– Tôi tên Tiểu An, rất vui được gặp cô chủ!
Tiểu An có chút gượng gạo khi nói ra lời giới thiệu giả dối này nhưng biết sao bây giờ, cô không còn lựa chọn nào khác. Tiểu An quay sang phía Hạo Thiên, nhìn anh rồi nở một nụ cười đầy chua chát. Trong ánh mắt cô vẫn luôn mong anh lên tiếng nhưng nhận lại chỉ toàn im lặng.
Tố Nhi lắng nghe từng lời Tiểu An nói và cũng đáp lại một cách hời hợt.
– Tôi là Tố Nhi. Sau này có gì mong cô giúp đỡ.
Tiểu An cúi đầu kính cẩn.
Tình huống này không biết nên gọi tên thế nào cho đúng?
Một người là vợ, một người lại là người phụ nữ được chồng đưa về nhà. Vị thế giữa cả hai rõ ràng đã có sự phân biệt cấp bậc nhưng hình như hiện tại thì hoàn toàn ngược lại.
– Để anh đưa em lên phòng!
Hạo Thiên bất ngờ lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng này. Sắc mặt Tố Nhi lập tức thay đổi. Với Tiểu An, cô ta tỏ ra lạnh nhạt nhưng Hạo Thiên thì mỉm cười vui vẻ.
Bỏ mặc Tiểu An đứng thẫn thờ trong phòng khách, Hạo Thiên cùng Tố Nhi đi ngang qua cô.
Ánh mắt Tiểu An vẫn giữ nguyên một chỗ chỗ không dám chuyển hướng bởi cô sợ nếu làm vậy sẽ không kìm được nước mắt. Tiểu An hít một hơi thật sâu rồi tự trấn tĩnh bản thân sau đó mới quay người lại.
Chiếc xe lăn dừng lại trước chân cầu thang, vì không thể đi tiếp nên Hạo Thiên đã trực tiếp bế Tố Nhi lên lầu. Nhìn cảnh chồng mình thân mật với người phụ nữ khác ngay trước mắt là cảm giác thế nào?
Đau đớn.
Tủi hờn.
Hay thất vọng?
Tiểu An không biết chính xác cảm giác cô đang trải qua là gì và cũng không muốn biết. Cô lặng lẽ quay người trở vào nhà bếp, âm thầm làm những công việc còn dang dở. Bây giờ Tố Nhi đã dọn đến Cố gia sống, Tiểu An nghĩ sau này cô phải thực sự sống như một người ở trong căn biệt thự này rồi.
Tiếng thở dài khẽ vang lên, những giọt nước mắt vô thức rơi xuống, rơi cả vào tay cô. Hoá ra Tố Nhi chính là nguyên nhân khiến Hạo Thiên ra lệnh cho quản gia Lục dọn dẹp lại căn phòng trên tầng ba. Giọng nói khi nãy của Tố Nhi cũng chính là giọng nói mà cô nghe thấy khi gọi cho Hạo Thiên ba hôm trước. Hoá ra… những ngày qua anh không về nhà là ở bên cạnh Tố Nhi.
Nực cười thật!
Tại sao cô phải quan tâm đến những chuyện không đáng này?
Hạo Thiên đi đâu, ở cùng ai, đã làm gì đâu còn liên quan đến cô?
Phương Tiểu An cô chọn lựa sống trong Cố gia chỉ để bảo vệ sự an toàn cho bố, ngoài ra không còn bất kỳ lý do nào khác. Những thứ cảm xúc như đau khổ hay tủi phận đáng lẽ không nên có.
Quản gia Lục đi từ ngoài vào bếp rồi đứng kế bên Tiểu An. Ông chỉ lặng lẽ theo dõi mà không nói một lời bởi ông hiểu điều Tiểu An cần bây giờ chính là không gian tĩnh lặng để cô suy nghĩ mọi chuyện. Lúc Hạo Thiên giới thiệu Tiểu An với Tố Nhi, chính ông còn không tin vào những gì nghe thấy. Thế nhưng cũng đành thôi, ông chỉ biết đứng kế bên nếu Tiểu An cần thì giúp đỡ thận phận ông cũng chẳng bằng ai.
– Tiểu An!
Một giọng nói bất ngờ vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người. Cả quản gia Lục và Tiểu An đều quay lại phía sau.
Lúc này, Hạo Thiên đã xuất hiện trước bếp từ khi nào. Anh nhìn thẳng về phía Tiểu An, hắng giọng ra lệnh.
– Lên đây với tôi!
Tiểu An liền hạ đồ trên tay xuống, chậm rãi theo chân Hạo Thiên còn quản gia Lục tiếp tục công việc của cô.
Hai người lên trên lầu, vào trong phòng, Hạo Thiên cẩn thận đóng cửa lại hệt như thể đang sợ bị phát hiện. Tiểu An đứng đối diện với anh, sau những chuyện vừa xảy ra cô không có bất kỳ câu hỏi nào dành cho anh cũng không muốn biết điều gì.
Tiểu An lên tiếng mở lời trước.
– Anh gọi em lên đây có chuyện gì không?
– Cô thu dọn đồ đạc của mình lại, bắt đầu từ hôm nay cô xuống dưới kho ngủ. Chỗ đó sẽ là phòng của cô.
Tiểu An sững sờ như không tin vào những lời bản thân vừa nghe thấy.
Căn phòng này vốn dĩ là của hai người bây giờ anh muốn cô chuyển ra chẳng phải là đang công khai đuổi cô đi sao?
Tiểu An mím chặt môi cố giấu nỗi nghẹn ngào sâu trong cổ họng. Việc Hạo Thiên đưa Tố Nhi về đây đã quá sức chịu đựng với cô rồi bây giờ lại thêm việc xuống kho ở. Tiểu An biết rõ lý do Hạo Thiên làm vậy bởi cô đâu còn là con nít lên ba. Thế nhưng cô vẫn muốn hỏi, hỏi để chắc chắn hơn một lần.
– Có phải Tố Nhi sẽ ở phòng này không?
Câu hỏi của Tiểu An khiến Hạo Thiên ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ hỏi anh những câu giống vậy. Giọng Tiểu An khi nói khá nhỏ hệt như đang cố giấu giếm điều gì nhưng Hạo Thiên vẫn nghe thấy có điều anh lại chẳng quan tâm.
– Chuyện đó không phải việc của cô. Mau thu dọn đồ đạc, đừng để Tố Nhi biết cô đã từng ở đây.
– Sao anh không nói thẳng với Tố Nhi rằng anh đã ngủ với em? Dù gì anh cũng chỉ coi em là công cụ thoả mãn thôi mà. Cô ấy sẽ không để ý đâu.
– Loại phụ nữ như cô không có quyền lên tiếng ở đây. Mau làm theo những gì tôi nói mau.
– Chứ không phải Tố Nhi không thể thoả mãn nhu cầu của anh nên anh mới cần đến em hả?
– Câm miệng lại! Đừng dùng cái miệng dơ bẩn của cô gọi tên cô ấy.
– Đúng! Cái miệng của em dơ bẩn đấy. Nhưng chính cái miệng dơ bẩn này thoả mãn anh mỗi đêm, chính cái miệng dơ bẩn này đã chạm vào cơ thể anh. Vậy thì chẳng phải người anh cũng dơ bẩn sao?
Tiểu An không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí để nói với Hạo Thiên những lời như vậy. Đây cũng chẳng phải những lời cô chuẩn bị từ trước, tất cả đều từ vô thức mà nói ra.
Đối diện với Tiểu An, trong ánh mắt Hạo Thiên chỉ toàn sự tức giận. Anh không ngờ sau mấy ngày không gặp Tiểu An lại to gan lớn mật như vậy.
Hạo Thiên tiến lại gần chỗ Tiểu An, cô theo phản xạ mà lùi dần về sau. Thế nhưng càng lùi thì càng không có đường lui. Đến khi lưng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bước tường mới ngừng lại, cô buộc phải đối diện với anh.
Hạo Thiên không nói một lời trực tiếp Ϧóþ mạnh chiếc cằm nhỏ của cô. Anh dùng lực càng mạnh, khuôn mặt cô càng nhăn nhó vì đau đớn. Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, lời nói rít qua khẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ.
– Phương Tiểu An! Cô tốt nhất lên biết thân phận của mình. Nếu không muốn cô sẽ không nhìn thấy mặt bố mình nữa đâu. Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.
Hạo Thiên đẩy mạnh tay khiến Tiểu An ngã khụy xuống đất. Sàn nhà lạnh lẽo lại thêm lực tác động mạnh khiến đầu gối Tiểu An có chút đau nhói. Cô không dám than vãn mà chỉ biết cắn răng chịu đựng. Mái tóc dài xoã xuống che giấu gương mặt hiện tại của Tiểu An như thể không muốn Hạo Thiên thấy tâm trạng cô bây giờ.
Ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của Hạo Thiên dừng trên người con gái dưới sàn. Nếu không phải cô cãi lời thì đã không thành ra thế này.
Hạo Thiên chỉnh sự lại trang phục, hít một hơi thật sâu hắng giọng.
– Mau thu dọn đồ đạc chuyển xuống kho. Nhớ! Trước mặt Tố Nhi không được gọi tên tôi, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh với cô.
Dứt lời, Hạo Thiên rời khỏi phòng trước khi đi còn không quên đóng mạnh cửa.
Tiểu An vịn tay xuống đấy lấy sức lồm cồm bò dậy. Chẳng hiểu sao nước mắt cô cứ âm thầm lăn dài trên má dù đã mím chặt môi kìm nén đến cùng cực. Liệu có phải do cú ngã khi nãy khiến chân cô bị đau nên mới bật khóc? Nhưng hình như… không phải!
Từng bước chân chậm rãi trên nền nhà lạnh lẽo tiến đến phía tủ. Tiểu An cẩn thận thu xếp quần áo của mình vào một cái túi. Thực ra từ khi dọn đến Cố gia, quần áo của cô không có nhiều, mọi thứ trong phòng hầu hết là của Hạo Thiên nên việc thu dọn rất nhanh chóng đã hoàn thành.
Đứng giữa căn phòng, Tiểu An đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa. Nơi đây chưa từng có bất kỳ kỉ niệm vui vẻ nào giữa cô và Hạo Thiên. Mỗi lần nhớ ra lại toàn những ký ức đau thương. Cô chẳng luyến tiếc gì nơi này chỉ là thời gian qua sống ở đây nên đã quen với khung cảnh của nó.
Tiểu An vốn đã coi đây là phòng của mình nhưng sự thật lại luôn phũ phàng một cách đau đớn. Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi lặng lẽ mang đồ đạc rời đi. Dù đang ở trong Cố gia nhưng Tiểu An vẫn phải thận trọng. Bởi nếu như Tố Nhi viết được cô từng chung phòng với Hạo Thiên, chắc chắn bố cô sẽ không sống yên. Bây giờ bố chính là động lực duy nhất để Tiểu An tiếp tục sống trong căn nhà này. Cô không muốn vì một phút nông nỗi mà ảnh hưởng đến bố.
Nhân lúc mọi người trong nhà không để ý, Tiểu An mang đồ đạc xuống kho.
Nói đây là một nhà kho thì cũng không hẳn bởi không có nhiều đồ trong đây. Nó giống như một căn phòng bỏ xó lâu ngày không có ai lui tới. Đồ đạc trong phòng đều bị bụi bẩn bám dính thành mấy lớp, thậm chí trên tường giăng này mạng nhện. Tiểu An chỉ mới bước được vài bước đã có vài con chuột và gián chạy ngang qua. Cô tự hỏi liệu đấy có phải căn phòng này cho người ở hay không? Trong Cố gia lại có một đôi tồi tàn đến thế sao?
Nhắn tiếng thở dài vào bên trong, Tiểu An hạ đồ đạc xuống đất, xắn tay áo rồi bắt tay vào công việc dọn dẹp. Dù sao căn phòng này cũng đỡ hơn dưới tầng hầm. Thà rằng chịu khổ cực một chút còn hơn phải sống ở một nơi không có ánh sáng.
Tiểu An bắt đầu công cuộc dọn sạch lại căn phòng cũ kỹ này. Từ việc quét dọn mạng nhện, lau tủ đến diệt mấy con chuột… tất cả cô đều phải làm một mình. Việc thay đổi lại căn phòng không phải dễ dàng, Tiểu An phải mất gần một buổi sáng mới có thể làm xong. Dừng tay lại nghỉ ngơi rồi nhìn thành quả sau bao nhiêu tiếng đồng hồ nỗ lực, Tiểu An mỉm cười hài lòng. Căn phòng này sau khi được dọn dẹp lại cũng không tệ như những gì cô đã.
– Tiểu An!
Đột nhiên có tiếng người gọi tên cô từ phía sau, Tiểu An giật mình quay lại thì thấy quản gia Lục đang đứng trước cửa. Lê những bước chân nặng nề sau khoảng thời gian lao động mệt mỏi, Tiểu An tiến về phía quản gia Lục hỏi.
– Ông gọi con nói chuyện gì không?
– Cô chủ có thể giúp tôi giữ bếp một chút được không? Tôi phải ra ngoài có công việc gấp.
– Vâng, ông cứ đi để con trông cho.
– Cảm ơn cô!
Quản gia Lục vội vã rời đi. Tiểu An cũng nhanh chóng lên trên bếp ngay sau đó.
Đang loay hoay trông bếp giúp quản gia Lục, bỗng nhiên Tiểu An nghe thấy có tiếng người vang lên.
– Cô có cần tôi giúp gì không?
Tiểu An quay đầu nhìn phát hiện ra giọng nói ấy là của Tố Nhi. Nhìn cô ta trong bộ dạng ngồi trên xe lăn, Tiểu An liền lắc đầu.
– Cô không phải làm gì đâu, đây vốn dĩ là công việc của tôi mà. Nếu cậu chủ biết được tôi để cô làm việc này, chắc chắn cậu chủ sẽ quở trách.
– Thiên sẽ không trách mắng cô đâu. Để tôi phụ cô!
– Thực sự là không cần, tôi không cần cô giúp. Mong cô thông cảm.
Khi nãy Tiểu An không giữ được bình tĩnh mà quát lớn. Nhưng sự cố chấp của Tố Nhi khiến cô vô cùng bực bội. Sau đó Tiểu An liền quay người lại tiếp tục không để tâm đến Tố Nhi đang ở phía sau.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng động lớn. Khi Tiểu An quay lại đã thấy Tố Nhi ngã xuống dưới đất, nửa người còn bị chiếc xe lăn đè lên.