“Anh biết rồi, em đến nhà chưa?”
“Em đang ở nhà.”
“Có thể tối nay anh sẽ không về.”
“Bên phía Trần tiên sinh em cũng nên cẩn thận một chút, đừng nên quá tin tưởng ông ta.” Vì tính đặc thù của vụ án, Tần Phong không thể nói quá nhiều với Lâm Phạm: “Ngày mai em có đi học không?”
“Trường học không có thông báo gì, em vẫn đi học.”
“Nhớ đừng đến thư viện.”
“Vâng.”
Lâm Phạm cúp điện thoại, suy tính một lúc rồi nhìn về phía Lôi Hiểu Giai: “Cậu cứ đi theo tớ như vậy không có vấn đề gì sao?”
Lôi Hiểu Giai cũng có chút mờ mịt: “Nếu không thì tớ nên đi đâu?”
Cũng đúng, nếu không như vậy thì cô ấy nên đi đâu? Hai người nhìn nhau không nói gì. Đến tối, Tần Phong quả nhiên không về nhà. Sáng ngày hôm sau, Lâm Phạm đang mơ màng ngủ thì cảm thấy trên cổ lành lạnh. Cô nhanh chóng mở mắt ra, giơ tay tấn công về phía người đó. Cổ tay bị nắm lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: “Là anh.”
Lâm Phạm mở mắt ra, nhìn rõ người đến là Tần Phong. Đèn đầu giường đã được bật, ánh sáng phản chiếu ngũ quan sâu sắc của anh. Lâm Phạm thấy vậy ngẩn ngơ một lúc, Tần Phong buông tay cô ra: “Ngủ đến mơ hồ rồi hả?”
Lâm Phạm gật đầu, cơn buồn ngủ đã tan biến: “Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ, em nên dậy rồi.”
Lâm Phạm vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang tuổi ăn tuổi ngủ. Cô kêu lên một tiếng rầu rĩ rồi kéo chăn đắp trở lại. Tần Phong lại rất thích dáng vẻ cáu kỉnh nhưng đầy sức sống này của cô. Anh cười cười, ngồi xuống bên cạnh kéo chăn của cô ra, vẫn rất dịu dàng kiên nhẫn: “Còn không dậy thì sẽ muốn đó.”
Lâm Phạm ngồi dậy, vò vò mái tóc rồi chạy thẳng đến nhà tắm. Lúc cô rửa mặt xong đi ra thì thấy Tần Phong đang ăn sáng, trên tay còn đang xem điện thoại. Thấy Lâm Phạm đi ra, anh đặt điện thoại xuống, gọi: “Qua đây ăn sáng.”
Bữa sáng rất đơn giản, tào phớ ăn với quẩy. Lâm Phạm kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn xung quanh một hồi, quả nhiên không nhìn thấy Lôi Hiểu Giai đâu: “Sao anh lại quay về rồi? Em còn tưởng anh không về nữa.”
“Về đưa em đi học.” Tần Phong đưa trứng trà đã bóc vỏ cho Lâm Phạm: “Tiện thể quay về thay quần áo.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì? Ngớ ngẩn.” Tần Phong cười một tiếng, sau đó lập tức thu lại tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Có kết quả giải phẫu của Lôi Hiểu Giai rồi.”
Lâm Phạm ngẩng đầu: “૮ɦếƭ như thế nào?”
“Nhồi máu cơ tim, tim bị xuất huyết dẫn đến đột nhiên ngừng đập.”
Lâm Phạm nuốt trứng trà xuống, kinh ngạc nhìn Tần Phong: “Sao lại xuất hiện tình huống này?”
“Nhân viên pháp y giải thích, khi con người rơi vào tình trạng hoảng hốt đến cực độ, tuyến thận trên sẽ đột nhiên sinh ra một lượng lớn nội tiết Catecholamine, thúc đẩy nhịp tim tăng nhanh đột ngột, huyết áp tăng cao, lượng tiêu hao dưỡng khí của việc trao đổi chất cơ tim tăng nhanh vô cùng. Sự tuần hoàn máu diễn ra quá nhanh dồn về tim, dẫn đến nhồi máu cơ tim.”
Lâm Phạm nghe xong liền hiểu rõ: “Cậu ấy bị dọa đến ૮ɦếƭ.”
“Có thể hiểu là như vậy.”
Chiếc thìa trong tay Lâm Phạm suýt chút nữa thì rơi xuống, cuống họng hơi nhúc nhích, cau mày nói: “Cậu ấy thực sự là bị dọa đến ૮ɦếƭ! Bảo sao cậu ấy cứ nhắc đến con ma nữ kia thì lại sợ. Khó trách, khó trách cậu ấy không nhớ rằng cuối cùng đã ૮ɦếƭ như thế nào. Cái ૮ɦếƭ đến quá nhanh, cậu ấy căn bản không phản ứng kịp.”
Tần Phong nói: “Ăn cơm trước đi.”
Lâm Phạm không có khẩu vị, nhưng vẫn ăn hết tào phớ. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không sao tiếp nhận được việc Lôi Hiểu Giai bị dọa ૮ɦếƭ.
“Là con ma trong thư viện đó làm sao?” Lâm Phạm buông chiếc thìa xuống nhìn về phía Tần Phong: “Có phải cô ấy không?”
“Không biết.” Tần Phong lắc đầu: “Tạm thời chỉ có thể xác định là Lôi Hiểu Giai thực sự là bị dọa đến ૮ɦếƭ. Cũng có khả năng là có người giả thần giả quỷ, bây giờ vẫn chưa điều tra rõ.”
Lâm Phạm thở dài. Cô nghĩ ánh mắt oán hận độc ác của ma nữ áo đỏ đó.. Tần Phong mặc áo khoác vào, cầm cặp sách của Lâm Phạm vào thang máy. Lâm Phạm nhìn về phía anh: “Âu Dương Ngọc nói phải cẩn thận với Trần tiên sinh. Anh cảm thấy anh ta và Trần tiên sinh ai mới là người nói thật?”
“Không biết.”
Lâm Phạm đưa tay qua nắm lấy tay Tần Phong: “Ma quỷ không sợ anh liệu có phải là liên quan đến em không? Anh chia mạng cho em. Trần tiên sinh nói hai chúng ta có cùng mạng, liệu có phải mệnh cách cũng có sự thay đổi không?”
“Bây giờ anh cũng không phân biệt được.” Tần Phong quấn cặp sách của cô vào lòng bàn tay: “Chúng ta chỉ là những người bình thường. Điều anh có thể làm chỉ là dùng cách của chúng ta để phân biệt tốt xấu. Việc nhìn thấu lòng người anh làm không được.”
Tần Phong rất bất lực. Thật thật giả giả, sao anh có thể phân biệt được chứ?
Tâm trạng của Lâm Phạm cũng rất phức tạp. Tần Phong cúi đầu nhìn cô, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Tránh xa Trần tiên sinh một chút, đừng đi gặp ông ấy một mình. Hiện tại chưa có đủ chứng cứ, anh không muốn em xảy ra bất kì chuyện gì.”
Nghe vậy, tâm trạng của Lâm Phạm lại càng phức tạp. Lời này của Tần Phong đã xác định rằng Trần tiên sinh thật sự có vấn đề. Điều này đã đánh thẳng vào tam quan của cô. Lâm Phạm ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong, nắm chặt lấy tay anh, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói được gì.
Lên xe, Tần Phong nhắc nhở Lâm Phạm: “Thắt chặt dây an toàn.”
Sắc mặt của Lâm Phạm vẫn nặng nề, thắt chặt dây an toàn lại. Không chỉ buồn phiền về Lôi Hiểu Giai, có rất nhiều chuyện cũng cảm thấy rất rối loạn: “Hình như Âu Dương Ngọc đã hủy dung rồi. Lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần trước gặp anh ta, những lớp da lộ ra ngoài đều là sẹo. Lúc ở bệnh viện, thực lực của anh ta và Trần tiên sinh tương đương nhau, lần này Trần tiên sinh lại đâm anh ta một kiếm một cách rất dễ dàng.”
“Trần tiên sinh dùng kiếm? Ở chỗ nào?”
“Ở trước cửa khu nhà, bọn họ có thể dùng kết giới. Những người khác đi qua bọn họ một cách rất bình tĩnh, nếu như họ có thể nhìn thấy thì sẽ không phản ứng như vậy. Sau khi Âu Dương Ngọc bị đâm một kiếm thì biến mất, bây giờ em đang nghi ngờ liệu có phải anh ta bị Gi*t ૮ɦếƭ rồi không?”
Tần Phong cau mày, Trần tiên sinh rất khả nghi. Ông ấy nói mình và bà cụ đó là vợ chồng, nhưng trên hộ tịch của bà ấy không có ghi chép về việc kết hôn, cũng không có con cái. Rốt cuộc thì Trần tiên sinh đã bao nhiêu tuổi? Thân phận của ông ấy là gì? Tần Phong nhập tìm kiếm tên của ông ấy nhưng lại không tìm được tư liệu. Hơn nữa bà cụ đó cũng sắp ૮ɦếƭ rồi. Ung thư giai đoạn cuối, Tần Phong đã hỏi bác sĩ, nhiều nhất chỉ còn sống được thêm ba tháng. Âu Dương Ngọc và Trần tiên sinh đều đã từng nói rằng moi tim bày trận có thể là vì hồi sinh. Vậy là hồi sinh cho ai?
Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trường học. Anh có chút do dự không biết có nên để Lâm Phạm về nhà ở vài ngày trước hay không. Ở trường rất không an toàn. Lâm Phạm đi được một đoạn, quay đầu vẫy vẫy tay với Tần Phong: “Yên tâm đi, em có năng lực tự bảo vệ mình. Anh cũng phải cẩn thận đấy”
Tần Phong gật đầu: “Đi đi.”
Lâm Phạm đi vào kí túc, bên trong trống rỗng không một bóng người. Hai người còn lại cũng tham gia tụ tập với Lôi Hiểu Giai. Lôi Hiểu Giai ૮ɦếƭ rồi, hôm nay bọn họ cũng không dám vào kí túc xá. Lâm Phạm đặt túi xuống, xách cặp sách xuống lầu, trong lòng trống rỗng.
Vào lớp học, các bạn học khác lục tục đi vào, chỗ ngồi bên cạnh cô trống không. Anh bạn mặt mụn và Từ Văn Chí đều không đi học. Lớp học rất yên lặng, không có ai nói câu gì. Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ bọn họ đều đã biết cả rồi.
Giờ học buổi sáng rất yên tĩnh. Lâm Phạm nhìn chỗ ngồi bên cạnh, tim chợt nhói đau. Cô không muốn kết bạn nữa.
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Chu Tĩnh im lặng đứng trên bục giảng rất lâu, rồi mới lên tiếng: “Bạn học Lôi ra đi bất ngờ, thế sự vô thường....”Dường như cô ấy muốn nói điều gì, nhưng lại chỉ cúi đầu. Ngừng lại một lúc rất lâu, cô ấy mới nói tiếp: “Bắt đầu học thôi.”
Những nữ sinh có quan hệ tốt với Lôi Hiểu Giai bắt đầu thấp giọng khóc. Anh bạn mặt mụn và Từ Chí Văn như cũ vẫn chưa đến.
Vào giờ học buổi chiều đã bị đồn ra bên ngoài rằng lớp của bọn họ có một bạn học qua đời. Lúc ăn cơm, Lâm Phạm nghe được có rất nhiều người đang thảo luận. Trường học hiện tại khá hỗn độn, chuyện này có thể sẽ liên lụy đến không ít người. Trường học quản lý không nghiêm dẫn đến học sinh qua đời.
Đến tối, hai người còn lại trong ký túc xá vẫn chưa quay lại. Lâm Phạm lăn qua lăn lại mà không ngủ được. Cái ૮ɦếƭ của Lôi Hiểu Giai như một nhát dao đâm vào lòng cô. Mười một giờ, Lâm Phạm khoác áo lông, cầm theo một cây đèn pin đi về phía thư viện cũ.
Gió rét thổi qua mặt cô như cắt da cắt thịt, Lâm Phạm đội mũ áo lên. Cái ૮ɦếƭ của Lôi Hiểu Giai đã được xác định nên cảnh sát đã rút về hết. Dưới bóng tối mênh ௱ôЛƓ, thư viện cũ đứng yên lặng sừng sững, vô cùng âm u.
Lâm Phạm nhét tay vào túi áo, rúc đầu lặng lẽ đi về phía trước. Trong trường trồng không ít cây vạn niên thanh, Lâm Phạm dựa theo lối của vạn niên thanh mà đi, dường như đang hòa lẫn vào bóng tối. Căn phòng đó rốt cuộc là có cái gì? Người phụ nữ áo đỏ đó muốn làm cái gì?
Tại sao cô ta lại muốn Gi*t Lôi Hiểu Giai? Lôi Hiểu Giai đã chọc phải cô ta ư? Bây giờ Lôi Hiểu Giai không dám đến trường học tìm Lâm Phạm, có lẽ là đang bay lung tung ở bên ngoài. Lâm Phạm cuối cùng cũng đến cửa thư viện, cảnh sát canh gác vẫn chưa rút về. Cô đi vòng qua, định mở cửa nhưng lại mở không được. Lâm Phạm ngậm đèn vào trong miệng, nhảy từ cửa sổ vào.
Nói thật, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi. Căn phòng tối om, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì. Lâm Phạm trước đây đã từng gặp ma không chịu nói lý lẽ, đó là Đổng Mạc. Dù vậy, Lâm Phạm vẫn phải đi. Cho dù là con ma không nói lý lẽ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện Gi*t người.
Lâm Phạm bật đèn pin lên soi đường, đi lên lầu. Nhịp tim đập thình thịch thình thịch, cô thở ra một hơi. Vừa định bước lên lầu thì bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Lâm Phạm hơi sửng sốt, nhanh chóng chạy đến phía sau tủ sách của tầng hai, ôm иgự¢ ngồi xuống? Là ai đến? Có người, ma không thể có tiếng bước chân được.
Rất nhanh người đó đã đi đến gần, cũng đi vào từ cửa sổ giống như cô. Cô ta mò mẫm trong đêm đi lên lầu. Lâm Phạm ngừng thở, chăm chú nhìn về phía cầu thang. Tiếng bước chân không lớn, rất nhẹ. Nhìn qua hình dáng thì không cao quá một mét sáu lăm, không mập.
Phụ nữ?
Là ai?
Lâm Phạm thu hồi tầm mắt, nhìn lên tầng ba liền thấy một gương mặt trắng bệch, ánh mắt của cô ta âm trầm, đứng ở trên tầng ba lẳng lặng nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm bị dọa đến mức suýt nữa thì bay cả hồn phách.
Cô ta xuất hiện rồi.
Người kia tiếp tục đi lên lầu. Đi đến khúc quanh của tầng hai thì dừng lại. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Lâm Phạm híp mắt, vẫn không nhìn rõ, rất mờ.
“Tại sao cậu lại Gi*t người?” Người kia lên tiếng.
Tóc gáy sau lưng Lâm Phạm đều dựng cả lên. Chu Tĩnh, chủ nhiệm của lớp cô. Chu Tĩnh cũng có thể nhìn thấy ma, cô ấy cũng có thể nhìn thấy. Người phụ nữ kia vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm, không hề nhìn Chu Tĩnh.
“Thẩm Di.”
Người phụ nữ từ trên tầng ba lao thẳng xuống, hét lên một tiếng tấn công về phía Lâm Phạm. Lâm Phạm nhanh chóng rút kiếm ngắn ra ngăn cản. Tốc độ rất nhanh, người phụ nữ dường như đã bị kiếm quét qua, kêu thảm một tiếng, nhảy ra chỗ cửa ra của cầu thang, đôi mắt âm u độc ác nhìn về phía Lâm Phạm, tràn đầy oán khí.
“Ai?”Chu Tĩnh bị dọa, ở đây còn có người khác sao?
“Là em.” Lâm Phạm mím môi, nắm chặt lấy cây kiếm, nhìn người phụ nữ áo đỏ đầy cảnh giác, nói với Chu Tĩnh: “Cô Chu.”
“Lâm Phạm?”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh. Ma nữ lại xông đến một lần nữa, lao thẳng về phía Lâm Phạm, móng nhọn quét qua. Lâm Phạm ngửa người về phía sau né tránh, lật tay cầm kiếm chém qua. Ma nữ tránh đòn tấn công của cây kiếm, nhảy vọt qua. Lâm Phạm muốn xoay người nhưng đã muộn, trên bả vai bỗng nhiên đau nhói. Cô xoay người vung kiếm lên, ma nữ lại thét lên một tiếng thảm thiết, rồi rơi vào bên cạnh cửa sổ. Nhưng cô ta không hề dừng lại, tiếp tục tấn công thêm một lần nữa.
“Thẩm Di.” Chu Tĩnh kêu lên, xông đến giang hai tay ra ngăn ở trước mặt Lâm Phạm. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ma nữ, thân thể lui từng bước từng bước về phía sau: “Đừng Gi*t người, cậu đã hứa với tớ là không Gi*t người mà.”