– Sau này nếu anh không đến, em nhất định không được bỏ bữa sáng.
Tiêu An đột ngột dừng lại, miếng cháo đang ăn dở khó khăn lắm mới có thể nuốt trôi. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc. Từ hôm qua đến giờ anh đều nói những câu rất lạ, ngay cả hiện tại cũng thế.
– Sao anh lại không đến nữa?
– Hử?
– Em hỏi sao anh không đến đây nữa?
Sắc mặt Tiểu An bỗng trở nên khó chịu, dường như cô rất xem trọng chuyện này. Đôi mắt mong chờ câu trả lời không rời khỏi anh nửa bước.
Hạo Thiên bật cười đáp.
– Thì em nói không được tùy tiện đến đây nên anh nói vậy thôi.
– Vậy sau này không cấm nữa nhưng đừng làm mấy trò trẻ con là được.
– Anh biết rồi, ăn nhanh còn đi.
Tiểu An gật đầu mấy cái và tiếp tục dùng nốt bữa sáng.
Ngay khi Tiểu An vừa cúi đầu xuống Hạo Thiên lập tức thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên khác thường. Tiểu An không thích ૮ưỡɳɠ éρ, càng ૮ưỡɳɠ éρ chỉ càng khiến cô thêm tức giận và tìm cách chống đối. Có lẽ khi nghe anh nói không đến cô lại nghĩ do cô cấm nên mới vậy nhưng thực ra không phải. Từ giờ cho đến lúc rồi đi, anh không thể để cô biết sự thật cứ lặng lẽ biến mất đôi khi sẽ tốt hơn.
Bước chân ra khỏi phòng sau một đêm ốm nặng, Tiểu An cảm thấy cơ thể không còn nặng nệ mệt mỏi như trước.
Tới phòng khách, mùi hương dịu nhẹ của hoa cát tường thoang thoảng nơi cánh mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cô thấy canh cửa sổ lỏng lẻo thường ngày vẫn hay kêu tạo ra âm thanh kia đã được đóng chặt. Tất cả những thứ này đều do một tay Hạo Thiên làm.
Kể từ sau khi chuyển tới căn bộ bên cạnh đúng hơn là thường xuyên sang nhà cô một cách tùy tiện, anh đã tự làm những chuyện này. Ban đầu cô còn cảm thấy không khó chịu bởi nghĩ anh đang tìm cách lấy lòng nhưng lâu dần cô lại quen với việc ngửi hương hoa cát tường mỗi sáng và không còn nghe thấy tiếng lạch cạch vào giữa đêm.
Ở thời điểm hiện tại, đồng ý quay lại với anh hay chưa cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định một cách dứt khoát. Nhưng cô cảm nhận được trong trái tim mình một thứ cảm giác rất đỗi lạ thường, chính xác hơn là thứ gì đó đang hồi sinh.
– Tiểu An! Đi thôi.
– Vâng.
Tiểu An bỏ qua những suy nghĩ vu vơ trong đầu rồi nhanh chân theo Hạo Thiên xuống lầu.
Anh lái xe đưa cô đến cửa tiệm, quãng đường đi cũng phải mất đến gần 20 phút mới tới nơi.
Hôm nay ngày đầu tuần nhưng nhân viên cũng chỉ lác đác có vài người bởi hầu hết họ còn phải luân chuyển đến những cửa hàng lân cặn trong thành phố. Lúc Hạo Thiên và Tiểu An đến, cửa hàng không lấy một bóng người. Bước vào bên trong, hai người bắt tay vào dọn cửa hàng. Tiểu An bày biện những khóm hoa tươi trưng bày trước cửa còn Hạo Thiên thì bê mấy chậu cây ra bên ngoài như thường ngày.
Hạo Thiên cúi người vừa định bê chậu cây đầu tiên thì một người khác làm thay. Anh ngẩng đầu lên nhìn mới biết đó là Hải, còn chưa hiểu vì sao cậu ta xuất hiện ở đây thì bóng dáng quen thuộc đứng bên kia đường vẫy tay ra hiệu cho anh. Nhân lúc Tiểu An không để ý, Hạo Thiên vội vàng chạy sang bên kia đường đi tới chỗ quản gia Lục.
Anh gắt gỏng.
– Sao chú lại đến đây?
– Đêm qua tôi nói với cậu những gì cậu quên rồi à?
– Tôi không quên, tôi chỉ muốn giúp Tiểu An một chút thôi.
– Giúp?
Quản gia Lục nghiêng đầu nhìn về phía Hải, chăm chú quan sát từng việc mà cậu ta làm rồi nói tiếp.
– Cậu nên nhớ cậu không được vận động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.
– Chú nói sao chứ tôi vẫn còn khoẻ mà.
– Tôi tìm thấy hai lọ thuốc giảm đau cấp tốc trên xe của cậu.
Hạo Thiên chỉ nghe không đáp. Đến giây phút này rồi, đã bị bắt tại trận anh cũng không còn gì để chối cãi. Anh cũng không muốn làm những công việc ảnh hưởng đến bản thân nhưng không thể để Tiểu An phát hiện ra điều bất thường.
Quản gia Lục nhìn Hạo Thiên khẽ thở dài một tiếng.
– Đồ đạc ở chung cư tôi đã chuyển về Cố gia. Cậu cũng mau chóng suy nghĩ rồi tìm cách giải quyết đi.
Dứt lời, quản gia Lục ra hiệu cho Hải. Hai người nhanh chóng lên xe rời đi để Hạo Thiên ở lại với bao suy nghĩ. Anh vẫn đứng im bên đường mà chẳng có động thái gì tiếp theo. Cuộc nói chuyện giữa anh và quản gia Lục sớm đã bị Tiểu An nhìn thấy chỉ là cô không biết hai người đã nói ra.
Khoảng chừng vài phút sau, Hạo Thiên từ bên kia đường đi vào trong tiệm. Thấy Tiểu An đang loay hoay dọn dẹp, anh bước đến.
– Để anh giúp em!
Tiểu An vội xua tay từ chối.
– Cũng sắp xong rồi, em tự làm được. Khi nãy em thấy anh nói chuyện với ông Lục. Hai người đã nói những gì vậy?
– Không… không có gì đâu. Chú Lục chỉ đến thông báo với anh vài chuyện của công ty thôi.
– Nếu công ty nhiều việc như vậy thì anh mau về đi. Cửa hàng em tự làm được.
– Không sao. Anh muốn ở đây cùng em.
Hạo Thiên vừa dứt lời thì tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên. Nghĩ có khách, anh liền quay lại đằng phía sau. Vừa nhìn thấy người đối diện, Hạo Thiên lập tức nhận ra người quen. Anh bước vội đến chỗ cô gái kia trong khi Tiểu An còn chưa kịp lên tiếng.
– Khả Hân, cô đến đây mua hoa cho ai sao?
Người con gái kia quay sang bên cạnh, thấy Hạo Thiên cô ta mỉm cười vui vẻ.
– Hạo Thiên! Tôi không nghĩ gặp được anh ở đây. Tôi tưởng anh chỉ chuyên tâm làm chủ tịch thôi chứ ai ngờ lại đi bán hoa nữa sao?
– Làm thêm một chút thôi. Cô muốn mua hoa gì?
– Lấy tôi một bó hoa hồng.
Hạo Thiên gật đầu rồi nhanh chóng lấy một bó hoa hồng đã gói sẵn trên bàn đưa cho Khả Hân. Việc mua hoa diễn ra nhanh chóng nhưng cuộc nói chuyện của hai người thì kéo dài. Và dường như họ đã quên mất còn sự xuất sắc hiện của một cô gái nhỏ ở phía sau lưng.
Tiểu An lủi thủi đứng một góc nhìn Hạo Thiên nói chuyện với người con gái tên Khả Hân kia. Đứng ở khoảng cách này, cô có thể nhận ra cô ta chính là người đã đi cùng anh đến trung tâm mấy ngày trước. Nhìn cách anh vui vẻ nói chuyện với Khả Hân trông giống như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu. Chẳng biết vì sao Tiểu An đột nhiên lại có cảm giác muốn ngăn cuộc nói chuyện đó lại nhưng cô lại chẳng có tư cách để làm vậy.
Khoảng chừng 15 phút sau, cuối cùng cô gái kia cũng rời đi. Hạo Thiên quay người lại, gương mặt sau khi nói chuyện bỗng tươi tỉnh hẳn lên cứ như vừa gặp được người mình thích vậy. Anh tiến đến chỗ cô đang đứng, gượng gạo nói.
– Anh xin lỗi, khi nãy nói chuyện hơi lâu nên không để ý thời gian. Em có cần anh giúp gì nữa không?
– Không cần. Mà cô gái kia là ai vậy?
– Chỉ là một người bạn thôi.
Tiểu An gật đầu rồi nhanh chóng bê một chậu hoa nhỏ vào bên trong phòng làm việc. Hạo Thiên nhìn theo bóng cô mà chau mày khó hiểu trước thái độ vô cùng lạ lẫm.
Suốt một buổi sáng, Tiểu An ngồi trong phòng làm việc với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, hào hứng. Cô chỉ cắm cúi vào màn hình máy tính trước mặt mà không để tâm đến xung quanh. Khi tiếng chuông đồng hồ trên bàn reo lên, Tiểu An mới thoát khỏi guồng quay của công việc. Cô đứng dậy vận động vài động tác cho khoẻ người rồi ra ngoài cửa hàng.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Tiểu An thấy nhân viên trong tiệm đã đến đủ nhưng mãi vẫn không nhìn thấy Hạo Thiên. Kể từ lúc hỏi anh về cô gái kia, cô liền tập trung vào công việc mà không để tâm đến anh cứ như vậy cho tới tận bây giờ khi nhận ra đã không thấy đâu.
Tiểu An tiến đến chỗ nhân viên đang đứng gần đó hỏi.
– Em có thấy một người đàn ông ở trong tiệm mình từ sáng không?
Người nhân viên kia chần chừ suy nghĩ mất vài giây rồi gật đầu.
– Em có thấy.
– Vậy anh ấy đâu?
– Anh ta đã rời đi hơn một tiếng rồi. Có chuyện gì không chị?
– À không có. Em làm việc tiếp đi.
– Vâng.
Nhân viên lại tiếp tục công việc của mình còn Tiểu An thì lững thững bước vào trong phòng. Ngồi tựa lưng vào thành ghế, Tiểu An khẽ thở dài một tiếng. Cô chỉ mới không để ý một chút anh đã rời đi mà không nói một tiếng.
Chiều muộn.
Tiểu An trở về nhà một mình chuẩn bị cơm tối. Hồi chiều cô có ghé qua trường nhưng nhận được tin Nhược Đông đã về với ông ngoại nên đành lủi thủi tới chung cư.
Đẩy cửa bước vào trong, nhìn xung quanh căn phòng không có một bóng người, đèn điện cũng chưa được bật sáng khiến bầu không khí trở nên ame đạm vô cùng. Tiểu An mang mấy thứ đồ mưa được ở siêu thị vào trong bếp rồi bắt đầu nấu nướng.
Mọi ngày nếu không có Nhược Đông, Tiểu An chỉ ăn tạm vài thứ đồ có sẵn cho qua bữa nhưng hôm nay cô lại có hứng nấu ăn. Loay hoay dưới bếp một lúc, cuối cùng cũng nấu xong. Tuy chỉ có vài món đơn giản nhưng cũng là một chuyện tiến bộ. Cô vừa mới ốm dậy tốt nhất vẫn nên ăn một chút đỡ hơn để chiếc bụng đói rồi lại thêm mệt vào người.
Tiểu An bê mấy món ăn đặt lên trên bàn, vừa định ngồi xuống thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Cô vội đặt đũa xuống rồi nhanh chóng chạy ra phòng khách.
Cánh cửa vừa mở, sắc mặt Tiểu An bỗng trở nên tươi tắn hẳn lên khi nhìn thấy người đối diện. Cô vui vẻ gọi tên.
– Hạo Thiên!
– Đông Đông có nhà không em?
– Không có. Đông Đông về nhà ngoại chơi rồi, anh tìm con làm gì?
– Anh có mua vài món đồ chơi cho Đông Đông nên mang sang đây. Nếu Đông Đông không có nhà thì để hôm khác đưa cũng được.
Hạo Thiên nhìn mấy món đồ chơi trong túi với vẻ tiếc nuối. Anh vốn muốn ghé thăm Nhược Đông một chút trước khi về Cố gia vậy mà lại không thể.
– Tiểu An, anh về đây. Khi khác anh sẽ ghé đưa cho Nhược Đông.
Câu nói của Hạo Thiên khiến Tiểu An sững sờ. Ngày thường không có Nhược Đông ở nhà, anh vẫn bước vào trong mà không nói tiếng nào hệt như thể Nhược Đông chỉ là một lý do để anh tới. Vậy mà bây giờ Tiểu An còn chưa kịp từ chối, anh đã thẳng thừng nói rời đi.
Trước khi Hạo Thiên quay người, Tiểu An vội lên tiếng.
– Thiên, em có nấu bữa tối. Anh muốn ăn cùng em không?
Hạo Thiên do dự, dĩ nhiên trong lòng anh muốn đồng ý nhưng lời đồng ý ấy sẽ khiến mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn. Sau một hồi tự đấu tranh với chính mình, anh lắc đầu đáp.
– Anh có hẹn rồi. Để khi khác đi.
– Ở lại một chút cũng không được sao?
– Anh xin lỗi, cuộc hẹn này không hủy được. Em ở nhà cẩn thận nhớ phải đóng cửa trước rồi hẵng đi ngủ. Ăn tối xong thì uống số thuốc còn lại, không được bỏ bữa.
Hạo Thiên căn dặn Tiểu An vài lời rồi quay lưng bước đi mà không một chút nuối tiếc.
Tiểu An ở lại nhìn theo bóng anh khuất dần về phía cuối dãy hành lang tăm tối mà trong lòng có biết bao cảm giác hụt hẫng và lạ lẫm dâng trào. Tiểu An có chút thắc mắc về thái độ của Hạo Thiên nhưng rồi lại tự trấn an bằng mấy lời vu vơ. Có lẽ cuộc hẹn đó thực sự quan trọng với anh, có lẽ nó liên quan đến công ty nên không thể hủy. Bản thân cô cũng không thể đòi hỏi quá đáng vì giữa hai người ở thời điểm hiện tại không là gì của nhau. Có điều anh rời đi nhanh quá khiến cô không kịp hỏi lý do vì sao sáng nay anh đi mà không nói một lời.
Rời khỏi chung cư, Hạo Thiên lên một chiếc xe đã đậu ở gần đó. Vừa bước vào bên trong, đèn liền sáng lên một khoảng. Thông qua gương chiếu hậu, quản gia Lục nhìn thấy túi đồ chơi mà Hạo Thiên mua cho Nhược Đông vẫn còn nguyên. Ông thắc mắc.
– Cậu chủ nhỏ không thích chơi mấy thứ này sao?
Hạo Thiên lắc đầu.
– Không phải do Đông Đông không có nhà nên tôi mới mang về để khi khác mang đến.
– Cậu có thể nhờ cô chủ giữ giúp.
Quản gia Lục đưa ra một lời đề nghị mà Hạo Thiên đã từng nghĩ trước đó nhưng anh lại không làm vậy. Giữ lại mấy món đồ này chỉ là cái cớ để anh có thể gặp Tiểu An thêm lần nữa. Bởi một khi đã về Cố gia rồi, sau này sẽ khó có cơ hội được gặp mặt.
Quản gia Lục lặng lẽ quan sát từng cử chỉ, thái độ của Hạo Thiên rồi chậm rãi lên tiếng.
– Cậu vẫn có thể nhìn thấy cô chủ chỉ cần không lại gần là được.
– Nếu vậy khác nào Gi*t người không dao?
– Nhưng đó là cách duy nhất.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn về phía căn hộ của Tiểu An ở tầng trên trong chung cư. Cho dù trước mặt là những ô cửa sổ san sát nhau và giống nhau như đúc nhưng Hạo Thiên vẫn nhận ra nơi Tiểu An ở. Có thể là do trực giác hoặc cũng có thể là vì đã quá quen thuộc với căn hộ đó nên mới dễ dàng nhận ra trong vô vàn những cái giống nhau.
Quản gia Lục tắt đèn trong xe khiến mọi thứ dần trở nên đen tối. Ông khởi động xe nhấn mạnh chân ga rồi bắt đầu rời khỏi chung cư. Chiếc xe lăn bánh di chuyển vào đường quốc lộ cứ như vậy mà hướng thẳng đến Cố gia.
Suốt một nửa quãng đường, hai người không một ai lên tiếng cũng không ai có động thái gì. Quản gia Lục tập trung lái xe còn Hạo Thiên chỉ mải rong ruổi với những suy nghĩ vu vơ trong đầu.
Được khoảng chừng một lúc lâu, anh mới mở lời hỏi.
– Liệu cách tôi đang làm có đúng không?
Quản gia Lục im lặng cố gắng không bộc lộ nỗi buồn, nhàn nhạt đáp.
– Đúng!