Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi - Chương 18

Tác giả: Hạo Hãn

"Vương Á Nhiên!"
Lâm Phạm không thể lui được nữa, hô to một tiếng.
Đèn tầng hầm gara đột nhiên tắt hết, xung quanh chỉ toàn là màu đen.
Lâm Phạm nhanh chóng đứng lên bay thẳng ra khỏi cửa, Lâm Triết lấy đèn pin ra muốn đuổi theo nhưng đột nhiên dừng bước. Dưới ánh sáng chợt hiện lên một khuôn mặt trắng bệch, là người vợ bị chém đứt đầu mà đích thân anh ta ra tay.
Cả người lạnh lẽo, anh ta nắm chặt ống thép.
Máu trên thân Vương Á Nhiên không ngừng nhỏ xuống, cô ta lẳng lặng nhìn chồng mình.
Lâm Triết sợ hãi, sợ hãi khiến anh không nhịn được muốn lui về sau, nhưng anh ta không thể lui.
Anh ta có thể Gi*t ૮ɦếƭ Vương Á Nhiên một lần, thì cũng có thể Gi*t ૮ɦếƭ Vương Á Nhiên lần thứ hai, cô đã bị Gi*t, linh hồn có thể có thể làm được gì? Trong lòng bàn tay Lâm Triết đổ mồ hôi, anh ta lặng lẽ sờ vào ống thép, cắn chặt răng.
Không thấy gương mặt cô ta, một trận gió thổi qua, sau lưng Lâm Triết phát lạnh, anh ta vội vàng quay người muốn vung ống thép lên. Cổ bị Ϧóþ, anh ta trợn tròn mắt nhìn Vương Á Nhiên đến trước mặt, tóc sau lưng của cô ta rối tung, mỉm cười.
“Lâm Triết, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Lâm Triết dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng giãy như thế nào thì cổ cũng không thoát khỏi tay của cô ta, anh ta muốn lấy bùa màu vàng trong túi áo. Anh ta có biện pháp trị Vương Á Nhiên, khiến cho Vương Á Nhiên tan thành mây khói, biến mất vĩnh viễn.
Nhưng bây giờ anh ta không làm được gì cả. Anh ta trợn tròn mắt nhìn gương mặt càng ngày càng gần. Cô vốn xinh đẹp, đôi mắt tuôn ra nước mắt màu máu, ngón tay lạnh buốt lướt nhẹ qua mặt Lâm Triết.
“Anh đã nói chúng ta sẽ bên nhau cả đời, vĩnh viễn bên nhau. Anh có nhớ không?”
Lâm Triết bị dọa, ống thép rơi xuống đất, khí lạnh quanh thân.
“Anh có biết cảm giác bị đặt trong tủ lạnh ra sao không? Rất lạnh rất lạnh."
Lâm Triết bắt đầu run, anh ta không thể động đậy, không thể gọi, khí lạnh vào sâu tận xương tủy, xuyên qua da thịt đến trái tim.
"Vương Á Nhiên..." Âm thanh từ trong cổ họng anh ta phát ra, khó khăn và đau đớn: "Anh thật lòng xin lỗi em, chúng ta còn có con... em hãy nghĩ đến con đi...”
Anh ta đã bị dọa tè ra quần, nước thuận theo ống quần chảy xuống.
Bọn họ quen biết nhau mười một năm, là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì thuận lý thành chương tiến vào công ty nhà Vương Á Nhiên. Tất cả mọi thứ của anh ta đều là Vương Á Nhiên cho, kết hôn sinh con thuận lợi bình thường. Phòng ở công tác, xe đều là Vương Á Nhiên cho anh ta, bất cứ lúc nào cô có thể thu hồi, Lâm Triết như một ký sinh trùng sống ở bên cạnh Vương Á Nhiên.
Ở nông thôn gọi là gì? Ở rể.
Anh ta có thể dễ dàng tha thứ Vương Á Nhiên xem mình thành người hầu, nhưng không muốn để cha mẹ của mình cũng cúi đầu xưng thần với cô ta. Cha mẹ lớn tuổi rồi, bọn họ sĩ diện, tập tục quê quán của bọn họ con dâu vốn không có địa vị gì, thì bọn họ cũng hy vọng Vương Á Nhiên có thể hầu hạ cha mẹ già. Nhưng cô ta không muốn, cô ta còn muốn cha mẹ chuyển ra ngoài.
Cô ta là nữ vương sang chảnh, không phải con sen của bất kỳ kẻ nào.
Vương Á Nhiên cười điên cuồng ra tiếng, cười tới nỗi nước mắt cũng chảy ra, tay cô ta càng ngày càng chăt: "Lâm Triết, lúc anh chém đứt đầu tôi, anh có nghĩ tới con nhỏ hay không?"
Lúc cha mẹ của anh ta và Vương Á Nhiên cãi lộn, anh ta tát Vương Á Nhiên lăn xuống cầu thang, dẫu vậy anh ta vẫn chưa hết hận, lao xuống hung hăng đạp Vương Á Nhiên. Mãi đến khi cô ta ngừng hô hấp, máu nhuộm sàn nhà thì anh ta mới luống cuống lo sợ.
Sau khi cha mẹ của anh ta chửi rủa thô lỗ xong thì bọn họ mới ở trong phòng khách thương lượng một đêm, quyết định phanh thây Vương Á Nhiên giấu trong tủ lạnh, dọn dẹp hiện trường.
Cha mẹ Vương Á Nhiên không có ở Giang Thành, Vương Á Nhiên là con gái duy nhất, bọn họ chỉ cần quăng một câu nói dối, một lời nói dối động trời, như vậy thì Vương Á Nhiên sẽ chính thức biến mất trên thế giới này, không tung không tích.
Không có ai biết, anh ta nghĩ, nhất định không có ai biết.
Vì cách anh ta làm thông minh như thế.
“Tôi vẫn luôn nhìn anh, nhìn anh phanh thây, nhìn anh cưa đầu.”
Đôi mắt Lâm Triết càng trừng to, thân thể của anh ta đã cách mặt đất, móng tay Vương Á Nhiên dài ra, móng tay đâm vào cổ Lâm Triết, đâm đứt huyết quản của anh ta, máu chảy ra ngoài.
Máu ấm nóng, ánh mắt của anh ta là hoảng sợ cùng oán hận, chân cố gắng giãy giụa. Trong cổ họng phát ra âm thanh ục ục, anh ta sắp ૮ɦếƭ rồi, anh ta không cam lòng, anh ta muốn móc tay Vương Á Nhiên ra, nhưng cũng chỉ là móc, cào da trên cổ của mình.
Đèn tầng hầm gara đột nhiên sáng lên, Vương Á Nhiên quay đầu lại nhìn thấy bảo vệ đang đến, gã ta hét một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Vương Á Nhiên cũng không muốn đuổi theo, cô toàn tâm toàn ý chỉ muốn Gi*t Lâm Triết.
Một hồn một phách, đổi mạng Lâm Triết. Không có lợi, nhưng cô ta vẫn làm.
Lúc trước cô hứng chịu tất cả áp lực, gả cho anh ta. Mười một năm, đổi lấy chính là Gi*t người phanh thây.
Cô ૮ɦếƭ vô tội, nuốt không trôi cục tức này.
Giãy giụa của Lâm Triết yếu dần, ánh mắt của anh ta đã không còn tiêu cự, tay rũ xuống.
“A! Triết của tôi!”
Vương Á Nhiên cảm nhận được cái nóng, ngọn lửa cực nóng bay thẳng đến, cô ta kéo Lâm Triết hướng về phía cửa chạy đi.
Không biết bà già này lấy được lá bùa từ đâu mà lợi hại tới vậy. Hồn phách của cô ta e rằng không giữ được, nhưng như vậy thì sao chứ? Lâm Triết phải chôn cùng cô ta.
Lại là một lá bùa đánh tới, Vương Á Nhiên hét thảm một tiếng buông lỏng Lâm Triết, cả người cô ta là lửa, lăn lộn trên mặt đất. Đau đớn gào lên, lửa trên thân càng thêm mãnh liệt.
Lâm Phạm vọt tới một cái cửa ra khác, điện thoại vang lên, cô vịn bức tường thở, vội vàng bắt máy.
"Tần Phong?"
“Cô tìm chỗ an toàn đợi, không nên đối mặt với Lâm Triết, tôi lập tức tới ngay."
“Được.”
“Nghe rõ! Không cần liều mạng!
“Tôi biết rồi.”
Tầng hầm gara truyền đến một tiếng hét thảm, tay Lâm Phạm sững lại, lập tức vừa cất điện thoại vừa quay người chạy ngược về. Âm thanh kia là Vương Á Nhiên, cô bị sao vậy?
Lâm Phạm chạy nhanh đến, bãi đỗ xe yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp của mình, vào lúc cô chạy đến thì Lâm Triết đã nằm dưới đất. Không thấy Vương Á Nhiên, cha mẹ của anh ta vây quanh bên người, Lâm Phạm đứng lại, lui về sau nửa bước.
Vương Á Nhiên đâu?
Lâm Triết bị sao vậy?
Cô thở hổn hển, ông già quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt Lâm Phạm.
Sát ý của ông ta chợt lóe lên, Lâm Phạm nhìn về phía đường đi.
“Đây không phải con sen nhà chúng ta sao? Sao lại ở đây?”
Lâm Triết ho khan kịch liệt, cuối cùng cũng đã mở mắt ra: "Ba?"
“Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới đây ngay.” Lâm Phạm giấu căng thẳng, e rằng Vương Á Nhiên đã tan thành mây khói rồi.
Ông già đứng lên: "Báo cảnh sát cái gì? Có gì đâu mà báo."
Tiếng xe cảnh sát từ xa truyền đến, ông già giấu tâm trạng, nâng Lâm Triết dậy: “Cảnh sát có thể điều tra ra cái quần què, đi về.”
Đầu tiên là người đồn công an phụ cận tới, Lâm Triết chơi ác cáo trạng trước, nói Lâm Phạm trộm đồ của anh ta, anh ta đuổi theo Lâm Phạm nên bị Lâm Phạm gây thương tích.
Lâm Phạm có trăm miệng cũng không biện bạch được, cảnh sát bắt Lâm Phạm trước, vừa kéo ra xe cảnh sát thì Tần Phong đã đến. Xe của anh thắng gấp một cái, nhanh chóng nhảy xuống xe, đi nhanh đến.
“Đội trưởng Tần?”
“Đây là người lấy thông tin của tôi.” Tần Phong chỉ vào Lâm Phạm, ánh mắt nhìn về phía khu chung cư: "Chúng tôi hoài nghi nơi này xảy ra án mạng, nên mới để cô ấy sang đây xem tình huống trước."
“Vậy đây đều là hiểu lầm.” Cảnh sát vội vàng giúp Lâm Phạm tháo còng tay, Lâm Phạm hoạt động cổ tay, Tần Phong nhìn thấy tổn thương trên mặt cô, anh nhíu mày, kéo Lâm Phạm qua một bên, hạ giọng: "Ai bảo cô theo sát?"
“Anh ta muốn vứt xác, tôi sợ ảnh hưởng việc phá án của các anh."
“Cô chờ ở ngoài, tôi vào xem."
Tần Phong bước nhanh đi vào trong, Lâm Phạm cũng đi theo.
Tần Phong quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Không thấy hồn Vương Á Nhiên đâu, tôi muốn theo.”
Tần Phong liếc ngang cô.
“Đội trưởng Tần, chúng tôi có thể làm gì?” Cảnh sát đã bắt Lâm Phạm bước lên hỏi.
“Xem nội dung camera được lưu lại, xem xem Lâm Triết đến tầng hầm gara làm gì!”
“Vâng.”
Tần Phong đi nhanh nên Lâm Phạm phải chạy chậm mới theo kịp.
“Lúc em về thấy Vương Á Nhiên, cô ta nói mình bị phanh thây, bọn em tới khu chung cư liền nhìn thấy Lâm Triết mang theo túi nhựa màu đen đến tầng hầm gara."
Tần Phong không biết nói cái gì cho phải, chỉ dừng bước lại.
Lâm Phạm suýt chút nữa ᴆụng vào anh, lập tức lui về phía sau ngẩng đầu lên: "Tôi chính là hy vọng có thể bắt lấy hung thủ."
Trên mặt của cô có vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đủ mọi màu sắc, Tần Phong nhíu mày: "Cô không phải là cảnh sát."
Gương mặt Lâm Triết trắng bệch ngồi trên ghế sa lon, Tần Phong nhìn khắp bốn phía, ngồi xuống đối diện anh ta: "Anh Lâm đúng không?"
Lâm Triết hừ một tiếng.
"Đêm nay xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Lâm Phạm nhìn vào căn phòng hướng Tây ở lầu hai.
“Cái con giúp việc này là cảnh sát à?” Lâm Triết chỉ vào Lâm Phạm, lên giọng: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn biết tôi phạm tội gì? Cần cảnh sát đến theo dõi tôi à?"
“Về chuyện vợ anh bị Gi*t hại.” Tần Phong bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta: "Xin phối hợp cảnh sát điều tra."
Ánh mắt Lâm Triết trốn tránh, cười khẩy: "Quả là buồn cười, vợ tôi bị sát hại? Vợ tôi đang êm đẹp ở nước ngoài, cô ấy bị Gi*t hồi nào hả? Có phải vì anh muốn che chở cái tên trộm này nên bịa chuyện nói dối hay không? Cảnh sát các anh cầm tiền người đóng thuế chúng tôi, bức hại lợi ích người đóng thuế chúng tôi, coi chừng tôi kiện anh đó.”
Điện thoại Tần Phong vang lên, anh bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại là cảnh an đồn công an gần đó: "Đội trưởng Tần, trong xe là túi nhựa màu đen, bên trong là tiền."
“Tôi biết rồi.”
Tần Phong cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Triết: "Anh bị bạo lực như thế nào? Có thể nói cụ thể đầu đuôi không?"
“Không biết đồng nghiệp của anh sử dụng yêu pháp gì mà suýt chút nữa đã lấy mạng tôi, tôi còn chưa kiện mấy anh nữa đấy!” Trên cổ Lâm Triết có dấu móng tay cực kỳ chướng mắt, đã hiện ra màu đen, Tần Phong liếc nhìn nhiều lần.
"Lâm Phạm." Tần Phong đứng lên, cho cô một ánh mắt: “Đi.”
Lâm Phạm vội vàng đã chạy tới, Tần Phong xoải bước đi ngay.
Cô đuổi theo: “Căn phòng hướng Tây ở lầu hai có vấn đề, anh không nhìn sao?”
Tần Phong nắm chặt cổ tay Lâm Phạm xách qua: "Không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Vương Á Nhiên ૮ɦếƭ, tôi không có có quyền điều tra, hiểu chưa? Tôi là cảnh sát, tôi không phải bọn giặc!"
Lâm Phạm á khẩu không trả lời được.
Tần Phong buông Lâm Phạm ra, giúp cô sửa lại cổ áo, trầm giọng: "Không thể làm ẩu."
Lâm Phạm lau mặt qua quýt, cúi đầu đi theo sau lưng Tần Phong.
Tần Phong tìm cảnh sát làm vụ án này, lưu lại nội dung camera và lấy đi, nói: "Tôi lấy cái này đi, tình huống như thế nào bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
“Được.”
Tần Phong mở cửa xe, lên xe, buông người xuống, ánh mắt lướt đến Lâm Phạm đang đi sang phía bên kia, trượt tấm kính xuống quan sát, hô: "Lâm Phạm!"
Lâm Phạm quay người, đôi mắt to nhìn anh.
“Sao thế? Tới liền.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc