Tố Nhi lập tức quay về phía giọng nói phát ra.
Hạo Thiên từ bên ngoài chạy đến đỡ Tiểu An. Anh ôm chầm lấy tấm thân nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi mà an ủi.
– Tiểu An, không sao rồi. Đừng nghĩ nữa.
– Tôi… tôi không biết gì hết. Tôi thực sự không nhớ.
– Được rồi, em không cần phải nhớ!
Hạo Thiên vuốt nhẹ lưng Tiểu An nhiều lần để cô trấn tĩnh hơn. Nhìn cảnh tượng trước mặt Tố Nhi cũng thôi không nói những lời vô nghĩa. Trong phòng không ai còn nói gì ngoài những tiếng khóc nấc của Tiểu An.
Sau khi Tiểu An đã bình tĩnh hơn, Hạo Thiên nhanh chóng đưa cô trở về phòng trước khi đi còn không quên cảnh cáo Tố Nhi bằng ánh mắt. Nhìn theo bóng hai người khuất dần, Tố Nhi nắm chặt tay lại đầy tức giận. Cô ta không cảm thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy tiếc nuối vì đã không khiến Tiểu An đau đớn sớm hơn.
Hạo Thiên đưa Tiểu An vào phòng, dìu cô ngồi xuống giường rồi lấy nước cho cô uống. Những lúc cô cần, anh đều ở bên chăm sóc. Nếu không phải vì anh lo lắng mà kết thúc công việc sớm để về nhà thì không biết Tố Nhi sẽ làm những gì với Tiểu An.
Tiểu An ngồi thu mình một góc trên giường, im lặng không nói một lời. Đôi mắt cô đỏ hoe, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sụt sịt.
Hạo Thiên nhìn cô thở dài ngồi đối diện. Anh không nghĩ Tố Nhi lại làm đến mức này. Xem ra những lời khuyên suốt một tuần qua, anh cố gắng nói với Tố Nhi đều vô ích. Hạo Thiên đưa tay định lau nước mắt cho Tiểu An nhưng lại bị cô khước từ. Tiểu An ngồi dần về sau, né tránh sự quan tâm từ anh. Anh hiểu nên tự động thu tay lại, nhẹ nhàng nói.
– Em nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi anh.
Sự im lặng vẫn là câu trả lời từ Tiểu An. Hạo Thiên lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng. Đôi chân bước đến ngưỡng cửa thì ngừng lại khi Tiểu An lên tiếng.
– Đình Thiệu Huy là ai?
– Em không cần quan tâm những lời Tố Nhi nói. Điều cần làm bây giờ là nghỉ ngơi.
Âm thanh của tiếng đóng cửa lập tức vang lên khi Hạo Thiên dứt câu.
Tiểu An lặng nhìn theo bóng Hạo Thiên mà trong đầy nghĩ suy. Chuyện về người đàn ông tên Đình Thiệu Huy chắc chắn Hạo Thiên biết rõ. Nhưng cô và Đình Thiệu Huy có mỗi quan hệ gì mà khiến Tố Nhi tức giận đến thế? Cái tên đó rất đỗi thân thuộc như thể cô đã từng nghe thấy nhưng lại chẳng thể nhớ. Cứ mỗi lần cố gợi nhớ lại đầu cô lại đau như thể có ai đánh vào đầu vậy.
Nhớ lại những lời Tố Nhi nói, Tiểu An chợt hiểu ra giữa Hạo Thiên và cô ta không có quan hệ tình cảm. Có lẽ nguyên nhân khiến Hạo Thiên tức giận với cô mỗi khi nhắc đến Tố Nhi liên quan đến người tên Đình Thiệu Huy. Nhưng dù Tiểu An có cố gắng hỏi cũng không nhận lại câu trả lời.
Phải chăng một phần ký ức của cô đã bị mất trong vụ tai nạn năm đó?
Rời khỏi phòng, Hạo Thiên liền bắt gặp Tố Nhi đã ở bên ngoài hành lang từ khu nào. Tố Nhi nhìn chăm chăm về phía anh với đôi mắt đầy tức giận, sắc mặt khó coi vô cùng. Hạo Thiên bây giờ đang rất mệt cũng không còn hơi đâu mà nói chuyện khuyên giải với Tố Nhi.
Bỏ mặc cô ta ngoài hành lang, Hạo Thiên cứ thế bước đi, những bước chân vang lên những âm thanh vô cùng nặng nề.
– Em sẽ không dừng lại.
Tiếng động đã ngưng phát ra. Hạo Thiên quay đầu nhìn Tố Nhi, giọng nói chứa bao ưu phiền.
– Anh phải làm gì để em buông tha cho cô ấy?
Tố Nhi quay người đối diện Hạo Thiên.
– Làm những điều mà từ trước đến nay anh vẫn luôn làm.
– Tố Nhi, anh mệt rồi.
– Anh mệt nhưng em thì không! Có thể với anh những việc họ làm với bố mẹ trả giá như vậy là đủ nhưng với em thì không. Chuyện của em vẫn chưa được giải quyết.
Những lời Tố Nhi nói, càng nghe Hạo Thiên chỉ càng thêm nặng đầu. Đáng lẽ anh không nên đưa cô ta về cùng, đáng lẽ nên để Tố Nhi bên Mỹ sẽ tốt hơn. Sống cùng Tố Nhi từ nhỏ, anh hiểu rõ tích cách Tố Nhi thế nào. Một khi đã bắt đầu thì khó mà dừng lại trừ khi bản thân cô ta muốn. Nhưng hiện giờ anh không còn sức để tiếp tục và anh mong Tố Nhi cũng vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, từng câu Hạo Thiên nói không nặng nề trách móc mà nhẹ nhàng đến lạ.
– Chuyện của em và Thiệu Huy không liên quan đến Tiểu An, cô ấy không phải người chen chân vào giữa hai người.
– Ai nói với anh vậy? Phương Tiểu An sao? Những lời cô ta nói mà anh cũng được à?
– Không phải Tiểu An mà là Thiệu Huy!
Câu nói của Hạo Thiên khiến Tố Nhi lập tức im lặng. Cô ta cúi gằm mặt xuống, bàn tay gầy chẳng biết từ bao giờ đã cuộn thành nắm đấm. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
– Anh đã gặp Thiệu Huy?
– Phải!
– Anh ấy nói những gì?
Hạo Thiên nén tiếng thở dài.
– Cậu ta nói năm xưa rời đi vì không thể chịu đựng được sự kiểm soát của em còn về chuyện phản bội hoàn toàn không có. Là Thiệu Huy chủ động theo đuổi Tiểu An, cô ấy không phải nguyên nhân. Vậy nên…
– Em không muốn nghe!
Tố Nhi hét lớn để ngăn Hạo Thiên tiếp tục. Cô ta giương đôi mắt đỏ hoe nhìn anh rồi không nói một lời mà quay người rời đi. Những điều mà Tố Nhi đang làm chỉ đơn giản là muốn trốn tránh thực tại, trong lòng cô ta không hề muốn chấp nhận những điều bản thân không muốn.
Hạo Thiên đứng lại nhìn theo bóng Tố Nhi khuất dần vào sâu cuối dãy hành lang u tối.
Đã nhiều năm trôi qua, những hoài niệm trong Tố Nhi không hề phai nhạt. Hạo Thiên tự hỏi tại sao những hoài niệm ấy không biết thành một hồi ức đẹp mà lại trở thành những câu chuyện bi thương?
Sau ngày xảy ra tai nạn, biết bản thân không thể đi lại Tố Nhi đã suy sụp đến nhường nào nhiều lần anh còn bắt gặp Tố Nhi có ý định tự tử. Tại thời điểm ấy, ngay khi thanh xuân của người con gái đang độ tuổi tươi đẹp nhất nhưng lại không thể tự do đi lại bằng đôi chân của mình, trong đầu có những suy nghĩ tiêu cực là điều không thể tránh.
Cùng thời điểm, người mà Tô Nhi yêu thương nhất, người bạn trai tưởng chừng sẽ trở thành người đi cùng cô suốt quãng đường còn lại nói lời chia tay. Bản thân không thể đi còn bị bỏ rơi khiến Tố Nhi rơi vào tuyệt vọng. Và có lẽ bây giờ khi nhìn lại, trên tay Tố Nhi vẫn còn những vết sẹo dài sau những lần cố gắng làm đau bản thân bằng dao lam.
Bằng một cách tình cờ, Tiểu An lại xuất hiện trong cuộc đời Tố Nhi ngay khi cô và Thiệu Huy chia tay. Cùng với việc bố Tiểu An là người gây tai nạn khiến bố mẹ Hạo Thiên mất mạng, Tố Nhi lại không thể đi lại để rồi gây lên những chuyện ngày hôm nay.
Quá khứ diễn ra, một nửa là thật một nửa là giả.
Bố Tiểu An gây ra tai nạn là thật, nhưng lỗi lái xe xuất phát từ cả hai bên nên mới gây ra hậu quả kinh hoàng.
Thiệu Huy bỏ rơi Tố Nhi lúc cô cần anh là thật nhưng lỗi không phải do Tiểu An là người thứ ba mà do lỗi của riêng hai người họ.
Và đến cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất là Tiểu An, người đau khổ nhất lại là Hạo Thiên.
Không phải hiểu lầm mà do mọi thứ diễn ra ngay tại thời điểm khiến người chứng kiến nghĩ đó là sự thật. Sau cùng khi nhận ra tình cảm của bản thân, một người mong muốn rời đi một người lại khát cầu níu giữ.
Tối muộn.
Hạo Thiên đến công ty hoàn thành dự án, Tố Nhi vẫn nhốt mình trong phòng từ chiều tới tận giờ. Trong nhà chỉ còn lại quản gia Lục và Tiểu An cùng nhau dọn dẹp.
Đứng trong căn bếp nhỏ, hai người mỗi người một hướng không ai lên tiếng nói một lời. Quản gia Lục vẫn chăm chú vào công việc riêng còn Tiểu An lại loay hoay mãi không xong một việc. Trong đầu cô bây giờ xuất hiện biết bao suy nghĩ mong lung. Cô nghĩ về người tên Thiệu Huy, nghĩ về những lời Tố Nhi nói. Nhưng càng nghĩ đến càng đi vào bế tắc. Tiểu An quay người lại, nhìn bóng lưng cao gầy của quản gia Lục trong đầu liền nảy ra suy nghĩ. Biết đâu khi cô hỏi chuyện này ông lại cho cô biết câu trả lời?
Tiểu An tiến lại chỗ quản gia Lục vừa định lên tiếng thì chuông điện thoại đột ngột reo lên. Tiểu An vội vàng thu tay lại rồi nhanh chóng quay người sang chỗ khác.
Quản gia Lục nhanh chóng bắt máy. Chẳng biết ông nói chuyện với ai mà nét mặt trông rất căng thẳng đã vậy còn vội vàng bỏ đi ngay sau khi cúp máy. Tiểu An đứng phía sau nhìn theo bóng ông mà không kịp ngăn lại để hỏi chuyện. Quản gia Lục cứ thế rời khỏi Cố gia để Tiểu An ở lại với đống công việc đang dang dở. Tiểu An khẽ thở dài một tiếng rồi một mình dọn dẹp số việc còn lại.
Xong xuôi mọi thứ cũng mất khoảng 30 phút, Tiểu An lê những bước chân mệt nhọc lên tầng. Mấy câu hỏi của cô vẫn còn chưa kịp hỏi thì quan gia Lục đã rời đi. Nén tiếng thở dài vào trong, Tiểu An chậm rãi tiến đến phòng ngủ.
Vừa đi đến gần cửa, cuối dãy hành lang liền xuất hiện bóng người. Tiểu An nheo mắt nhìn rõ hơn một lần. Dưới ánh đèn mờ ảo thắt xuống, Tiểu An dần nhận ra người đang bước đến gần mình là Tố Nhi, có điều cô ta không ngồi xe lăn mà đang bước đi bằng đôi chân trần.
Tiểu An tròn xoe mắt ngạc nhiên trước những điều bản thân đang thấy. Đôi môi cô mấp máy, khó khăn mãi mời thành lời.
– Tố Nhi, cô…
– Sao, bất ngờ lắm hả? Thấy thế nào? Đi bằng chân vẫn nhanh hơn đi bằng xe lăn đúng không?
Tố Nhi mỉm cười trước sự ngạc nhiên của Tiểu An. Để có được sự bất ngờ này, Tố Nhi đã phải dành nhiều năm cố gắng luyện tập thì mới có thể đi lại được. Khoảng thời gian cô ta điều trị vật lý cũng chính là khoảng thời gian dọn ra ngoài Cố gia sống. Dĩ nhiều điều này, Hạo Thiên hoàn toàn không biết. Tất cả những gì Tố Nhi làm chỉ để chờ đợi đến ngày hôm nay.
– Cô đi lại được từ khi nào?
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Tiểu An thận trọng hỏi Tố Nhi từng câu.
Tố Nhi khoanh tay trước иgự¢ ậm ừ giây lát hệt như đang suy nghĩ điều gì. Mãi đến một lúc sau cô ta mới đáp.
– Điều này không còn quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi có thể đi lại được bình thường. Cô không thấy mừng cho tôi sao?
Tiểu An im lặng không đáp. Giây phút nhìn thấy Tố Nhi đi lại cô chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa. Nhưng bây giờ khi đối diện với Tố Nhi, cô cảm thấy có điều không ổn. Tiểu An quay người vừa định rời đi thì bị giọng nói của Tố Nhi ngăn lại.
– Chúng ta vẫn còn chưa giải quyết xong, cô định đi đâu?
Biết Tố Nhi đang muốn nói đến chuyện gì, Tiểu An vội vàng giải thích.
– Tôi thực sự không nhớ người tên Đình Thiệu Huy là ai. Cô có nhắc đến anh ta trước mặt tôi thì tôi cũng không thể cho cô bất kỳ câu trả lời nào.
– Được thôi! Nếu cô không nhớ thì để tôi giúp cô nhớ lại.
Khóe môi Tố Nhi sẽ không lên để lộ nụ cười đầy ẩn ý. Cô ta từng bước tiến gần đến phía Tiểu An, Tiểu An cũng theo phản xạ mà lùi về sau.
– Cô… cô định làm gì?
– Giúp cô nhớ lại chứ làm gì?
Tiểu An quay đầu nhìn phía bên dưới là những bậc cầu thang kéo dài đến tận dưới sảnh, còn cô thì đang ngày càng gần đến bậc đầu tiên. Hiểu ra ý đồ của Tố Nhi, Tiểu An vội vàng chuyển hướng sang nơi khác, tránh xa cầu thang. Thế nhưng Tiểu An vừa chạy được vài bước đã bị Tố Nhi giữ tay lại. Cô ta nắm chặt lấy tay Tiểu An, chẳng đến nỗi trên cổ tay in hằn những dấu đỏ.
Thái độ của Tố Nhi trở nên khác lạ, ánh mắt đỏ ngầu đầy giận dữ. Cô ta cười nhưng giọng điệu lại không hề vui vẻ.
– Rốt cuộc thì cô đã làm gì khiến cho những người tôi yêu thương đều rời bỏ tôi vậy hả? Từ bố mẹ, người tôi yêu ngay cả anh tôi cũng yêu cô. Tại sao vậy?
Tiểu An vừa cố gỡ tay Tố Nhi ra khỏi tay mình, vừa giải thích.
– Tôi không có làm gì hết. Cô mau buông tôi ra.
– Đến bây giờ vẫn cố chấp không nhận, vậy thì sang bên kia mà nhận tội.
Tố Nhi lôi Tiểu An đến gần cầu thang nhưng Tiểu An đã nhanh hơn đẩy mạnh cô ta xuống đất. Bị đẩy một cú đau đớn, Tố Nhi tức giận không màng đến vết thương mà nhanh chóng đứng dậy. Cô ta lấy trong người ra một con dao nhỏ rồi tiến về phía Tiểu An
Không còn thời gian để nghĩ ngợi, Tiểu An vội vàng quay người định bỏ chạy. Thế nhưng Tố Nhi đã chụp được tóc cô giật ngược về đằng sau. Tố Nhi ghé sát tai Tiểu An thì thầm từ phía sau.
– Để tôi giúp cô nhớ lại.
– Tố Nhi! Cô điên rồi. Mau buông tôi ra.
– Tôi chỉ muốn giúp cô thôi, không hề có ý định xấu. Ban đầu sẽ có chút đau đớn nhưng càng về sau sẽ không còn thấy đâu.
– Không!
Dù Tiểu An có cố gắng dùng vấy thế nào thì Tố Nhi cũng không buông tha. Cô ta kẹp chặt cổ Tiểu An bằng tay trái, tay phải giơ lên con dao sắc nhọn.
Vừa định đâm xuống thì một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Tố Nhi ngăn lại. Do sức lực từ người thứ ba quá lớn khiến Tố Nhi đau đớn buông lỏng. Tiểu An nhân cơ hội mà thoát thân.
Một tiếng động lớn vang lên, con dao được ném đi rất xa còn Tố Nhi thì ngã sõng soài dưới đất. Trước mặt Tiểu An bây giờ là bóng hình quen thuộc, giọng nói trầm thấp đầy ân cần vang lên.
– Em có sao không?
Tiểu An ngẩng đầu lên nhìn, nước mắt vô thức lăn dài trên má nhẹ nhàng gọi tên.
– Thiên!
– Không sao rồi. Có anh đây rồi!
Hạo Thiên ôm cô vào lòng trấn an. Cũng may Hạo Thiên về nhà kịp thời nếu không, không biết Tố Nhi sẽ gây ra chuyện động trời gì nữa.
Trấn an Tiểu An xong, Hạo Thiên quay người lại đối diện với Tố Nhi. Ánh mắt anh nhìn cô ta hoàn toàn thay đổi, không còn sự nuông chiều như trước. Ngay cả giọng nói cũng chứa đầy nỗi tức giận.
– Trần Tố Nhi, anh đã nói mọi chuyện không liên quan đến Tiểu An. Chuyện lòng đó giữa em và Thiệu Huy là do lỗi ở cả hai người. Em đừng cố chấp nữa.
– Em không tin. Có phải anh vì muốn bảo vệ cho cô ta nên mới nói dối không?
– Anh không nói dối! Dừng lại được rồi đấy. Chuyện Bố Tiểu An gây ra tai nạn anh cũng đã giải quyết xong rồi. Em cũng nên nghĩ lại đi.
– Không! Sẽ không có chuyện nghĩ lại ở đây đâu.
Đến cuối cùng Tố Nhi vẫn cố chấp không tin vào sự thật. Cô ta với tay bức tượng cổ bên cạnh bàn rồi lao đến chỗ hai người.
Hạo Thiên nhanh chóng giữ lấy tay Tố Nhi lại rồi quay sang phía Tiểu An nói lớn.
– Em mau đi đi, anh tự lo liệu được.
– Nhưng…
– Chạy đi!
Tiểu An nghe theo lời Hạo Thiên nhanh chóng rời khỏi Cố gia. Cô chạy ra ngoài đường lớn đã có một chiếc ô tô chở sẵn ở bên ngoài. Hải vẫy tay ra hiệu, Tiểu An nhanh chóng vào xe. Vừa yên vị ở ghế sau, Tiểu An vội vàng nhờ sự trợ giúp.
– Hải! Anh mau vào bên trong giúp Hạo Thiên. Anh ấy…
– Cậu chủ tự lo liệu được, cô không cần phải lo. Nhiệm vụ của tôi là đưa cô đến nơi an toàn.
Chưa để Tiểu An nói thêm câu nào chiếc xe nhanh chóng di chuyển bỏ lại ngôi biệt thự phía sau lưng.
Hạo Thiên ở lại giữ chân Tố Nhi. Với sức lực của cô ta hoàn toàn không thể phản kháng lại anh. Hai tay Tố Nhi nhanh chóng bị khống chế, Hạo Thiên lấy trong người một mũi tiêm chứa thuốc an thần. Mặc cho Tố Nhi vùng vẫy thế nào, thứ thuốc trong mũi tiêm đó đang dần đi vào trong cơ thể cô ta.
Tố Nhi mất dần ý thức, sự phản kháng không còn mãnh liệt như trước. Đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại rồi bất tỉnh. Lúc này Hạo Thiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường rồi cúi gằm mặt xuống.
Nếu không phải quản gia Lục phát hiện cuộc gọi đến cho ông là giả rồi báo lại cho anh, thì có lẽ người nằm đây bây giờ là Tiểu An.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Hạo Thiên lướt nhìn cái tên trên màn hình rồi nhanh chóng nhấc máy.
– Cháu nghe!
– Bác xin lỗi vì chuyến bay phải hoãn lại nhưng trong ngày mai bác sẽ trở về nước. Mấy năm qua đã làm phiền cháu rồi, đáng lẽ bác phải phát hiện sớm hơn về bệnh tình của Tố Nhi. Xin lỗi cháu!
– Không sao đâu, bác đến và đưa em ấy về là được. Mọi chuyện ở đây cháu sẽ giải quyết.
– Được! Ngày mai bác sẽ đón con bé.
Hạo Thiên bỏ điện thoại xuống thở dài nhìn về phía Tố Nhi.
Hóa ra người bị tâm thần phân liệt hành xử như vậy!
[…]
Một tuần sau.
Những chuyện xảy ra vào đêm kinh hoàng hôm ấy cũng đã kết thúc.
Tiểu An được đưa đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi đó có quản gia Lục. Ở đây ông kể cho cô nghe toàn bộ sự thật cũng như những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra cùng với việc bị Thiệu Huy bỏ rơi, tinh thần Tố Nhi không được ổn định và luôn có xu hướng đổ lỗi cho người khác. Nhưng đáng tiếc khoảng thời gian bên Mỹ không có một ai phát hiện ra bệnh tâm thần của Tố Nhi. Mãi cho đến khi nhận kết quả khám tổng quát ở bệnh viện sau ngày đưa Tố Nhi đi kiểm tra một tháng trước, Hạo Thiên mới biết cô ta bị tâm thần phân liệt. Và cách đó khoảng vài tuần, Hạo Thiên cũng được trưởng khoa cho biết Tiểu An đã từng có chấn thương ở đầu. Đây có lẽ là lý do khiến Tiểu An không hề nhớ người tên Thiệu Huy.
Những kết quả khám này được chuyển đến tay Hạo Thiên không lâu và nó cũng là lý do khiến cho anh phải điều tra lại từ đầu. Từ vụ tai nạn của bố mẹ đến chuyện của Tố Nhi, tất cả đều phải kiểm tra lại. Và rồi những gì Hạo Thiên nhận được chính là những lời anh nói với Tố Nhi khi ở bệnh viện.
Một nửa là thật, một nửa là giả.
Sau đêm hôm đó, Tố Nhi được đưa trở về Mỹ cùng với bố của cô ta. Những tàn dư mà Tố Nhi để lại, Hạo Thiên một tay dọn hết. Đây coi như là điều cuối cùng mà anh có thể làm cho người anh xem là em gái.
Suốt một tuần qua, Hạo Thiên ngày nào cũng ở công ty ngay cả khi tối muộn cũng không về nhà. Tiểu An hiện tại đang cùng quan gia Lục ở ngoại ô thành phố. Căn biệt thự của Cố gia mấy ngày qua dường như đã trở thành một nơi hoang vắng, không một bóng người. Nhiều lần Hạo Thiên cũng nghĩ đến việc trở về nhà nhưng nhớ tới những chuyện đã xảy ra thì lại thôi.
Hôm nay không giống mọi ngày, chẳng biết vì lý do gì Hạo Thiên lại lái xe trở về Cố gia. Ban đầu anh muốn đi đây đó hóng gió cho khuây khỏa đầu óc nhưng thế nào hướng xe lại di chuyển về nhà.
Đứng trước căn biệt thự, anh thấy cửa nhà đã mở chần chừ một hồi liền đẩy cửa bước vào trong. Trước mắt anh một bóng hình nhỏ bé quen thuộc trong bộ váy trắng xuất hiện giữa nhà. Hạo Thiên bước đến nhẹ nhàng gọi tên
– Tiểu An!
Nghe có tiếng người gọi mình, Tiểu An lập tức quay lại.
Thấy cô, anh mừng giỗ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà bước đến ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé đã lâu không gặp. Kể từ sau khi đưa cô ra ngoại ô thành phố, anh hầu như không đến thăm. Những chuyện liên quan đến Tố Nhi và công ty vẫn chưa chờ anh giải quyết. Hơn nữa anh biết, cô cần có thời gian để suy nghĩ nhiều điều. Vốn định chọn ngày thích hợp để đến thăm cô nhưng không ngờ hai người lại gặp nhau ở đây.
Tiểu An tựa đầu vào иgự¢ Hạo Thiên cảm nhận mùi hương quen thuộc. Thế nhưng trong tim không còn cảm thấy ấm áp như trước. Hôm nay cô chủ động đến tìm anh đã có chuyện, ban đầu định đến thẳng công ty nhưng chẳng hiểu sao lại kêu tài xế ghé qua đây, may mắn gặp anh.
Hạo Thiên dần buông lôi cánh tay, sắc mặt tươi tỉnh khi thấy cô. Anh vừa định lên tiếng nói thì cô đã cắt ngang.
– Hạo Thiên! Chúng ta ly hôn đi.
– Hả? Em nói gì?
Tiểu An ngẩng đầu lên đối diện với anh, trong ánh mắt chẳng còn thấy sự sợ hãi hay ngập ngừng.
– Chúng ta ly hôn đi!
Trong khi Hạo Thiên vẫn còn bàng hoàng với những gì vừa nghe thấy thì Tiểu An vẫn tiếp tục.
– Quản gia Lục đã nói cho em nghe hết tất cả, trong chuyện này mỗi người chúng ta đều có lỗi. Tội bố em gây ra cũng đã phải trả giá, chuyện của Tố Nhi cũng chỉ là hiểu lầm. Bây giờ, anh buông tha cho em được không?
Hai từ “buông tha” nói ra từ miệng Tiểu An khiến trái tim Hạo Thiên như bị ai Ϧóþ nghẹn. Hoá ra bấy lâu nay, cô không có tình cảm với anh thật. Anh cũng chẳng than vãn bởi người khiến cô trở nên như bây giờ chính là anh.
Hạo Thiên khẽ nở một nụ cười đầy chua xót. Giọng nói nghẹn ngào nơi cuống họng.
– Chúng ta… không thể làm lại sao?
– Không thể đâu.
– Vậy… em có hận anh không?
– Em không biết nhưng hiện tại em thấy rất mệt mỏi. Dừng lại có lẽ sẽ tốt hơn.
– Anh hiểu rồi.
Hạo Thiên gật gù mấy cái rồi tiếp tục.
– Nếu vậy chúng ta gặp nhau ở toà.
– Vâng.
Tiểu An rời khỏi vòng tay Hạo Thiên rồi lên trên lầu thu dọn lại những thứ thuộc về mình.
Hạo Thiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lặng lẽ suy nghĩ về quá khứ. Anh biết sẽ có một ngày chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Từ khi kết hôn với anh Tiểu An đã phải chịu nhiều đau khổ, anh chẳng có lý do gì để níu giữ cô lại, một lý do cũng không có.
Tiếng bước chân từ phía cầu thang phát ra, Hạo Thiên được mắt nhìn về phía Tiểu An. Anh đứng dậy tiến về chỗ cô đang đứng rồi lên tiếng.
– Để anh giúp em!
– Không cần đâu. Làm phiền anh rồi!
Tiểu An cúi đầu rồi kéo hành lý rời khỏi Cố gia.
Hạo Thiên ở lại nhìn theo bóng cô khuất dần, mãi cho đến khi không còn thấy nữa anh nhận ra bản thân đã đánh mất một người rất quan trọng.
[…]
Gần một tháng sau, thủ tục ly hôn chối cùng cũng đã hoàn tất.
Hai người đứng hai phía đối diện trước cổng toà án. Sự im lặng bao trùm lấy xung quanh, chẳng ai nói bất kỳ điều gì. Trong thoả thuận ly hôn Tiểu An không đòi quyền lợi về tài sản hay nhà cửa thứ cô cần là tự do và Hạo Thiên cũng đáp ứng điều đó.
Khoảnh khắc ký vào đơn ly hôn cũng là lúc hai người chính thức chấm dứt quan hệ hôn nhân.
Cô nhìn anh lần cuối, mỉm cười dịu dàng rồi quay người rời đi. Không một lời chúc hạnh phúc hay một câu nói cuối cùng, tất cả đều kết thúc trong im lặng.
Anh vẫn luôn dõi theo bóng hình cô mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.