Trưa thứ bảy, cánh cửa “Cửa hàng Giai Giai” được mở, có khách quý tới.
Nhìn về phía cửa kính được đẩy, Triệu Giai Giai mắt mở to, cười, “Chị cả, sao chị lại tới đây?”.
Triệu Phương Phương cũng cười nói, “Đến xem cửa hàng em thế nào?”.
Triệu Giai Giai kéo tay chị, ngồi xuống ghế sô fa, “Hoàn hảo ~~ Tuy rằng nhiều giai đoạn còn thiếu tiền, nhưng em nghĩ em vẫn chống đỡ được”.
“Em so với mấy tháng trước có tinh thần hơn hẳn, xem ra kết hôn rồi thật sự có vẻ tốt nha!”. Triệu Phương Phương luôn không muốn em gái mình chịu khổ, đối với cô em gái này, cô có phần áy náy, dù sao em cô cũng tự nguyện cuộc hôn nhân thương mại này.
“Dù sao mấy ngày qua thật sự phong phú, đầu không cần suy nghĩ quá nhiều, huống hồ em cuối cùng cũng được sống độc lập, không thể cứ dựa vào chị và chị hai”.
“Ba thực sự lo lắng cho em, bởi vì ông luôn nghe được một số chuyện đáng bận tâm của Trầm Vũ Phong”.
“Ba bây giờ mới lo lắng chẳng phải quá chậm? Em giờ đã gả cho anh ta, anh ta đối với em cũng thoải mái! Mong ba yên tâm”. Giữa cô và Trầm Vũ Phong không có vấn đề gì khi ở chung, mọi thứ rất cân bằng, khiến cô cảm thấy thực dễ chịu. Tuy rằng tiếng tăm Trầm Vũ Phong bên ngoài nhiều, nhưng đối với cô vẫn luôn tôn trọng, ít nhất cho tới bây giờ vẫn thực hiện đúng thỏa thuận, không có bất kì hành động xấu gì đối với cô, làm cho cô cảm thấy rất an tâm.
“Thật à?” Triệu Phương Phương cố tìm tòi nghiên cứu lời lẽ thật giả của em gái.
“Đương nhiên, chị không phải nói em so với trước có tinh thần hơn sao?”. Triệu Giai Giai trên mặt thoáng ý cười.
“Em gái à, chị phải nói cho em nghe một chuyện”. Triệu Phương Phương vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Chuyện gì?”. Triệu Giai Giai cũng cảm giác được chị mình thận trọng.
“Ngụy Thế Kiệt đã trở về!”.
Lời nói của Triệu Phương Phương giống như bom nổ dưới nước, một chút đã đem tâm tư Triệu Giai Giai đang bình tĩnh nổ tung thành đống hỗn độn, một cái tên đã rất lâu, một cái tên làm cô đau lòng gần như sống không nổi, cô nghĩ cô đã sớm trở nên bình tĩnh, nhưng đó chỉ là cô che giấu biểu hiện giả dối của mình.
“Hắn …”. Triệu Giai Giai ngay cả nói cũng nói lắp bắp, bởi vì trái tim thật sự bị sốc, “Hắn thật sự đã trở về?”.
Nhìn bộ dạng của em gái, Triệu Phương Phương tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nói, “Số điện thoại của em thay đổi, cậu ta tìm không thấy em, nên đến tìm chị, cậu ta hy vọng gặp mặt em một lần, nói là muốn xin em tha thứ”.
Triệu Giai Giai chậm rãi khôi phục tâm trạng, dù sao đó cũng là chuyện nửa năm trước.
“Chị không nói cho hắn biết em đã kết hôn sao?”. Nhớ tới con người phụ bạc kia, ngoài nụ cười khổ cô còn có thể có biểu tình gì.
“Có! Nhưng cậu ta nói bất luận thế nào cũng phải gặp mặt em một lần”. Triệu Phương Phương thành thật thuật lại.
“Chị à, chị không phải phản đối em với hắn đi lại sao? Hôm nay sao lại giúp hắn chuyển lời?”.
Nhớ ngày đó, chị cả ba đầu sáu tay ngăn cản cô với Ngụy Thế Kiệt kết giao, nhưng cô cứ như trúng tà, vẫn bị mê hoặc từ lời ngon tiếng ngọt của Ngụy Thế Kệt, hoàn toàn không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cứ thế lấn sâu vào.
Người ta nói mối tình đầu là đẹp nhất, Ngụy Thế Kiệt thực sự đã dành cho cô hai năm tình yêu đẹp nhất, nhưng cuối cùng vẫn có tác động hủy diệt rất lớn, làm cho cô đã từng có ý định từ tòa nhà cao nhảy xuống!
“Chị không giúp cậu ta chuyển lời, chị muốn là em phải có chuẩn bị, chị sợ Ngụy Thế Kiệt vạn nhất tìm đến em, đột nhiên xuất hiện trước mặt em, em lại quá kích động, như thế không tốt lắm”. Triệu Phương Phương giữ lấy đôi tay run run của cô.
“Em hiểu, em sẽ không gặp mặt hắn, có gì tốt đâu? Tất cả đều đã trôi qua rồi!”. Cô hy vọng làm cho ác mộng của bản thân mình được giải thoát, vì thế mới nhiệt tình xung phong gả cho Trầm Vũ Phong.
“Phải đó! Lúc trước cậu ta đối với em vô tình vô nghĩa, lừa em lấy tiền, em không đừng cho cậu ta cơ hội để lại bị lừa”. Triệu Phương Pương cao giọng, ý tứ cảnh cáo hàm xúc rõ ràng.
“Em ngốc như vậy sao? Đã bị hắn lừa gạt một lần, chẳng lẽ còn bị hắn lừa thế lần nữa sao?”.
“Em không phải ngốc, em chẳng qua quá mềm yếu, cái tên Ngụy Thế Kiệt kia chị đã cảnh cáo hắn, nếu hắn dám dây dưa đến em, chị nhất định tìm Linh Linh đuổi hắn, nhét hắn vào cái túi quăng xuống biển”. Triệu Phương Phương quyết liệt nói.
“Đại tỉ à, khoa trương quá đấy!”. Triệu Giai Giai nở nụ cười, biết là chị nói thế để làm dịu đi cảm xúc của cô.
“May mắn em không ở nhà, cậu ta cũng không biết em mở cửa hàng này, cho nên cậu ta tạm thời không tìm được em, cùng lắm chị nghĩ cậu ta tìm bạn học của em hỏi thăm”.
“Chị cả, cảm ơn chị, em sẽ cẩn thận, sẽ không để cho hắn tiếp cận được em”. Trong lòng cô thật sự tính như vậy!
Sau rồi cô và chị cả nói chuyện phiếm một chút, cô tất cả đều không nhớ rõ, chỉ khi có vị khách đến cửa, chị cô mới rời đi.
May mắn cuối tuần nghỉ có một học muội đến làm công, trong cửa hàng trừ Giang Phẩm Hạo còn có người nữa hỗ trợ, vì thế cô có thể ngẩn người, ngẩn người đến tận bốn giờ chiều, sau khi cô nghe được tiếng chuông điện thoại.
“Giai Giai, em sao còn ở cửa hàng? Chưa về nhà chuẩn bị sao?”.
Di động truyền đến giọng nói của Trầm Vũ Phong.
“A…”. bị Ngụy Thế Kiệt làm cho hỗn loạn, cô thiếu chút nữa quên tối nay cùng Trầm Vũ Phong tham dự tiệc cưới, xem ra cô phải nhanh chóng thu xếp.
“Tôi lập tức về nhà, nhất định sẽ chuẩn bị kịp”. Cô kiên quyết cam đoan.
Cũng may có tiệc cưới này, có thể làm cô tạm không nghĩ đến những lời chị cả vừa nói.
Tuy rằng ba chữ Ngụy Thế Kiệt này không làm cho cô thay đổi cảm xúc rất nhanh nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút dao động, chỉ có thể cố gắng bận rộn, cô mới có thể quên đi cái tên vô tình vô nghĩa đó.
***
Về nhà, nhìn thấy cả căn phòng tối, Trầm Vũ Phong khẽ nhíu mày.
Tiệc cưới 6h30 bắt đầu, bây giờ đã 6h, anh chưa bao giờ nhẫn nại chờ phụ nữ như thế này, bình thường phụ nữ đều sớm chuẩn bị tốt chờ anh, nếu không hai người sẽ không có lần sau.
Vừa anh mới gọi điện giục cô, không nghĩ điện thoại không ai nhận, anh đành tự lên tầng một chuyến.
“Giai Giai …” Anh đi vào cửa phòng cô, khẩu khí không tốt lắm.
Cánh cửa hé ra ánh sáng mờ nhạt, anh thấy cửa không có khóa, vì thế trực tiếp mở cửa bước vào.
Trong phòng Triệu Giai Giai quay lưng về phía anh, mặt hướng về cái gương lớn, hai tay với sau lưng, hăng hái chiến đấu vì cái khóa kéo sau lưng không chịu hợp tác.
Anh nhìn cảnh xuân sau lưng cô, tức giận đã vơi bớt phân nửa, còn chủ động đi lên, “Để anh”.
“A…”. Cô giật mình kêu la hoảng sợ, quay đầu vừa thấy anh, “Anh…”.
Khi bàn tay anh khẽ chạm vào tay mình, cô mới vội vàng thu tay lại.
Anh gọn gàng kéo khóa cho cô, cô trong lòng nghĩ, quả nhiên anh ta lão luyện tình trường, việc kéo khóa cho phụ nữ mà nói thật rất đơn giản với anh ta.
“Cảm ơn”. Cô có chút xấu hổ.
“Em rất đẹp”. Anh không chút khách khí đánh giá cô
Tối nay cô vấn tóc tựa như công chúa, trên mặt trang điểm nhạt, đeo một đôi khuyên tai nhỏ, mặc một bộ trang phục dạ hội màu tím, không chỉ toát lên dáng người đẹp, mà còn hiện lên khí chất.
Ánh mắt anh táo bạo, hại cô có chút không tự nhiên, “Chúng ta có thể đi được rồi”.
Cô quay lại điều chỉnh, với tay cầm lấy túi xách trên giường, nhưng không may bị vấp vào làn váy dài.
“A…. “. Cô kêu sợ hãi một tiếng.
May mắn anh nhanh tay nhanh mắt chặn ngang ôm lấy cô.
Cô thở hổn hển, nhìn vị cứu tinh của mình, “Cảm ơn”, nhưng nhanh chóng đẩy anh ra, giống như anh là ác hổ mãnh thú.
Anh nhìn cô phòng bị, trong lòng thản nhiên quật khởi không hề hờn giận, “Em chắn chắn muốn mặc váy dài ?”.
Ánh mắt anh rất thấp, phong cảnh tốt đẹp trước иgự¢ của cô đều thu hết vào đáy mắt, người phụ nữ này không phải ăn mặc có chút quá lộ ?
“Tôi còn chưa đi giày cao gót, giày cao, mặc với váy này hợp lắm”. Cô giải thích, sau đó đi cà nhắc đến ngăn tủ, mở tủ lấy ra một cái hộp, bỏ đôi giày cao ba phân ra.
“Em chắc chắn muốn đi cái đó sao ?”. Anh lần đầu tiên lo lắng bạn gái có thể đi giày cao gót mà bị ngã đứt chân.
“Như vậy đi bên cạnh anh, mới không thấy quá thấp”. Cô bình thường đều nhất nhất chỉ đi giày bệt, nhưng vì phối với bộ trang phục này, đành phải mạo hiểm.
“Đi thôi !”. Anh bây giờ mới chú ý cô không quá cao, nhiều lắm cũng chỉ có một mét sáu.
Tối nay, sau hôn lễ Trầm Vũ Phong và Triệu Giai Giai mới thực xem như một đôi, cũng may lái xe lái trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, trực tiếp bấm thang máy đến hội trường, tránh được nhiều phóng viên truyền thông ở ngoài cửa lớn, thế này mới làm cho tin tức của hai người không bị lên mặt báo, càng làm cho Triệu Giai Giai thả tâm.
Cô không thích tiếp xúc, từ trước đến giờ, mặc cho đèn flash của giới truyền thông nhấp nháy, nhiều lắm cũng chỉ có khuôn mặt chụp nghiêng, cho nên cô mới có thể bình yên đi dạo phố, muốn ăn quán ven đường cũng không sợ.
Bữa tiệc tối nay tân khách rất nhiều, nhiều đến mức chủ nhân cũng sợ không kịp tiếp đón, tuy rằng nói 6h30 hôn lễ mới bắt đầy nhưng theo thói quen của mọi người, chỉ sợ kéo dài tới 7h mới chính thức bắt đầu.
“Chúng ta có thể ăn rồi chuồn êm được không ?”. Khi cô và Trầm Vũ Phong ngồi xuống đúng vị trí, cô mới vụng trộm thì thầm với Trầm Vũ Phong hỏi.
Hơi thở của cô ghé vào tai anh, tim anh có chút nhảy dựng, bản tính Dụς ∀ọηg của đàn ông xôn xao, vì thế anh cũng nghiêng mặt, gần sát tai cô, đem hơi thở phả nhẹ vào vành tai cô, “Nếu tình tình cho phép, khi tôi đi hàn huyên với người khác, em có muốn cùng đi không ?”.
Thân thể của cô cứng đờ, vừa mới cảm nhận biểu hiện của anh quá mức thân mật, “Không”. Cô vội vàng nghiêng sang một bên, tránh đi bầu không khí nóng bức này.
“Tổng giám đốc Trầm, đúng là vợ chồng mới cưới, hai người thực âи áι nha !”.
Giọng nói trêu trọc vang lên, Triệu Giai Giai lịch sự cười, Trầm Vũ Phong nhanh chóng đứng lên, nói lời chào hỏi quen thuộc.
Triệu Giai Giai thực sự không thích trường hợp thế này, người xa lạ, không gian hỗn độn, tiếng nói chuyện ồn ào, cô chỉ có thể giả làm trẻ con, cứng nhắc mỉm cười, lại mỉm cười, một câu đều sáp không nói hơn.
Cô đành phải cấm lấy cốc thủy tinh trên bàn, uống cạn ly nước chanh giải khát. Tuy rằng cô coi như thiên kim tiểu thư, nhưng hẳn phải là mức thấp nhất thiên kim tiểu thư ?