“Con nghĩ có biện pháp làm cho hắn phải kết hôn với con”. Vẻ mặt Triệu Giai Giai bình tĩnh đến hoàn hảo, hoàn toàn không giống như nói đùa.
Nhưng Triệu Đông Hưng hiểu, nhìn khôn khéo đánh giá em gái Triệu Giai Giai, Triệu Linh Linh thở nhẹ một hơi.
Chỉ có Triệu Giai Giai vẫn không biểu hiện gì. Dù sao đã không có tình yêu, gả cho người đàn ông nào đối với cô cũng đều giống nhau, có lẽ cuộc sống của cô cũng có cơ hội để bắt đầu lại.
“Vũ Phong” Người phụ nữ trung niên cao quý, cho dù ở nhà dùng cơm, bà vẫn đặc biệt xinh đẹp, trên cổ lóe ánh sáng châu báu, ngay cả mái tóc dài cuộn sóng cũng mới từ tiệm uốn tóc cao cấp làm.
“Mẹ, có chuyện gì?” Trầm Vũ Phong nhai thức ăn, sau đó từ từ nuốt, ăn đến đầy trong miệng mà anh cũng không có cảm giác, chỉ đơn giản là muốn lấp đầy dạ dày mà thôi.
Mười hai ghế quanh cái bàn lớn, vậy mà chỉ có hai mẹ con họ ngồi, không gian rộng lớn như trống rỗng và cô đơn.
“Thứ bảy này ba con mừng sinh nhật sáu mươi tuổi”. Bà Trầm cử chỉ tao nhã, hạ chiếc đũa, tính chuyên tâm cùng con nói chuyện.
“Con biết, con sẽ chuẩn bị món quà”. Anh thản nhiên nói.
“Ba con muốn ta nói với con một tiếng, thứ bảy này ba tiểu thư nhà họ Triệu sẽ đến, ba con hy vọng con có thể cùng chị em họ quen biết”.
Mẫu thân nói thật hàm súc, Trầm Vũ Phong nghe thật sự hiểu được, “Đông Hưng Triệu gia?”
“À, Triệu Phương Phương thường xuất hiện trên phương tiện truyền thông, ta cũng gặp qua con bé vài lần, rất được, rất thông minh và có năng lực, cũng có giao thiệp truyền thông, con nhất định sẽ thích”. Bà Trầm tuy khí chất tuyệt đẹp nhưng lại có cái nhìn hết sức khiêm tốn.
“Lợi ích kết hôn sao?” Trầm Vũ Phong thái độ khinh thường cười lạnh.
Anh hiểu phụ thân coi trọng Đông Hưng Kiến Thiết có trên tay nhiều bất động sản, trong thời điểm bùng nổ bất động sản này, lấy tài lực của Phong Cường và kinh nghiệm của Đông Hưng Kiến Thiết, nhất định có thể tạo nên sự nghiệp mạnh mẽ đáng nể, có thể nói là Phong Cường cùng Đông Hưng song thắng cục diện.
Chỉ là không nghĩ tới, cho dù anh có làm trâu làm ngựa vì công ty trả giá tất cả, ba vẫn muốn đưa anh đi bán, dù sao cũng không sao cả! Ít nhất anh vẫn thấy may mắn là khuôn mặt còn đầy giá trị.
“Vũ Phong, con đừng nói như vậy, là vì chị em Triệu gia rất tốt, nhiều doanh nhân thế hệ hai có ấn tượng tốt về họ, đang muốn tìm hiểu họ”
“Mẹ, con hiểu, cũng là phụ nữ thôi. Con sở trường nhất, mẹ trực tiếp nói với con, mẹ thích người nào, con nhất định theo đuổi để làm con dâu mẹ” Trầm Vũ Phong nói không sao cả, nhưng đôi mắt lại sâu như biển.
“Vũ Phong này, Con có biết mẹ rất khó xử, con đừng để thua Trầm Vũ Kì đấy!”. Bà Trầm nói lời nói thấm thía.
“Mẹ, con hiểu, con sẽ chiều ý mẹ làm việc đó”. Trầm Vũ Phong tiếp tục ăn, một mặt lãnh đạm không quan tâm.
Phụ nữ thôi! Đối với anh mà nói như là xe, mới mẻ một thời gian, lại đổi một chiếc khác tốt hơn, dù sao gia cảnh nhà anh như thế, diện mạo như vậy, phụ nữ cũng chỉ coi trọng tiền và vẻ bề ngoài.
Triệu gia này cũng như vậy.
Không phải bởi vì anh là người, anh chỉ là món hàng hóa, ba chị em Triệu Gia chỉ sợ cũng là dạng ưa thích màu mè lôi kéo, xoa phẳng.
Anh có thể hiểu mẫu thân nhỏ bé, bởi vì phụ thân căn bản không thương yêu mẹ, trong lòng ba vĩnh viễn dành cho người phụ nữ kia.
Tập đoàn Phong Cường là nguyên sự nghiệp của nhà mẹ đẻ, bà lại là hòn ngọc quý của tổng giám đốc, lúc trước ông Trầm chỉ là một gã tiểu viên chức trong tập đoàn Phong Cường, bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, lại làm việc nghiêm túc, vì thế bà Trầm ngưỡng mộ yêu thương ông Trầm.
Thời còn trẻ ông Trầm còn có một người yêu thanh mai trúc mãi, vì tiền đồ mà chia tay người yêu, sau đó cưới bà Trầm, thuận lợi lên làm giám đốc.
Không ngờ tới người yêu thanh mai trúc mã sớm đã mang bầu, ông Trầm vẫn giấu diếm đến khi Trần Vũ Phong về nước, hắn đắc ý ngồi lên ngai vàng chủ tịch Phong Cường, nắm trong tay quyền lực, ông mới dám đem chuyện này phơi bày ra.
Vì thế ông Trầm không quan tâm bà Trầm ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ dùng nước mắt, trong lòng ông chỉ có người yêu thanh mai trúc mã ngày đó, vì thế quyết tâm bồi thường đầy đủ cho con trai Trầm Vũ Kì vì hắn là kết tinh tình yêu của hai người họ.
Sinh ra từ vợ lẽ bên ngoài giá thú vậy mà anh còn phải kêu là đại ca. Mà hắn lại ra sức thể hiện, khiến phụ thân đặc biệt thương yêu.
Nhìn mẹ phải chịu oan ức, nếu việc kết hôn có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, tiếp nhận sự chăm sóc của ba mình, hôn nhân của mình có là cái gì đâu?
Mẹ dành tình yêu cho ba, lại trói chặt mình khi còn sống, lại thống khổ ngày ngày khẩn cầu tình yêu ba, làm cho anh không bao giờ tin tưởng sự thật tình yêu là gì?
Phụ nữ chỉ cần lấy để chơi đùa là tốt rồi, anh tuyệt không vì tình yêu mà bỏ đi lợi ích toàn cục.