Đường Noãn mơ mơ màng màng, nhớ lại những gì Trương Tiểu Nặc đã nói:\'\' Quán coffee là kỉ niệm của cậu ấy... Òe! "
Một lần nữa, những thứ dơ bẩn từ trong miệng Đường Noãn ói lên hết người anh.
Hít thở sâu vào, vì hạnh phúc của Diệp Tử Hàn, vì công ty bất động sản của anh, coi như không thấy những vết dơ đó.
" Quán coffee đó, rút cuộc có ý nghĩa gì? "
Đường Noãn mơ màng nhìn anh, đột nhiên bật cười:" Ý nghĩa? Tất cả, tất cả cũng bởi vì chữ " yêu ", yêu, haha, ưm òe. \'\'
Một lần lại một lần, những thứ ૮ɦếƭ tiệt đó lại dính hết lên cái quần anh.
Lăng Thiếu Phong nhẫn nhịn không đánh cô thật mạnh, bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Ói ra hết, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút. Đường Noãn mơ màng ngồi dậy muốn chạy theo anh nhưng lại bất cẩn ngã xuống đất. Người đàn ông say rượu đi tới đỡ cô dậy:" Cô gái, qua đây qua đây chơi với anh. "
" Buông tôi ra! "
Gã ta ôm lấy eo, bàn tay sờ loạn trên tấm lưng của Đường Noãn.
Ý thức đột nhiên tỉnh táo, Đường Noãn đẩy gã ta ra khỏi mình nhưng sức lực của một người phụ nữ tất nhiên sẽ yếu hơn người đàn ông, cô chỉ biết nghẹn ngào gọi tên Lăng Thiếu Phong.
Rượu khiến ý thức con người trở nên mơ màng, con ma phía sau nội tâm trỗi dậy.
Gã ta kéo cô đi về phía trước, những người xung quanh chỉ im lặng ngồi ăn không dám sinh sự.
" Lăng Thiếu Phong! "
Đường Noãn cố gắng rút bàn tay hắn đang cầm, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Chớp mắt gã đang cầm tay cô bị đá ra xa, một vòng ôm quen thuộc ôm chặt lấy cô.
Lăng Thiếu Phong để Đường Noãn ngồi xuống đất, trên người tỏa ra sát khí lạnh lùng. Anh đi tới đập mạnh vào bụng người đàn ông đang nằm dưới đất khiến gả la thét lên.
Một chân không kiêng nể đá vào cổ hắn:" Đừng để tao gặp mày một lần nữa. "
Được anh ôm vào lòng, cảm người nhẹ hẳn như đang bay, đầu cô tựa vào иgự¢ anh dường như có thể cảm nhận được da thịt săn chắc của người đàn ông.
Chiếc xe phóng nhanh trong màn đêm, gió đùn vào trong xe khiến người cô tỉnh táo vài phần. Đường Noãn ngắm nhìn những cảnh vật bên ngoài, mỉm cười.
Không bao lâu, chiếc xe dừng ở trước tòa lầu quen thuộc. Đường Noãn tháo dây an toàn, mở cửa xe đi ra.
" Cảm ơn anh, bạn trai nhỏ. "
Lăng Thiếu Phong không nhịn được cười, nhìn bóng lưng nhỏ bé đi lên rồi mới yên tâm lái xe đi.
Đường Noãn, Đường Noãn...
°°°
Khi mặt trời lên cao, cả căn phòng sáng rực bởi những tia sáng ấm áp. Trương Tiểu Nặc ngồi trên bàn trang điểm, che đi quần thâm trên mắt và sưng kia. Cô đi xuống lầu, bất ngờ nhìn thấy người đang ăn sáng bên nhà bếp.
" Anh không tới công ty sao? "
Diệp Tử Hàn không trả lời, chăm chú ngồi ăn.
Đối phương không muốn nói chuyện cớ sao cô lại bắt chuyện? Trương Tiểu Nặc đi vào bếp lấy cho mình một chai sữa:\'\' Tôi đi trước đây. "
" Hôm nay công ty có tiệc, bây giờ cô phải đi với tôi. "
Trương Tiểu Nặc sững người nhìn anh, kết hôn nửa năm, đây là lần đầu tiên anh chủ động dẫn cô đi theo. Cô đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, rút điện thoại nhắn tin cho Đường Noãn. Nhìn vết dơ cạnh bàn, cô liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy ai:" Dì quản gia đâu? "
" Tôi cho bà ấy nghỉ một ngày. "
Dứt lời, anh đứng lên bước nhanh đi lấy xe. Trương Tiểu Nặc chật vật chạy theo, leo lên xe.
Diệp Tử Hàn đưa cô tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Hai người đi lên tầng mười, nơi sắm quần áo của những người thượng lưu.
" Diệp tổng. "
Vừa bước vào, hai cô nhân viên mỉm cười rực rỡ cuối đầu chào.
Anh nắm tay cô đi vào, không thèm liếc nhìn hai cô nhân viên đang say đắm nhìn anh.
Trương Tiểu Nặc mỉm cười đi theo anh, thay vì muốn quyến rũ để lọt vào tầm mắt của hắn thì hãy tìm cách để làm bản thân xinh đẹp hơn, người đàn ông này, cái mắt để trên đầu đấy.
Diệp Tử Hàn liếc nhìn những bộ đầm dạ tiệc, nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng lại kéo tay cô ra ngoài.
" Sao thế? "
" Không đẹp. "
Bất lực nhìn anh, một bộ đầm dạ tiệc ở đây bằng mấy năm tiền lương của cô. Hơn nữa, trung tâm này anh cũng có phần, tự mình chê bai quần áo của mình, ai làm ông chủ như anh?
Diệp Tử Hàn đưa cô về nhà, rút điện thoại gọi cho thư ký. Một lúc sau, căn nhà trống vắng xuất hiện hơn chục người, tất cả đều là những thiết kế nổi tiếng nhất thành phố, thậm chí toàn cầu.
Mấy người ngồi tụ lại để vẽ vẽ thứ gì ấy trên giấy, người thì lấy vải ra may. Trương Tiểu Nặc không rời mắt nhìn họ, một ngày có thể làm ra một bộ đầm dự tiệc là một chuyện không có khả năng nhưng nhìn Diệp Tử Hàn, anh lại ung dung ngồi xem hợp đồng. Không thể phụ nhận, anh của lúc này thật đẹp, thật quyến rũ.
Cảm nhận được ánh mắt đang ngắm nhìn mình, Diệp Tử Hàn xoay người nhìn cô, bỏ tài liệu trên tay xuống mỉm cười đi tới.
Đột nhiên anh ôm cô đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Chớp mắt, cô bị anh đè dưới thân, đôi môi nhỏ bị anh ngặm lấy, không ngừng cắn ʍúŧ.
Trương Tiểu Nặc đẩy anh ra, hôn lên cái cằm nhọn dường như khiêu khích:" Anh muốn em cả người mỏi mọi, trên cổ đầy dấu ấn đi dự tiệc sao? "
Quả nhiên, anh nằm xuống bên cạnh nhưng đôi tay vẫn ôm chặt cô.
" Ngủ một lát. "
Căn phòng chìm vào sự im lặng, Trương Tiểu Nặc vòng tay ôm lấy eo anh, trong lòng không rõ vị giác.
Cuối cùng, thứ cô muốn ở anh là gì?