– Cô ngủ với thằng người yêu cũ bao nhiêu lần rồi?
Tiểu An ngây người không hiểu những lời Hạo Thiên đang nói. Nhưng nhìn ánh mắt của anh, cô biết chắc đã có chuyện xảy ra.
Từng bước chân run rẩy xuống giường, Tiểu An chầm chậm tiến lại chỗ Hạo Thiên. Đến khi cảm thấy khoảng cách giữa cả hai an toàn, Tiểu An lập tức dừng lại.
– Hạo Thiên, em thực sự không hiểu anh đang muốn gì.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Tiểu An rồi nhanh chóng chuyển hướng sang ly rượu bên cạnh. Thứ chất lỏng sóng sánh kia dần trở nên đậm màu hơn khi rượu được thêm vào. Hạo Thiên nâng ly uống một hơi hết cạn. Anh đứng dậy lại gần chỗ Tiểu An, nét mặt đanh lại, trên trán nổi đầy gân xanh. Hạo Thiên trực tiếp dùng tay Ϧóþ lấy cổ Tiểu An.
– Không phải tôi đã nói cô không được phép nói chuyện với thằng người yêu cũ. Tại sao còn dám cái lại?
Từng lời nói ra lực siết ở tay càng thêm mạnh. Khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau đớn.
Tiểu An ho khụ khụ, liên tục dùng cánh tay của mình đẩy cánh tay của Hạo Thiên ra.
Nhưng sức lực của Tiểu An có hạn, sức lực yếu ớt của một người con gái làm sao có thể chống lại được người đàn ông lực lưỡng này cơ chứ?
Tiểu An cố dùng chút sức lực yếu ớt, gắng gượng nói.
– Em… em không có. Anh buông em ra.
– Đến giờ vẫn còn nói dối? Tôi hỏi cô, sáng nay cô đã đi đâu? Gặp ai? Hả?
Tiểu An tròn xoe mắt ngạc nhiên. Bây giờ cô mới hiểu lý do khiến Hạo Thiên cư xử lạ lùng như vậy. Biết rõ có sự hiểu lầm, Tiểu An liên tục lắc đầu nước mắt lăn dài trên gò má. Gương mặt khả ái của cô chẳng mấy chốc đã trở nên đáng thương.
– Em… sáng nay em chỉ ra ngoài mua đồ thôi.
– Mua đồ rồi sẵn tiện gặp lại người cũ phải không? Hai người tình cảm lắm mà còn nắm tay nhau trước bao nhiêu người. Sao? Hối hận rồi nên muốn quay lại với nó đúng không?
– Em… em không có. Bỏ em ra, đau…
Dẫu biết là vô ích nhưng Tiểu An vẫn đánh mạnh vào tay Hạo Thiên. Thấy người trong tay mình gần như tắt thở, Hạo Thiên mới buông tay ra.
Anh dùng lực đẩy mạnh khiến người cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt. Cô liên tục thở hồng hộc, tay đặt trước иgự¢ mình liên tục hít thở.
Tiểu An đưa đôi mắt long lanh còn vương một vài giọt nước mắt ngước nhìn lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Hạo Thiên.
– Em với Tiến Đạt thực sự không có gì với nhau. Anh đừng như vậy nữa, được không?
Vừa nói hết câu, Hạo Thiên đã ngồi xuống trước mặt Tiểu An trực tiếp nắm lấy tóc cô giật ngược về sau. Khoé môi anh cong lên thành một đường, sâu trong ánh mắt kia lộ ra một vài tia khinh bỉ.
– Phương Tiểu An! Cô vẫn luôn là loại phụ nữ như vậy. Tôi thực sự rất muốn biết cô dùng thủ đoạn gì khiến nó si mê cô đến vậy. Ngay cả khi bị trêu đùa vẫn tìm cách hàn gắn.
– Em không có!
Dù Tiểu An cố gắng thanh minh bao nhiêu lần Hạo Thiên cũng chưa từng nghe lọt tai một câu. Đối với anh đó chỉ là những lời nói dối để ngụy biện cho bản thân cô. Hoàn toàn không để tâm tới!
Bàn tay Hạo Thiên bất ngờ kéo cả người Tiểu An dậy. Cổ tay cô bị nắm đến đỏ ửng cảm tưởng như xương khớp bên trong đang dần bị bẽ gãy. Hạo Thiên đạp mạnh vào cửa phòng khiến nó mở ra rồi cứ thế lôi Tiểu An đi. Cô dùng hết sức để vùng vẫy, phản kháng nhưng đều không có tác dụng.
– Hạo Thiên bỏ em ra! Anh dừng lại đi, làm ơn tha cho em.
– Cố Hạo Thiên! Dừng lại… em không muốn.
Mặc cho cô la hét cầu xin thế nào anh cũng không hề quan tâm.
Hạo Thiên lôi Tiểu An xuống căn hầm dưới gầm cầu thang. Một căn hầm tối tắm ẩm ướt đã lâu không có bước chân người bước vào.
Tiểu An cực kỳ sợ bóng tối. Khi nhìn thấy căn hầm trước mắt cô không tài nào đứng vững. Hai chân mềm nhũn vô thức quỳ xuống dưới đất, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống khiến gương mặt cô trở nên thảm thương.
– Hạo Thiên! Em xin anh đừng nhốt em vào hầm. Em biết em sai rồi! Em sẽ không gặp lại Tiến Đạt nữa. Làm ơn! Đừng nhốt em.
Lúc này, quản gia Lục từ trên tầng chạy xuống. Thấy tình hình trước mắt, ông hiểu ra vấn đề liền quỳ xuống cầu xin cùng Tiểu An.
– Cậu chủ! Nếu cậu muốn phạt thì cứ phạt tôi. Là tôi đã đồng ý để cô chủ ra khỏi nhà. Cậu đừng phạt cô chủ.
Ánh mắt Hạo Thiên trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết bên trong chứa bao nhiêu sự tức giận. Anh nhìn quản gia Lục quát lớn.
– Chú câm miệng lại cho tôi! Tội của chú, tôi sẽ xử sau.
Dứt lời, Hạo Thiên ra lệnh cho Hải mở cửa tầng hầm. Anh cứ vậy mặc cho cô cầu xin thế nào vẫn lôi cô xuống nơi u tối đáng sợ đó.
Dưới hầm, Hạo Thiên đẩy mạnh Tiểu An sang một bên khiến lưng cô đập mạnh vào tường đầy đau điếng. Vì cơn đau bất ngờ truyền tới lại thêm việc chân đứng không trụ nên Tiểu An loang choạng va phải cạnh bàn vô tình khiến cả người lẫn chiếc bĩnh cũ ngã xuống dưới đất. Tiếng động lớn vang lên trên sàn nhà vương vãi những manh vỡ sắc nhọn.
Khuôn mặt Tiểu An nhăn nhó, bàn tay vô thức đặt trước bụng theo bản năng.
Hai mắt cô nhắm chặt lại nhưng nước mắt vẫn cứ ứa ra bên ngoài, rơi xuống cằm cô. Tiểu An cắn chặt môi để bản thân không phát ra những tiếng nức nở kia.
Hạo Thiên từng bước lại gần phía Tiểu An rồi dùng một tay kéo người cô ngồi dậy đối diện với anh. Hạo Thiên nhìn chăm chăm lên người cô, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia giận dữ.
– Cô muốn gặp Tiến Đạt lắm phải không? Bậy thì để để tôi thành toàn cho hai người.
– Anh… anh định làm gì?
Khoé môi Hạo Thiên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh không trách lời câu hỏi của cô ngược lại còn ra hiệu cho người đứng phía sau.
– Bắt Tiến Đạt lại nhân tiện lấy luôn bàn tay của nó. Để xem sau này nó còn dám động vào đồ của người khác hay không!
Hạo Thiên vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tiểu An một cách thoả mãn.
Tiểu An đứng hình trong giây lát. Cô bắt đầu cảm thấy run sợ người đàn ông trước mặt. Anh ta chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà sẵn sành ra tay tàn độc với người vô tội.
Cố Hạo Thiên! Cái tên khiến cô ghê tởm, hận đến thấu xương.
Ngay khi tên thuộc hạ của Hạo Thiên vừa quay lưng, Tiểu An vội vàng hét lên.
– Không được đi!
Bước chân hắn đột ngột ngừng lại.
Hạo Thiên nhìn phản ứng của Tiểu An bây giờ trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu. Sắc mặt anh tối sầm lại biểu lộ rõ vẻ không vui.
Tiểu An nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên. Hiện tại cô thực sự sợ hãi nhưng nghĩ đến cảnh Tiến Đạt vì cô mà phải chịu khổ, cô tuyệt đối không thể đứng yên.
– Anh không được động đến Tiến Đạt, anh ấy không làm gì sai hết. Muốn đánh, muốn phạt thì phạt một mình tôi.
– Cô đang bảo vệ người đàn ông khác trước mặt tôi?
– Phải! Nếu vậy thì anh sẽ định làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi và Tiến Đạt không hề có quan hệ nào với nhau hết. Là vô tình gặp lại trên đường, anh đừng vô lý rồi làm hại người vô tội.
Tiểu An càng nói càng khiến cho Hạo Thiên thêm tức giận. Anh không nghĩ cô sẽ vì một người đàn ông mà dám chống đối lại anh. Nhìn vào ánh mắt cô, anh không còn thấy sự sợ hãi ủy khuất ngược lại của vô cùng quật cường. Thế nhưng những điều này chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
Hạo Thiên quay lại nhìn về phía thuộc hạ ra lệnh.
– Điếc sao? Mau lôi thằng Đạt về đây cho tao.
– Vâng.
Tên thuộc hạ vừa mới quay lưng liền bị tiếng hét của Tiểu An làm cho ngừng lại.
Hạo Thiên quay đầu lại nhìn thì thấy trong tay Tiểu An là mảnh vỡ của chiếc bình khi nãy. Trong lúc anh lơ là, cô đã vội rời khỏi vòng tay anh rồi nhanh chóng lấy mảnh vỡ trên sàn.
Cô cầm lấy mảnh vỡ kề sát vào cổ, bàn tay nắm chặt mảnh vỡ ngay cả chỗ mảnh vỡ kề ở cỗ cũng bắt đầu chảy máu. Tiểu An không khóc nữa bởi cô biết nếu bây giờ bản thân yếu đuối thì sẽ khiến cho một người vô tội phải chịu đau thương. Nhưng cũng chính vì hành động liều lĩnh này của cô đã uy Hi*p được Hạo Thiên.
Anh chầm chậm tiến lại gần chỗ cô, cố gắng không để cô làm ra chuyện dại dột.
– Phương Tiểu An! Em bỏ mảnh vỡ đó xuống cho tôi.
Ngay lúc này Tiểu An mới thấy được thế nào là cảm giác đe doạ được người đối diện. Nó hoàn toàn khác so với những gì mà trước đây cô phải chịu đựng. Một cảm giác vô cùng thoả mãn.
Khỏe môi Tiểu An khẽ cong lên nở một nụ cười. Cô không còn là người con gái yếu đuối cũng không sợ bị đe doạ nữa. Mảnh vỡ trên tay ngày càng đâm sâu vào cổ hơn.
– Phương Tiểu An! Dừng lại cho tôi.
Lần đầu tiên Tiểu An nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt của Hạo Thiên. Thật không ngờ sẽ có một ngày Cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Dáng vẻ sợ hãi khi sắp mất đi một thứ gì đó.
– Tôi sẽ không dừng lại nếu như anh động đến Tiến Đạt.
– Em vì nó mà không màng đến tính mạng của mình sao?
– Phải! Tôi vì anh ấy mà không màng đến tính mạng đấy. Thì sao? Không phải anh hận tôi lắm hả? Nếu tôi ૮ɦếƭ rồi chẳng phải anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn à?
– Phương Tiểu An! Bỏ nó xuống.
– Tôi không bỏ!
Tiểu An hết lớn, nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp ấy. Đôi mắt đã trở nên đỏ hoe ầng ậc nước. Bây giờ cô không còn quan tâm đến việc Hạo Thiên nghĩ gì nữa rồi chỉ cần có thể cứu được Tiến Đạt, cô nhất định sẽ làm đến cùng.
Tiểu An biết bản thân mình trong sạch, giữa cô và Tiến Đạt không hề có quan hệ bất chính. Cô lại càng không có tình cảm với Tiến Đạt, tất cả những gì cô đang làm đơm giản là không muốn ai bị cuốn vào những chuyện này nữa. Cô không muốn lòng tốt của Tiến Đạt vì cô mà đánh mất sự nghiệp, trở thành một người tàn phế.
Cố Hạo Thiên là người thế nào, Tiểu An hiểu rất rõ. Thà rằng cứ để Hạo Thiên hiểu lầm như vậy còn hơn là thêm một người phải bỏ mạng.
Hạo Thiên nhìn người con gái trước mặt trong lòng vô cùng khó chịu. Chỉ vì người cũ mà Tiểu An sẵn sàng lấy tính mạng ra đe doạ anh. Hạo Thiên nắm chặt tay lại, sự tức giận cũng vì Tiểu An mà phải kìm nén. Nhìn
Anh cúi gằm mặt xuống hắng giọng.
– Phương Tiểu An! Rốt cuộc tôi phải làm gì em mới chịu buông mảnh vỡ đó xuống.
– Anh hứa đi!
Cổ họng cô nghẹn lại như có thứ gì chen ngang nhưng vẫn gắng gượng nói ra yêu cầu.
– Chỉ cần anh hứa không động đến Tiến Đạt, tôi sẽ bỏ xuống.
Hạo Thiên không còn lựa chọn nào khác đành phải nghe theo mọi yêu cầu của Tiểu An.
– Được, tôi hứa với em sẽ không động đến hắn. Bây giờ thì bỏ mảnh vỡ xuống.
Tiểu An từ từ buông mảnh vỡ ở tay xuống đất, Hạo Thiên nhanh chóng tiến đến hất mạnh chúng sang một bên. Anh quay sang ra lệnh cho đám thuộc hạ.
– Dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ, tuyệt đối không được để bất cứ thứ gì có thể gây tổn thương.
– Vâng.
Đám thuộc hạ bắt đầu làm theo mệnh lệnh của Hạo Thiên. Những đồ đạc có trong căn hầm đều được mang ra bên ngoài.
Hạo Thiên nhìn Tiểu An, trong đáy mắt hiện rõ sự tức giận và cả… sợ hãi. Anh nắm chặt lấy tay cô, hắng giọng.
– Hôm nay, tôi vì em mà tha mạng cho Tiến Đạt. Sau này em còn dám lấy tính mạng của mình ra đe doạ tôi, tôi nhất định sẽ chôn sống người bố đáng kính của em cùng với em.