Hạo Thiên đứng như trời trồng, anh bị Tiểu An mắng không biết bao nhiêu lâu. Người gây ra chuyện là Nhược Đông thế nhưng người gánh chịu hậu quả lại là anh. Phải mất đến một lúc lâu sau, Tiểu An mới thôi nói những lời trách móc. Cô nhìn hai bố con hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác.
Lúc này, Hạo Thiên mới quay sang phía Nhược Đông hỏi nhỏ.
– Mọi ngày mẹ có mắng con như vậy không?
Nhược Đông lắc lắc đầu.
– Mẹ chẳng bao giờ mắng con. Hôm nay con mới thấy mẹ giận như vậy. Chắc nguyên nhân là do bố rồi.
– Cái thằng này! Là con gọi điện nói mẹ đến đây. Sao giờ thành ra lỗi tại bố?
– Con không biết nhưng con thấy ai bị mắng nhiều hơn thì lỗi do người đó. Từ nãy giờ mẹ mắng bố chứ có mắng con đâu.
– Thằng nhóc này!
Hạo Thiên tức tối định cho thằng con trai quý tử một bài học liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Tiểu An. Anh vội vàng thu tay lại nhìn cô cười trừ.
– Chuyện Đông Đông làm, anh có một phần lỗi. Dù sao em cũng đã đến đây rồi hay là chúng ta đi ăn trưa cùng nhau, được không?
Tiểu An buông thõng tay xuống nhìn hai bố con nhưng không nói gì. Chuyện Nhược Đông nói dối khiến cô rất tức giận bởi ngay sau khi nhận được tin, Tiểu An lo lắng vô cùng. Suốt quãng đường đi, cô liên tục gọi lại vào số máy Hạo Thiên nhưng không ai bắt má, trong lòng nóng như lửa đốt tự hỏi liệu Nhược Đông có an toàn. Đến đây rồi phát hiện bản thân bị lừa, Tiểu An vừa giận vừa mừng. Dù sao thấy Nhược Đông an toàn, cô cũng an tâm.
– Tiểu An!
Hạo Thiên một lần nữa lên tiếng khiến Tiểu An giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn hai bố con chỉ biết thở dài gật đầu. Hạo Thiên và Nhược Đông vui mừng đập tay nhau liền bị Tiểu An chỉnh đốn.
– Không có lần sau đâu.
– Rõ!
Hai người đồng thanh trả lời, Tiểu An lắc đầu ngao ngán rồi nhanh chóng đi lên phía trước.
Thấy Tiểu An đi được một đoạn, Nhược Đông quay sang phía Hạo Thiên nói nhỏ.
– Bố thấy con hay không? Mẹ đồng ý đi cùng với chúng ta rồi.
– Hay thì cũng hay nhưng tội lỗi đều đổ hết lên đầu tôi rồi ông tướng.
Hạo Thiên vừa dứt lời, Tiểu An ở phía trên liền quay người nói vọng lại.
– Nhanh lên! Tôi đói lắm rồi đây này.
– Đợi anh một chút.
Hạo Thiên bế Nhược Đông lên tay rồi nhanh chóng chạy lại chỗ Tiểu An.
Ba người cùng nhau rời khỏi công viên đến một nhà hàng gần đó dùng bữa. Ăn trưa xong, ba người tiếp tục đến trung tâm thương mại chơi hết một buổi chiều rồi mới về.
Trên đoạn đường đến chung cư, ba người dừng lại trước căn biệt thự của Phương gia để gửi Nhược Đông bên ngoại vài ngày. Hỏi ra thì mới biết lý do là vì Nhược Đông muốn chơi cùng ông ngoại nên mới đòi đến đây.
Trong lúc hai mẹ con Tiểu An vào bên trong nhà thì Hạo Thiên ngồi đợi trong xe. Bảy năm trôi qua, sau những gì đã xảy ra ở quá khứ Hạo Thiên không nghĩ Phương Tử Hàn vẫn còn sống. Năm đó, anh cho người đánh gãy chân ông tuy đã được băng bó và cứu chữa nhưng chưa chắc đã đi lại được như bình thường. Bây giờ sau ngần ấy năm, Hạo Thiên không phải không đủ can đảm để đối diện mà anh không biết khi gặp lại rồi cảm giác của hai người sẽ thế nào.
Một lúc lâu sau, Tiểu An từ bên trong biệt thự đi ra ngoài xe. Ngồi trên ghế lái phụ, cẩn thận thắt dây an toàn cô nghe thấy tiếng của Hạo Thiên bên tai.
– Bố em thế nào rồi? Vẫn sống tốt chứ?
Tiểu An quay sang nhìn Hạo Thiên. Trước câu hỏi từ anh cô có vẻ ngập ngừng mãi đến khoảng chừng vài giây sau mới đáp lại.
– Bố tôi ổn. Tuy không thể đi lại như trước nhưng ông ấy vẫn khoẻ mạnh.
– Không đi lại được sao?
– Phải! Chấn thương ở chân khiến bố tôi phải ngồi xe lăn.
Đúng như những gì Hạo Thiên nghĩ, Phương Tử Hàn đã không thể đi lại và nguyên nhân gây ra chính là anh.
Bầu không khí trong xe dần trở nên tĩnh lặng, Hạo Thiên mở khoá nhấn chân ga rồi bắt đầu rời đi. Trong suốt quãng đường hai người không nói với nhau câu nào. Anh tập trung lái xe còn cô lại mãi nghĩ về những chuyện quẩn quanh trong đầu.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng!
Chặng đường dài cứ thế mà đi hết, chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ở tầng hầm của chung cư.
Hạo Thiên nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Tiểu An.
– Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tôi tự lên tầng được, anh về đi.
– Anh đi cùng em một đoạn vẫn tốt hơn.
Tiểu An không phản đối cũng không đồng tình. Cô quay người lại chậm rãi bước đi còn anh vẫn luôn đi theo phía sau không rời.
Lên đến căn hộ, Tiểu An vẫn cảm nhận được Hạo Thiên đứng ngay sau lưng mình. Thoáng chốc cô tự hỏi anh làm những chuyện này để làm gì? Trước kia anh luôn là người đem lại cho cô cảm giác lo lắng bất an vậy mà bây giờ chỉ vì sợ cô gặp chuyện mà sẵn sàng theo cô lên tận đây.
Cô nói chưa sẵn sàng để quay lại còn anh thì cố chấp theo đuổi, kiên trì muốn hai người giống như trước. Thế nhưng chuyện đó đối với cô thật khó! Cô thừa nhận anh đã thay đổi rất nhiều. Từ cách nói chuyện đến hành động, không còn độc đoán ngang ngược như trước. Anh có trách nhiệm đối với con và không ૮ưỡɳɠ éρ cô theo ý mình. Nhưng trong tim cô bây giờ đang rất rối bời, cô không thể đưa ra một quyết định chính xác càng không thể nói những lời tạm bợ.
– Em vào nhà rồi anh về.
Giọng nói của Hạo Thiên vang lên từ phía sau. Tiểu An nghe rõ từng câu từng chữ nhưng không hề quay lại.
Tay vốn đã đặt sẵn trên tay nắm cửa, ngay sau khi anh dứt lời tiếng mở khoá liền vang lên. Nhưng Tiểu An không hề bước vào trong, cô quay người lại nhìn Hạo Thiên nói.
– Anh vào nhà một chút rồi về!
Hạo Thiên ngạc nhiên bởi anh đang được Tiểu An mời vào nhà. Mỗi lần đến đây đều do anh chủ động rồi lấy lý do gặp Nhược Đông nhưng lần này thì ngược lại hoàn toàn.
– Anh có vào không hay muốn đi về?
– Có muốn!
Trước lời mời này, Hạo Thiên đương nhiên không thể từ chối. Anh mừng rỡ lẽo đẽo đi theo sau cô.
Hạo Thiên ngồi xuống ghế sofa phòng khách chờ đợi xem vì sao Tiểu An lại mời anh ở lại. Còn cô, ngay khi bước vào nhà liền lặng lẽ tiến đến tủ đồ lấy ra hộp y tế mang đến chỗ anh.
Nhìn hộp y tế trước mặt, Hạo Thiên thắc mắc.
– Em bị thương sao?
– Không phải tôi mà là anh!
Tiểu An nhẹ nhàng cầm bàn tay phải của Hạo Thiên lên rồi cẩn thận gỡ những miếng vải băng đã cũ. Vết thương này cô sớm đã nhìn thấy khi ba người đến nhà hàng ăn trưa nhưng vì có Nhược Đông ngồi cạnh nên cô không dám hỏi mãi cho đến bây giờ mới có cơ hội.
Nhìn vế thương trên tay Hạo Thiên, Tiểu An liền dẹp bỏ những thắc mắc trong đầu bởi cô đã đoán được vết thương từ đâu mà có. Đêm qua, có lẽ khi đóng sầm cửa lại cô đã vô tình khiến tay anh bị kịp. Lúc ấy cô không nghĩ nhiều cứ tưởng anh không sao nào ngờ vết thương lại nặng như vậy.
Tiểu An cẩn thận bôi thuốc lên từng vết bầm tím, vết đỏ trên ngón tay Hạo Thiên. Mỗi lần bôi thuốc cô đều thổi qua rồi làm nhẹ hơn để anh bớt đau.
Từng hành động của cô thu gọn trong tầm mắt anh. Hạo Thiên bật cười thành tiếng.
– Tay anh không nặng đến nỗi em phải thận trọng từng chút như vậy đâu.
– Dù sao cũng là lỗi của tôi. Tôi làm những chuyện này để thay lời xin lỗi.
Hạo Thiên không nói thêm, anh lặng lẽ tiếp tục nhắm nhìn người con gái nhỏ đang chăm sóc mình từng chút một. Tuy rằng những vết thương kia đôi lúc làm anh đau nhói nhưng nó lại chẳng hề hấn gì so với chuyện cô đang làm cho anh. Đã lâu rồi anh không được cô quan tâm thế này. Nếu có thể anh rất muốn kéo dài thời gian để gần cô hơn.
Bôi thuốc xong, Tiểu An cất bông băng vào trong hộp rồi quay sang phía Hạo Thiên.
– Vết thương tôi băng xong, anh cẩn thận đừng để nước ngấm vào vết thương.
Hạo Thiên giơ bàn tay bị thương lên trước mặt ngắm nghía, thở dài thất vọng.
– Mới đó mà đã băng xong rồi sao? Nếu vậy thì đến lượt anh!
– Anh định làm gì? Này, khoan đã…
Tiểu An còn chưa nói hết câu, Hạo Thiên đã nhấc hai chân cô lên đặt lên đùi. Hộp thuốc trên bàn cũng được anh mở ra, Hạo Thiên lấy trong hộp một lọ thuốc nhỏ rồi bắt đầu bôi lên gót chân Tiểu An.
Cô vì hành động nông nổi của anh mà nổi giận.
– Anh làm gì vậy hả?
– Em không thấy sao? Anh đang bôi thuốc cho em.
– Tôi không cần. Không phải đã nói với anh không được quá gần gũi sao?
– Anh là chồng cũ không phải người mắc bệnh truyền nhiễm mà em phải né tránh. Anh chỉ đang muốn giúp em bôi thuốc thôi, không làm gì đi quá giới hạn.
Tiểu An nghe Hạo Thiên nói vậy cũng không phản đối hay giận dữ. Cô bình tĩnh lại ngồi im cho anh bôi thuốc. Hành động này khi xưa cô chưa từng nhìn thấy ở anh. Bảy năm trước, cô đã từng phải leo bộ 15 tầng lầu lên đưa cơm cho anh nhưng nhận lại toàn sự khinh miệt. Bây giờ, chính mắt cô nhìn thấy một Cố Hạo Thiên đang chăm chú bôi thuốc lên vết thương ở chân cho cô.
– Anh xin lỗi!
Câu xin lỗi từ anh khiến cô bất ngờ, hỏi lại.
– Sao anh lại xin lỗi?
– Xin lỗi vì chuyện của Đông Đông. Anh không biết Đông Đông lấy điện thoại gọi cho em khiến em phải hủy cuộc hẹn với Chí Quân. Sau này anh sẽ chú ý hơn.
– Chuyện đó…
– Lỗi ở anh, em cũng đừng tránh con. Lần tới sẽ không phá hỏng chuyện riêng của em.
Suốt buổi đi chơi chiều nay, Tiểu An dường như không được thoải mái. Có thể do đi cùng anh hoặc cũng có thể vì lỡ hẹn với Chí Quân. Nhược Đông cũng chỉ muốn đi chơi với cả bố lẫn mẹ, trẻ con không hiểu thấu đáo nên nghĩ gì làm nấy. Chẳng qua vì con nên Tiểu An mới ở lại. Hạo Thiên thấy sự khó chịu của Tiểu An trong buổi đi chơi, anh không nói mà im lặng đến tận bây giờ. Anh biết cô không dễ dàng tha thứ, càng khó để hai người quay lại nhưng mỗi khi bên cạnh anh khiến cô cảm thấy gò bó thì anh cũng khó xử.
Bôi thuốc xong, Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt chân Tiểu An xuống ghế. Anh với tay lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi đứng dậy.
Tiểu An nhìn theo anh vội hỏi.
– Anh về sao?
– Chẳng lẽ em muốn anh ở lại?
– Không phải, tôi…
– Anh mới chuyển đến bên cạnh, nếu cần gì thì gọi anh. Nghỉ ngơi sớm đi!
Dứt lời, Hạo Thiên quay người rời khỏi căn hộ.
Tiểu An ngồi lại dõi theo Hạo Thiên cho đến khi cánh cửa đóng sầm. Cô vẫn luôn thắc mắc vì sao Hạo Thiên hay đến đây nhanh như vậy, hoá ra là anh đã chuyển tới chung cư ở từ khi nào không hay.
Nhìn xuống bàn chân đã được băng bó cẩn thận, Tiểu An sực nhớ đến những lời Hạo Thiên nói khi nãy. Có lẽ anh đang hiểu lầm cô thì phải. Tiểu An thực sự không tránh anh chuyện của Chí Quân nhưng cô lại không biết giải thích sao để anh hiểu.
Nén tiếng thở dài, Tiểu An vịn tay xuống ghế đứng dậy. Cô đi từng bước chân chậm rãi, đau nhức vào bên trong phòng rồi thay tạm một bộ đồ lên giường nằm nghỉ.
Đêm dài, Tiểu An chẳng nghĩ được gì nhiều hơn nữa cả ngày bên ngoài mệt mỏi nên cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm.
Tiểu An giật mình tỉnh giấc vì tiếng động lạ phát ra trong nhà. Cô ngồi bật dậy lắng tai nghe thật kỹ. Những âm thanh lạch cạch liên tục phát ra từ phía ngoài kia vọng lại. Ban đầu Tiểu An chỉ nghĩ là tiếng gió bởi căn hộ của cô cũng nằm trên tầng 10 của chung cư. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống giường, những âm thanh đó lại tiếp tục vang lên. Lần này Tiểu An cảm thấy rất sợ hãi. Cô lấy trong ngăn kéo đầu giường một chiếc đèn pin rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng.
Ánh đèn trắng mờ từ đèn pin soi sáng đường đi. Tiểu An cẩn thận nhìn xung quanh phòng khách một lượt. Đang loay hoay kiểm tra đột nhiên từ trong phòng bếp vang lên một âm thanh rất lớn. Tiểu An hoảng sợ đánh rơi cả đèn pin, trong lúc này cô chẳng nghĩ gì được cứ thế mà bỏ chạy ra khỏi nhà.
Tiểu An chạy sang căn hộ kế bên, bàn tay run rẩy nắm chặt lại liên tục gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, Hạo Thiên từ trong nhà bước ra. Nhìn dáng vẻ sợ hãi, cả người run bần bật của Tiểu An, Hạo Thiên vội vàng hỏi han.
– Em sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?
Tiểu An gật đầu, hai tay nắm chặt vào nhau. Cả người cô run lên, đôi môi mấp máy đến nói chuyện cũng ngắt quãng.
– Có… có tiếng động lạ… trong nhà.
– Được rồi, đứng đây đợi anh!
Hạo Thiên để Tiểu An đứng trong nhà anh còn anh một mình sang bên cạnh kiểm tra.
Khoảng một lúc lâu, Hạo Thiên quay trở về căn hộ tiến đến chỗ Tiểu An đang đứng. Đến tận bây giờ Tiểu An vẫn cảm thấy sợ, khuôn mặt cô trắng bệch, đầu thì cứ cúi xuống không dám ngẩng lên nhìn. Cô đứng im một chỗ không dịch chuyển dù chỉ một chút, lúc anh đi thế nào lúc về cô vẫn đứng nguyên như vậy.
Hạo Thiên thở dài trút bỏ gánh nặng, nhẹ giọng nói.
– Không sao nữa rồi. Mấy âm thanh đó chỉ là tiếng gió va đập vào cửa sổ phòng Đông Đông thôi. Em không cần phải lo, yên tâm về nhà đi.
Tiểu An im lặng không đáp cũng không hề có hành động nào thay câu trả lời.
Thấy lạ, Hạo Thiên khẽ chạm vào tay cô hỏi nhỏ.
– Tiểu An, em nghe anh nói không?
– Tiểu An…
Không kìm được cảm xúc trong lòng, lúc này Tiểu An mới bật khóc nức nở. Bao nhiêu nỗi sợ hãi bị kìm nén cuối cùng vì không thể che giấu mà bộc phát ra bên ngoài.
Hạo Thiên vội ôm lấy Tiểu An vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an.
– Không sao đâu, có anh ở đây rồi!