Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi - Chương 71

Tác giả: Hạo Hãn

Lâm Phạm phát giác ra điểm không thích hợp. Cô nhanh chóng móc dao găm từ trong cặp ra. Con dao găm này vẫn luôn để trong cặp cô. Âu Dương Ngọc lui ra tới giữa đường, tiên sinh vẫn đứng chắn trước mặt Lâm Phạm: “Nghịch lại trời để sửa mệnh, anh Âu Dương, anh sẽ bị trời phạt đấy.”
Từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Âm thanh bén nhọn, rạch ngang bầu trời. Thoáng chốc, vô số tiếng ồn đã xông thẳng vào màng nhĩ. Lâm Phạm vội đi lên đứng bên cạnh tiên sinh: “Ông không sao chứ?”
“Không sao.” Đôi mắt không nhìn thấy được của ông ấy vẫn hướng về phía Âu Dương Ngọc. Lâm Phạm ngẩng đầu, Âu Dương Ngọc đã biến mất rồi. Toàn thân cô đều nổi da gà, đi lên phía trước một bước, bắt lấy cánh tay tiên sinh: “Tiên sinh, rốt cuộc anh ta là cái gì?”
“Tôi không biết.”
Xe cảnh sát dừng lại ngay trước mặt. Cửa xe mở ra, Tần Phong liền xông tới. Anh mang theo súng: “Người đâu rồi?”
Vừa nhìn đã thấy Lâm Phạm và vị tiên sinh kia, Tần Phong liền bước nhanh tới kéo Lâm Phạm ra kiểm tra một lượt. Lâm Phạm bình an vô sự rồi anh mới yên tâm.
“Tiên sinh.”
Vị tiên sinh nhìn về phía Tần Phong: “Vậy tôi xin cáo từ.”
Tần Phong nhíu mày, bảo vệ Lâm Pham phía trước mình: “Tiên sinh.”
“Xin cứ nói.”
“Anh ta có phải người không?’
“Là người mà cũng không phải người.”
Sắc mặt Tần Phong trở nên khó coi. Ban đầu anh nói với Lâm Phạm cũng là câu nói đó. Anh đi lên một bước: “Xin chút thời gian nói chuyện đi.”
“Thôi. Hôm nay vừa khéo đi ngang qua nên rút đao tương trợ thôi. Sau này hai người tự lo cho mình đi.”
“Mục đích của anh ta là gì?”
“Tôi không biết.” Tiên sinh cầm gậy người mù gõ lên mặt đường phía trước, đi về một hướng.
“Tiên sinh?”
Ông ấy không quay đầu lại và cũng không trả lời, trực tiếp đi thẳng. Lâm Phạm kéo cánh tay Tần Phong lại. Cao nhân như vậy, bọn họ không muốn nói thì người khác cũng không có cách nào.
Tiểu Vương chạy tới: “Đội trưởng Tần, có chuyện gì vậy?”
“Không sao, cậu về trước đi. Tôi đưa Lâm Phạm về nhà.”
Suốt dọc đường họ đều không nói gì. Đến nhà, Lâm Phạm kể hết một lượt sự việc cho Tần Phong nghe, nói: “Rốt cuộc tiên sinh đó là ai? Ông ấy rất lợi hại, có điều tóm lại thì Âu Dương Ngọc này là ai? Anh ta cần em để làm gì?”
“Em nói Âu Dương Ngọc biết pháp thuật, có thể khiến người khác không động đậy được đúng không?”
“Đúng thế.”
Tần Phong đứng dậy châm một điếu thuốc. Anh bước chậm rãi trong phòng khách, đứng hồi lâu trước cửa sổ sát đất mà nhìn ra bên ngoài: “Có phải vụ án moi tim đó là anh ta làm không? Không có camera, không có vết thương chống cự.” Lâm Phạm cũng đi tới: “Anh Tần.” Tần Phong thấy Lâm Phạm tới gần liền dập tắt thuốc: “Anh đi gặp Âu Dương Ngọc.”
“Anh chú ý an toàn nha.”
Tần Phong xoay người nhìn Lâm Phạm, ôm cô vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh vẫn luôn tin tưởng tà không thắng chính. Loại tà ma đó không làm nên được kết quả gì đâu.”
“Vâng.” Lâm Phạm nghĩ một hồi, ôm ngang eo Tần Phong, cô vùi mặt vào lòng anh: “Không gì lớn hơn pháp luật được.”
“Đợi ở nhà nhé, tối về sẽ đem đồ ăn về cho em.”
“Cảm ơn nha.”
Lâm Phạm ngước mặt lên cười. Tần Phong hôn lên chóp mũi cô. Sau đó, anh buông Lâm Phạm ra, đi thẳng về phòng, rất nhanh đã lấy một thanh kiếm ngắn ra đưa cho Lâm Phạm: “Thanh kiếm này là thứ do nhà họ Tần anh truyền lại, nghe nói đã từng thấy máu. Em cầm lấy phòng thân đi.”
Ở nhà cũng không an toàn. Âu Dương Ngọc đó có thể không phải là người.
Lâm Phạm thấy kiếm, máu toàn thân đều chảy ngược. Cô ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn Tần Phong. Thanh kiếm này quá quen thuộc rồi. Trong mơ, trên người anh có một thanh kiếm ngắn như vậy, hoa văn cũng giống.
“Ngẩn ngơ gì thế?”
Lâm Phạm nhận lấy kiếm, xem thật kỹ: “Đồ của nhà họ Tần anh sao?”
“Ba anh đưa cho, chắc là thế, chưa tìm chuyên gia nghiên cứu bao giờ.” Tần Phong đi tới bên chiếc bàn trong phòng khách, bưng cốc nước lên uống rồi nói; “Anh đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Tần Phong.” Lâm Phạm đột nhiên mở miệng.
Tần Phong đã đi tới cửa rồi lại quay đầu: “Hửm?”
“Anh có tin vào kiếp trước không?”
Tần Phong nhìn vào mắt cô: “Anh chỉ tin kiếp này.”
Anh cứ luôn cảm thấy sự cố chấp của Âu Dương Ngọc với Lâm Phạm rất kỳ lạ, vừa nãy lại nghe Lâm Phạm nhắc tới kiếp trước. Ghen ૮ɦếƭ đi được. Anh luôn nghĩ có phải kiếp trước Âu Dương Ngọc và Lâm Phạm có dây dưa gì không, bỗng dưng lại tìm ra một tình địch cho mình.
“Kiếp này gặp được em, vậy thì chính là em rồi.”
Lâm Phạm nở nụ cười, đôi mắt cong cong, tay nắm chặt thanh kiếm: “Được.”
“Một đời chỉ có mấy chục năm thôi, qua hết là kết thúc rồi.”
Em từng mơ thấy anh. Kiếp trước anh là tướng quân, anh bảo vệ em trong lòng mình. Can qua chiến mã, anh nói, anh bảo vệ em một đoạn đường cuối cùng. Sau này sinh tử cách xa, không còn gặp lại nhau nữa.
Nụ cười của Lâm Phạm càng thêm xán lạn, cô ngước lên nói: “Em thích anh.”
Tần Phong đã kéo cửa ra, bất chợt lại quay đầu nhìn Lâm Phạm đang đứng bên cửa sổ. Cô mỉm cười như một đứa trẻ vậy.
“Nếu em không muốn anh ra ngoài thì anh không đi nữa.”
“Em đợi anh.”
Tần Phong cũng mỉm cười. Anh đưa tay lên như muốn biểu đạt điều gì đó, cuối cùng lời ra đến miệng lại thành: “Lúc nào về sẽ đem đồ ăn ngon về cho em.”
“Vâng.”
Vụ án moi tim rất có khả năng là do Âu Dương Ngọc gây ra. Pháp thuật đó của anh ta thật sự quá đi ngược lẽ trời rồi.
Sau khi Tần Phong rời đi, Lâm Phạm ngồi trong phòng khách nghiên cứu thanh kiếm. Thật sự là quá đẹp mà. Cô rút kiếm khỏi vỏ, để lộ thân kiếm sắc bén, khí lạnh đập thẳng vào mặt. Lệ khí theo đó mà tới rất giống với khí tức trên người Tần Phong.
Lạnh lẽo, mang theo mùi sát phạt.
Lâm Phạm chưa từng học qua đao kiếm, nhưng lại yêu thích vô cùng. Cô rất thích loại νũ кнí lạnh này. Chúng luôn phát ra sức hấp dẫn độc đáo. Lâm Phạm thích thanh kiếm này đến không nỡ rời tay. Chuôi kiếm có hoa văn giống như chữ viết, nhưng trải qua thời gian, đã không còn quá rõ ràng nữa rồi.
Cô ôm kiếm đợi đến khi trời tối, nghiêng đầu sang ngủ thi*p đi mất.
Đó là một cung điện, lúc này cô đã biến thành một người nằm ngoài câu chuyện. Trong cung điện âm u, tràn ngập mùi thảo dược nồng đậm. Cô đi tới gần, trên giường bệnh có một người phụ nữ đang nằm, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy đến tột cùng.
“Công chúa?”
Quỳ bên giường là một thanh niên. Anh ta mặc quần áo thị vệ. Lâm Phạm không nhìn rõ được đây là triều đại nào, nhưng cô biết đó là thị vệ. Người phụ nữ trên giường ho khan kịch liệt, máu theo khóe miệng cô mà chảy xuống, làm bẩn cả giường đệm bên dưới.
“Tiểu Ngọc Tử, cứ ở trong Cẩm Y Vệ cho đàng hoàng, đừng gây chuyện...”
“Công chúa...”
“Sống tiếp, lấy vợ sinh con.”
Lâm Phạm càng đi tới gần, giọng của người phụ nữ lại càng lúc càng thấp. Một 乃úng máu lớn từ trong miệng cô trào ra. Lâm Phạm nghĩ, không phải người này bị lao phổi đấy chứ? Ho ra nhiều máu thế kia.
“Nỗi tiếc nuối duy nhất của ta, Tần tướng quân...” Cô ho càng lúc càng dồn dập, đã không nói được nên lời nữa rồi, máu càng nhiều hơn.
“Ngự y! Mau đi mời ngự y! Công chúa không hay rồi!”
Cuối cùng Lâm Phạm đã nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ trên giường, chính là cô! Lâm Phạm giật mình tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi.
Cửa cũng bị đẩy ra. Cô vội vã cầm thanh kiếm trên bàn lên: “Ai?”
“Lâm Phạm? Sao không bật đèn?”
Tần Phong bật đèn lên, vào cửa, đặt hộp cơm xuống. Anh thấy Lâm Phạm cầm kiếm ngây ngẩn, liền bật cười: “Em làm gì thế? Ngủ đến mơ hồ rồi à?”
Lâm Phạm đặt thanh kiếm xuống, vò vò mái tóc: “Ngủ mơ hồ luôn rồi. Em đi rửa mặt.”
“Ngủ thì về phòng, đừng để bị cảm lạnh.”
Tần Phong đến phòng bếp lấy bát đũa, khi đi ra đã thấy Lâm Phạm bước ra với gương mặt ướt nước. Thấy cô, tâm trạng anh liền tốt lên. Cô nhóc này thật khiến người ta thương yêu quá đi. Vuốt vuốt tóc mái của cô, anh nói: “Đến ăn cơm nào.”
Lâm Phạm kéo ghế ra, ngồi xuống. Tần Phong múc cháo cho cô, nói: “Cháo nhà này không tồi, em thử xem.”
Lâm Phạm nhận lấy bát: “Anh đã gặp Âu Dương Ngọc chưa?”
“Gặp rồi.”
“Anh ta nói thế nào?” Lâm Phạm múc một thìa cháo, vị quả thực rất ngon, dẻo mịn thiên về thanh đạm.
“Anh ta chẳng nói gì cả. Camera xung quanh bệnh viện cũng đúng lúc bị hỏng, thật trùng hợp.” Tần Phong mở đồ ăn ra, còn có nem cuốn*: “Em tự cuốn hay anh giúp em?”
(*) Nem cuốn 春饼là một loại đồ ăn Trung Quốc, thường ăn vào tiết lập xuân.
“Em tự cuốn.”
Tần Phong ăn cơm không câu nệ tiểu tiết, ăn liền hai cái nem cuốn rồi mới ăn cháo: “Người của bọn anh vẫn luôn đi theo Âu Dương Ngọc. Nhưng trưa nay bọn họ đã để mất dấu Âu Dương Ngọc rồi.”
Lâm Phạm ăn cháo, nhíu mày.
“Vừa nãy em nằm mơ.”
“Mơ gì?”
Lâm Phạm bỏ thìa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong: “Có khả năng là chúng ta quen biết từ kiếp trước không?”
Tần Phong chợt khựng lại: “Kiếp trước chúng ta có quan hệ gì?”
“Anh là tướng quân, em là công chúa.”
Tần Phong cuốn một cuộn nem đưa cho Lâm Phạm: “Ăn đi.”
“Anh không tin sao?”
“Vậy chúng ta có ở bên nhau không?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Anh ૮ɦếƭ rồi, em thì chắc rất nhanh cũng sẽ ૮ɦếƭ thôi.”
“Tại sao lại ૮ɦếƭ?”
Lâm Phạm nghĩ một hồi: “Không biết ở giữa đã xảy ra biến cố gì, bị bệnh gì đó. Anh nhận được mệnh lệnh đi đón em, sau đó bị quân lính truy đuổi Gi*t ૮ɦếƭ.”
Tần Phong như có điều suy nghĩ: “Em thì sao?”
“Chắc em bị lao phổi, nôn ra rất nhiều máu. Có khả năng đã là thời hòa bình rồi.”
“Triều đại nào?”
“Giống triều Minh. Người em thấy mặc phi ngư phục*.”
(*) Phi ngư phục là trang phục của thị vệ triều Minh.
Tần Phong lấy điện thoại ra nhanh chóng tra một lượt rồi lại bỏ xuống: “Em có gả cho người khác không?”
“Hình như là không.”
“Em có quen Âu Dương Ngọc không?”
Lâm Phạm nghĩ tới ánh mắt của người đó liền cảm thấy không rét mà run: “Hình như anh ta là thị vệ của em, không phải là em bây giờ, có khả năng là đời trước.”
Tần Phong nghiêm túc mà nhìn vào mắt Lâm Phạm: “Huyền ảo quá rồi. Hơn nữa, kết cục của chúng ta cũng không đẹp, anh không thích.”
Lâm Phạm không dám nhìn vào mắt anh nữa, vùi đầu ăn nem cuốn: “Có thể là gần đây em xem ti vi nhiều nên mơ mấy giấc mơ lung tung vớ vẩn thôi.”
Ăn cơm xong, Tần Phong ngồi trong phòng khách ôm máy tính viết tài liệu. Lâm Phạm tắm xong đi ra, thấy anh vẫn còn đang viết, liền bước tới: “Sao anh không đến phòng làm việc ấy?”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi mới bỏ máy tính xuống: “Qua đây.”
Lâm Phạm thấy tư thế của anh, có lẽ là muốn ôm cô, thoáng chốc liền tưởng tượng ta một vài cảnh tượng không “khỏe mạnh” lắm, gạch chéo đầy đầu, ngồi xuống sofa: “Anh Tần...”
Tần Phong ngả lên vai Lâm Phạm. Đồ ngủ trên người cô là do mẹ mua cho, màu sắc rất nhạt, dài qua đầu gối, để lộ cặp chân nhỏ. Tần Phong cúi đầu hôn cô.
Lâm Phạm hơi giật mình, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Tần Phong buông cô ra, dịch xa ra một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Phạm nhanh chóng nhắm mắt. Tần Phong ôm cô đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn cô. Lâm Phạm căng thẳng vô cùng. Động tác của anh rất dịu dàng, không hề mạnh. Lâm Phạm căng thẳng túm chặt lấy áo anh, trong đầu trống rỗng. Chốc lát sau, cô vội vã đẩy Tần Phong ra, há miệng thở dốc. Tần Phong cười ra tiếng, nhìn chằm chằm vào cô: “Mũi là để thở mà. Em hôn mà cũng ngạt thở được à?”
Lâm Phạm muốn chạy, lúc này mới phát hiện mình còn ngồi trên đùi Tần Phong. Tần Phong nhìn cô tỉ mỉ hồi lâu rồi liền bế cô lên, sải bước đi vào phòng ngủ. Lâm Phạm vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm.
Hương thơm ập thẳng vào mặt.
Lâm Phạm rất căng thẳng, sợ Tần Phong làm cô ngã. Cô túm áo Tần Phong, nhỏ giọng kháng nghị: “Bỏ em xuống.”
“Không bỏ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc