Chiều muộn.
Tiểu An ngồi trước tấm cửa kính lớn, ánh mắt thâm sâu nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống. Sau khi từ chỗ Hạo Thiên về, Tiểu An cứ ngồi mãi như vậy. Cô không khóc, không trách cũng chẳng nói năng một câu.
Với những gì đã xảy ra, Tiểu An cảm thấy bản thân không phải rơi nước mắt vì chuyện này. Nhưng cô vẫn buồn, vẫn đau chỉ là cảm giác đó đang chảy trong tim. Bao nhiêu vụn vỡ để lại không bộc lộ ra bên ngoài.
Con người Hạo Thiên từ trước đến nay vẫn luôn kỳ lạ như vậy. Rõ ràng anh nói muốn cô quay về nhưng tới khi cô hỏi có giữ cô lại không thì chẳng có một câu trả lời thoả đáng nào được đưa ra. Tiểu An không cho rằng bản thân vừa bị lừa cũng không nghĩ anh trêu đùa tình cảm. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cô quyết định không nói thêm về nó nữa.
Bầu không gian tĩnh lặng trong căn phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Tiểu An như được kéo về thực tại. Thu lại ánh mắt lơ đễnh, cô với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn. Nhìn thoáng qua tên người gọi tới, Tiểu An cố gắng trả lời với ngữ điệu bình thường nhất.
– Bố gọi con có chuyện gì không?
– Con… con mau đến bệnh viện thành phố đi. Đông… Đông Đông bị tai nạn rồi.
– Bố nói sao?
– Đông Đông bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện. Con mau đến đây đi!
Tiểu An chỉ kịp nghe bố mình dứt câu liền vội vàng cúp rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Trái tim cô đập loạn trong Ⱡồ₦g иgự¢, sự lo lắng tột độ hiện rõ trên gương mặt người mẹ. Tiểu An lao ra khỏi nhà ngay cả việc đi giày cũng quên mang. Điều duy nhất xuất hiện trong tâm trí Tiểu An lúc này chính là hình ảnh của Nhược Đông.
Một bóng dáng nhỏ bé cứ thế lao ra đường lớn chẳng còn biết luật lệ gì, chỉ cần thấy một chiếc xe trống liền chạy vào yêu cầu đến bệnh viện. Tiểu An hoảng loạn, tóc tai bù xù còn khuôn mặt thì trắng bệch như người bệnh. Bàn tay cô run rẩy cố gắng gọi điện cho Hạo Thiên.
Đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng giọng nói nghẹn ngào của cô đang lên tiếng trước.
– Hạo Thiên! Đông Đông… xảy ra chuyện rồi. Anh… đến bệnh viện nhanh lên… Làm ơn nhanh lên!
Tiếng hét hoà lẫn trong tiếng khóc bất lực của Tiểu An vang khắp chiếc taxi. Giờ đây cô không chỉ đơn thuần là gọi điện báo cho Hạo Thiên nữa mà đang muốn ra lệnh cho người tài xế kia đi nhanh hơn.
Con cô đang gặp chuyện, một người mẹ làm sao có thể ngồi yên!
Tiểu An đến bệnh viện thành phố cùng lúc này Hạo Thiên cũng tới nơi. Hai người nhanh chân chạy tới phòng phẫu thuật nơi Tử Hàn đã ngồi đợi bên ngoài từ trước. Tiểu An vội vàng chạy đến chỗ ông, khóc nấc thành tiếng mà hỏi chuyện.
– Bố! Sao… sao Đông Đông lại xảy ra tai nạn hả bố?
– Thằng bé qua đường bị xe ᴆụng hiện tại đang cấp cứu trong đó.
Tiểu An như ૮ɦếƭ lặng khi nghe những lời bố mình kể lại. Cô khụy gối xuống đất ôm mặt khóc nức nở. Hạo Thiên liền quỳ xuống ôm chặt Tiểu An vào lòng trấn an.
Khung cảnh trước phòng phẫu thật bây giờ thật sự hỗn loạn.
Đột nhiên, cánh cửa phòng phẫu thật mở ra. Tiến Đạt cùng hai cô y tá bước ra ngoài. Cả ba người vội vàng đứng dậy chạy đến hỏi.
– Con tôi sao rồi? Thằng bé thế nào rồi?
Sắc mặt Tiến Đạt trở nên nghiêm trọng, trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi vì quá trình mổ phức tập.
– Nhược Đông mất máu quá nhiều, hiện tại chúng tôi đang cần thêm máu để truyền. Nhưng nhóm của thằng bé là nhóm máu hiếm, bệnh viện lại không có sẵn nhóm máu này. Người nhà mau chóng tìm người có nhóm máu thích hợp. Chúng tôi cần gấp để phẫu thuật.
Trong khi mọi người vẫn còn hoang mang với những lời Tiến Đạt vừa nói thì Hạo Thiên đã biết chắc bản thân phải làm gì nhưng anh vẫn chọn cách im lặng.
Tiến Đạt đưa mắt nhìn phía Hạo Thiên, nói.
– Anh cùng nhóm máu với Nhược Đông nên mau đi theo y tá lấy máu đi.
Đáp lại Tiến Đạt là sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Hạo Thiên vẫn cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt lại không nói một lời. Mãi cho đến khi Tiểu An cất tiếng gọi tên anh, anh mới mở miệng.
– Tôi… không cho máu được!
Khung cảnh bên ngoài hành lang bệnh viện bỗng trở nên im ắng vô cùng. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với câu trả lời của Hạo Thiên.
Tiểu An đi những bước chân loạng choạng đến chỗ Hạo Thiên. Bàn tay run rẩy nắm lấy cổ áo một cách yếu ớt. Đôi mắt chứa đầy phẫn nộ nhìn anh.
– Cố Hạo Thiên! Anh có biết mình đang nói gì không hả? Nhược Đông là con trai của anh đấy! Nó là con trai của anh.
– Tiểu An! Anh xin lỗi nhưng anh không thể giúp được.
– Không thể giúp được cái gì chứ? Anh nhẫn tâm để con chúng ta ૮ɦếƭ sao?
– Anh không…
– Cố Hạo Thiên! Anh có còn là con người không hả?
Tiểu An nói trong nước mắt, bàn tay vẫn liên tục đánh vào người Hạo Thiên. Cô không nghĩ trong giờ phút này anh lại có thể nói ra được những câu tàn nhẫn như vậy. Dù thế nào Nhược Đông cũng là con trai của anh, vậy mà đến khi nó cần anh nhất anh lại thẳng thừng từ chối giúp đỡ.
Nữ y tá bên cạnh Tiến Đạt ra hiệu. Tiểu Đạt hiểu ý nhanh chóng lên tiếng.
– Tiểu An, em đi theo y tá lấy máu. Còn anh và người còn lại sẽ cố gắng tìm nhóm máu này.
Tiểu An lau đi giọt nước mắt trên má, bây giờ không phải lúc để cô oán trách. Điều quan trọng nhất bây giờ là cưu được Nhược Đông. Cô buông tay khỏi cổ áo anh rồi nhanh chóng theo nữ y tá đi lấy máu.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp dãy hành lang dài tăm tối. Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy những bóng người khuất dần. Quay sang bên cạnh liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy thấy vọng và cái quay lưng đầy lạnh lẽo của Tử Hàn.
Hạo Thiên đứng một mình trước phòng phẫu thật. Sau cánh cửa này chính là Nhược Đông, là con của anh đang nằm hấp hối trên giường phẫu thuật chờ được tiếp thêm máu. Là một người bố còn gì đau hơn khi thấy con mình cận kệ cái ૮ɦếƭ mà không thể cứu. Để cứu Nhược Đông, Hạo Thiên đồng ý hiến bao nhiêu máu cũng được nhưng anh không thể, không thể cho đi dòng máu đã nhiễm bệnh này, không thể để Nhược Đông thêm nguy kịch.
Sự bất lực, thống khổ dày vò tâm can Hạo Thiên và càng đau đớn hơn khi anh đang đứng trên cương vị một người bố.
Hạo Thiên không thể đứng mãi như vậy, cho dù bản thân không thể hiến máu nhưng nhất định sẽ tìm được máu cho con. Anh vội vàng rời khỏi bệnh viện, vừa bước lên xe liền lập tức gọi điện cho quản gia Lục.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
– Cậu chủ gọi tôi?
– Chú đến tất cả các bệnh viện trong thành phố. Ở đâu cũng được mau chóng tìm nhóm máu của tôi.
– Có chuyện gì đã xảy ra?
– Chú chỉ cần làm theo thôi.
– Tôi hiểu rồi.
Hạo Thiên nhấn mạnh ga, tăng tốc lái xe đến nơi có thể tìm được máu cho Nhược Đông.
Bên phía bệnh viện cũng đang ráo riết tìm kiếm nhóm máu này nhưng nó là nhóm máu hiếm không phải cứ tìm sẽ tìm ra ngay. Tuy đã có Tiểu An hiến máu nhưng thể trạng cô yếu cơ bản không thể đáp ứng nổi số lượng máu yêu cầu. Nhưng thời gian không còn nhiều tìm được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.
Sau một cuộc rong ruổi, cuối cùng quản gia Lục cũng tìm được lượng máu vừa đủ. Ông lập tức gọi điện cho Hạo Thiên rồi đến bệnh viện đưa máu cho y tá tham gia ca phẫu thuật.
Đứng bên ngoài sảnh bệnh viện, quản gia Lục thấy thấp thoáng bóng dáng Hạo Thiên đang tiến vào. Anh bước tới chỗ ông, mồ hôi trên trán nhễ nhại ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
– Thế… thế nào rồi? Máu… máu…
– Cậu yên tâm, tôi đã kịp thời đưa máu cho bên bệnh viện làm phẫu thuật. Cậu không cần lo lắng.
– Vậy… thì… tốt rồi.
Hạo Thiên nở một nụ cười mãn nguyện rồi gục xuống đất ngay tại chỗ. Quản gia Lục hốt hoảng đỡ anh dậy kêu cứu mọi người xung quanh. Các y tá và bác sĩ cũng nhanh chóng đưa Hạo Thiên vào phòng cấp cứu.
Ngày hôm ấy bệnh viện có đến hai ca cấp cứu ở mức nguy kịch.
[…]
Tỉnh dậy đã là ba ngày sau, Hạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh với những khung cảnh lạ lẫm cùng bộ đồ của bệnh viện trên người, anh mới biết bản thân đang nằm trên giường bệnh. Vịn tay xuống giường làm trụ, Hạo Thiên gắng gượng ngồi dậy tựa lưng vào tường. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, quản gia Lục từ bên ngoài bước vào trong trên tay còn cầm một bình nước mới lấy.
Thấy Hạo Thiên đã tỉnh, ông vội vàng bước đến hỏi han tình hình.
– Cậu thấy trong người thế nào rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
Hạo Thiên xua tay, giọng nói thều thào đầy mệt mỏi.
– Không cần đâu, mà Nhược Đông thế nào rồi? Thằng bé vẫn ổn chứ?
– Nhược Đông đã qua cơn nguy kịch. Thằng bé bị chấn thương ở vùng đầu, tay cũng bị gãy nhưng cũng may được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Hiện giờ Nhược Đông đang nằm ở phòng hồi sức.
– Tôi muốn đi gặp Nhược Đông!
Dứt lời, Hạo Thiên định xuống giường đi thăm Nhược Đông liền bị quản gia Lục ngăn cản.
– Cậu vẫn chưa khoẻ hẳn đâu. Bệnh của cậu ngày càng nặng, tuyệt đối không được vận động nhiều.
– Nhưng tôi…
– Đợi thêm vài ngày nữa, tôi dẫn cậu đi thăm Nhược Đông.
– Chuyện tôi nhập viện, Tiểu An có biết không?
– Tôi đã yêu cầu bệnh viện giữ kín chuyện này nên cậu yên tâm.
Hạo Thiên gật đầu rồi không nói gì thêm. Vì bệnh viện anh đang nằm cũng là bệnh viện mà Ngược Đông điều trị nên anh mới lo lắng chuyện Tiểu An phát hiện ra sự thật. Nếu cô biết anh nhập viện thì mọi thứ sẽ càng trở nên rắc rối.
Quản gia Lục lặng lẽ nhìn Hạo Thiên mà nén tiếng thở dài. Vốn dĩ đã biết bản thân không thể vận động mạnh vậy mà Hạo Thiên vẫn chạy vạy khắp nơi để tìm nhóm máu tương thích với Nhược Đông đến nỗi lên cơn đau tim, suýt chút nữa đã không thể giữ mạng. Máu của Hạo Thiên cùng nhóm máu của Nhược Đông nhưng một người bị bệnh tim thì không thể hiến máu.
Thực ra chuyện Hạo Thiên mắc bệnh tim, quản gia Lục cũng chỉ mới biết gần đây. Nói đúng ra trong một lần dọn dẹp lại phòng làm việc của Hạo Thiên, ông đã phát hiện ra giấy khám sức khoẻ từ bệnh viện. Vào đêm ông hối thúc anh trở về Cố gia cũng là lúc ông phát hiện ra chuyện.
Hạo Thiên sớm đã phát hiện bản thân mắc bệnh nhưng vẫn tỏ ra bình thường để ông không nghi ngờ. Anh cứ tưởng bản thân âm thầm giấu kín và lặng lẽ như vậy thì bí mật sẽ mãi mãi không bị phát hiện. Thật không ngờ lại phơi bày sớm đến vậy!
Ban đầu anh nghĩ bản thân vẫn có thể sống bên cạnh mẹ con Tiểu An lâu hơn nên mới tiếp tục theo đuổi nhưng số phận lại biết trêu đùa người có lòng. Kết quả xét nghiệm gần đây nhất cho thấy anh chỉ sống được thêm ba năm. Dẫu biết là không thể nhưng anh đã đợi cô suốt 7 năm, khi gặp lại anh cố gắng theo đuổi để cô về bên anh lần nữa nhiều thế nào làm sao nói bỏ là bỏ dễ dàng vậy được. Nhưng quản gia Lục nói đúng, thời gian của anh không còn nhiều. Nếu Tiểu An quay về bên anh, sống cùng anh vài năm rồi anh mãi mãi biến mất không trở lại thì người đau khổ nhất chính là Tiểu An. Đã vậy thì đành buông tay để cô không hi vọng, không chờ mong.
Tiếng thở dài của Hạo Thiên vang lên vô tình phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng. Ánh mắt anh vẫn hướng về phía cửa sổ nơi bầu trời xanh thẳm kia. Khoé môi khẽ cong lên nở một nụ cười nụ cười đầy chua chát, nghẹn ngào nói.
– Chú Lục! Tiểu An hận tôi rồi. Cô ấy sẽ không quay về bên tôi nữa.
– Tôi biết.
Quản gia Lục nhẹ nhàng đáp lại. Ngữ điệu không còn bình thản, điềm tĩnh như thường ngày mà mang theo bao gánh nặng, một gánh nặng vô hình mà chỉ có ông mới có thể cảm nhận. Sự bất lực của một người trưởng bối không thể làm gì trước cái ૮ɦếƭ cận kề.
Những ngày sau đó sức khoẻ Hạo Thiên cũng đỡ hơn nhiều. Tuy nói là đỡ nhưng cũng chỉ là đi lại hoặc làm một số chuyện vận động nhẹ nhàng. Suốt khoảng thời gian ở trong bệnh viện, mặc dù phòng bệnh của anh chỉ cách phòng Nhược Đông một tầng lầu nhưng không thể đến thăm. Và sau nhiều lần nói chuyện, cuối cùng thì quản gia Lục cũng đồng ý để anh đến thăm Nhược Đông nhưng phải đợi tới khi Tiểu An không có trong phòng bệnh thì anh mới có thể đến thăm.
Để tránh sự nghi ngờ của Tiểu An, trước khi tới phòng bệnh của Nhược Đông, Hạo Thiên đã phải thay một bộ quần áo mới che giấu đi bộ đồ bệnh nhân đang mặc. Lỡ như có bị Tiểu An phát hiện thì cô cũng sẽ không biết việc anh bị bệnh.
Đứng trước cửa phòng 306, Hạo Thiên chần chừ giây lát rồi quyết định đẩy cửa bước vào trong. Từng tiếng bước chân chậm rãi phát ra từ nền đất lạnh lẽo, Hạo Thiên tiến tới chỗ giường bệnh ngồi xuống kế bên cạnh Nhược Đông. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhược Đông. Nhìn con nằm trên giường bệnh với một số thiết bị máy móc xung quanh, Hạo Thiên càng trách bản thân nhiều hơn. Giá như lúc đó anh có thể hiến máu cho con thì tốt biết mấy.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở. Tiểu An từ bên ngoài bước vào trong, thấy Hạo Thiên cô vội vàng tiến tới tức giận nói.
– Anh đang làm gì ở đây vậy hả?
Hạo Thiên vội vàng đứng dậy tránh xa khỏi giường bệnh một khoảng. Anh nhìn cô với ánh mắt hoang mang, lắp bắp nói.
– Anh… anh xin lỗi! Anh chỉ muốn đến thăm Đông Đông thôi.
– Thăm? Anh có tư cách gì mà thăm Đông Đông hả?
– Tiểu An, anh là bố của Đông Đông. Anh…
Lời Hạo Thiên nói còn chưa dứt câu, một cái tát đau đớn giáng xuống mặt anh in hằn trên má năm dấu ngón tay.
– Anh không xứng đáng làm bố. Con tôi không có người bố như anh!