Người bên gối xa lạ - Chương 3

Tác giả: Ngải Mân

Trong bữa tiếc của chủ tịch Trầm, Triệu Giai Giai được chị Triệu Phương Phương dạy vài kỹ năng, để hóa thân thành người con gái quyến rũ, so với cô mới chỉ sắp tốt nghiệp đại học hai mươi hai tuổi còn trưởng thành hơn năm tuổi.
Triệu Giai Giai được dẫn đến giới thiệu với Trầm Vũ Phong, cô hoàn toàn không nhìn vào con mắt điển trai của anh, càng không bị ánh mắt anh mê hoặc mà chuyển sang hâm mộ, như thế sẽ rất mờ nhạt. Cô biết mục đích của mình, phải làm cho Trầm Vũ Phong thích cô, coi trọng cô, sau đó thuận lợi gả cho Trầm Vũ Phong.
Rất ít phụ nữ không si mê ánh mắt của anh, Trầm Vũ Phong đối với Triệu Giai Giai kia bình tĩnh không gợn sóng, anh cảm thấy có chút hứng thú, tò mò.
“Ba chị em Triệu gia chúng tôi, anh chỉ có thể chọn tôi”. Cô cử chỉ đoan trang, hành vi nhàn tĩnh, đã trực tiếp nói.
“Oh? Vì sao?”. Rõ ràng mẫu thân muốn anh quen biết Triệu Phương Phương, nhưng lại cố tình đưa đến con gái út Triệu Giai Giai.
“Bởi vì chỉ có tôi có ý với anh”. Câu nói của cô làm cho anh nở nụ cười.
“Tôi không phải trâu già gặm cỏ non?”. Anh nói một câu, cô cũng cười.
“Không sao, tôi cũng không quan tâm về tuổi tác của anh”
“Xem ra, tôi cũng không nên để ý đến tuổi của em”.
Cô có ý định của mình, anh có say mê của anh, hai bên đã để lại ấn tượng vô cùng tốt, hai bên gia đình cũng hài lòng nhìn thấy.
***
Sau hôm đó anh mời cô ăn cơm, hai người cuối cùng cũng có lần đầu tiên chính thức hẹn hò.
Cô trang điểm tinh tế, chiếc váy nhỏ ôm sát làm nổi bật đường cong thon thả, chân đi đôi giày cao gót, túi xách hàng hiệu, dáng điệu thấy rõ một thiên kim tiểu thư quyền quý.
Anh mặc vest thắt cà vạt, phong cách quý ông, cử chỉ tao nhã, anh chọn nhà hàng món Nhật cao cấp nhất, dành thời gian riêng tư của mình với cô.
“Em thật đẹp”. Ánh mắt Trầm Vũ Phong mạnh mẽ hơn cả với điện áp cao.
“Trầm tiên sinh, anh cũng rất tuấn tú”. Cô cong cánh môi mềm, mỉm cười.
“Cảm ơn đã quá khen, tôi nghĩ chúng ta đều đã biết mục đích của buổi hẹn hò hôm nay”. Trầm Dục Phong tươi cười, tà khí khẽ lướt qua.
“Phải, tôi hiểu, bữa tiệc sinh nhật chủ tịch Trầm hôm trước là ngày gặp mặt”. Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, cách nói năng không nóng vội, không lãnh đạm, đúng mực.
Đối với cá tính thẳng thắn của cô, anh khen ngợi gật gật đầu, “Ba tôi hy vọng tôi có thể kết hôn một trong ba chị em em, đó cũng chính là cuộc hôn nhân Triệu gia”.
“Vậy anh nghĩ gì?” Cô hỏi.
“Tôi không phản đối, em và các chị em rất đặc sắc”. Đây là lời nói thật, Triệu gia có ba cô con gái, chẳng phân biệt được sắc thu, họ đều là mỹ nhân bại hoại.
“Hiện ba chị em tôi, người đồng ý kết hôn với anh là tôi”. Cô vì che dấu hoảng hốt, nhấp miệng nhỏ uống trà.
Dù sao Trầm Vũ Phong cũng đã ba mươi mốt tuổi, đã gặp qua bao sóng to gió lớn, không giống cô, ngay cả cái xã hội này thế nào cũng còn không biết.
“Em mới hai mươi hai tuổi, bằng tốt nghệp còn chưa lấy, đã vội vàng kết hôn?”. Anh trêu trọc, miệng uống ngụm rượu vang.
“Bởi vì tôi cảm thấy anh là đối tượng thích hợp, phụ nữ cả đời có gì quan trọng bằng việc tìm người chồng phù hợp hơn đâu?” Cô dựa theo kịch bản đã tập mấy chục lần mà diễn xuất.
“À”. Anh nhíu mày, “Em chẳng lẽ không biết tôi bản tính phong lưu đa tình, có rất nhiều bạn gái, em không tính toán chuyện này sao?”
“Tôi đương nhiên biết”. Ánh mắt của cô thanh minh, không có cảm xúc gì khác, tựa như đang luận chuyện người khác.
“Vậy em vẫn còn nghĩ tôi là đối tượng thích hợp?” Anh hỏi.
Bởi vì Triệu Giai Giai không bị mê hoặc mới đôi mắt của anh, bởi vì cô cũng không trực tiếp câu dẫn anh trên giường, cho nên anh tới bây giờ sẵn sàng ngồi đây nói chuyện với cô.
“Bởi vì tôi không quan tâm anh có rất nhiều bạn gái, thậm chí cuộc hôn nhân này cũng không quan trọng với tôi”. Cô gằn từng tiếng, nói cực rõ ràng.
“Vì sao?”. Anh càng nghe càng hứng trí.
“Bởi vì có thể để tập đoàn Phong Cường và tập đoàn Xây dựng Đông Hưng cùng mang lại lợi ích khổng lồ cho tương lai”.
Tuy mặt cô rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được nỗi lo âu sau lớp trang điểm kia, dù sao cô tuổi vẫn còn nhỏ, ước chừng kém anh chín tuổi.
“Nghĩa là vì tiền, em có thể hy sinh hạnh phúc cả đời của mình?”
“Thế này có tính là hy sinh đâu! Tôi tin anh nhất định không bạc đãi tôi.”
“Oh?” Anh nhíu mày, chờ câu dưới của cô, anh gắp miếng cá sống nhúng vào nồi lẩu, nhiều gia vị cay sộc vào miệng đến nghẹt mũi, nhưng vẻ mặt anh lại rất sảng khoái.
Ánh mắt anh cổ vũ cô, vì thế cô nuốt nước miếng, mới chậm rãi nói: “Tôi biết ba anh – cũng chính là chủ tịch Trầm, ông rất hy họng cùng Triệu gia kết làm thông gia, dù sao Triệu gia chúng tôi với Trầm gia anh cũng là môn đăng hậu đối”.
“Đúng vậy, ba tôi rất hy vọng như thế, huống hồ chị em em rất xuất sắc, cũng rất đẹp”. Anh phụ họa theo cô nói.
“Sau khi kết hôn, anh có tự do của anh, tôi có tự do của tôi, tôi sẽ không quản anh, anh cũng không được quản tôi, tôi tuy gả cho anh, anh tuy lấy tôi, nhưng chúng ta có thể có cuộc sống của chính mình.” Cuối cùng cô cũng nói được kế hoạch cô tính toán từ lâu.
“Ý em là, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa?” Anh nhíu mày
Bình thường phụ nữ nào thấy anh, không phải thẹn thùng nói không ra lời, thì cũng là đối với anh hết mực ân cần, vậy mà Triệu Giai Giai trước mặt này, tuổi còn trẻ lại có thể cùng anh nói điều kiện, anh không thể xem thường cô tiểu nữ sinh trước mắt.
Cô gật mạnh đầu, “Anh có thể quan hệ với người phụ nữ khác, chỉ cần không bị báo chí đưa tin, tôi sẽ không can thiệp chuyện của anh”
“Giai Giai”. Anh thân mật gọi tên cô, giống như quen biết từ lâu. “Tôi lấy em, em chính là vợ tôi, em cho rằng vì sao tôi và em lại phải là vợ chồng danh nghĩa ?”
“Này…”.Cô không nói gì.
“Em đẹp thế này, tôi cũng không phải Liễu Hạ Huệ[1], vì sao tôi không thể chạm vào em ?”. Anh chế nhạo. “Đàn ông đối với phụ nữ bản chất không phải chỉ có tình yêu”. Anh càng nói càng dễ hiểu.
Cô không chịu ảnh hưởng từ lời nói của anh, vũ trang những cảm xúc, chỉ bình tĩnh: “Đương nhiên, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ không thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh có chắc sẽ chỉ vì một cây mà buông tha cả rừng rậm không ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc