Vòng tay anh vẫn ôm chặt lấy cô từ phía sau. Chóp mũi chạm nhẹ lên bờ vai gầy, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể. Chẳng biết đã bao lâu anh không cảm nhận được chúng, trong lòng bỗng chốc dâng lên nỗi nhớ và nuối tiếc. Nếu lúc trước anh không buông tay thì đã không phải chịu sự dày vò này ngần ấy năm.
Tiểu An ghét Hạo Thiên động vào người mình nhưng lần này cô không phản kháng. Phải chăng là do tác dụng của rượu?
Chầm chậm quay người lại đối diện với anh, cô câu lấy cổ anh cười nói.
– Cố tổng, anh bắt cá hai tay như vậy là xấu đấy biết không?
– Tiểu An, em đang nói gì vậy? Em… say rồi sao?
Hai gò má Tiểu An ửng hồng, từng lời nói ra đều mang theo hơi rượu. Từ trước đến nay tửu lượng của cô không tốt, đã vậy khi nãy còn uống loại rượu khá mạnh. Những lời này chắc chắn là của người say.
Hạo Thiên gỡ tay Tiểu An xuống vừa định dìu cô nằm xuống giường thì bị từ chối.
– Anh làm gì vậy hả? Lại định ૮ưỡɳɠ éρ tôi như trước sao?
– Tiểu An, em say rồi. Ngoan! Nằm xuống nghỉ đi.
– Tôi không say. Tôi còn chưa hỏi chuyện rõ ràng với anh mà.
– Chuyện gì để mai nói, mau nằm xuống ngủ đi.
– Không!
Tiểu An thẳng thừng từ chối. Cô mới chỉ uống được hai ly rượu làm sao có chuyện say được. Đúng là tửu lượng cô kém nhưng khoảng thời gian làm việc bên Mỹ đã khiến cô khá hơn rất nhiều. Mấy loại rượu vang này cũng như chuyện nhỏ và hiện tại Tiểu An đang rất tỉnh táo.
Cô lùi về sau vài bước để giữ một khoảng cách nhất định với anh. Ánh mắt nhìn anh không mơ hồ như người say rượu mà nghiêm túc đến lạ thường ngay cả ngữ điệu cũng đanh thép hơn thường ngày.
– Cố Hạo Thiên! Anh đã có người mới rồi mà còn dây dưa với tôi. Từ khi nào anh là một kẻ bắt cá hai tay vậy hả? À không, vốn dĩ anh đã là người như thế rồi.
– Tiểu An, em nói xằng bậy gì vậy. Em say rồi! Mau nghỉ ngơi đi.
– Chiều nay chính mắt tôi nhìn thấy anh cùng với một người con gái khác đi vào cửa hàng quần áo. Hai người nói chuyện rất thân mật, vậy xin hỏi Cố tổng đây cô gái đó không phải người tình của anh thì là gì?
Hạo Thiên chau mày khó hiểu. Trong đầu nhanh chóng tiếp nhận những lời Tiểu An nói và phải mất đến vài phút mới nhớ ra được. Quả thật chiều nay anh đã cùng một cô gái đến trung tâm thương mại nhưng giữa họ không phải mối quan hệ như Tiểu An nghĩ. Hạo Thiên không ngờ cô cũng có mặt tại cửa hàng, nhìn thấy hai người rồi suy nghĩ hiểu lầm.
Anh bật cười rồi tiến gần đến chỗ cô giải thích.
– Tiểu An, anh với cô gái kia chỉ là quan hệ hợp tác. Tuyệt đối không phải loại quan hệ như em nghĩ.
– Anh biết tôi đang nghĩ gì?
Hạo Thiên á khẩu trước câu hỏi của Tiểu An. Đối diện với ánh mắt đang dò xét, anh chẳng còn lý lẽ nào để bao biện cho bản thân. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, anh không hề bắt cá hai tay càng không coi cô là trò đùa.
Hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, Hạo Thiên biết nếu cứ cố gắng giải thích chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Anh nhanh chóng chuyển câu chuyện sang một hướng khác. Nhìn vào thái độ và những lời tức tối mà Tiểu An nói khi nãy, Hạo Thiên bỗng nhận ra một điều. Khoé môi anh khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thích thú.
– Tiểu An! Có phải em đang ghen không?
Nghe câu hỏi, Tiểu An có chút bối rối. Hai gò má vốn đã đỏ vì rượu nay càng đỏ thêm vì sự ngượng ngùng. Thế nhưng Tiểu An vẫn kiểm soát không để cảm xúc thật để lộ ra bên ngoài nếu không nhất định sẽ bị anh chê cười. Tiểu An cười nhạt, đáp lại bằng giọng điệu ngạo mạn.
– Cố tổng, anh suy nghĩ hơi xa rồi đấy. Chúng ta có là gì của nhau mà tôi phải ghen với anh. Anh đi với ai, làm gì đó là quyền của anh. Tôi vô can!
– Chứ không phải em thấy anh đi cùng với người khác nên mới giận dữ sao?
– Vì sao tôi phải giận? Tôi chỉ lo cho Đông Đông nếu biết bố nó có người mới sẽ rất buồn thôi. Còn chuyện cuae anh không liên quan đến tôi, bây giờ mời anh về cho.
Cuối cùng Tiểu An cũng có thể làm chủ được chính mình.
Tiểu An thừa nhận khi thấy Hạo Thiên bên cạnh người con gái khác, cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Chẳng biết sự khó chịu này xuất phát từ chuyện giống như bản thân đang bị lừa hay là ghen nữa? Nhưng có thể ngăn được Hạo Thiên nói ra những lời hàm hồ Tiểu An…
Không muốn đôi co với Hạo Thiên, Tiểu An quay người tiến đến chỗ tủ quần áo. Cô cẩn thận lấy từ bên trong ra những bộ váy, quần áo mới rồi đặt lên trên giường ngắm nghía. Đối với Tiểu An bây giờ sự xuất hiện của người đàn ông bên cạnh là vô hình.
Hạo Thiên nhìn những hành động của Tiểu An liền chau mày khó hiểu. Câu chuyện giữa hai người liên quan đến việc anh cùng cô gái kia vào trung tâm vẫn còn chưa dứt điểm vậy mà cô lại làm những chuyện kỳ lạ.
Anh thắc mắc.
– Tiểu An, em đang làm gì vậy? Sao lại lôi quần áo ra đây. Chẳng lẽ em định chuyển nhà?
Tiểu An vẫn liên tục lấy trong tủ quần áo ra những bộ trang khác. Vừa làm vừa đáp lại anh.
– Không phải người con gái trong buổi hẹn đầu tiên sẽ chỉnh chu vẻ bề ngoài của mình sao? Tôi muốn mặc thật đẹp cho buổi hẹn ngày mai. Giờ đã muộn, anh nói chuyện với Đông Đông xong rồi cũng thì mời về cho. Không tiễn!
– Em!
Hạo Thiên tức tối không nói lên lời. Nhìn những bộ quần áo mà cô lấy ra ngoài, hầu hết đều là những chiếc váy ôm sát nếu không thì cũng hở ở một vài chỗ. Dù sao cũng chỉ là một buổi hẹn, đâu cần thiết phải ăn mặc như vậy. Hơn nữa Hạo Thiên không muốn người đàn ông khác nhìn Tiểu An.
Nhìn cô vui vẻ chọn đồ, sắc mặt hào hứng như thể đang chuẩn bị hẹn hò khiến anh càng thêm giận. Mặc kệ Tiểu An nhiều lần mời về bao nhiêu lần, Hạo Thiên trực tiếp bước đến giật lấy chiếc váy trên tay cô vứt sang một bên.
Hành động bất ngờ của Hạo Thiên khiến Tiểu An khó chịu. Cô gắt gỏng.
– Anh đang làm gì vậy hả? Không phải tôi nói anh về rồi sao?
– Về để em thoải mái chọn đồ đi chơi với thằng khác à?
Hạo Thiên đột nhiên nổi giận, ánh mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu đỏ. Anh nắm chặt lấy cô tay cô, một phần như muốn giữ lại, một phần vì không cho cô tiếp tục chọn đồ.
Cổ tay Tiểu An có chút đau nhói, cố gỡ ra nhiều lần nhưng bất thành. Thái độ và hành động của Hạo Thiên bây giờ khiến Tiểu An thích thú. Cô cười hỏi nhỏ.
– Không phải là anh đang ghen đấy chứ?
– Dĩ nhiên là ghen. Thấy vợ mình đi cùng với người đàn ông khác, không ghen sao được. Anh có phải đui mù đâu mà không thấy.
Câu trả lời mà Tiểu An nghe được khiến cô ngạc nhiên. Tiểu An không nghĩ Hạo Thiên lại trả lời thẳng thừng như vậy. Nhưng anh càng tỏ ra tức giận, cô lại càng muốn làm anh thêm khó chịu.
Tiểu An chậm rãi gỡ từng ngón tay đang siết chặt cổ tay mình. Cô thờ ơ trước sự ghen tuông đang hiện rõ trên người mặt nào người đó mà thản nhiên trả lời.
– Hạo Thiên, anh tốt nhất nên giữ khoảng cách và tôn trọng cuộc sống riêng của tôi. Đừng có suốt ngày giở trở động chạm.
Nói rồi, Tiểu An định đi ngang qua người Hạo Thiên nhưng bị anh giữa lại. Bỏ qua những lời cảnh cáo, Hạo Thiên vẫn cố tình vượt qua giới hạn cho phép. Anh ôm chầm lấy cô, gục đầu xuống hõm cổ mà giữ chặt cô trong vòng tay.
Chẳng biết đây là lần thứ mấy, anh tự tiện động chạm vào người. Lần nào Tiểu An cũng tìm cách né tranh hay phản kháng nhưng với sức của cô cũng chỉ như gãi ngứa cho anh. Tiểu An bất lực đánh mạnh vào người Hạo Thiên mấy cái, nếu đã không thể dùng hành động cô đành phải dùng lời nói để thoả thuận.
– Hạo Thiên! Buông tôi ra mau. Anh ngày càng đi quá giới hạn rồi đấy.
– Đừng đi được không?
Lời Tiểu An nói bất ngờ bị chen ngang. Cô cúi đầu xuống nhìn anh, hỏi lại.
– Anh nói gì?
– Em đừng đi gặp tên Chí Quân đó được không? Hắn không có tốt.
– Anh gặp Chí Quân được bao nhiêu lần mà nói anh ấy không tốt? Anh có thể đi cùng với những người con gái khác, còn tôi thì không được sao? Buông tay ra mau!
Dù Tiểu An có tức giận, có khó chịu thế nào Hạo Thiên nhất quyết không buông. Anh biết nếu cứ cố chấp nhất định sẽ khiến cô không hài lòng, thậm chí còn cấm anh không được đến đây. Nhưng ngoài cách này ra Hạo Thiên không nghĩ ra được cách nào hay hơn. Anh chẳng thể nổi giận bắt ép cô phải nghe theo ý anh giống như trước. Vậy cho nên phải giữ chặt thế này, cô mới không chạy thoát.
Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn Tiểu An, ánh mắt chứa đựng sự hi vọng. Anh cầm tay cô nhẹ nhàng buông câu năn nỉ.
– Tiểu An! Em ở nhà đi. Ngày mai anh… anh…
Sự ngập ngừng, lấp lửng của Hạo Thiên khiến Tiểu An không khỏi thắc mắc.
– Anh làm sao?
– Nếu ngày mai em, anh sẽ lên cơn đau tim mà nhập viện mất!
Những lời mà Hạo Thiên vừa nói, Tiểu An không tin là nó xuất phát từ một người đã từng khiến người khác phải quỵ lụy dưới chân mình. Từ ánh mắt đến hành động của anh đều thể hiện sự mong muốn được đáp ứng. Cô không nghĩ anh lại có thể hạ mình để năn nỉ cô chuyện nhỏ nhặt này. Có điều, Tiểu An không dễ dàng gì mà đồng ý chỉ vì thấy anh thành khẩn cầu xin đã vậy còn lôi chuyện bệnh tật vào làm lý do.
Cô cười trừ, ngữ điệu có chút châm chọc.
– Cố tổng, từ bao giờ anh chuyển sang làm bác sĩ vậy hả? Lại còn biết rõ ngày bản thân lên cơn đau tim giống như phụ nữ mỗi lần đến tháng sao?
– Tất nhiên, anh không chỉ biết ngày nào thậm chí còn biết lúc nào lên cơn đau tim nữa. Nếu em không tin có thể cảm nhận, tim anh nó đập mạnh lắm rồi này.
Hạo Thiên cầm tay Tiểu An đặt lên иgự¢ mình để cô cảm nhận rõ nhịp đập ở bên trong.
Mấy trò trẻ con này của Hạo Thiên chỉ khiến Tiểu An thêm bất lực. Cô rút tay ra khỏi người anh, thở dài than vãn.
– Anh bớt nói những lời vô nghĩa lại. Tôi sẽ không hủy cuộc hẹn với Chí Quân vào ngày mai đâu. Hơn nữa, nếu anh thực sự có bệnh về tim thì tốt nhất anh nên ở nhà nghỉ ngơi không cần đưa Đông Đông đi chơi. Tôi sợ ngày mai không phải anh lo cho Đông Đông mà là Đông Đo lo ngược lại cho anh đấy.
– Vì thế nên anh mới muốn xem hủy cuộc hẹn mà đi với bố con anh. Bởi lỡ có xảy ra chuyện, em còn giúp được. Đúng không?
Hạo Thiên nhướn mày tỏ vẻ đắc chí với những lý lẽ mà bản thân đưa ra. Nhưng với Tiểu An, mấy lời này thật ấu trĩ. Cô chẳng nói chẳng rằng trực tiếp đẩy ra anh khỏi phòng. Bàn tay nhỏ kéo anh đến tận cửa chính, đến khi Hạo Thiên đã hoàn toàn ở bên ngoài dãy hành lang Tiểu An mới lên tiếng.
– Khuya rồi, mời anh về cho để tôi và Đông Đông còn nghỉ ngơi.
– Nhưng em phải đồng ý hủy cuộc hẹn với cái tên mỏ nhọn kia thì anh mới về.
– Im lặng và rời đi.
Tiểu An cố đóng sầm cửa lại nhưng Hạo Thiên lại nhanh chóng dùng tay chặn cửa khiến cô không thể đóng. Đối diện với sự cố chấp của anh, cô đành dùng đến biện pháp mạnh. Mặc kệ anh đang cố níu giữ cánh cửa, cô vẫn thẳng thừng đóng lại.
Tay Hạo Thiên vì thế mà bị va đập cũng may là anh rút ra kịp nếu không thì đã bị nặng hơn. Mặc dù mấy khớp tay đang bị đau nhưng Hạo Thiên vẫn cố chấp nói thêm mấy lời từ bên ngoài.
– Tiểu An, anh thực sự bị bệnh mà. Em nhẫn tâm nhìn anh ૮ɦếƭ trong bệnh viện sao?
– Anh có bệnh thì đến bệnh viện mà giải quyết. Tôi không quan tâm!
Thật vô cảm!
Chẳng biết từ bao giờ, Tiểu An lại trở nên lạnh lùng như vậy. Lúc trước chỉ cần anh nói bản thân bị đau, cô đã cuống cuồng tìm cách chữa. Vậy mà bây giờ mặc anh kêu khản cổ thế nào, cô cũng không để tâm dù chỉ một chút.
Hạo Thiên thở dài đầy não nề, từng bước chân nặng nề trên dãy hành lang tăm tối. Anh đứng trước căn hộ kế bên, mở khoá với khuôn mặt đầy thất vọng và bàn tay vừa mới bị thương.
Trở lại vào nhà, sau khi Hạo Thiên đi rồi Tiểu An mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần anh sang đây y như rằng ngày hôm ấy đều xảy ra chuyện. Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã hơn 11 giờ đêm. Xung quanh nhà bốn bề tĩnh lặng như tờ, Tiểu An lê từng bước chân nặng nhọc trở về phòng.
Trong không gian yên tĩnh, một giọng nói nhỏ vang lên khiến cô giật mình.
– Mẹ!
Quay đầu lại nhìn thấy Nhược Đông đang đứng đối diện với khuôn mặt ngái ngủ. Tiểu An vội bước đến hỏi.
– Mẹ xin lỗi, có phải mẹ làm ồn khiến Đông Đông tỉnh giấc không?
Nhược Đông dụi mắt lắc đầu.
– Không phải đâu là con tự đi ra đây. Mà bố về rồi hả mẹ?
– Ừ, bố về rồi.
– Sao bố không ở đây với chúng ta giống như bao nhà khác?
Câu hỏi ngây ngô của Nhược Đông khiến Tiểu An ngập ngừng một lúc mới có thể trả lời.
– Tại bố còn nhiều việc phải làm nên không thể ở lại. Con hiểu cho bố mà đúng không?
– Vâng. Bố cũng bảo con như vậy.
– Bố bảo thế nào?
– Bố nói cả bố và mẹ đều bận kiếm tiền nuôi Đông Đông. Ngày mai mẹ không đi cùng với Đông Đông được cũng chỉ vì muốn cho Đông Đông sống tốt cho nên Đông Đông không giận mẹ, mẹ đừng buồn nhé!
Hoá ra đêm muộn, Hạo Thiên qua đây là để nói với Nhược Đông những điều này. Thế nhưng những lời anh nói với Nhược Đông lại không giống với hành động anh làm khi nãy.
Bỏ qua mấy chuyện không đâu thấy con hiểu chuyện, cô cũng mừng mà Nhược Đông vào lòng.
– Đông Đông của mẹ ngoan lắm! Tuần tới mẹ nhất định sẽ dẫn con đi chơi chịu không?
– Dạ chịu! Đông Đông yêu mẹ nhất.
– Mẹ cũng yêu con.