“Đúng vậy. nếu theo hiệp ước, chúng ta cứ ngồi chờ công ty sẽ bị trả về”. Triệu Đông Hưng luôn nghiêm túc, nhưng lúc này không khống chế được quát to.
“Vì sao ?”. Triệu Linh Linh không hiểu.
“Chậm hai ngày chuyển tiền, tài chính công ty hổng một trăm triệu, ta hy vọng Vũ Phong có thể hỗ trợ, so với hiệp ước sẽ gửi ba trăm triệu tệ trước hai ngày cho ta, nhưng nó mong Giai Giai về nhà!”. Trường hợp lần này quá lớn, Triệu Đông Hưng đối mặt vấn đề lưu chuyển tiền mới lúng túng vậy.
“Ba, là Vũ Phong uy Hi*p ba sao?”. Triệu Giai Giai không thể nghĩ tồi tệ hơn.
“Không phải, Vũ Phong hứa giúp đỡ, nhưng mong con có thể hết giận, tối nay cùng nó quay về”. Triệu Đông Hưng sắc mặt giận dữ giãn ra, khuôn mặt trở nên đau thương.
“Nếu con không cùng anh ta quay về, có phải anh ta sẽ không giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn không?”. Triệu Giai Giai lắp bắp hỏi lại.
“Không phải, là ta không có mặt mũi dùng tiền của nó”. Triệu Đông Hưng nói than thở. “Lúc trước phải lấy là con, bây giờ muốn cách cũng là con, Vũ Phong cũng đều theo ý chúng ta mà làm, con bảo ba làm sao để không làm thất vọng chủ tịch Trầm. Sau này trên thương trường ta không những không được sống yên, mà rõ ràng còn làm công ty đi xuống”.
“Ba, con hiểu, vậy con sẽ về nhà, con không để ba phải khó xử”. Triệu Giai Giai miễn cưỡng cầm đũa, cố nuốt miếng cơm.
Triệu Phương Phương và Triệu Linh Linh ăn ý, trước mặt không có ba đã ép hỏi sau lưng em gái nguyên nhân ly hôn, đợi nói hết chuyện tư, các cô nhất định hỏi để hiểu rõ.
Triệu Giai Giai trong lòng nghĩ rất đơn giản, nghĩ đó chỉ là cuộc hôn nhân không có tình yêu, cô có thể trốn mình trong vỏ, vĩnh viễn không cần nói đến tình cảm.
Cô vốn tưởng dao sắc chặp đay rối, thừa dịp chuyện còn kiểm soát được ly hôn với Trầm Vũ Phong, kết quả đâu? Cô bị tâm trí mình lấp không thoát được.
Nhất định mấy ngày nay cô quen với Trầm Vũ Phong dịu dàng, lòng tưởng chỉ cần cô bỏ anh một thời gian, loại tình yêu này sẽ biến mất như ảo thuật.
Mà Trầm Vũ Phong cố ý tra tấn cô sao? Nếu không điều kiện anh ta tốt như vậy, anh cần gì phải giữ cô lại? Cô không muốn yêu anh, nhưng lại cố tình không thể rời xa anh.
Cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Ánh trăng tròn trong trong, đêm nay trời không đặc biệt sáng ngời, gió thu thổi đến, nhiệt độ mùa hè dần tán đi, khí hậu thực làm người ta thoải mái, nhưng tâm tình Triệu Giai Giai lại nặng trịch.
Cô mang theo túi hành lý, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, đi ra cửa nhà mình, cô tính đi dọc đường gạch đỏ tản bộ, lại chậm rãi thong thả đến trạm xe điện ngầm.
Suy nghĩ của cô rất rõ ràng, cô kiên trì không đợi Trầm Vũ Phong đến đón, lý do là muốn về nhà một mình.
Nhưng khi cô vừa đặt chân trên con đường gạch đỏ, một góc sáng bay ra bóng người, đột nhiên ngăn trở đường đi của cô.
Cô hoảng sợ, tưởng ςướק bóc, kết quả là Ngụy Thế Kiệt!
“Giai Giai, cuối cùng anh cũng đợi được em”.
Triệu Giai Giai có chút hoảng hốt, trước khi Ngụy Thế Kiệt xuất ngoại, họ luôn hẹn gặp nhau ở siêu thị gần nhà cô.
Triệu Giai Giai làm như không nghe thấy, tránh sang một bên đi qua, Ngụy Thế Kiệt đã mở rộng tay ngăn cản cô.
“Giai Giai, anh không nói nhiều, em chỉ cần cho anh năm phút là tốt rồi”. Ngụy Thế Kiệt khẩn cầu.
Cô luôn mềm lòng, đành phải gật đầu. “Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi!”. Ở con đường lớn này, Ngụy Thế Kiệt cũng không dám làm gì với cô.
Ngụy Thế Kiệt mặt lộ vui sướng. “Giai Giai, anh vẫn không biết nói với em bắt đầu từ đâu”.
Cô không đáp lại, đưa mắt nhìn xuống mũi chân, không muốn nhìn mặt hắn chút nào.
Thấy cô không phản ứng gì, Ngụy Thế Kiết tiếp tục nói: “Trong nhũng năm gần đây, em giúp anh học tập, du học nước ngoài, anh đều cảm kích trong lòng, anh tuyệt đối không hề muốn gạt tiền em”.
Cô vẫn không nói lời nào, những đau xót đã tạo thành, những giọt nước mắt vẫn rơi, những lời nói hèn mọn cũng đã nói hết, nhưng hắn vẫn kiên trì không cần cô!
Ngụy Thế Kiệt thở sâu bắt đầu nói: “Anh ở nước ngoài, bởi vì cô đơn, nghĩ rằng đó là tình yêu, cho nên anh rất xin lỗi chuyện của em, sau này anh mới biết được, người phụ nữ kia sau lưng anh lại bắt cá hai tay.”
“Cho nên?”. Cô lãnh đạm hỏi. “Anh lừa tôi, người phụ nữ kia lừa anh, tôi có nên coi đây là báo ứng không?”.
“Đúng vậy, đúng là báo ứng của anh, anh không nên không chịu đựng được cô độc, cùng với bạn học ở một chỗ, anh phát hiện người yêu nhất vẫn là em, cho nên anh quyết định khi lấy học vị trở về Đài Loan, anh phải khẩn cầu em tha thứ”. Khuôn mặt Ngụy Thế Kiệt hiện lên chua xót, tràn ngập hối hận.
Không có sự giúp đỡ của cô, Ngụy Thế Kiệt có thể thành công học ở nước ngoài sao? Cô không thể không nghĩ đến ý xấu, một lòng khát khao hướng đến nước ngoài như hắn, sao giờ dễ dàng trở về Đài Loan?
“Tôi tha thứ cho anh, tôi có thể đi được chưa?”. Cô xoay người muốn đi nhanh, không ngờ cánh tay bị Ngụy Thế Kiệt giữ chặt.
“Giai Giai!”.
“Buông tay ra!”. Cô dùng sức gạt bỏ tay hắn. “Năm phút đồng hồ của anh đã hết”.
“Giai Giai, em đừng như vậy, tất cả mọi người đều không cho anh biết em ở đâu, anh chỉ biết mỗi ngày đứng dưới nhà chờ em, vất vả lắm tối nay mới đợi được em. Em có biết anh nghĩ đến em nhiều bao nhiêu không?”. Ngụy Thế Kiệt muốn hiệu quả dùng khổ nhục kế.
“Tôi đã kết hôn, cũng không có ở nơi này, anh đừng làm việc lãng phí”.
“Em và Trầm Vũ Phong chỉ là ích lợi hôn nhân, em và anh ta căn bản không có tình yêu, em vì muốn quên anh cho nên mới quyết định lấy anh ta!”. Ngụy Thế Kiệt nói thẳng.
Ngụy Thế Kiệt đoán hoàn toàn chính xác, cô có chút chột dạ, nhưng khuôn mặt lại càng kiên định “Chuyện đó không liên quan đến anh, tôi muốn đi về”.
Cô muốn đi, nhưng lần này lại bị Ngụy Thế Kiệt ôm vào lòng. “Giai Giai, Giai Giai của anh, em đừng như vậy, chúng ta bắt đầu lại được không?”.
Cô ở trước иgự¢ hắn giãy dục. “Buông ra, nếu anh không buông, tôi sẽ kêu cứu mạng”.
Nghĩ phụ nữ đều bị coi là yếu đuối sao? Chỉ cần cường bạo lên, thì phụ nữ sẽ phải khuất phục sao? Cô không nghĩ Ngụy Thế Kiệt dám làm việc này trên đường.
Mà những người đi trên đường tựa hồ đều ở xa khoanh tay đứng nhìn, hẳn mọi người đều nghĩ họ chính là đôi tình nhân giận nhau.
Tiếng kêu cứu mạng của cô còn chưa la lên, bên má Ngụy Thế Kiệt đột nhiên bị lĩnh một trọng quyền, nháy mắt khiến hắn lảo đảo, cô thoáng chốc vòng tay tự vệ.
Cô kinh ngạc, sau khi nhận ra Trầm Vũ Phong, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay tay ôm chặt thắt lưng Trầm Vũ Phong, coi anh như mội tấm gỗ di động cứu mạng.
Sau khi A Chính đỗ xe xong, Trầm Vũ Phong liền đi đến nhà Triệu Giai Giai, vừa xuống xe anh không lập tức đi lên phía trước, vốn định cho cô một bất ngờ, không ngờ cô lại bị tên họ Ngụy kia ngăn lại.
Anh nhận ra người họ Ngụy này, ngày đó gặp ở tiệc cưới, anh cảm thấy cô không tự nhiên, vì thế đứng bên đường, không cố ý che dấu mình nhưng cô lại không phát hiện sự tồn tại của anh, cho nên cuộc nói chuyện của cô và tên họ Ngụy kia anh đều nghe hết.
Hóa ra cô và họ Ngụy là tình nhân cũ.
“Ngụy tiên sinh, lại gặp nhau rồi”. Trầm Vũ Phong khẩu khí lãnh đạm.
Ngụy Thế Kiệt đi lên trên, lau vết máu bên khóe môi, hắn đương nhiên biết Trầm Vũ Phong là người như thế nào, hắn không thế đối nghịch với Trầm Vũ Phong, chỉ thể ngầm đi tìm Triệu Giai Giai.
Trầm Vũ Phong nhíu mày, môi động đậy, lạnh lùng nói. “Trên đường lớn, công khai đùa giỡn vợ người khác, anh có biết tôi có thể kiện anh vào tù không?
“Trầm tiên sinh, tôi không đùa giỡn Giai Giai, tôi là bạn trai cũ Giai Giai, tôi chỉ cùng cô ấy ôn lại chuyện cũ, mà anh động thủ dánh tôi, tôi cũng có thể kiện anh”. Ngụy Thế Kiệt không cam lòng yếu thế phản kích, nhưng dù sao hắn còn trẻ, lại không ở trong xã hội lịch lãm, thân thế kia sao dám so với Trầm Vũ Phong bề thế.
“Vậy Giai Giai kêu cứu mạng là giả sao?”. Trầm Vũ Phong có thể cảm giác được sự sợ hãi của cô, tay giữ chặt đầu cô, để khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trước иgự¢ mình.
Nhìn họ tư thế thân mật, Ngụy Thế Kiệt vừa xấu hổ, vừa không muốn nhận thua. “Giai Giai lấy anh hoàn toàn vì tiền, anh cho là cô ấy yêu anh sao? Người cô ấy yêu là tôi!”. Ngụy Thế Kiệt gầm to.
Triệu Giai Giai ở trong lòng Trầm Vũ Phong mãnh liệt lắc đầu. “Trầm Vũ Phong, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến hắn”.
Tại thời điểm này, người cô dựa hẳn vào Trầm Vũ Phong, cô không nghĩ nghe được một câu gì của Ngụy Thế Kiệt, tất cả đều gợi cho cô tràn ngập đau lòng.
“Nếu cô ấy yêu anh, sao lại lấy tôi? Tôi khuyên anh đừng đến đây dây dưa với Giai Giai, nếu không đến lúc đó, anh tự chịu trách nhiệm về hành động điên rồ của mình”. Trầm Vũ Phong ôm lưng cô, chậm rãi hướng về bãi đỗ xe.
Đáng tiếc, Ngụy Thế Kiệt suy xét kĩ là có chậm nhất đi nhanh, hắn chẳng thể đuổi kịp, hắn không cách nào mang tình yêu đi, nếu hắn có thể lấy được Triệu Giai Giai, e là phải phấn đấu ba mươi năm nữa?
Ngụy Thế Kiệt cho dù có hối hận cũng đã quá muộn rồi!