Tiểu An lái xe đưa Nhược Đông đến Phương gia, cô muốn hỏi rõ bố mình sự thật trong suốt thời gian qua là thế nào. Và lý do vì sao ông lại làm vậy?
Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự. Tiểu An đưa Nhược Đông vào bên trong nhà. Như mọi ngày, cô vẫn thấy bố mình ngồi trong phòng khách đọc sách và thưởng thức tách trà nóng hổi. Nhược Đông vừa rời khỏi tay Tiểu An liền chạy đến chỗ Tử Hàn.
– Ông ơi!
Tử Hàn lập tức gấp sách lại khi nghe tiếng cháu trai. Ông nhìn Nhược Đông với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
– Sao hôm nay cháu lại đến đây? Không phải nhớ ông quá đấy chứ?
Nhược Đông không đáp lại lời ông. Ánh mắt thằng bé lộ rõ vẻ đáng thương, nó lắc lắc cái đầu rồi quay sang phía Tiểu An đang đứng trước cửa. Tử Hàn cũng nhanh chóng nhìn theo rồi phần nào đoán ra sự tình. Ông xoa đầu Nhược Đông, ôn tồn nói.
– Cháu lên trên phòng chơi đi. Để ông với mẹ nói chuyện.
– Vâng.
Nghe lời ông, Nhược Đông nhanh chân chạy lên trên lầu. Lúc này, Tiểu An mới tiến đến chỗ ông lên tiếng.
– Bố biết con đến đây vì chuyện gì đúng không?
Tử Hàn nở một nụ cười gật đầu rồi ra hiệu cho Tiểu An ngồi xuống ghế. Ông thuận tiện rót một tách trà đưa cho cô.
– Trà thảo mộc này thơm lắm. Con uống thử đi, biết đâu lại hạ được cơn nóng giận trong người.
– Bố!!!
Bây giờ là thời khắc nào rồi mà ông còn tâm trạng kêu cô uống trà. Tiểu An thực sự rất muốn biết mọi chuyện ra sao. Ông càng kéo dài thời gian càng khiến cô thêm lo lắng.
Tử Hàn nhìn con gái mình hồi lâu, ông hiểu nếu ông đã không muốn nói thì Tiểu An không thể ép buộc. Vốn dĩ ông đã định giấu kín chuyện này bởi trong thâm tâm ông không muốn hai người quay lại. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, con gái ông dường như đã không thể từ bỏ.
Cầm tách trà nóng trên tay, Tử Hàn thổi qua một lượt rồi nhâm nhi một chút cho ấm giọng. Khi âm thanh của tách trà và đĩa chạm nhau, ông mới bắt đầu kể.
– Ngày Nhược Đông cần máu để làm phẫu thuật, số lượng máu mà y tá mang tới là do Hạo Thiên tìm được.
Đôi đồng tử giãn ra, Tiểu An như không muốn tin vào những gì vừa nghe thấy. Ngày hôm đó, khi Nhược Đông đang rất cần máu để phẫu thuật rồi đột nhiên bệnh viện lại có thêm nhóm máu hiếm ấy. Tiểu An cứ nghĩ là do bệnh viện tìm thấy thật không ngờ, số máu đó là do Hạo Thiên tìm.
– Nhưng…
Tiểu An cúi gằm mặt xuống, hai tay bấu chặt vào nhau.
– Tại sao Hạo Thiên phải làm vậy? Anh ấy đã từ chối truyền máu cho Nhược Đông mà.
– Hạo Thiên, cậu ta… mắc bệnh tim!
Tử Hàn vừa dứt lời, Tiểu An lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông. Nước mắt vô thức rơi xuống lăn dài trên gò má cô. Tiểu An hít một hơi thật sâu, gắng gượng để giọng nói không bị lạc đi.
– Bố… bố nói vậy là sao chứ? Anh ấy…
– Lúc đầu bố giận vì Hạo Thiên không truyền máu cho Nhược Đông. Nhưng bố đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Hạo Thiên và người quản gia. Cậu ta bị bệnh tim nên không thể truyền máu.
– Vậy…
– Đêm đó để cứu Nhược Đông, Hạo Thiên đã phải chạy vạy khắp nơi tìm máu. Cuối cùng khi tìm được thì bản thân Hạo Thiên cũng phải nhập viện vì bệnh tình của mình.
Tiểu An hoàn toàn câm lặng trước những lời Tử Hàn nói. Hoá ra bấy lâu nay cô đã luôn trách nhầm anh, thậm chí cô còn không cho anh đến gặp con. Đáng lẽ một chuyện quan trọng như vậy, anh phải nói với cô nhưng tại sao lại giấu kín để bị hiểu lầm? Không phải anh vẫn luôn là người luôn muốn giải thích rõ ràng những khi bị nghi ngờ sao? Thế mà lần này anh lại chọn cách im lặng.
Nhìn con gái mình khóc, Tử Hàn không đành lòng nhưng đến nước này rồi ông không thể giấu nổi. Nếu cứ tiếp tục che giấu sự thật, người đau khổ nhất vẫn chính là những người ông yêu thương. Tử Hàn ho lên lên vài tiếng rồi tiếp tục.
– Vì biết được bệnh tình của Hạo Thiên nên sau ngày con cấm cậu ta không được đến thăm Nhược Đông, bố đã bí mật giúp đỡ. Vào thứ năm mỗi tuần, Hạo Thiên sẽ đến chơi với Nhược Đông. Chuyện này cứ tiếp diễn như vậy cho đến vài tuần trước.
– Tại sao bố lại giấu con chuyện này? Tại sao không nói cho con biết là Hạo Thiên bị bệnh?
Tiểu An tức giận lớn tiếng. Cô biết bản thân không nên thể hiện thái độ này trước mặt bố nhưng cô không thể nào kìm nén được cảm xúc thật bên trong mình. Đây là một chuyện vô cùng quan trọng vậy mà không một ai, không một ai trong số họ nói cô biết. Mặc cho cô suốt thời gian qua luôn sống trong nỗi lo lắng và sự tức giận đối với Hạo Thiên. Chẳng lẽ, cô không đáng được biết những chuyện này?
Tử Hàn hiểu việc Tiểu An tức giận là lẽ đương nhiên nhưng nếu ông nói ra lý do sẽ khiến cô càng thêm đau lòng. Bàn tay ông nắm chặt lại cuộn thành hình nắm đấm như thể đang cố kiềm chế bản thân.
Sự im lặng từ bố càng khiến Tiểu An thêm lo lắng. Cô không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi liền đứng dậy tiến về phía ông. Không cần ông sẽ nghĩ thế nào, Tiểu An quỳ xuống dưới chân ông cầu xin.
– Bố, làm ơn nói cho con biết lý do được không? Con xin bố! Bố ơi!
Tử Hàn cúi gằm mặt xuống, bàn tay nắm chặt đến nỗi run rẩy. Giây phút nhìn con gái quỳ trước mặt, ông biết bản thân không thể ích kỷ thêm được nữa. Tử Hàn đưa tay lên lau nhẹ nước mặt trên má Tiểu An, khó khăn nói.
– Vì Hạo Thiên chỉ còn sống được ba năm. Cậu ta chỉ còn sống được ba năm nữa thôi.
Tiểu An ngồi bịch xuống đất, đôi mắt long lanh chứa đầy nước nhìn thằng vào mắt Tử Hàn. Đôi mi nặng trĩu khẽ chớp nhẹ khiến toàn bộ nước mắt rơi xuống. Cổ họng cô nghẹn ứ hệt như có thứ gì chen ngang khiến cô không thể nói ra thành lời.
Bàn tay Tiểu An bất giác đưa lên иgự¢ trái nắm thật chặt đến nỗi một khoảng áo đã nhàu nhĩ. Tim cô rất đau, đau đến nỗi không thể thở được. Một chuyện kinh khủng như vậy tại sao có thể xảy ra?
Trong đầu cô bây giờ xuất hiện hình bóng anh, những lời anh nói thậm chí là những hành động mà anh đã làm. Không phải anh nuối tiếc không truyền máu cho Nhược Đông, không phải anh không muốn giữ cô lại tất cả chỉ gói gọn ở hai chữ “Không thể”.
Tiểu An không kìm nén được cảm xúc, cô bật khóc thật lớn, khóc như một đứa trẻ. Bàn tay nhỏ bé vẫn liên tục đánh mạnh vào иgự¢. Cô muốn giảm bớt cơn đau đang truyền đến khắp cơ thể nhưng không có cách nào khiến nó thuyên giảm.
Tử Hàn ôm con gái mình vào lòng nhẹ nhàng an ủi. Giờ phút này ngoài việc trấn an thì ông không thể làm gì hơn.
Nhưng chưa được bao lâu, Tiểu An vội vàng nắm lấy tay ông. Đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn ông bằng tất cả sự hi vọng nói.
– Bố! Bố cho con biết Hạo Thiên đang ở đâu được không? Con muốn gặp anh ấy. Con muốn gặp anh ấy.
Đáp lại sự khẩn cầu của Tiểu An là cái lắc đầu đầy bất lực từ Tử Hàn.
– Mấy tuần nay Hạo Thiên không đến đây, bố cũng không thể liên lạc được với cậu ta nữa rồi.
– Nhất… nhất định là vẫn còn cách phải không? Con sẽ đi tìm anh ấy. Bố… con…
– Đi đi, bố không cấm con nữa. Bố và Nhược Đông ở đây đợi con về.
Sau tất cả, Tử Hàn không còn ý định ngăn cản hai người đến với nhau. Như những gì ông đã từng nói, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Tiểu An.
Những lời động viện của bố khiến Tiểu An thêm động lực. Cô mỉm cười đứng dậy cúi đầu chào ông rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Nhìn theo bóng Tiểu An khuất dần, Tử Hàn khẽ gật đầu vì ông biết quyết định lần này của bản thân là đúng.
Ngoại ô thành phố.
Nơi đây không đông đúc vắng nhưng những hoạt động vẫn luôn diễn ra hằng ngày chỉ là ít ồn ã hơn. Nơi đây xuất hiện một bệnh viện tư nhân, lớn và nhiều bác sĩ giỏi. Tuy nằm xa ngoại thành nhưng tiếng tăm thì đồn xa. Và có lẽ bệnh viện này chính là nơi thích hợp để lẩn tránh thực tại.
Phòng bệnh 555.
Hạo Thiên chuyển tới đây điều trị cũng đã hơn ba tuần. Từ khi mặc lên người bộ quần áo bệnh nhân, anh cảm thấy nặng nề và không được tự do. Mỗi ngày thức dậy trong một căn phòng với bốn bức tường lạnh lẽo và làm những công việc lặp đi lặp lại khiến anh chán nản.
Đưa mắt nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ đằng kia, nỗi nhớ trong anh lại một lần nữa chi phối tâm trí. Ở đây lâu, Hạo Thiên thực sự rất nhớ mẹ con Tiểu An. Anh muốn một lần được tới thăm họ dù chỉ là nhìn từ xa thôi cũng được. Nhưng luôn có người không cho phép anh rời khỏi phòng bệnh chỉ vì lo cho sức khoẻ của anh.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, quản gia Lục từ bên ngoài bước vào trong trên tay ông còn bưng một bát cháo nóng hổi. Ông tiến đến chỗ anh, ngồi xuống kế bên giường bệnh, cười nói.
– Cậu dậy rồi thì ăn một chút cháo cho ấm bụng. Ăn xong thì uống thuốc.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn bát cháo bốc khói nghi ngút bên cạnh, chỉ mới ngửi mùi thôi đã thấy ngán đến tận cổ. Mấy ngày nay quản gia Lục chỉ toàn cho anh ăn cháo, bây giờ ăn tiếp chỉ sợ không nuốt trôi.
– Chú Lục, tôi đã ăn cháo ba ngày nay rồi đấy. Chú không đổi món khác được à?
– Ăn cháo tốt cho sức khoẻ. Cậu cố ăn một chút.
– Nhưng tôi ngán lắm rồi.
– Nửa bát thôi cũng được.
Hạo Thiên thở dài bất lực cuối cùng vẫn phải cầm bát cháo lên ăn mấy muống. Quản gia Lục thấy anh nghiêm túc ở lại bệnh viện điều trị, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
Ăn được vài muỗng cháo, Hạo Thiên dừng lại quay sang phía quản gia Lục.
– Chú cho tôi gặp mẹ con Tiểu An được không?
Sự tĩnh lặng đột ngột bao trùm lấy cả căm phòng ngay khi Hạo Thiên vừa dứt lời. Quản gia Lục không đáp lại ngay mà chần chừ suy nghĩ. Mãi đến một lúc sau, ông mới đáo lại với giọng điệu vô cùng vui vẻ.
– Được vài ngày nữa tôi dẫn cậu đi gặp mẹ con cô chủ.
Câu trả lời của quản gia Lục nằm ngoài dự đoán của Hạo Thiên. Anh không nghĩ ông lại đồng ý dễ dàng đến vậy. Mấy tuần trước khi anh đề nghị đến thăm mẹ con Tiểu An, ông còn tỏ thái độ khó chịu nhất quyết không cho. Vậy mà bây giờ lại đồng ý không một lý do.
Hạo Thiên im lặng quan sát từng cử chỉ của quản gia Lục. Để ý kỹ mới thấy hôm nay sắc mặt của ông khác hẳn thường ngày. Không còn sự cau có, khó chịu hay buồn bã ngược lại còn vô cùng vui vẻ và hào hứng.
Đặt bát cháo trên tay xuống bàn, Hạo Thiên bắt đầu hỏi.
– Hôm nay chú có chuyện gì vui hay sao mà đồng ý cho tôi ra khỏi bệnh viện?
Quản gia Lục không hề có ý định giấu giếm ngược lại còn vui vẻ trả lời.
– Tôi đã tìm được người khiến tim cho cậu rồi. Bây giờ chỉ cần cậu đồng ý làm phẫu thuật chắc chắn bệnh tình sẽ thay đổi, thậm chí cậu còn có thể sống cùng với mẹ con cô chủ.
Việc tìm kiếm một trái tim tương thích để có thể tiến hành phẫu thuật không phải là chuyện dễ. Thậm chí có những người phải mất đến 10 năm mới tìm được. Thế nhưng đối với những người ở tầng lớp thượng lưu, không có gì là không thể chỉ cần họ có tiền thì trong một thời gian nhất định sẽ có được. Việc tìm kiếm trái tim thích hợp với Hạo Thiên đã được quản gia Lục tiến hành ngay sau khi biết chuyện. Ban đầu ông cứ nghĩ việc này khó khăn đến mức như mỏ kim đáy biển nhưng không ngờ may mắn đã mỉm cười sau bao nỗ lực. Chỉ cần Hạo Thiên đồng ý làm phẫu thuật, tình hình sẽ khả quan hơn.
Trái ngược hoàn toàn với niềm vui mà quản gia Lục đang tận hưởng, Hạo Thiên lại tỏ ra vô cùng khó chịu thậm chí là có phần tức giận.
Anh cáu gắt.
– Ai cho chú quyền tự ý đi tìm người hiến tim cho tôi?
– Cậu chủ, tìm được một trái tim tương thích không phải là một chuyện dễ dàng. Bây giờ cậu may mắn có được đáng lẽ cậu phải vui mới phải. Trái tim này hoàn toàn là tự nguyện của người hiến tim kia chứ không phải ép buộc nên cậu đừng lo.
Mặc cho thái độ của Hạo Thiên ngàng càng trở nên tức tối, quản gia Lục vẫn tiếp tục nói với sự vui vẻ.
– Chỉ cần cậu đồng ý làm phẫu thuật, Tôi chắc chắn cậu sẽ có một cuộc sống mới thậm chí là có thể sống cùng với cô chủ. Cậu thấy sao?
– Tôi sẽ không làm phẫu thuật!
Nụ cười trên môi quản gia Lục chợt tắt ngay sau khi nghe những gì Hạo Thiên vừa nói. Ông tròn xoe mất ngạc nhiên như không tin vào những gì bản thân đã nghe thấy. Cố nở một nụ cười gượng gạo, ông hỏi.
– Cậu chủ, có phải cậu đang đùa đúng không? Việc tìm được trái tim tương thích và làm phẫu thuật là điều vô cùng tốt. Có biết bao nhiêu người ngoài kia cần trái tim này mà không được. Tại sao cậu lại từ chối?
– Nếu như những người ngoài kia thích đến như vậy thì hãy để họ lấy. Tôi sẽ không bao giờ đồng ý làm phẫu thuật.
– Cậu chủ!
Quản gia Lục đột ngột hét lớn trong cơn tức giận. Trong suốt mấy tháng ròng rã, ông đã phải rất vất vả, cố gắng mới có thể liên lạc được với người nhà của bệnh nhân kia để mong họ có thể hiến tim cho Hạo Thiên. Vậy mà bây giờ khi mọi nỗ lực sắp thành công thì lại bị anh đạp đổ. Ông cố kìm nén nỗi tức giận, hắng giọng hỏi.
– Tại sao cậu lại không chịu làm phẫu thuật?
– Tôi không muốn ૮ɦếƭ bây giờ.
– Cậu đang nói chuyện khùng điên gì vậy? Nếu làm phẫu thuật, cậu sẽ sống lâu hơn thậm chí nếu trái tim phù hợp với cơ thể, cậu cũng có thể sống với nó cả đời. Cậu không muốn ở bên cạnh cô chủ nữa sao?
Hạo Thiên quay sang nhìn quản gia Lục cười trừ.
– Tôi còn sống được ba năm, tôi muốn dùng ba năm đó để ở gần Tiểu An và Nhược Đông. Nếu tôi đồng ý làm phẫu thuật, nhưng trong ca mổ xảy ra vấn đề không phải tôi sẽ không thể nhìn thấy hai người họ nữa sao.