Nhìn vào gương, trước иgự¢ dần dần tạo vết bầm tím, Triệu Giai Giai cau mày, ở nơi riêng tư như vậy, cô chỉ có thể tự lấy thuốc bôi cho khỏi, thật sự không biết nên xử lý thế nào.
Có tiếng gõ cửa phòng, cô lập tức kéo vạt áo T-shirt xuống, để quần áo cho chỉnh tề, “Mời vào”. Sau đó ngồi lên ghế.
Người vào đương nhiên là Trầm Vũ Phong, anh ngồi xuống bên cạnh cô. “Kéo áo lên, để anh xem”.
“Làm gì ?”. Cô cảnh giác sờ cổ áo thẹn thùng.
“Chỗ bị thủy tinh ném vào đấy, hay là muốn anh động tay ?”. Ở phương diện nào đó, anh rất bá đạo.
Cô đành phải ngoan ngoãn vén áo lên cao, nhưng chỉ đến mép dưới иgự¢.
Anh nhìn vết bầm, mặt nhăn. “Em nằm xuống, anh giúp em bôi thuốc”.
“Dạ!”. Cô đành ngoan ngoãn nằm lên giường.
Anh lấy lọ thuốc trên bàn tranh điểm, sau đó quệt ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị thủy tinh làm đau. “Đau không?”.
“Không đau”. Mới lạ, cô liều mình chịu đựng, không muốn anh lại tức giận.
Anh biết cô cố nhịn, cũng chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng nhất. “Em chắc chắn không ngủ với anh?”. Đây là chuyện lúc vừa nãy khi về nhà cô kiên trì nói với anh.
“Em nghĩ…”. Cô muốn nói lại thôi, trong lòng đang tính, phải mở miệng như thế nào.
“Nghĩ cái gì?”.
“Chuyện này, em đối với tình cảm của anh luôn khấp khởi phập phồng cảm giác không an toàn, cho nên em nghĩ …”.
“Cứ nói hết đi”. Anh cổ vũ.
“Anh đừng giục, như vậy em khó mà nói hết”.
“Anh sẽ không thừa dịp ăn đậu phụ đâu”. Anh nói đùa, để tâm tình của cô có thể thoải mái đôi chút.
Cô ngồi dậy, liếc nhìn anh một cái, mới nói. “Chúng ta bắt đầu lần nữa đi ! Quên đi tất cả quá khứ, coi như chúng ta chưa kết hôn, không có những phong ba thế này, anh theo đuổi em lần nữa đi !”. Cô tươi cười trong kiên định.
” Cho nên coi như chúng ta chỉ vừa quen nhau, anh phải nghĩ cách để theo đuổi em ?”. Anh nhíu mày, đối với đề nghị của cô rất hứng thú.
“Phải, chúng ta thiếu nhất chính là giai đoạn tìm hiểu, cho nên chúng ta bắt đầu lại, một lần nữa quen biết nhau, mặc kệ chúng ta có hay không thích hợp, đều có thể tạo cho nhau một công việc, đúng không ?”. Cô tìm kiếm sự đồng tình từ anh.
“Theo ý em, tức là tạm thời anh không thể ôm em ngủ ?”. Anh hỏi có chút uể oải.
“Ít nhất chờ anh theo đuổi được em, chứ nào có đôi tình nhân nào ngay từ đầu tìm hiểu đã cùng ôm nhau ngủ”.
Anh gật đầu. “Nếu anh lợi hại, một ngày nào đó có thể theo đuổi được em ?”.
Cô nở nụ cười.” Có lẽ ! Cùng lắm nếu anh không theo đuổi được, em sẽ tự nguyện gật đầu đồng ý”.
“Xem ra anh nhất định phải trải qua một quãng thời gian gian khổ ?”. Nhưng anh lại rất thích.
“Trong lòng em có một bóng tối, trong lòng anh cũng có một bóng tối, chúng ta sẽ làm ánh mặt trời cho đối phương, ấm áp sưởi ấm cho nhau, anh nghĩ có được không ?”. Đừng trách ý tưởng của cô rất lãng mạn, cô mới hai mươi hai tuổi, cô muốn tương lai chuyện tình yêu có nhiều kí ức để nhớ lại.
” Được”. Anh gật đầu đồng ý. “Nào Triệu tiểu thư, ngay mai muốn cùng anh hẹn hò không ? Nhưng anh chỉ còn có bảy ngày nghỉ thôi”.
Cô gật đầu: “Vậy mai anh định dẫn em đến chơi ở đâu ?”.
“Đã lâu không theo đuổi phụ nữ, không biết nhiều thủ đoạn này có mới lạ không ?”. Anh cố ý làm động tác xoa tay.
“A”. Cô nở nụ cười.
“Anh sẽ sắp xếp cho tốt, để em có một bất ngờ ngoài ý muốn”.
“Vũ Phong”. Tiếng cười của cô khiến иgự¢ đau, làm cho cô nhớ đến người phụ nữ vì yêu mà tự sát kia. “Phương Mỹ Vân sẽ không sao chứ ?”.
“Sẽ không, em đừng nhắc đến cô ta, cũng giống như em, anh sẽ không nhắc đến Ngụy Thế Kiệt, hay có bất cứ khúc mắt gì với Ngụy Thế Kiệt ?”. Anh là theo ý cô nếu không anh ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn để cô đi gặp Phương Mỹ Vân.
“Em hiểu rồi, là em không biết nên đã để anh gặp rắc rối”. Cô kỳ thực cũng hối hận chuyện đi gặp Phương Mỹ Vân.
“Giống như em đã nói, quá khứ đã qua cứ để nó qua đi, chúng ta đều phải học cách thích ứng”. Anh in lên trán cô nụ hôn chúc ngủ ngon, không có động tác thừa nào, anh muốn dùng cách để cô an tâm, cũng để hai người có một mối quan hệ tốt đẹp.
Ngày hôm sau, anh đưa vô đi vào—
“Oa~ Tây Môn đinh”. Cô vui mừng, khóe môi ý cười không ngừng lại.
Đi đến nơi của giới trẻ thế này, nháy mắt nah cảm thấy mình trẻ hơn mười tuổi.
Buổi sáng họ đi xem phim, buổi trưa đi vào nhà ăn dân gian, vừa ăn cơm, vừa nghe nhạc, buổi chiều anh đưa cô về nhà mẹ.
Bà Trầm vừa thấy con đến, cũng không hỏi nhiều, thấy vẻ mặt hạnh phúc của con, nhìn cô dâu tay trong tay ngọt ngào, bà chỉ biết con thực sự đã tìm được người phụ nữ mình yêu.
Buổi tối, Trầm Vũ Phong đưa Triệu Giai Giai đến thẳng núi Dương Minh ngắm cảnh đêm.
Bầu trời đầy sao, chiếu sáng vạn nhà, anh vì cô ưng thuận hứa hẹn, về sau gia đình số một, công việc số hai, anh không bao giờ vì công việc, vì danh lợi, mất ăn mất ngủ quên sự tồn tại của cô.
Cuối cùng, anh giống như ảo thuật gia làm ma thuật, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương. “Giai Giai, lấy anh nhé!”.
Tuy hai người đã kết hôn, nhưng anh chưa bao giờ cầu hôn, như vậy nghi thức cầu hôn này, đối với hai người là vô cùng quan trọng.
Cô rất cảm động, nhưng vẫn lắc đầu. “Nào có đơn giản như vậy mà đồng ý với anh!”.
“Không sao, mỗi ngày anh sẽ cầu hôn, cầu đến khi em gật đầu mới thôi, nếu em không đồng ý, anh phải sẽ đăng 101 tờ tuyên ngôn tình yêu, để cho cả thế giới đều thấy”. Kỳ thực hương vị tình yêu rất đẹp, anh đã lâu không được tận hưởng tình cảm lưu luyến lãng mạn đến vậy.
“Không cần ~ làm vậy rất lãng phí tiền, anh chẳng phải cần lấy tiền để đầu tư vào cửa hàng Giai Giai của em sao”. Cô cũng có hoài bão, hy vọng cửa hàng Giai Giai có thể mở thêm càng nhiều chi nhánh.
“Chờ em đồng ý nhận lấy nhẫn kim cương này, anh lập tức lo liệu việc đầu tư cửa hàng của em”. Và chuyện đầu tiên anh phải làm, chính là khai trừ Giang Phẩm Hạo, nhưng anh không nên cũng không có khả năng làm như vậy, bởi vì anh yêu vợ mình nên không muốn cùng cậu ta trở mặt.
“Chờ khi em để anh làm cổ đông, lúc đó em sẽ nhận nhẫn kim cương của anh”.
Khó kìm lòng nổi, bầu không khí tuyệt đẹp như vậy, cô nhìn khuôn mặt của anh được ánh trăng chiếu sáng càng thêm tuấn tú, không kiềm chế được chủ động hôn lên môi anh.
Thật sự kháng cự anh không được, lại không thể lập tức đồng ý với anh, cô rất muốn nhận lấy nhẫn nhưng lại muốn làm ra vẻ.
Phụ nữ mà! Trái tim cô thật sự rất mâu thuẫn khó xử.
Nhưng cô vẫn quyết định, nên thử nghiệm anh một thời gian.