chỉ muốn dây dưa với cô ấy."
Thẩm Bích Tâm liếc anh một cái: "Con có tật xấu. Thích con con không cần, không thích con ngược lại lại để ý."
Anh vòng qua ghế sa lon kéo cả Thẩm Bích Tâm cùng ngồi xuống nịnh nọt nói: "Mẹ già, mẹ hãy giúp con một chút đi, không phải mẹ cũng rất thích cô ấy sao? Lại nói nhà cô ấy vẫn thay chúng ta chăm sóc bà ngoại coi như là có ân với chúng ta nữa."
Thẩm Bích Tâm cau mày: "Nói không sai, nhưng mẹ cũng không thể làm người khác khó chịu. Mẹ thấy coi như xong rồi, cuối tuần sau mẹ hẹn con gái dì Vương tới cho con xem một chút, cô gái kia mẹ đã gặp, dáng dấp không thể so với Lâm Sâm Sâm, hình như dạy Trung văn ở đại học, cũng rất có tài."
Vẻ mặt Đồng Húc Lãng quật cường nói: "Sao lại chưa cố gắng mà đã buông tay? Không đánh mà hàng không phải là tác phong của con. Mẹ không giúp một tay thì thôi, đừng giới thiệu con gái nhà họ Đông họ hàng nhà họ Tây cho con." Anh nói xong liền đứng lên tức giận sải bước đi lên lầu.
Thật ra thì Đồng Húc Lãng đoán chắc Thẩm Bích Tâm sẽ mềm lòng với anh, mới cố ý tức giận rời đi. Quả nhiên không bao lâu sau, Thẩm Bích Tâm liền tới phòng ngủ của anh. Anh cởi quân trang xuống ném lung tung xuống đất, cầm một cái T shirt lên mặc vào người liền nhào lên giường, vùi đầu xuống dưới gối. Anh sợ đối mặt với Thẩm Bích Tâm không cẩn thận sẽ không che giấu được ngụy trang.
Dầu gì cũng là cục thịt rơi từ trên người bà xuống, sao Thẩm Bích Tâm không biết chút thủ đoạn này của anh. Bà nhặt quân trang lên treo lên giá áo, lại đến bên giường ngồi xuống, vỗ thật mạnh xuống cái ௱ôЛƓ của anh, trách mắng: "Tiểu tử thối, đừng có giả bộ với mẹ, mau dậy đi. Nói đi, bảo mẹ giúp con thế nào?"
Đồng Húc Lãng cười trộm động tác nhanh nhẹn bắn lên, ôm Thẩm Bích Tâm nịnh hót: "Thật là hiểu con không ai bằng mẹ, đây mới là bà mẹ tốt của con." Anh nghiêng đầu vui vẻ nói: "Thật ra thì rất đơn giản, mẹ hẹn cô ấy tới nhà là được."
Thẩm Bích Tâm ᴆụng vào vai anh: "Tự con không hẹn được?"
Đồng Húc Lãng căng mặt ra: "Con hẹn mấy lần tất cả đều bị cự tuyệt, mẹ hẹn cô ấy tuyệt đối không dám không nể mặt của mẹ."
Thẩm Bích Tâm lắc đầu nói: "Theo mẹ thấy, con đứa nhỏ này tính kiêu ngạo, không có mặt mũi của ngươi nào là không dám không nể, không phải là có tình cảm với bà ngoại con mới thích qua lại với nhà chúng ta sao."
"Mặc kệ cô ấy vì cái gì, chỉ cần chịu tới là được, hai tuần rồi con không gặp cô ấy." Hai mắt Đồng Húc Lãng mong đợi nói.
"Tiểu tử thối, nhìn con như thế, cuối cùng đã gặp khắc tinh rồi." Thẩm Bích Tâm lé mắt cười anh.
Đồng Húc Lãng mạnh miệng nói: "Ai khắc ai còn không biết đâu, con trai của mẹ xuất sắc thế này, cũng không tin cô ấy không có một chút động lòng."
"Được, con liền tự đại, đến lúc con vấp phải trắc trở. Nói rõ trước, mẹ chỉ giúp lần này." Thẩm Bích Tâm cười nói gọi điện thoại.
Lâm Sâm Sâm vẫn là cho Thẩm Bích Tâm mặt mũi. Thẩm Bích Tâm nhiệt tình hàn huyên với cô mấy câu, Đồng Húc Lãng liền làm bộ thu hoạch. Ba người khách sáo nói chuyện, Thẩm Bích Tâm nháy mắt Đồng Húc Lãng, nói với Lâm Sâm Sâm: "Sâm Sâm, có chuyện muốn làm phiền cháu. Từ nhỏ ngữ văn của tiểu tử Húc Lãng này đã không tốt, làm văn chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Bây giờ làm huấn luyện viên, thỉnh thoảng phải nộp bài luận văn gì đó, nhưng tiểu tử này buồn ૮ɦếƭ rồi, cháu xem có thể hướng dẫn nó làm chút không, cũng để sau này nó thành thạo một chút."
Đồng Húc Lãng lặng lẽ dựng ngón cái với Thẩm Bích Tâm. Lâm Sâm Sâm nhìn anh một cái, cũng không từ chối, sảng khoái lên tiếng: "Vậy cũng được, cháu đi xem luận văn của anh ấy."
Đi theo Đồng Húc Lãng vào phòng ngủ của anh, hai mắt Lâm Sâm Sâm chợt tỏa sáng. Chỉ thấy gần cửa sổ có một tủ kính bày đủ loại mô hình máy bay chiến đấu. Lâm Sâm Sâm không kìm được bước nhanh tới hộc tủ ngó vào trong. Đồng Húc Lãng không ngờ cô thế nhưng lại cảm thấy hứng thú với những thứ đồ chơi của con trai, vì vậy mở cửa tủ ra, hăng hái bừng bừng giảng giải những mô hình này cho cô.
Anh chỉ vào một cáu trong đó nói: "Đây là máy bay tiêm kích, loại hình chủ lực chiếm lấy quyền khống chế bầu trời, thông thường thì cơ động tốt ở độ cao thấp, được trang bị với tên lửa có điều khiển không đối không, thông qua chiến đấu trên không ở tầm trung, bắn hạ máy bay chiến đấu của địch có ưu thế trên không, hoặc là bảo vệ máy bay quân dụng bên mình." Sau đó lại chỉ một cái khác: "Loại này là máy bay đánh chặn, loại hình máy bay tốc độ cao của phòng không nước ta, tính cơ động bình thường không bằng máy bay tiêm kích, trang bị tên lửa tầm xa và tên lửa chống phóng xạ, nhiệm vụ chủ yếu là chặn đánh máy bay trinh sát tốc độ cao trên không của địch, máy bay ném bom chiến thuật tốc độ siêu âm, tên lửa xuyên lục địa, còn có thể sử dụng tên lửa chống phóng xạ tầm xa tấn công địch để báo động trước cho máy bay chỉ huy. Còn có một loại là máy bay cường kích, chính là máy bay hỗ trợ tấn công mục tiêu trên mặt đất, trang bị phòng hộ xuất sắc nhất, tốc độ giống nhau, bay ở độ cao rất thấp, máy bay đầy νũ кнí vì tấn công mặt đất như bom, đạn hỏa tiễn, chỉ có một ít tên lửa để tự vệ không đối không ở khoảng cách gần. Lấy mục tiêu chính là tấn công mặt đất để trang bị, hỏa lực cường đại. Phương tây đề xướng máy bay đa chức năng, bình thường máy bay tiêm kích cũng chịu một phần nhiệm vụ tấn công mặt đất của máy bay cường kích, trở thành máy bay chiến đấu. Mặt khác máy bay cường kích có tốc độ chậm, nên năng lực phòng bị kém, hơn nữa tên lửa mặt đất càng ngày càng lợi hại, rất khó an toàn hoàn thành nhiệm vụ, gần như bị loại bỏ, đối với nhiệm vụ tấn công mặt đất của máy bay cường kích để máy bay tiêm kích đa chức năng tầm xa có điều khiển ném bom chính xác và máy bay ném bom chiến thuật ném bom thay."(Phù! Toát mồ hôi)
Lâm Sâm Sâm gật đầu một cái: "Cám ơn sự giảng giải đặc sắc của anh, tôi cảm thấy tài nghệ ngữ văn của anh cũng không thấp."
Đồng Húc Lãng không nhanh không chậm giải thích: "Những khái niệm này ở trong sách đều có, mỗi một học viên không quân đều phải thuộc làu, hơn nữa còn phải kết hợp lý luận và thực tế với nhau."
Lâm Sâm Sâm nghẹo đầu nhìn bàn sách: "Được, vậy để tôi nhìn luận văn "Phải kết hợp lý luận và thực tế " của anh một chút."
Đồng Húc Lãng hớn hở cười đáp: "Tuân lệnh!"
Lúc anh cười chỗ khóe mắt luôn có đường vân mảnh nhàn nhạt, Lâm Sâm Sâm bất giác ngẩn người nhìn đường vân mảnh này.
Đồng Húc Lãng nhận ra, chợt lại gần cô hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Vì che giấu luống cuống, Lâm Sâm Sâm vội vàng cầm một xấp giấy viết bản thảo lên nói sang chuyện khác: "Tôi xem một chút rồi nói."
Cô liếc một cái, trên cùng của giấy viết bản thảo viết: Bàn về lấy kém thắng ưu. Lại nhìn xuống chính văn, tất cả đều là danh từ quân sự, thứ làm cho người ta nhức đầu. Cô lại tiện tay lật vài tờ phía sau, đổi thành một bài viết: Không phải là chiến tranh hành động quân sự. Vẫn là thứ nhức đầu, lật tiếp: Nhanh chóng chế địch chi đạo. Cô nhắm mắt đọc mấy đoạn, cuối cùng nộp νũ кнí đầu hàng: "Xin lỗi, tôi mù chữ đối với quân sự, đọc không hiểu văn chương anh viết, anh nên mời cao minh khác đi. Chỉ là theo tôi thấy, anh trình bày và phân tích rất đặc sắc, để anh đi hướng dẫn người khác cũng rất được."
Đồng Húc Lãng buồn cười nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, hả hê nói: "Anh không nói để em hướng dẫn anh mà."
Lâm Sâm Sâm cau mày trừng anh: "Vậy anh để tôi đi lên làm gì?"
Trong nháy mắt Đồng Húc Lãng thu hồi khuôn mặt tươi cười, mắt nhìn thẳng vào cô: "Bởi vì anh thích em, muốn đơn độc chung ᴆụng với em."
Lâm Sâm Sâm hít một hơi thật sâu, mặt lạnh đáp: "Tôi nói rồi chỉ có thể làm bạn bè bình thường, xin anh không nên vượt qua khoảng cách, tôi muốn xuống lầu."
Cô không nhìn anh nữa, đi thẳng ra cửa, thế nhưng anh lại đột nhiên ba hai bước đi tới đóng sầm cửa lại, sau đó quay đầu lại nhìn cô chằm chằm: "Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng."