– Anh không chỉ muốn nhận lại con, anh còn muốn lấy em nữa.
Hạo Thiên đặt tay lên sau Tiểu An thuận tiện vuốt nhẹ dọc sống lưng. Anh cúi đầu xuống muốn nhân cơ hội mà hôn môi nhưng bị cô từ chối. Tiểu An đẩy mạnh Hạo Thiên ra xa, chân lùi vài bước giữ khoảng cách. Cô nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn, cảm xúc bối rối khiến lời nói cũng không rõ ràng.
– Tôi… tôi đã nói là không được phép ᴆụng chạm cơ thể mà.
– Anh xin lỗi, tại anh không kiềm chế được. Nhưng rồi sau này cũng vậy thôi, em tập làm quen dần là vừa.
– Sau này cũng vậy là có ý gì?
– Thì làm vợ anh!
– Anh già rồi bớt ảo tưởng lại đi.
Chữ “già” lọt vào tai khiến Hạo Thiên có chút khó chịu. Đúng là hiện tại tuổi tác anh đã ngoài 30 nhưng cũng đâu đến nỗi. Hạo Thiên tỏ ra thất vọng từng bước tiến đến phía Tiểu An. Mỗi lần anh bước đến là một lần cô lùi về sau cho đến khi lưng cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường mới dừng lại. Hạo Thiên đặt tay lên tường, áp sát mặt nói.
– Tuy anh có hơi lớn tuổi nhưng khuôn mặt và thân hình này đủ để em xài cả đời không hao. Chẳng qua là do lâu ngày không ᴆụng đến nên có phần suy giảm nhưng nếu em tình nguyện tái tạo lại chắc chắn sẽ sử dụng rất bền. Vậy…
Hạo Thiên ngừng lại đôi chút rồi cầm tay Tiểu An đặt lên иgự¢ mình.
– Em có muốn sử dụng nó không? Anh sẵn sàng phục vụ tận tình.
– Nói như anh vậy là người nào tái tạo lại anh cũng nhiệt tình cho sử dụng đúng không?
– Tất nhiên là không rồi. Cơ thể anh chỉ phục vụ mình em thôi.
Tiểu An nhếch mép cười nửa miệng rồi thẳng thừng hất tay Hạo Thiên sang một bên. Chỉ có mấy năm không gặp cô không còn nhận ra một Cố Hạo Thiên độc đoán và cường bạo như xưa. Trước mặt cô là một Cố Hạo Thiên hoàn toàn khác, người mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Đặc biệt khi nhìn vào gương mặt anh bây giờ, cô càng thêm chán ghét.
– Cố Hạo Thiên! Anh vì cái gì mà thay đổi như vậy hả?
– Vì em.
– Anh không có liêm sỉ sao?
– Liêm sỉ là gì? Có giúp anh lấy được vợ không?
Trơ trẽn!
Lúc trước anh nói cô dơ bẩn dụ dỗ đàn ông một, hai ђàภђ ђạ đến thân tàn ma dại vậy mà bây giờ đến lòng tự trọng cũng vứt bỏ. Đã vậy còn không ngần ngại nói ra mấy lời không có liêm sỉ. Tiểu An chỉ còn biết thở dài.
Bỗng, tiếng chuông cửa vang lên thư hút sự chú ý của cả hai. Tiểu An lườm Hạo Thiên một cái rồi nhanh chóng đẩy anh sang một bên chạy ra mở cửa. Hạo Thiên nhìn theo bóng cô rồi cười sau đó liền đến phòng khách chơi với Nhược Đông.
Âm thanh mở khoá cửa vang lên, Tiểu An mỉm cười niềm nở đón vị khách vào nhà.
Từng tiếng bước chân phát ra, trên nền đất in bóng dáng dấp của một người đàn ông. Đến phòng khách, người đàn ông dừng lại rồi lên tiếng.
– Nhược Đông! Chú đến thăm con này!
Giọng nói lạ vang lên khiến Hạo Thiên và Nhược Đông chú ý. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện một người đàn ông xuất hiện trong nhà. Đúng lúc này Tiểu An vừa vào phòng khách. Cô nhìn Nhược Đông ra hiệu.
– Đông Đông! Mau chào chú đi con.
Nhược Đông nhìn mẹ rồi nhìn người đàn ông kia. Sắc mặt nó chẳng mấy vui vẻ khi anh ta xuất hiện. Nhược Đông không những không chào mà còn hếch cằm tỏ vẻ chán ghét. Nó bỏ vội đồ chơi xuống đất chạy đến chỗ Hạo Thiên.
Hành động của Nhược Đông đương nhiên khiến Tiểu An không hài lòng. Cơ chau mày tức giận.
– Đông Đông thái độ này là thế nào hả?
Nhược Đông không thèm quan tâm bởi bây giờ đã có bố. Nó hừ lạnh một cái rồi quay mặt sang hướng khác.
Đứa con bướng bỉnh này thật khiến Tiểu An tức giận và xấu hổ trước mặt khách. Cô tiến lên phía trước vài bước định dạy cho Nhược Đông một bài học thì một bàn tay liền giữ cô lại.
Người đàn ông kia lấy cổ tay cô, lắc đầu cười trừ.
– Em kệ đi. Nhược Đông còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
– Chí Quân! Xin lỗi anh, tôi nhất định sẽ dạy rồi Nhược Đông.
– Không sao đâu.
Dường như trong cuộc nói chuyện của hai người họ không hề tồn tại sự xuất hiện của nhân vật thứ ba. Chính xác hơn là không ai thấy Hạo Thiên cũng đã có mặt trong phòng khách. Nhưng điều anh quan tâm không phải việc họ có chú ý đến mình hay không, tất cả những gì hiện lên trong mắt anh chính là bàn tay đang nắm lấy tay Tiểu An.
Không nói một lời, Hạo Thiên buông Nhược Đông xuống tiến lại chỗ Tiểu An. Anh trực tiếp hất mạnh tay Chí Quân sang một bên rồi kéo Tiểu An ra phía sau lưng mình trong sự ngỡ ngàng của đôi bên. Đối diện với người đàn ông mà Tiểu An cười nói vui vẻ, Hạo Thiên chẳng mấy thiện cảm. Anh nhìn Chí Quân bằng ánh mắt hình viên đạn, gằn giọng nói.
– Phiền anh chú ý hành vi của mình. Đừng tùy tiện động chạm vào vợ người khác.
– Vợ?
Việc Hạo Thiên đột ngột tiến đến chen ngang cuộc nói chuyện, Chí Quân vẫn còn chưa hiểu nguyên nhân. Bây giờ lại thêm việc anh nói Tiểu An là vợ mình khiến sự hoang mang trong đầu Chí Quân càng tăng thêm nhiều lần.
Chí Quân nghiêng đầu nhìn Tiểu An ra hiệu giải thích nhưng chỉ nhận được cái gật đầu cười trừ từ Tiểu An.
Ngại ngùng vì câu nói của Hạo Thiên, Tiểu An kéo Hạo Thiên quay người lại hắng giọng hỏi nhỏ, ngữ điệu đầy tức giận.
– Anh đang làm gì vậy hả? Tôi không phải vợ anh tại sao lại nói như vậy?
– Tại vì hắn nắm tay vợ anh!
– Tôi nhắc một lần nữa. Cố Hạo Thiên! Chúng ta ly hôn rồi, anh còn cư xử như vậy một lần nữa tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà đấy.
Hạo Thiên xị mặt tỏ vẻ thất vọng muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Tiểu An gỡ tay Hạo Thiên rồi bước lên phía trước vài bước. Cô nhìn Chí Quân cười lấy lệ, giới thiệu.
– Tôi xin lỗi đã để anh đợi vì một vài chuyện riêng tư. Đây là Hạo Thiên, anh ấy là…
– Là chồng!
Tiểu An còn chưa nói dứt câu, Hạo Thiên đã vội chen ngang khẳng định thân phận thế nhưng Tiểu An đã nhanh chóng đính chính lại.
– Là chồng cũ!
Chí Quân à lên một tiếng đầy ngạc nhiên rồi gật đầu vài cái như hiểu ra sự tình. Anh chủ động đưa tay về phía trước làm quen.
– Chào anh, tôi tên Chí Quân và là bạn của Tiểu An. Rất vui được biết anh!
Hạo Thiên nhìn người đàn ông trước mặt không chút thiện cảm đến cả việc bắt tay làm quen cũng không màng.
Tiểu An chỉ biết thở dài. Co tiến đến chỗ Chí Quân ra hiệu.
– Anh ngồi xuống ghế đợi tôi chút.
Chí Quân gật đầu làm theo lời Tiểu An. Lúc Chí Quân đến gần ghế cũng là chỗ Nhược Đông đang đứng. Thấy anh, Nhược Đông vội vàng chạy ra chỗ khác như tránh tà.
Lúc này Tiểu An mới quay người lại nói với Hạo Thiên.
– Bữa sáng, tôi nấu xong rồi. Anh đưa Đông Đông vào ăn giúp tôi.
– Em không ăn cùng bố con anh sao?
– Anh không thấy tôi đang có khách hả?
– Nhưng mà…
– Nếu anh không làm được thì mời về cho để tôi tự giải quyết!
– Được rồi, anh làm.
Ngoài mặt thì đồng ý nhưng Hạo Thiên lại không đành lòng để Tiểu An nói chuyện chuyện với Chí Quân. Nhưng không muốn cũng không còn cách nào khác, Hạo Thiên đành phải đưa Nhược Đông xuống bếp theo lời Tiểu An.
Sau khi hai người họ đi khỏi, bầu không gian tĩnh lặng mới trở về đúng nơi nó thuộc về.
Tiểu An lại gần ghế sofa, ngồi xuống đối diện Chí Quân. Cô rót một cốc nước để trước mặt anh, nói.
– Tôi thành thực xin lỗi chuyện khi nãy vì đã để anh thấy những chuyện không nên.
– Không có gì mà Hạo Thiên là chồng của em sao?
– Đã từng! Chúng tôi ly hôn cách đây 7 năm rồi.
– Vậy sao anh ta ở đây? Hai người quay lại rồi à?
– Hạo Thiên đến đây thăm Nhược Đông.
Chí Quân gật đầu hiểu ý. Đưa mắt nhìn về phía bếp, Chí Quân liền bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm về phía mình nên vội vàng chuyển hướng sang chỗ khác.
Hai người quen biết nhau cũng được mất năm. Chí Quân biết Tiểu An đã từng có một người chồng nhưng cô chưa bao giờ chia sẻ về chuyện này. Anh vì tôn trọng quyền riêng tư của cô nên cũng không xen vào. Thật không ngờ khi về nước, đến thăm Tiểu An một cách bất ngờ Chí Quân lại biết thêm được một sự thật. Cố Hạo Thiên chủ tịch công ty Đại Nam lại chính là chồng cũ của Tiểu An, là bố của Nhược Đông.
Cố Hạo Thiên, cái tên trong giới kinh doanh ai cũng biết đến. Chí Quân làm trong ngành này cũng không ít lần được nghe qua. Thông tin liên quan đến Hạo Thiên trên mạng không phải là hiếm, hình ảnh cũng tràn lan trên các trang báo chỉ là Chí Quân chưa một lần gặp mặt trực tiếp. Thật không ngờ Hạo Thiên lại là chồng cũ của Tiểu An.
– Hôm nay anh đến tìm tôi có chuyện gì không?
Giọng nói của Tiểu An vang lên khiến Chí Quân quay về chủ đề chính.
– Thực ra hôm nay anh đến đây vì muốn mời em ngày mai đi ăn trưa cùng anh!
– Ăn chưa? Tại sao? Tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến mức độ đó.
– Dù sao chúng ta sẽ là đối tác trong dự án sắp tới. Anh chỉ muốn mời em một bữa nhân tiện bàn bạc kế hoạch. Nếu em không thích, anh cũng không ép.
Tiểu An trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Chí Quân và cô quên biết nhau cách đây vài năm khi cô vẫn đang làm việc bên Mỹ. Mối quan hệ giữa hai người không hẳn để coi là thân thiết, chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Trước kia, Chí Quân nhiều lần giúp đỡ. Chuỗi cửa hàng hoa hiện giờ cô đang làm chủ một phần cũng nhờ Chí Quân giới thiệu đến khách hàng nên mới được như ngày hôm nay. Hơn nữa, sắp tới hai người có chung một dự án nên lời mời của Chí Quân khiến Tiểu An có chút phân vân.
Tiểu An chần chừ suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
– Nếu vậy thì được. Chúng ta sẽ ăn trưa tại nhà hàng lúc trước được không?
– Theo ý em.
– Tôi hy vọng chúng ta sẽ bàn đúng những chuyện liên quan đến công việc.
Lời Tiểu An nói ra khiến Chí Quân có chút chạnh lòng. Vốn dĩ bàn công việc chỉ là cái cơ để anh có thể gần gũi hơn vơi Tiểu An chứ không phải vì mấy thứ nhạt nhẽo kia. Chí Quân lội đường xa đến đây khó khăn lắm mới mời được Tiểu An đi ăn cùng nhưng không ngờ cô lại thực sự muốn biến bữa ăn thành nơi bàn bạc công việc. Chí Quân theo đuổi Tiểu An lâu như vậy, còn Tiểu An chưa một lần để tâm đến. Tới khi có cơ hội rồi lại vì chuyện công việc mà chen ngang.
Ở một góc khác trong căn nhà, dù là đang cho Nhược Đông ăn nhưng Hạo Thiên vẫn luôn để mắt đến Tiểu An và cái tên đang nói chuyện với cô. Chẳng biết hai người họ đang nói chuyện gì với nhau nhưng mỗi lần thấy Tiểu An cười, Hạo Thiên lại cảm thấy không thoái mái. Chiếc đũa trên tay bị anh nắm chặt đến nỗi như muốn gãy ra làm đôi.
Thấy Hạo Thiên không ăn mà chỉ ngồi nhìn, Nhược Đông lên tiếng hỏi.
– Sao bố không ăn cơm đi?
Lúc này Hạo Thiên mới sực tỉnh. Thu lại ánh mắt đang nhìn kia lại rồi quay sang phía Nhược Đông đáp.
– Bố không đói, con cứ ăn đi. Mà bố hỏi này, người đàn ông kia hay đến tìm mẹ lắm sao?
Nhược Đông đưa mắt nhìn về phía Chí Quân rồi gật đầu.
– Vâng, hồi sống bên Mỹ tuần nào chú Quân cũng sang nhà con hết.
– Tuần nào cũng sang?
– Đúng vậy, mỗi lần sang là chú mua cho con rất nhiều đồ chơi. Nhưng mà toàn bảo con ra chỗ khác để chú nói chuyện với mẹ thôi.
– Cái gì?
Hạo Thiên tức giận quát lớn rồi đập mạnh đũa xuống bàn vang lên một tiếng động lớn khiến Nhược Đông giật mình hoảng sợ.
– Bố… bố sao thế?
– À, không… không có gì. Tại bố xúc động quá thôi.
Hạo Thiên mỉm cười cố kìm nén cơn tức giận vào bên trong. Anh hỏi tiếp.
– Mỗi lần chú Quân sang đều mua quà cho con nhưng sao con không thích chú?
Giữ được bình tĩnh rồi, Hạo Thiên mới nhớ đến thái độ khi nãy của Nhược Đông. Lúc thấy Chí Quân, Nhược Đông không thèm chào hỏi lấy một câu đã vậy còn tỏ ra chán ghét vô cùng. Nếu đã là người quen của Tiểu An từ trước, ít nhiều gì Nhược Đông cũng phải có tình cảm nhưng đằng này thì ngược lại.
Nghe bố hỏi, Nhược Đông nhìn về phía Chí Quân. Nó hừ lạnh một cái trả lời với thái độ tức giận.
– Con không thích chú Quân tại chú làm vỡ món đồ chơi mà con thích. Đã không xin lỗi lại còn làm con bị mẹ mắng. Con sẽ không bao giờ thích chú Quân đâu.
– Bố cũng vậy! Dám có ý định giành vợ của bố thật chẳng thể ưa nổi.
Hai bố con đồng thời nhìn về phía Chí Quân với ánh mắt hình viên đạn. Một người ghét vì bị làm vỡ đồ, người còn lại thì ghét vì có cảm giác bị ςướק mất người của mình.
Chí Quân ngồi trong phòng nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng. Anh khẽ rùng mình một cái đến khi nhìn lại mới biết đang có hai cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm về phía mình.
Bỏ qua sự tức giận kia, Hạo Thiên quay sang phía Nhược Đông khơi chuyện.
– Đông Đông, ngày mai là chủ nhật. Bố dẫn con đi công viên chơi nhé?
– Vâng ạ!
– Chúng ta rủ mẹ cùng đi.
Nhắc đến mẹ, sắc mặt Nhược Đông liền thay đổi trở nên rầu rĩ hơn. Nó cúi gằm mặt xuống lắc đầu buồn bã.
– Con nghĩ mẹ không đi cùng với chúng ta đâu bố.
– Sao vậy? Mai là chủ nhật, mẹ con đâu có công việc gì.
– Ngày nào với mẹ cũng là ngày làm việc hết kể cả chủ nhật.
Hạo Thiên hiểu Nhược Đông đang cảm thấy thế nào. Anh nhẹ nhàng xoa đầu nó trấn an.
– Không sao đâu. Bố nhất định sẽ đưa mẹ con đi cùng chúng ta.
– Thật hả bố?
– Tất nhiên. Bố hứa!