Triệu Giai Giai bơ phờ người, vẻ mặt ngồi trên sô fa không biểu lộ cảm xúc, như rơi vào trạng thái mất hồn.
“Giai Giai, này Giai Giai, cậu không phải sinh bệnh đấy chứ?”. Sau khi nghe giọng của Giang Phẩm Hạo , cô cuối cùng mới hoàn hồn. “Tôi không bị bệnh”.
Không! Cô có sinh bệnh, sinh một loại bệnh gọi tên là tình yêu.
“Có tâm sự gì thì nói ra! Có lẽ tôi có thể thay cậu giải quyết”. Giang Phẩm Hạo nhân lúc trong cửa hàng không có khách, quyết định khai đạo cô ấy thật tốt một chút.
“Haiz!”. Cô thở dài một tiếng, cô cái gì cũng không thể nói, nếu để Giang Phẩm Hạo biết cô rơi vào tình yêu của tay đàn ông xấu kia, nhất định sẽ cười chê ૮ɦếƭ.
Tại sao đầu óc của cô lại ngu xuẩn thế này?
Cô đã rời nhà được một tuần, tên Trầm Vũ Phong kia đến một cuộc điện thoại cũng không có, vậy mà còn nói thích cô, vì cô mà sẵn sàng bỏ cả khu rừng rậm, cô lại còn ngây ngốc tin lời nói của anh ta!.
Cô quả thực ngốc đến bất trị, nếu anh thật sự thích cô, anh làm sao lại chẳng quan tâm đến cô như vậy?
Lúc này, điện thoại di động để ở quầy thu ngân vang lên, cô vừa nghe thấy tiếng chuông, vội vàng nhảy dựng lên, vọt vào trong quầy, tưởng Trầm Vũ Phong ai ngờ là ba cô.
“Ba?”. Cô nghi ngờ, một ngày bận rộn ba cô chỉ có sáu tiếng để ngủ, cơ hồ rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Hôm nay về nhà ăn tối, ba có việc muốn nói với con.”.
“Ba, rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Trong điện thoại khó nói, chúng ta về nhà nói sau”. Ba từ hai câu, Triệu Đông Hưng vội vàng cắt điện thoại.
Trong lòng cô có linh cảm không tốt, trực giác không ổn, nhưng phụ thân rất ít khi muốn cô về nhà ăn cơm, bất luận thế nào cô cũng phải nghe lời.
Tuy rằng ba là thương nhân mạnh mẽ trên thương trường, nhưng khi mẹ bị bệnh qua đời từ mười năm trước, ba vì muốn ba chị em cô trưởng thành trong hoàn cảnh ấm áp, kiên trì không tái giá, càng chưa bao giờ có tin đồn bên ngoài, từ đó cũng đủ biết tình yêu của ba dành cho ba chị em cô.
“Ba cậu gọi tới ah?”. Giang Phẩm Hạo thấy cô tắt di động mới hỏi.
“Uh, ba muốn tôi về nhà ăn tối”.
“Vậy cậu về thôi! Tôi gọi A Mai đến trông cửa hàng giúp”.
“Phẩm Hạo, dạo này đều để cậu thường xuyên ở một mình trông cửa hàng, thật ngại quá”.
“Chúng ta là huynh đệ, cậu sao phải nói những lời khách sao, cùng lắm nếu cậu cảm thấy áy náy với tôi, vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao tâm tình cậu lại không tốt?”. Giang Phẩm Hạo vỗ vai cô, còn nghịch ngợm nháy mắt.
“Đừng làm khó dễ tôi! Tôi về trước”. Cô với lấy túi rồi xông ra ngoài.
Không phải cô không muốn nói cho Giang Phẩm Hạo, mà cô biết phải làm thế nào để nói được ra? Cô chẳng những đập tan lời thế không yêu đương, càng tệ hơn nữa là cô không ngờ mình đã yêu phải đàn ông hoa tâm!
Cô không muốn bị Giang Phẩm Hạo cười nhạo, cô phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó từ từ khép lại miệng vết thương của mình.
Đến bữa tối, quả nhiên con người bận rộn Triệu Đông Hưng xuất hiện đúng giờ trên bàn ăn, đến cả Triệu Phương Phương và Triệu Linh Linh cũng đều ở nhà.
Một gia đình bốn người, thưởng thức cuộc đoàn tụ khó khăn.
Triệu Đông Hương có quy định nghiêm khắc, ăn cơm tuyệt đối không được nói chuyện, nhưng khi ba chị em vừa mới động đũa, ông nhịn không được mở miệng nói. “Giai Giai, con ở nhà mấy ngày, ăn cơm xong, thu xếp chút, Vũ Phong nói đến đón con về”.
Ba chị em nhìn nhau, lúc ăn cơm mà mở miệng, cho biết tính khí nhẫn nại của ba đã đạt đến đỉnh điểm.
“Ba, là Vũ Phong nói với ba sao? ”. Giai Giai buông đũa, lòng có chút gấp rút.
“Nó hôm nay gọi điện cho ta, nói với ta nó làm con tức giận, hỏi xem con hết giận chưa, tối nay nó tới đón con về “. Triệu Đông Hưng ngưng nhìn con gái, muốn thấy không có gì khác thường.
“Con không muốn về “. Triệu Giai Giai không nghĩ Trầm Vũ Phong lại gọi điện thoại cho ba, chuyện này thật sự làm cô kinh ngạc.
“Giai Giai, con còn trẻ, tính tình nháo một chút là đủ rồi, Vũ Phong đã đích thân gọi điện riêng cho ta, con không nên làm bộ làm tịch”. Triệu Đông Hưng trách cứ.
“Ba, không phải con làm bộ làm tịch”. Triệu Giai Giai biện minh nhỏ.
“Vậy sao không muốn về ?”. Gần đây vì chuyện tài chính, Triệu Đông Hưng tóc càng bạc, trên trán cũng có nhiều nếp nhăn, cả người vẻ có già đi không ít.
“Bởi vì … Con muốn ly hôn với Trầm Vũ Phong”.
Triệu Giai Giai vừa thốt lên xong, Triệu Đông Hưng giận tím mặt, ông vỗ mạnh bàn.
” Ba, ba đừng nóng giận vội, hãy nghe Giai Giai nói đã”. Triệu Phương Phương vội vàng khuyên nhủ.
“Ly hôn ? Con kết hôn vào nhà rượu chè sao ? Con có biết gần đây vì chuyện tài chính ở công ty, huyết áp ta tăng lên bao nhiêu không hả ?”
“Ba … “
Triệu Đông Hưng hoàn toàn không cho Giai Giai cơ hội nói. “Dự án vừa mới khởi công, ta còn đang chờ Vũ Phong chuyển ba trăm triệu tệ giai đoạn hai sang, con muốn ly hôn, vạn nhất Vũ Phong cũng xé rách mặt ta thì phải làm sao ?”.
” Ba, ba bình tĩnh chút, Giai Giai nói muốn ly hôn, nhất định phải có lý do của nó”. Triệu Linh Linh cũng mở miệng vì em gái.
“Ta mặc kệ nó có lý do gì, lúc trước nó đã đồng ý lấy Vũ Phong, bây giờ sao có thể nói biến liền biến ?”. Triệu Đông Hưng tức khí.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay Trầm Vũ Phong gọi điện thoại riêng cho ông, hóa ra chuyện đã nghiêm trọng dẫn tới ly hôn !
“Ba, tập đoàn đầu tư Phong Cường đã ký kết hiệp ước với chúng ta, nhất định họ phải làm theo hiệp ước, cho dù em nó muốn ly hôn với Trầm Vũ Phong, nhưng vẫn không thể làm trái với hiệp ước được, nếu không chúng ta có thể kiện”. Triệu Phương Phương là phó tổng giám đốc Xây dựng Đông Hưng, ý kiến giải thích cô đưa ra rất chuyên nghiệp.